• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 59: Bài kiểm tra thể chất(11)

5 Bình luận - Độ dài: 1,935 từ - Cập nhật:

59— Bài kiểm tra thể chất(11)

Nhờ sự hỗ trợ của Yeon-Wol và Geumseonggak, tình hình đã dần được giải quyết ổn thỏa.

Bùm─!

Giảng viên thuộc bộ phận kỹ thuật Kim Dong-hak đột ngột mở tung cánh cửa phòng tác chiến.

“Tên nào là người chỉ huy cho trận chiến lần này!”

Lão ta vừa nhận được báo cáo liền vội vã chạy tới, hình như ở đây có một vị chỉ huy ngu ngốc đến mức bị tước mất quyền chỉ huy.

“Hiccc…!”

Khi nhận ra Kim Dong-hak đến, Han Yoo-min nhanh chóng trốn xuống dưới gầm bàn.

“…”

Nhưng không núp được lâu. Một kỹ thuật viên đứng gần đó khẽ hướng ánh mắt về phía bàn làm việc.

Kim Dong-hak lôi Han Yoo-min ra khỏi gầm bàn và túm lấy cổ áo hắn ta.

“Thì ra là cậu, Han Yoo-min.”

“Thầy, thầy, thầy, Thầy ơi…!”

Mặc dù Kim Dong-hak chỉ muốn đấm vào bản mặt ngu ngốc này ngay lập tức, nhưng lão vẫn cố kiềm chế bản thân.

Tốt nhất là vẫn nên cho hắn ta cơ hội để giải thích. Phòng khi có hiểu lầm.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây?”

Kim Dong-hak trừng mắt nhìn Han Yoo-min.

Han Yoo-min run rẩy vì sợ hãi.

“À, thì, em đã cố gắng hết sức rồi ạ…! Những người làm sai là kỹ thuật viên và Shin Yoon— Ặc...”

Bụp─!

Thực ra, cho hắn cơ hội giải thích là một sai lầm.

Kim Dong-hak ngay lập tức đấm vào mồm Han Yoo-min.

Thằng khốn này chẳng đủ tư cách để trở thành một giảng viên.

***

Mặc dù trận chiến đã kết thúc, bệnh viện giảng dạy vẫn nhộn nhịp hoạt động, thậm chí có thể nói đây chính là giờ cao điểm.

─Xe chở bệnh nhân số 5 vừa đi qua cổng trường! Dự kiến sẽ đến phòng cấp cứu trong vòng 3 phút!

─Ôi không! Tài xế xe số 3 đi đâu rồi? Liên hệ ngay với bộ phận kỹ thuật!

─Đội cứu hộ ơi! Đội cứu hộ số 4 có sẵn ở đây không? Đến giờ khởi hành rồi!

Phòng cấp cứu hỗn loạn. Học viên bận rộn kéo xe cứu thương và nhân viên y tế di chuyển bệnh nhân ở khắp mọi nơi.

Nó gần giống như một chiến trường.

“Tiền bối! Em đã nói rồi mà. Chị không thể đi được!!!”

“Tránh ra! Chị sẽ tự đi!”

Trong khi đó, ở một bên phòng cấp cứu, có hai người đang cãi nhau. Choi Soo-eun và đàn em của cô.

Rõ ràng Choi Soo-eun có ý định rời khỏi phòng cấp cứu bằng mọi giá, trong khi đàn em của cô thì cố gắng ngăn cô lại.

Một cuộc giằng co căng thẳng đang diễn ra.

“Chị là thành viên của Đội tiếp nhận, không phải Đội cứu hộ! Chị nên ở lại phòng cấp cứu đi!”

“Em không thấy sao? Người không đủ, xe cứu thương không thể khởi hành được!”

“Nếu tự ý ra ngoài thì chị sẽ bị phạt vì tội rời đi trái phép!”

“Chị không quan tâm! Bây giờ, điều quan trọng nhất là đưa càng nhiều người đến bệnh viện càng tốt!”

Rõ ràng, vấn đề ở đây là phải cứu hộ những người bị thương.

Hiện nay, nhiều học viên thuộc khoa Y đã ra chiến trường để vận chuyển bệnh nhân. Tuy nhiên, số người bị thương nhiều hơn dự kiến, dẫn đến tình trạng thiếu hụt nhân sự cho Đội cứu hộ.

Choi Soo-eun làm ầm lên, khăng khăng đòi tự mình ra ngoài.

“Còn Phòng cấp cứu thì sao ạ? Nếu chị đi, sẽ có lỗ hỏng trong Đội tiếp nhận đấy!”

“Có rất nhiều học viên khoa Y ở đây! Sẽ có đủ người để chăm sóc bệnh nhân thôi!”

