• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 7 – Địa chủ

Chương 31

1 Bình luận - Độ dài: 3,135 từ - Cập nhật:

Nhìn làn sóng quái vật đang ập tới, tôi vô thức căng chặt bắp chân. Sức mạnh cấp 15 ngưng tụ lại ngay lập tức và tạo cho chân tôi một lực đẩy mạnh mẽ.

Những con chuột đất chạy tán loạn và những cái sừng nhọn hoắc của đám Groll vung tứ tung.

Làn da đã được tôi luyện bởi thể lực cấp 15 của tôi trở nên bầm tím và túa máu vì chịu sự tấn công dồn dập từ những cái sừng của lũ Groll.

[Thẻ Đánh Dấu số một được kích hoạt.]

‘Thẻ Đánh Dấu’ được kích hoạt và năng lượng ‘Tha Hóa’ của Kim Namwoon bao phủ khắp người tôi. Tôi đẩy lùi tất cả những con quái vật đang xông tới ở phía trước.

Răng nanh cắm sâu vào da thịt tôi, vài con chuột đất còn ngoạm cả đùi tôi. Tuy vậy, tôi không dừng lại. Tôi vẫn tiếp tục chạy.

Bên này. Cuối cùng thì tôi cũng đã tìm thấy bức tường được nhắc tới trong tiểu thuyết. Một ‘Vùng Xanh’ có sức chứa 2 người đang phát sáng lấp lánh.

Cơ mà…Chết tiệt.

[Vùng Xanh 1/2]

Đã có sẵn một người ở đó.

“…”

Tôi quên đi đám quái vật đang đuổi theo rất sát sao và nhìn chằm chằm hắn – người lẽ ra không nên ở đây vào lúc này.

“Ê.”

Hắn xoay người về phía tôi.

“Đi ra đi được không? Cậu có cần phải ở trong đó đâu?”

“Khó đấy. Hôm nay tôi hơi mệt.”

Tôi muốn phang một cú thật mạnh vào bản mặt khó ưa của thằng cha này lắm rồi đấy. Tôi không hiểu. Đây không phải ‘lượt hồi quy thứ ba’ mà tôi biết.

Trong ‘Cách Sống Sót’, phải đến lượt thứ tư Yoo Junghyuk mới tìm thấy Vùng Xanh ẩn…Mẹ nó, hay là tên này đã tìm được nơi này vào lượt hồi quy thứ hai nhưng trong truyện không đề cập tới? Vậy tại sao trong lượt thứ ba hắn lại không dùng tới nó?

Grừưưưư!

Đám chuột đất ở phía sau rít lên một tiếng. Đã quá trễ để trách móc tác giả. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Yoo Junghyuk. Chúng tôi gần như đồng thanh.

“Giữ đứa trẻ đi.”

“Đưa đứa trẻ đây.”

Dù vậy, vẫn còn may. Các chòm sao đã nghe thấy lời tôi nói.

[Vùng Xanh 2/2]

Tôi đặt Lee Gilyoung xuống và dòng chữ trên Vùng Xanh thay đổi. Giờ thì Lee Gilyoung an toàn rồi.

“Anh ơi! Khoan đã! Anh!”

Lee Gilyoung hấp tấp muốn chạy tới chỗ tôi nhưng Yoo Junghyuk đã vươn tay giữ thằng bé lại. Tôi vung kiếm đối diện với đám chuột đất.

[Chòm sao ‘Vệ Binh Chính Nghĩa Hói Đầu’ đã nhắm mắt lại.]

[Chòm sao ‘Thẩm Phán Quỷ Diện Hỏa Thiêng’ đang quan sát bạn với ánh mắt lo lắng.]

Vào giây phút cuối cùng, ánh mắt của Yoo Junghyuk dường như chuyển động.

「Tôi đã nói là anh sẽ chết mà.」

Đám quái vật xông tới tôi như cơn sóng dữ. Hiện tại không còn Vùng Xanh trống nào nữa.

