• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 12 - Góc nhìn thứ nhất của nhân vật chính

Chương 56

1 Bình luận - Độ dài: 2,447 từ - Cập nhật:

[Chòm sao ‘Tù Nhân Của Vòng Kim Cô’ tán thưởng tinh thần của bạn!]

[Chòm sao ‘Thẩm Phán Quỷ Diện Hỏa Thiêng’ ngợi ca lòng dũng cảm của bạn!]

[Chòm sao ‘Mưu Lược Gia Thần Bí’ bày tỏ sự tò mò về chiến thuật của bạn.]

····

[Một số chòm sao vô cùng ấn tượng trước màn thể hiện của bạn.]

[Bạn đã được tài trợ 20,000 xu.]

Tôi nhăn mặt khi những tin nhắn cứ thế trút xuống không ngừng. Khen thì cũng vui đấy… nhưng bị khen dồn dập thế này thì chịu sao nổi?

Bihyung ở đâu rồi nhỉ? Sao không quản lý giùm chút nào hết vậy? À… giờ chắc nó đang bị Cục Quản Lý túm cổ lên hỏi tội rồi.

Không có phần thưởng nào dành cho kịch bản ẩn, và tên Dokkaebi trung cấp kia cũng biến mất mà không nói lời nào.

Dù vậy, tổng xu tài trợ lên tới 20,000… Nhìn là biết ‘kênh nhỏ’ chất lượng khác hẳn mấy ‘kênh lớn’ rồi.

Tôi tranh thủ moi lõi từ con hỏa long ra.

[Lõi Hỏa Long cấp 5] 

Một viên lõi được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ nhạt. Chỉ nhìn thôi cũng biết không phải hàng thường. 

Dù chỉ là thứ cấp nhưng rốt cuộc nó vẫn là rồng. Mấy phần còn lại như xương, da…đều có thể tận dụng được. Giao cho thợ rèn giỏi thì ra đồ xịn, không thì đem đi trao đổi cũng ổn.

Tôi cúi nhìn cái xác to đùng của con hỏa long. Đánh nhau sống chết với cả một con boss thế này mà chiến lợi phẩm chỉ có bấy nhiêu thôi sao…

Đúng lúc đó, sau lưng tôi truyền tới một cơn đau nhẹ cùng tiếng nói hớn hở.

“Anh Dokja, anh rốt cuộc là nhân vật game nào bước ra vậy hả?”

Tôi quay đầu lại, thấy Jung Heewon đang đứng phía sau.

Tôi bật ho một tiếng.

“... Thể trạng tôi giờ yếu tới mức cô tát nhẹ một phát chắc cũng đi luôn á.”

“Yên tâm, có chết anh cũng sống lại được mà.”

“Hên xui lắm.”

Tôi tưởng Jung Heewon sẽ mắng tôi một trận, nhưng không… cô ấy im lặng. Lúc đó tôi mới nhận ra, có lẽ khi tưởng tôi chết thật, cô ấy đã hoảng lắm.

Có vẻ như cô ấy đã khóc… không, Jung Heewon đâu phải kiểu người dễ khóc như vậy. Cô hạ giọng, như thể đang để ý tới những người khác trong nhóm.

"… Anh biết trước và vẫn cố tình làm vậy à?"

"Không phải là biết hết..."

"Tôi thật sự tưởng anh chết rồi đó!"

"Nhưng cuối cùng tôi vẫn sống mà."

Bàn tay mạnh mẽ của cô ấy lại vỗ vào lưng tôi một cái đau điếng. Lúc đó, Lee Hyunsung mới thở hổn hển chạy đến.

"Anh Dokja! Anh ổn chứ?"

"Ừ, tôi không sao."

Lee Sungkook và Jung Minseob cũng từ xa nhanh chóng chạy lại. Thật ra tôi từng mong bọn họ chết quách ở đây cho rồi nhưng đúng là mạng lớn. Cơ mà, giờ họ thuộc nhóm tôi rồi, muốn xử lý lúc nào chẳng được. Tuy nhiên…

Bầu không khí đột nhiên yên ắng hẳn đi, ánh mắt cả nhóm đổ dồn về phía tôi. Tôi khẽ thở dài rồi mở miệng.

"…Hỏi đi, từng người một. Ai có gì thắc mắc cứ hỏi."

Một phiên chất vấn đột xuất cứ thế bắt đầu.

