Trở về từ thế giới khác,...
飯田栄静 桑島 黎音
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 (WN)

Chap 30: Ai quan tâm thần là gì cơ chứ? (2)

0 Bình luận - Độ dài: 1,150 từ - Cập nhật:

“Ông nghĩ thần là người ngoài hành tinh à?”

“Tôi muốn xác nhận nên tôi đã để bọn họ tiếp tục tiến hành mổ! Nếu người ngoài hành tinh là một thực thể thần thánh, những vị thần khác sẽ đến giúp! Nếu chuyện đó xảy ra, tôi thấy tiếc cho Nancy, người suýt bị mổ vì lý do tầm thường!”

“Đợi đã, tên của người ngoài hành tinh đó là Nancy à!?”

“Thôi chết.”

                   

Tôi làm lộ tên, và hắn đã nhận ra.

Vào lúc đó, mắt chúng tôi chạm mắt.

                   

“Cuối cùng thì mày cũng nhìn vào mắt tao rồi!”

“Thì sao?”

“Hử?”

                  

Trong một khoảnh khắc, mắt hắn ta lóe lên nghi ngờ, nhưng không có gì xảy ra cả.

Sự tự tin trước tuyên bố rằng tôi đã nhìn vào mắt hắn đã dẫn đến kết quả bất ngờ.

                           

“Mà sao cũng được, ông đi ngủ được rồi.”

                               

Tôi dùng thêm sức và đập mặt hắn xuống sàn nhà.

Hắn ngất và im lặng.

                                   

“Hừm, chán thật, nhưng mình cũng không quan tâm liệu thần có phải người ngoài hành tinh hay không. Kể cả nếu chúng ta biết được, chuyện gì sẽ thay đổi chứ?”

                            

Tôi nhớ rằng tôi đã từng xem một video về việc thần trong truyền thuyết xuất hiện ngoài vũ trụ.

Lúc đó, tôi thấy chúng khá thú vị, nhưng sau khi đến thế giới khác, tôi cảm thấy như chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Đúng là tôi đã sợ khi gặp người ngoài hành tinh, nhưng nghe mấy cái giả thuyết như kiểu thần là người ngoài hành tinh khiến tôi mất hứng rồi.

                               

“Ở thế giới kia, quỷ cũng khá giống con người và không có bất kì yếu tố vũ trụ nào. Bên cạnh đó, dù thần có là người ngoài hành tinh hay không, cuộc sống của mình cũng chả có gì thay đổi cả. Thật ra, việc gặp Jack và những người khác còn có giá trị hơn! Ai biết được, có khi mình sẽ còn có thể làm một chuyến lên mặt trăng thì sao? Mình muốn nói mấy thứ như là ‘Trái đất không xanh như mình nghĩ.’”

                               

Sau khi lấy điện thoại của gã cầm đầu, tôi mở nó bằng vân tay để chắc chắn rằng hắn chưa cho ai biết về người ngoài hành tinh.

May thay, có vẻ hắn chưa cho ai biết.

                              

“Tốt rồi. Điều này đồng nghĩa với việc không có một đồng phạm nào của hắn sẽ nhắm đến bọn mình. Giống như đã làm với máy quay, hãy phá hết điện thoại và mọi thứ xung quanh thôi… Để hắn khóc với chi phí sửa chữa.”

                           

Tôi lấy ra một cái dây từ ‘túi đồ’ và trói hết bọn họ lại, cả tên siêu năng và người thường.

Chắc chắn chúng không thể tỉnh dậy trong một thời gian, nhưng cứ trói lại cho chắc.

                                       

“...Giờ thì, làm gì với lũ này đây nhỉ, mà cũng chỉ có một nơi mình có thể tin cậy thôi.”

                           

Ban đầu, tôi nghĩ đến việc phá hủy cả cơ sở này.

Với sức mạnh của tôi, phá hủy nơi này mà không gây hại cho khu vực xung quanh là hoàn toàn có thể.

Tuy nhiên, nếu tôi làm thế thì sẽ gây rắc rối cho người khác vào ngày mai.