Khi có trường hợp khẩn cấp xảy ra, Khoa Y sẽ chia thành hai đội để thực hiện nhiệm vụ của mình.

Một đội đi thẳng đến chiến trường để đưa những người bị thương về bệnh viện, được gọi là Đội cứu hộ, trong khi đội còn lại sẽ chữa trị cho những người bị thương tại phòng cấp cứu, được gọi là Đội tiếp nhận.

Nhân tiện, Choi Soo-eun hiện đang được phân công vào Đội tiếp nhận.

“Nhưng mà đây cũng là lệnh của giám đốc bệnh viện ạ….”

“Giám đốc bệnh viện….”

Nghe vậy, khiến môi Choi Soo-eun giật giật, và một nét u ám thoáng qua gương mặt cô.

“Em có thấy chị được phân công vào Đội cứu hộ bao giờ chưa?”

“Vâng? Chị có từng được vào Đội cứu hộ không ạ… hừmmm…”

Giống như Đơn vị phản ứng đầu tiên của Sư đoàn chiến đầu. Bên Khoa Y cũng thực hiện theo chế độ luân phiên.

Ví dụ, nếu tuần trước bạn được phân công vào Đội cứu hộ rồi, thì tuần này bạn sẽ ở Đội tiếp nhận, tuần sau sẽ được nghỉ, kiểu kiểu vậy.

“Ngẫm lại thì… hình như chị chưa bao giờ tham gia đội cứu hộ nhỉ?”

“Chị chưa bao giờ được tham gia vào cả. Đúng không?”

"Đúng ạ…"

“Em nghĩ thử xem tại sao lại như thế?”

Đáng ngạc nhiên là Choi Soo-eun chưa từng được phân công vào Đội cứu hộ kể từ khi cô vào học viện. Cô chỉ luôn được hoạt động ở Đội tiếp nhận.

Lý do rất đơn giản: Choi Soo-eun là con gái của Bộ Trưởng Cục Quản Lý Anh Hùng Choi Chang-hwan.

Ông là một người cha vô cùng yêu thương con gái mình. Tình cảm của ông đành cho con gái mình lớn đến mức đích thân đi dặn dò riêng với giám đốc bệnh viện.

Về cơ bản, ông ấy sẽ nói: “Xin hãy chăm sóc con gái tôi”.

“Tất cả đều là tại cha của chị.”

"Tiền bối…"

“Xin lỗi em, nhưng chị không có ý định trở thành một bông hoa mỏng manh trong nhà kính đâu!”

Tận dụng khoảng lặng này, Choi Soo-eun nhanh chóng quay người về phía quầy tiếp tân và lấy chìa khóa xe cứu thương ở đó.

Sau đó, cô chạy về phía bãi đổ xe.

“Tiền bối ơi, chờ đã…!”

Khi Choi Soo-eun rời đi, cô đàn em đó đã hét theo cô.

“Chiếc xe đấy… có hộp số sàn!”

Nhưng điều đó không thành vấn đề với Choi Soo-eun, người đã tự tin ngồi vào ghế lái xe cứu thương.

Sau đó, cô hạ cửa kính xuống và nói,

“Tin hay không thì tuỳ, nhưng chị đây có bằng lái xe hạng 1 đấy!”

***

Vì cô ấy đã đạp ga hết số, Choi Soo-eun đã có thể đến chiến trường một cách nhanh chóng. Cô ngay lập tức rời khỏi xe cứu thương và lấy một bộ dụng cụ sơ cứu.

Kể từ đây, cô phải chạy bằng chân. Mặt đất bị biến dạng nghiêm trọng, nên không thể lái xe được, và lửa vẫn còn cháy ở vài nơi.

Thật bất tiện, nhưng không còn lựa chọn nào khác.

“Phù.”

Sau khi hít một hơi thật sâu, Choi Soo-eun vội vã tiến về phía trước.

Để tìm kiếm những người bị thương chưa được cứu.

─Đừng mất cảnh giác! Ngay cả khi nó đã ngừng thở, thần kinh của nó vẫn có thể còn hoạt động!

Xa xa có thể nhìn thấy xác của một con quái vật. Ngay cả khi đã ngã xuống, nó vẫn có kích thước khổng lồ.

“Đó là quái vật hạng A….”

Đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy. Thật không thể tin được. Một con quái vật khổng lồ như vậy hẳn đã tham gia vào một trận chiến đẫm máu, đúng không?

Shin Yoon-seong chắc chắn đã có đóng góp đáng kể vào việc đánh bại con quái vật đó.

“….”