_______________________________________

“Hồi sinh là đặc quyền mà tôi vừa nhận được. Không liên quan gì tới nhà tài trợ của tôi đâu.”

Tôi chỉ kể vừa đủ, né mấy thông tin rắc rối ra và chỉ nói những gì tôi cảm thấy họ nên biết. Jung Heewon lẩm bẩm, mặt mày kiểu không thể tin được.

“Cứ cứu người là được hồi sinh… vậy có khác gì bug đâu?”

“Thực ra là cứu một trăm người mới hồi sinh được một lần. Nhưng đúng là giống bug thật.”

Tôi không phủ nhận. Dù vậy, ‘Bất Sát Vương’ cũng có nhược điểm chí mạng.

Miễn là tôi còn mang thuộc tính này, tôi không thể trực tiếp lấy mạng ai cả.

Tổn thương người ta, đè bẹp, hay khiến đối phương mất khả năng chiến đấu thì không sao, nhưng tuyệt đối không được ra tay kết liễu. Nếu không, vương hiệu sẽ lập tức bị tước bỏ.

Tất nhiên, mấy chuyện này thì tôi không kể ra. Có nói cũng chẳng ích gì.

"Có vẻ anh sẽ phải chăm chỉ cứu người trong tương lai rồi đấy."

“Nhưng có những lúc cần phải giết chứ…”

“Yên tâm, mấy tên đó cứ để tôi xử.”

Jung Heewon nói bằng giọng chắc nịch.

Thật ra, tôi dễ dàng lựa chọn vương hiệu ‘Bất Sát Vương’ chính là nhờ có Jung Heewon. Đó cũng là lý do tôi đầu tư nuôi dưỡng ‘Thẩm Phán Hủy Diệt’ ngay từ đầu.

Dù thi thoảng hơi bất tiện nếu phải solo, nhưng giữ lấy vương hiệu ‘Bất Sát Vương’ tới mấy kịch bản giữa thì không thành vấn đề.

Về sau sẽ còn xuất hiện những thuộc tính bá đạo hơn. Tôi đã khởi đầu với một cái rất ổn nên chỉ cần canh đúng thời điểm để chuyển nhượng sau này là được.

“Thế giới này đúng là như truyện kỳ ảo nhỉ. Giờ anh có cả đống năng lực luôn rồi...”

Lee Sungkook, Jung Minseob và Lee Hyunsung đều đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi cố tình liếc mắt nhìn họ một cái như một lời nhắc nhở thầm lặng với Jung Heewon không được tiết lộ bất cứ điều gì.

Cô ấy gật đầu. Lúc này, Lee Sungkook lên tiếng.

“Cảm giác khi chết như thế nào vậy ạ?”

“…Kinh khủng lắm. Còn sao nữa.”

Tôi định hỏi anh ta hỏi vậy làm gì, nhưng Lee Sungkook tiếp tục, giọng nghiêm túc hẳn.

“Thật ra, tôi có hơi sợ khi thấy ngài sống lại.”

“Anh… sợ á?”

“Vâng. Nói đúng ra, toàn bộ cơ thể của ngài biến mất rồi lại được phục hồi. Theo lẽ thường thì chuyện đó không thể xảy ra. Tôi không rõ quy luật vận hành thế giới này là gì nhưng nếu có thể tái tạo hoàn toàn một con người… thì có thể không phải là ‘Hồi Sinh’, mà là ‘Nhân Bản’.”

Anh ta kể ra một giả thuyết nghe nổi da gà bằng cái giọng tỉnh bơ. Tôi chưa từng nghĩ đến hướng đó…

Tôi chợt nhớ ra thuộc tính của anh ta là ‘Nhà Thôi Miên’.

…Cũng thú vị đấy chứ?

Jung Heewon thì lập tức gắt, 

“Bộ anh xem nhiều phim viễn tưởng quá rồi hả?”

“Đây là vấn đề nghiêm túc. Nếu không có sự tiếp nối giữa cái chết và sự hồi sinh, thì cũng chẳng ai đảm bảo người sau khi hồi sinh vẫn là ngài đại diện trước khi chết mà.”

Nghe rối não phết. Một vài ký ức thoáng qua đầu tôi. Đây chẳng phải là cái tên từng khó chịu vì phần mở đầu của truyện phức tạp quá hay sao?