“Tôi sẽ không chết.”

Tôi phớt lờ lũ quái vật và đút một tay vào túi. Thật ra, tôi không muốn dùng đến thứ này chút nào. Tôi không biết liệu nó có gây ra tác dụng phụ gì hay không. Giờ chỉ có thể tin tưởng vào ‘Bức Tường Thứ Tư’ mà thôi.

「Cái đó…?」

Yoo Junghyuk trợn mắt kinh ngạc. Tên khốn đó, chắc đã phát hiện ra rồi nhỉ? Nếu không nhờ có hắn thì tôi cũng không biết đến phương pháp này đâu.

Tôi nhìn xuống những viên tinh thạch màu trắng đang phát sáng trong tay.

[Tinh Thạch Bóng Ma.]

Là vật phẩm nhận được sau khi tiêu diệt những bóng ma trên đường đến Chungmuro.

Hàng trăm con chuột đất lao tới cắn xé cơ thể tôi.

Những vết thương nhỏ đang rỉ máu và một bên vai bị sừng của lũ Groll đâm vào đã nhuộm màu máu tươi. Khi sức chịu đựng của cơ thể tôi đã gần chạm tới đáy, tôi liền bỏ viên tinh thạch vào miệng.

Thứ gì đó giống như hơi nước bốc ra từ trong miệng tôi. Rồi chúng tạo thành sương mù bao phủ lấy khắp người tôi.

[‘Nhà Tù Ảo Ảnh’ đã được kích hoạt.]

Những con chuột đất và lũ Groll đồng loạt ngừng tấn công.

Mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu mờ nhòe đi. Ở một bên sân ga, Yoo Junghyuk và Lee Gilyoung đang gào lên gọi tôi.

Tôi đã trở thành ‘Bóng Ma’.

_______________________________________

「Dokja.」

Tôi nhận ra ngay khi nghe thấy giọng của mẹ. Đây là một giấc mơ.

Tôi cố gắng không để bị cuốn vào nhưng lần này không hề dễ dàng chút nào. Nền đất lún xuống như một vũng lầy và dần nuốt chửng lấy tôi.

[Hiệu ứng của ‘Bức Tường Thứ Tư’ tạm thời suy giảm do nhập tâm quá mức.]

Khung cảnh xung quanh đan xen lẫn lộn trước mặt tôi, dù tôi không hề muốn nhìn thấy nó.

Một căn phòng khách đẫm máu. Thi thể lạnh ngắt của một người đàn ông. Bóng lưng của một người phụ nữ đang nhìn vào cái xác. Không. Kí ức này quá kinh khủng. Tôi không thể nhớ lại.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy và khung cảnh trước mặt dần tan ra. Chấn thương tâm lí chết tiệt này…

Đây là một ký ức mà tôi không muốn nhìn thấy.

Chính vì vậy mà tôi chần chừ không muốn ăn Tinh Thạch Bóng Ma. Chúng có tác dụng biến người dùng thành ‘Bóng Ma’ tạm thời và khiến họ vô hình trước đám quái vật. Nhưng tác dụng phụ chính là khơi dậy sang chấn tâm lý của người đó và phóng đại nó đến cực hạn.

Bởi vậy nên tôi mới không đưa tinh thạch cho mọi người. Nếu người khác sử dụng thứ này, bọn họ sẽ phát điên mất.

Tôi phải chịu đựng, mặc dù lúc này đầu tôi đang đau như búa bổ.