Quan trọng hơn, liệu Shin Yoon-seong có an toàn không? Khi cô còn ở phòng cấp cứu, không có hồ sơ nào ghi chép về việc cậu ấy được đưa về bệnh viện.

Nếu đúng thì có lẽ cậu ấy không bị thương nặng.

“Ô, bác sĩ à! Trùng hợp ghê!”

Ngay lúc đó, một người đàn ông mặc áo khoác da màu đen vẫy tay mạnh để cầu xin sự giúp đỡ.

“Bên này có người bị thương, em có thể đến xem thử được không?”

Người đàn ông chỉ tay về một phía. Khó có thể nhìn rõ người bị thương là ai vì địa hình đã bị xáo trộn do các vết nứt.

“Em có biết Shin Yoon-seong không? Cậu ấy đang nằm ở kia.”

“Shin Yoon-seong…?”

Nghe đến cái tên này, trái tim Choi Soo-eun chùng xuống. Ngay sau đó, đôi môi cô bắt đầu run rẩy.

“À, đừng lo lắng quá. Cậu ấy chỉ tạm thời mất ý thức thôi. Không có thương tích ngoài da đâu… này, đợi một lát!”

Không để người đàn ông nói xong, Choi Soo-eun đã lập tức quay người và chạy nhanh như chớp về phía Shin Yoon-seong.

“Nếu mình không cứu cậu ấy kịp thì…!”

Không chút do dự. Đôi chân cô chuyển động theo bản năng. Choi Soo-eun di chuyển đôi chân nhanh nhẹn hơn bao giờ hết.

Đã lâu lắm rồi cô mới chạy nhanh như thế này.

“Hộc…Hộc…Hộc…”

Tại sao vậy?

Tại sao chân cô lại tự động di chuyển?

Điều gì khiến Choi Soo-eun hoảng loạn đến vậy?

Phản ứng này quá dữ dội so với việc chỉ gặp một bệnh nhân bị thương thông thường.

Phòng cấp cứu chưa bao giờ khiến cô lo lắng đến thế khi phải cứu những bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch.

"Làm ơn…."

Đúng vậy. Tất cả là do Shin Yoon-seong. Là lỗi của Shin Yoon-seong khi biến cô trở thành thế này.

Không biết từ lúc nào, Shin Yoon-seong đã chiếm lấy một phần của trái tim cô. Rõ ràng là vào đầu học kỳ, cậu ấy còn chẳng hề khiến cô muốn liếc nhìn.

Thật sự rất khó hiểu.

Ngày trước, cô từng nghĩ Shin Yoon-seong là cái bóng phiền nhiễu, nhưng giờ đây, chính cô mới là người luôn quanh quẩn bên cậu.

Trái tim con người thực sự là thứ khó hiểu nhất trên đời.

Huỵch─!

Choi Soo-eun vượt qua từng chướng ngại vật một, thu hẹp khoảng cách giữa cô với Shin Yoon-seong.

Cậu ấy đằng kia. Như người đàn ông mặc áo khoác da đã đề cập, giờ cô đã có thể nhìn thấy rõ Shin Yoon-seong.

“Ơ….”

Tuy nhiên,

Shin Yoon-seong không phải là người duy nhất.

Có một người khác ở cùng cậu.

Đó là Arna, người đang ngồi cạnh Shin Yoon-seong.

Choi Soo-eun dừng bước trong giây lát, từ xa, cô lặng lẽ quan sát Arna.

“…”

Arna ngồi trên mặt đất, người phủ đầy bụi bặm. Cô ấy đặt đầu Shin Yoon-seong lên đùi mình.

Ở tư thế đó, Arna nhẹ nhàng vuốt ve đầu Shin Yoon-seong với ánh mắt đau xót.

Khung cảnh ấy đẹp tựa như một bức tranh. Khiến cô chẳng muốn đến gần phá hỏng.

Vô thức, Choi Soo-eun lẩm bẩm một mình,

“Đừng chạm vào cậu ấy…”

Hả?

Mình vừa nói gì thế? Câu nói đó là nhắm vào Arna sao?

Tại sao? Chuyện này khiến tôi như đang ghét Arna vậy.

Tôi đâu có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào đối với Arna…

“Mình... có phải đang ghen không?”

Choi Soo-eun chậm rãi áp tay lên lồng ngực.

Trái tim cô trở nên lạnh buốt.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

NDK
Bỏ chồng bà raaaaaaaa
Xem thêm
Giờ là lúc lườm nhau à, lo cho chồng đi kìa
Xem thêm
arna sẽ là một đối thủ "nặng ký" đối với soo eun🐧
Xem thêm
:)) căng r căng r. Hai vk gặp nhau
Xem thêm