“Anh có suy nghĩ khá… độc đáo đó. Nhưng không cần lo. Tôi vẫn giữ được ý thức sau khi chết. Nói chính xác thì, tôi chưa hoàn toàn chết hẳn.”

“Ý ngài là trạng thái linh hồn?”

“Tôi cũng không chắc có thể gọi thế không, nhưng…”

Cảm giác bất an chợt nảy sinh khi tôi nói ra những lời này. ‘Cách Sống Sót’ là một thế giới được tạo ra bởi tác giả.

Thế giới này giờ đã trở thành hiện thực. Một thế giới mà linh hồn vốn không được chứng minh giờ lại trở thành điều hiển nhiên.

Trong một thế giới như thế, ‘tôi’ tồn tại như thế nào? Tôi, linh hồn của tôi. Liệu chúng có tồn tại từ lúc ban đầu không? Hay tôi chỉ là một phần trong câu chuyện mà tác giả tạo ra?

Tôi lắc đầu. Bây giờ không phải lúc nghĩ về điều này.

"Được rồi, kết thúc màn tra hỏi vô nghĩa được chưa?"

"À, tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không?"

"Cái gì?"

"Tại sao đột nhiên lại dùng kính ngữ với tôi và Minseob vậy?"

"Tôi không đóng giả thành Yoo Junghyuk nữa."

Lee Sungkook muộn màng nhận ra, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

"À, nghĩ lại thì..."

Tôi không cần phải nghe mấy lời đó của anh ta. Vai diễn đã kết thúc nhưng thái độ của tôi với họ cũng không thay đổi nhiều. Tôi đưa tay về phía Lee Sungkook.

"Đưa điện thoại cho tôi."

"Hả?"

"Tôi cần một cái điện thoại."

Lee Sungkook đưa điện thoại cho tôi. Là một mẫu khá tốt. Còn tốt hơn chiếc tôi đang dùng.

"Tôi lấy luôn nhé?"

"…Chẳng phải anh ngừng đóng vai Yoo Junghyuk rồi sao?"

“Đây là thái độ của tôi lúc bình thường đấy.”

Lee Sungkook trông như sắp khóc đến nơi.

"Mọi người nghỉ ngơi đi. Tôi còn vài việc phải xử lý. Chúng ta sẽ di chuyển sau 10 phút. Nhớ tranh thủ thu nhặt vật phẩm nữa nhé."

Cả nhóm tản ra gom những vật phẩm còn vương vãi, còn tôi thì mở điện thoại ra và bắt đầu lên mạng.

Bề ngoài thì giả vờ bình tĩnh vậy thôi, chứ thật ra trong lòng tôi đang thấp thỏm không yên.

[Quá trình tổng kết phần thưởng của kịch bản ẩn sẽ bị trì hoãn.]

[Yêu cầu xem xét ‘xác suất’ hiện đang được tiến hành tại Cục Quản Lý.]

Chính là vì những dòng thông báo này.

Cơ chế xác suất. Đó là lý do tôi chưa nhận được xu nào từ kịch bản ẩn.

Tôi muốn kiểm tra lại những phần liên quan trong ‘Cách Sống Sót’, nhưng chiếc điện thoại cũ của tôi đã cháy thành tro.

Sơ suất này thật không giống tôi chút nào. Cảm giác chẳng lành cứ lởn vởn xung quanh. Nếu lỡ bức thư mà tác giả gửi bị xóa đi thì sao...?

Ngay lúc đó, một thông báo hiện lên trên màn hình điện thoại.

[Có thể đồng bộ dữ liệu với thiết bị mới.]

[Bạn có muốn tiếp tục không?]

...Gì đây?

Tôi ấn OK, quá trình tải xuống bắt đầu, và một tệp tin mới xuất hiện trên màn hình nền.

[Ba Cách Sống Sót Trong Thế Giới Đổ Nát.TXT]

Tôi hiểu rồi. Ra là thế. Quả thật, một tập tin mà đến cả Dokkaebi hay các chòm sao đều không đọc được thì không thể cứ vậy biến mất được.

Tôi liếc nhìn Lee Sungkook và Jung Minseob đang bận rộn thu gom vật phẩm. Bỗng dưng tôi băn khoăn. Liệu họ có đọc được thứ này không? Nhưng… tốt nhất vẫn nên thận trọng hết mức.

Tôi mở ‘Cách Sống Sót’ ra và bắt đầu đọc.

[Tốc độ đọc của bạn được tăng nhanh nhờ thuộc tính độc quyền.]