Chắc chắn ‘Bức Tường Thứ Tư’ là một cheat code của tôi. Kỹ năng này thậm chí có thể ăn mòn được cả ‘Tinh Thạch Bóng Ma’. Ngay cả ‘Lá Chắn Tinh Thần’ cũng không có hiệu quả đến mức đó. Rốt cuộc nó từ đâu ra vậy? Nếu tôi đoán đúng, kỹ năng này…

「Yoo Junghyuk? Anh là Yoo Junghyuk sao?」

Tôi cứ tưởng chấn tương tâm lí của tôi lại tới nữa, nhưng giọng nói vừa rồi không phải của tôi. Nó cũng không được tạo ra từ kí ức của tôi. Tôi xoay người và nhìn thấy một cô gái kì lạ.

「…Anh không phải Yoo Junghyuk. Nhưng có vẻ anh cũng là người Hàn Quốc. Anh là ai?」

Một người ngoại quốc có mái tóc vàng rực. Là một cô gái nhỏ nhắn. Cô ta nhìn tôi một lúc lâu với vẻ mặt khó hiểu.

「…Tôi không hiểu. Tôi đã xem qua tương lai vô số lần nhưng chưa bao giờ thấy anh…」

Con mắt bên trái của cô ta có một vòng xoáy ánh lên màu đỏ quái dị. Những trang giấy lật qua trong đầu tôi. Tôi biết người này. Không, tôi không thể nào không biết cô ta. Nếu vậy…

[Kỹ năng độc quyền, ‘Danh Sách Nhân Vật’ đươc kích hoạt.]

[Nhân vật ‘Anna Croft’ đang sử dụng ‘Lá Chắn Tinh Thần’ Lv. 6.]

[‘Danh Sách Nhân Vật’ đã vô hiệu hóa ‘Lá Chắn Tinh Thần’ Lv.6.]

[Có quá nhiều thông tin về nhân vật này. ‘Danh Sách Nhân Vật’ được chuyển thành ‘Tóm Tắt Nhân Vật’.]

[Tóm Tắt Nhân Vật.]

Tên: Anna Croft

Thuộc tính độc quyền: Nhà Tiên Tri (Huyền thoại), Người Cứu Thế (Huyền thoại)

Kỹ năng độc quyền: Nhìn Thấu Tương Lai Lv. 5, Nhìn Thấu Quá Khứ Lv. 4, Thuật Đọc Tâm Lv. 8, Thấu Thị Lv. 4, Rèn Luyện Ma Thuật Cao Cấp Lv. 4, Lá Chắn Tinh Thần Lv. 6, Phát Hiện Nói Dối Lv. 7, Đại Quỷ Nhãn Lv. 1,…

Một người phụ nữ có khả năng xuyên thủng thời không và tự do xâm nhập vào ý thức của người khác. Người nhìn thấy được tương lai và cố gắng tạo ra tương lai của thế giới theo ý mình. Chỉ có duy nhất một ‘người phụ nữ’ sở hữu khả năng như vậy trong ‘Cách Sống Sót’.

“Anna Croft.”

「…Tại sao anh lại biết tôi?」

Cô ta trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi lặng lẽ trả lời,

“Tôi là một nhà tiên tri.”

[Nhân vật ‘Anna Croft’ đã sử dụng kỹ năng ‘Phát Hiện Nói Dối’.]

[‘Phát Hiện Nói Dối’ đã xác nhận lời nói của bạn là giả dối.]

Quả nhiên, tôi không thể lừa gạt một nhà tiên tri thực thụ.

「…Khai thật đi. Anh là ai?」

Đôi môi nhỏ của cô ta mím chặt lại. Trông cô nàng như đang kháng nghị vậy.

Tôi đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Người phụ nữ này để ý đến sự hiện diện của tôi, có lẽ là do hiệu ứng của ‘Bức Tường Thứ Tư’ đã tạm thời bị yếu đi. Nếu ‘Bức Tường Thứ Tư’ thật sự là loại kỹ năng mà tôi nghĩ…

Cơ mà…Thất vọng thật đó.

“Cô thật sự không biết tôi là ai sao?”

「…Hả?」

“Không phải cô đã nhận được Lõi Ngư Long từ tôi rồi sao?”

