“Ừm, cô là…?”
“Aoyama Ginko! Con gái của Aoyama Hisashi!”
“Hả!? Cô là con gái chú ấy á!? Mình luôn tò mò con chú ấy là ai.”
Tôi nghe nói cảnh sát trưởng Aoyama có một người con gái nhưng tôi chưa gặp cô ấy bao giờ cả.
Tôi không thể tin được người mà tôi tặng thanh quỷ kiếm lại chính là con gái chú ấy.
“Mong cậu chiếu cố nhé!”
“Hử? Vâng, em cũng vậy.”
Mặc dù lời chào có hơi lạ, tôi không nghĩ nhiều về nó và quay qua Jack và Nancy.
“Mừng là hai người vẫn ổn.”
“Tôi phải nói câu đó mới đúng, bạn tôi. Tôi không nghĩ rằng tòa nhà sẽ sụp đổ đấy. Sức mạnh của cậu có vẻ còn hơn cả những gì tôi cảm nhận nữa.”
“Ừm, có nhiều chuyện đã xảy ra mà.”
Jack và tôi vỗ vai nhau, mừng vì cả hai đã an toàn.
Ở gần đó, Ginko ngưỡng mộ vì các kỹ năng xã hội của họ, nhưng tôi nghĩ rằng Jack là một quý ông lịch thiệp nên tôi mới có thể thân thiết với ông ấy dễ được.
“Natsuki, cảm ơn cậu.”
“Không có gì, tôi mừng là cô vẫn an toàn, Nancy. Xin lỗi vì một vài con người khiến cô sợ. Nhưng không phải ai cũng thế đâu, nên tôi mong cô và Jack sẽ không ghét con người.’
“Không cần phải lo đâu, bạn tôi. Cũng có những người xấu và tốt giữa chúng tôi mà. Tôi hiểu rằng không phải con người nào cũng xấu xa.”
“Tôi thích con người. Tôi nghiên cứu về lịch sử của họ khi còn đang học đại học.”
“Cô chăm chỉ thật. Ấn tượng đấy.”
“Nancy học chuyên ngành về Trái đất. Đó là lý do mà chúng tôi chọn Trái đất cho chuyến đi trước lễ cưới.”
Dù sao thì cũng may mắn là họ chưa gặp chuyện không may nào. Trên hết, thật nhẹ nhõm khi biết được sẽ không có một trận chiến nào với người ngoài hành tinh cả.
“Ừm, Natsuki-kun, chị nghe rằng cậu đã cùng Jack-gì đó-san giải cứu Nancy-san, người đã bị bắt cóc. Cậu định làm gì với lũ bắt cóc cô ấy?”
“Chúng tôi không muốn con người biết đến sự tồn tại của chúng tôi. Hãy xóa ký ức của họ bằng công nghệ vũ trụ đã.”
“Tôi không biết phải nói gì, nhưng Jack và bạn gái của ông ấy tốt thật, cứu cả những người có ý định mổ họ nữa.”
“Chúng tôi không muốn có người chết. Mặc dù có những lúc tình huống có thể xấu đi, nhưng nhờ có Natsuki nên không có chuyện gì xảy ra cả. Chúng tôi rất biết ơn.”
“Cảm ơn cậu, Natsuki-san.”
“Có hơi xấu hổ. Tôi cũng đâu có làm gì nhiều.”
Ở thế giới kia, cho dù tôi đã trải qua bao nhiêu trận chiến hay đánh bại bao nhiêu kẻ địch, tôi cũng không được cảm ơn một cách tử tế. Mọi người sẽ nói ‘Cảm ơn’ trong khi họ nhìn tôi như thế quái vật, và tôi có thể dễ dàng nhận ra rằng họ đang mưu tính đến chuyện lợi dụng tôi.
Tuy nhiên, Jack và Nancy thật sự biết ơn. Cảm giác thật dễ chịu và cũng hơi nhột một chút.
“Hả, cái gì? Mổ!? Bọn chúng định mổ Nancy á?”
“Ừ. Tử hình cũng đáng, phải không? Còn nữa, có một tên đeo kính râm, em nghĩ thế. Hắn ta làm mấy thứ lén lút, cố chứng minh mấy cái giả thuyết thần-người ngoài hành tinh.”
“Đó có phải một tôn giáo hay gì không?”
“Ai mà biết được?”
“Hắn không đeo kính râm, nhưng tôi có thể xác nhận được đó là một người có siêu năng lực. Tôi muốn tự mình xử lý hắn ta. Tôi hứa tôi sẽ không làm gì xấu đâu.”
Liếc nhìn Jack, tôi gật đầu.
“Được, cảm ơn. Và chị giải quyết luôn đống hỗn độn này giúp em nhé!”
“Dọn dẹp là phần khó nhất đấy! À, đúng rồi, chị có thể bịa ra một câu chuyện về một vụ nổ khí gas hay gì đó để đổ tội cho mấy tên đó.”
“Trời, đáng sợ thật!”
“Không, nhưng nghiêm túc đấy. Chị không chắc chúng ta có nên xóa ký ức của bọn chúng và gọi nó là công bằng không. Chị chỉ có thể nói với bố về cuộc gặp gỡ với người ngoài hành tinh hay mấy thứ khác.”
Đúng vậy, mặc dù họ là người ngoài hành tinh, họ lại là những người bị bắt cóc, và có khả năng bị sát hại nữa.
Mổ xẻ họ còn tệ hơn cả giết.
Có lẽ xóa trí hết trí nhớ và để họ có cơ hội làm lại từ đầu sẽ tốt hơn.
“Mà, chúng ta có thể để chuyện đó lại cho bố chị. Vậy thì, người với đôi cánh cháy ở đó là ai thế?”
“Ừm, cô ta tự xưng là Lucifer.”
“Sao mai á!? Đó là một cái tên lớn, đúng không!?”
Trong khi Ginko kinh ngạc vì cái tên đó.
“KHÔNGGGGGGGGG!”
Lucifer đã tỉnh lại.


0 Bình luận