                           

“Mình đã trở nên hiền hơn rồi”

                               

Tôi lẩm bẩm trong khi gọi cảnh sát trưởng Aoyama.

                                 

“À, xin chào? Là cháu đây. Không, không phải lừa đảo đâu! Là Yura Natsuki! Ừm, cháu đang cần giúp đỡ… Vâng, cháu gây rối một chút. Nhưng, làm ơn, chú có thể chỉ cử những người chú thật sự tin tưởng, và kín miệng không? Vâng, vâng, cảm ơn chú nhiều! Nhờ chú đấy!”

                      

Sau khi tôi nhờ chú Aoyama dọn dẹp tàn cuộc, có vẻ như chú ấy đã đoán được tôi sẽ gây rắc rối rồi. Tuy nhiên, gây rối ngay hôm nay thì chú không thể đoán trước được.

Tôi cũng đâu có cố ý định gây rối đâu.

                         

“Chắc là mình sẽ đi nói với Jack rằng mình đã lo liệu xong xuôi rồi.”

                  

Khoảnh khắc tôi mất hứng thú với tên siêu năng và bước ra ngoài hành lang, có chuyện đã xảy ra.

                              

–*Bụp*.

                     

Tôi nghe một tiếng lớn giống như tiếng đập cánh, và cùng lúc đó, ‘ai đó’ xuất hiện ở phía cuối hành lang.

                            

(Whoa, mình không cảm nhận được sự hiện diện của chúng á!?)

                             

Tôi chuẩn bị tinh thần và gia tăng ma lực, chuẩn bị chiến đấu khi tiếng bước chân ngày càng gần.

Tôi bắt đầu trở nên căng thẳng, mặc dù tôi chưa lơ là cảnh giác lần nào kể từ khi vào tòa nhà, nhưng tôi vẫn không phát hiện được ‘hắn’.

                                

“Gì thế này? Ta cảm thấy một sức mạnh lớn và nghĩ rằng ta sẽ giết quỷ, nhưng cài gì đây? Ngươi là con người à? Ôi, đúng là một tên điên. Chắc là con lai chăng? Hừm, không phải. Mà cũng không quan trọng. Không hiểu lắm, nhưng giết ngươi thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết!”

                                

Đó là giọng nói của một người phụ nữ.

Nhưng cô ta chắc chắn không phải con người.

Cô ta sở hữu một sức mạnh khác với cả siêu năng lực và ma thuật.

Nó là một thứ khác, mang theo sự thiêng liêng.

                                 

“Cứ coi như bị ta giết là một vinh dự đi. Ta là Lucifer mà!”

                                        

Cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp. Dựa vào vẻ ngoài thì chắc cô ấy khoảng 17 hoặc 18 tuổi. Cô ấy mang nét trưởng thành, nhưng cũng có phần trẻ con.

Nhìn qua thì cô ấy cao, mảnh mai. Chân thon dài, nhưng vẫn có vòng eo rõ rệt. Dựa vào nét mặt, chắc chắn cô ấy không phải người Nhật.

Mái tóc vàng, không phải nhuộm, của cô kéo dài xuống eo. Cô ấy mặc quần jean bó cùng với đôi giày bốt buộc dây cao đến tận đầu gối. Cùng một cái áo phông sặc sỡ, và một cái áo khoác kaki cũ bên ngoài.

                              

(Khoan, cô ta vừa nói Lucifer à!? Thiên thần sa ngã á!? Giống như quỷ!? Có nghĩa giả thuyết, người ngoài hành tinh là thần, đúng à? Nhưng Lucifer không phải thần, đúng không nhỉ? Hay là một thiên thần? Hừm, cựu thiên thần, phải không!? Aaaa, bối rối quá! Tại sao lại phải phức tạp đến thế chứ!)

                      

Trong khi tôi không biết phải làm gì, cô gái tự nhận là Lucifer dang rộng đôi cánh trắng tinh và đạp xuống đất.

Trong nháy mắt, cô ta đã ở ngay trước tôi, giơ nắm đấm lên.

                              

“Nhanh quá!”

“Do ngươi chậm quá thôi!”

                      

Nắm đấm của cô ấy nhắm thẳng vào mặt tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận