Vol 1 (WN)
Chap 42: Ngủ lại có khiến cậu thấy hào hứng không? (2)
0 Bình luận - Độ dài: 778 từ - Cập nhật:
“Sushiiiiiiiiiiii!”
Trong phòng khách, Koume ngồi khoanh chân một cách khéo léo trên tấm chiếu tatami và hét lên đầu phấn khích.
“Ôi, mừng là cô thích. Nhưng nghĩ lại, đón tiếp những vị khách ngoại quốc bằng sushi có đúng đắn không? Mọi người thấy ổn chứ?”
Yura Haruko, mẹ tôi, lo về Jack và Nancy, những người ngồi ngay ngắn trong tư thế seiza.
Họ mỉm cười và cảm ơn bà ấy.
“Cảm ơn nhiều. Chúng tôi rất thích sushi. Bọn tôi từng ăn với cá sống ở quê nhà nữa.”
“Cảm ơn vì sự quan tâm.”
“Tốt quá. Còn Ginko-chan nữa, con ngồi đi.”
“Được ạ?”
“Con vẫn đang làm việc à?”
“Không, không phải.”
“Vì con đã đưa Natsuki về, nên con cũng ăn đi. Ta cũng đã gọi thêm nhím biển và trứng cá hồi, món yêu thích của Ginko-chan rồi.”
Ginko, người định rời đi ngay sau khi đưa tôi về, hơi bối rối khi được mời ăn.
“Thôi nào, Ginko-san, ăn cùng nhau nào. Cứ coi như lời cảm ơn vì mọi thứ đi.”
“Cả Natsuki-kun nữa… vậy, con xin phép!”
Để cho chắc, tránh gây rắc rối, Ginko đã để hai thanh kiếm, Taro và Hanako, ở trong xe.
Trong khi Ginko cảnh giác Koume, người trông như đang chuẩn bị chén sạch sushi, tôi không lo lắm. Hiểu nhầm đã được giải quyết, và sau khi nhận được lời xin lỗi, tôi biết sẽ không còn ác ý và nguy cơ bị tấn công nào nữa.
Nhìn cách cầm đũa tao nhã hơn cả người Nhật của Koume, rõ ràng cô ấy không có ý định tái đấu với tôi.
“Mọi người có muốn chút đồ uống có cồn không? Mà chúng tôi có mỗi bia thôi.”
“Cho tôi một ít!”
Koume là người đầu tiên trả lời, ánh mắt lấp lánh hơn bất cứ ai khác.
Jack và Nancy cũng chấp nhận với lòng biết ơn, nói rằng “Cảm ơn rất nhiều.”
“À, con còn phải lái xe?”
“Vậy thì con có muốn ngủ lại không?”
“Ể? Con sẽ không làm phiền gia đình chứ?”
“Ginko-chan luôn được chào đón ở đây. Hơn nữa, ta cũng nghe rằng tất cả mọi người sẽ ngủ lại, và vẫn còn phòng trống, nên không sao hết.”
“Con thấy hơi có lỗi. Nhưng con sẽ chấp nhận, cảm ơn cô!”
Việc Ginko ngủ lại đã được quyết định, bia được rót vào cốc có hình thánh thú, khiến nó trở nên sống động hơn khi rót đầy.
Mùi đặc trưng của bia xộc vào mũi tôi.
“Ugh, mình vẫn không thể chịu nổi mùi bia.”
“Fuhahaha, cậu vẫn là trẻ con thôi, Natsuki! Mùi hương, vị đắng và sâu của ngụm đầu tiên, và rồi uống hết, là không thể cưỡng lại được! Ối, xin lỗi, chúng ta nâng ly chứ?”
Không thể kiềm chế được nữa, Koume lịch sự yêu cầu, tôi rót trà vào cốc và giơ lên.
“Vậy thì, nâng ly vì những người bạn của Natsuki!”
Theo mẹ, mọi người nâng ly.
Mẹ tôi, Jack, và Nancy nhấp một ngụm, nhưng Koume và Ginko uống hết cả cốc chỉ trong một lần.
“Ôi, hạnh phúc quá! Đã lâu rồi tôi không có tiền để thưởng bia, nên thật hoàn hảo!”
“Không gì có thể tuyệt hơn bia sau một ngày làm việc!”
Với bộ ria mép bằng bọt trên miệng, Koume và Ginko nói “Ăn nào!” và dùng đũa gắp sushi.
Koume chọn miếng cá ngừ to, chấm một ít nước tương, và cắn một miếng.
“AA, cứ như nó tan chảy trong miệng vậy. Nếu được đầu thai, mình muốn làm người Nhật.”
Bên cạnh Koume đang vui vẻ, Ginko đang thưởng thức nhím biển.
“Thật tuyệt vời… Mình không ăn sushi cả năm rồi. Sushi nhím biển là tuyệt nhất!”
“Ara, hai người cứ ăn đi. Cả Jack-san và Nancy-san nữa, hai người cũng ăn đi.”
“Cảm ơn”
“Chúng tôi sẽ ăn, cảm ơn cô.”
Jack và Nancy cũng bắt đầu ăn sushi.
Tôi cũng gắp lấy một miếng sushi tôm.
(Không có dưa chuột cuộn {Kappamaki}... nghĩ lại thì bọn chúng nói rằng kappa có tồn tại, có lẽ trong tương lai mình sẽ được ăn dưa cuộn với một kappa.)
Trước những sinh vật như thiên thần Lucifer và người ngoài hành tinh Xám, tôi nghĩ về kappa một cách rất Nhật Bản.
~~Afterword~~
Chương này là một bữa tối bình yên.
Lần sau, chúng ta sẽ nói chuyện với Ginko về “Anh ta”
Nhân tiện thì, Yuto chưa bao giờ ngủ lại ở nhà Yura. Kazuto thì đã ngủ lại nhiều rồi.


0 Bình luận