Môi Anna Croft chậm rãi mở ra.

“Chắc cô đã cường hóa ‘Đại Quỷ Nhãn’ bằng năng lượng của cái lõi đó phải không?”

「L-Là anh? Anh là người lấy Đức Tin Tan Vỡ…?」

[Đại Quỷ Nhãn.]

Đó là một vật phẩm khủng với giá một triệu xu, và người phụ nữ này đã lấy được nó nhờ vào nhà tài trợ kim cương chết tiệt của cô ta. Ghen tị thật.

「Anh! Tên của anh là gì? Làm sao mà…」

[Hiệu ứng của kỹ năng độc quyền ‘Bức Tường Thứ Tư’ đang được khôi phục.]

「Tại sao…Sao tôi lại không nhìn thấy gì…?」

Tầm mắt của cô ta mờ đi. Đại Quỷ Nhãn – vật phẩm giúp xâm nhập một cách dễ dàng vào tâm thức của người khác – dần suy yếu và hình bóng của cô ta cũng tan dần đi. Tôi vẫy vẫy tay.

“Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi. Cô cứ chờ ở bên kia bán cầu đi.”

[Kỹ năng độc quyền ‘Bức Tường Thứ Tư’ đã được khôi phục hoàn toàn.]

Anna đã biến mất.

Tôi thở dài nhẹ nhõm. Nói thật thì, tinh thần của tôi đã bị rung chấn dữ dội khi nói chuyện với Anna Croft. Tình hình không ổn lắm.

[Đã miễn nhiễm với ‘Nhà Tù Ảo Ảnh’ nhờ hiệu ứng của kỹ năng.]

…Chết tiệt, giờ mới có tác dụng.

Tôi cảm thấy ý thức của mình tỉnh táo trở lại.

Cảm giác khó chịu vẫn còn nhưng đã đỡ hơn trước đó nhiều rồi. Tôi hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra. Tôi nhẩm lại từng sự thật một để khôi phục lại lí trí.

Tôi là Kim Dokja. Thế giới đã bị phá hủy. ‘Cách Sống Sót’ đã trở thành hiện thực. Nơi này là…‘Nhà Tù Ảo Ảnh’. Tôi đã ăn Tinh Thạch Bóng Ma và trở thành ma một lúc. Nếu trở thành bóng ma, tôi sẽ không bị đám quái vật dưới lòng đất tấn công.

Phải, chính là thế. Vậy ra…thế giới trông như thế này.

Trong không gian mờ ảo méo mó như thể tôi vừa cắn thuốc, rất khó để nhận biết được dòng chảy thời gian. Tôi hơi lo.

Yoo Sangah, Lee Hyunsung và Jung Heewon, bọn họ thế nào rồi? Cái tên khốn Yoo Junghyuk đó, liệu hắn có giết Gilyoung không? Kịch bản thứ ba vẫn đang xảy ra phải không? Lỡ như xung quanh vẫn còn chuột đất thì sao? Liệu đám Groll có đứng tụ thành một bầy chực chờ ăn thịt tôi không?

Nếu thế…

…Anh ơi.

…Làm ơn.

…Anh Dokja!

Nhiều giọng nói vang lên thoáng qua trong đầu tôi.

[Kỹ năng độc quyền ‘Phá Ma’ Lv. 1 đã được kích hoạt.]

Phải, đến lúc quay lại rồi.

_______________________________________

Tôi thở hắt ra. Có thứ gì đó mềm mại đang chạm vào má tôi.

“Anh Dokja!”

Làn sương mù tan đi và tầm nhìn của tôi được khôi phục. Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy chính là gương mặt của Yoo Sangah. Vẻ mặt sốt sắng của Lee Hyunsung và Jung Heewon cũng dần xuất hiện.

“…Kịch bản sao rồi?”

“Nó đã kết thúc rồi, anh Dokja. Chúng ta đã làm được. Chúng ta làm được rồi!”