Tôi đã tìm thấy thông tin về cơ chế xác suất trong lượt hồi quy thứ 6 của Yoo Junghyuk.

「Dokkaebi trung cấp của Cục ⁠Seoul, Baram, nhíu mày khi đọc kịch bản trước mặt.

Ngay đầu tài liệu ghi rõ cái tên ‘Hồi quy giả Yoo Junghyuk’.

‘Một hồi quy giả sao… chết tiệt . Lũ Dokkaebi và các chòm sao phát hiện nhanh thật…”

Baram liếc nhìn đám Dokkaebi. Không có Dokkaebi cao cấp hay đại Dokkaebi nào xuất hiện.

Đó là điều hiển nhiên. Đây chỉ là một ‘yêu cầu xác suất’ xảy ra ở cấp độ mái vòm địa phương. Nguyên tắc chính là chuyện của khu vực nào thì nên được giải quyết ở khu vực đó. Baram nhìn đám Dokkaebi đang lộ rõ vẻ lo lắng và hỏi:

“Là ai gửi đơn kiến nghị đến Cục?”

“Aooni ở Nhật Bản.”

“Hắn lo chuyện nước người làm gì vậy? Không có chuyện gì ở nước mình à?”

“Dạo này có nhiều cuộc đấu đá căng thẳng giữa đám Dokkaebi hạ cấp…”

Baram cau mày.

Quả thực, theo như bản báo cáo, việc thực hiện yêu cầu đánh giá xác suất đối với ‘Yoo Junghyuk’ là hoàn toàn xứng đáng.

Ngay từ đầu đã có vô số dữ liệu quan trọng bị hệ thống tự động lọc mất.

Thêm vào đó, kỹ năng ‘Hiền Nhân Nhãn’ khiến hệ thống tiếp cận được một số dữ liệu, nên quá trình khảo sát thông tin buộc phải nhờ đến sự hỗ trợ từ cấp quản lý cao hơn.

Baram thở dài rồi gấp báo cáo lại.

"Không sao cả. Người này là một cá thể đã được cấp trên của ta phê duyệt. Cứ để hắn yên."

"Thật sự ổn chứ? Hậu quả..."

"Nhà tài trợ của hắn là một vị mà chúng ta không đụng vào nổi."

"Chỉ một chòm sao thôi sao? Nếu liên minh các chòm sao cùng..."

Baram bật cười.

"Ngươi định dạy khôn ta à? Ngươi có biết nhà tài trợ của hắn là ai không?"

"Không… Tôi không có ý đó..."

"Sắp bước vào kịch bản thứ năm rồi, xử lý mọi thứ cho ổn đi. Xác suất sẽ dần được điều chỉnh theo tiến trình của kịch bản."

Không khí bất chợt lạnh đi. Baram nhìn về phía Dokkaebi trung cấp và lạnh lùng nói:

"Ngươi chẳng phải vẫn còn cả đống việc cần làm sao?"

"Á...!"

"Tại sao doanh số ở Hoa Kỳ và Ấn Độ lại thế này? Ở Mỹ thì có tiên tri, Ấn Độ thì có cả liên minh chòm sao cơ mà? Nhiêu đó khách hàng tiềm năng mà bán buôn kiểu gì thế kia, sao doanh số lại thấp thế? Có phải các ngươi chế tạo sản phẩm không ra hồn không?"

"C-Chuyện đó…"

"Khốn kiếp, đừng có viện cớ nữa! Mau bán hết lô hàng xu đi cho ta!"

Tôi khẽ bật cười. Nhìn đám Dokkaebi vật vã lo doanh thu, tôi lại nhớ tới Mino Soft. Bộ phận kế hoạch đúng là không phải dạng vừa.

Nói gì thì nói, giờ tôi cũng đang lâm vào tình huống chẳng khác gì Yoo Junghyuk trong ‘Cách Sống Sót’. Tôi đoán chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng… đúng là bị để ý thì phiền thật.

Nếu… lần đánh giá này gây tổn thất cho tôi thì sao?

Ngay lúc ấy, một giọng nói run rẩy vang lên trong không trung.

[Ta phải bị triệu hồi đến Cục bao nhiêu lần nữa chỉ vì ngươi đây hả…]

Bihyung. Tôi mở Hội Thoại Dokkaebi ra.

"Thế nào rồi?"

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Thanks for new chapter,trans
Xem thêm