…Ra vậy. Chúng ta làm được rồi.

Tôi nhìn những người đồng đội đang phấn khích và cố gắng cử động chân tay. Tôi đã giữ nguyên tư thế này suốt một thời gian dài nên các cơ trên người đều cứng lại cả.

“Đừng vội…mừng.”

“Hử?”

“Chỉ vừa qua được một ngày thôi. Hôm qua mới là ngày thứ ba…”

Lee Hyunsung đỡ lấy tôi khi tôi gượng đứng dậy.

“Anh Dokja! Không được đâu. Anh chưa ngủ được bao lâu mà.”

“Mấy giờ rồi?”

“Bây giờ là 8:30 sáng. Đã 30 phút trôi qua từ lúc kịch bản kết thúc.”

8:30…Thật may là thời gian trôi qua không nhiều. Cơ mà, có một gương mặt mất tích.

“Gilyoung đâu rồi?”

“À, Gilyoung…”

Trước khi Jung Heewon kịp nói gì, tôi đã ngay lập tức tìm ra Lee Gilyoung. Cách chỗ này vài bước chân, Lee Jihye và Yoo Junghyuk đang cùng nhìn chằm chằm vào thằng bé.

…Cái tên khốn Yoo Junghyuk đó đang làm gì vậy?

Ngay lúc đó, tôi nhớ lại gương mặt bất ngờ của Yoo Junghyuk khi nhìn thấy những người đồng đội của tôi. Đừng nói là, Yoo Junghyuk dùng Hiền Nhân Nhãn lên…?

“Khi nào…đã chọn rồi? Chắc là chưa từng…trước đây.”

Do tác dụng phụ của việc ăn tinh thạch nên tôi không thể nghe rõ Yoo Junghyuk đang nói gì. Rồi Lee Gilyoung mở miệng.

“Không sao cả.”

“…Nhóc thật sự không đi với ta à?”

“Vâng.”

“Nhóc sẽ mạnh hơn rất nhiều nếu theo ta thay vì tên kia đấy. Vẫn không chịu sao?”

“Vâng. Em không theo anh đâu.”

“…Ngu ngốc.”

Yoo Junghyuk cau mày và nhìn về phía tôi.

[Kỹ năng độc quyền, ‘Góc Nhìn Của Độc Giả Toàn Tri’ giai đoạn 2 được kích hoạt!]

「…Cái tên may mắn. Thằng nhóc rất hữu dụng nên cố mà giữ cho lâu vào.」

Tôi muốn nói gì đó nhưng cả người lúc này không còn sức.

“Anh Dokja!”

Sau khi phát hiện ra tôi đã tỉnh, Lee Gilyoung lao về phía tôi với đôi mắt sưng vù. Suy nghĩ của Yoo Junghyuk vẫn vang lên trong đầu tôi.

「Không thể trì hoãn nữa. Mình phải kết thúc cuộc tấn công trong hôm nay. Nếu không thì…」

…Cuộc tấn công? Hắn đang nói cái gì vậy?

Tôi phải suy nghĩ…Chết tiệt, mệt quá. Khi tôi thả lỏng cơ thể, bắp chân mềm mại mà tôi vừa gối lên lại chạm vào má tôi lần nữa.

“Cô Yoo Sangah…”

“V-Vâng!”

“Xin lỗi nhé, tôi sẽ ngủ thêm một chút…”

Rồi tôi thiếp đi. Đó là một giấc ngủ ngon không mộng mị.

_______________________________________

Hai tiếng sau, tôi tỉnh dậy.

[Ê, ngươi còn tính ngủ bao lâu nữa vậy?]

Âm thanh ồn ào và khó chịu vang lên làm tôi phải mở mắt ra. Lần này, má tôi áp vào một thứ dày dặn và cứng cáp hơn trước.

“…A, anh Dokja tỉnh rồi.”

Một đôi môi đang nhếch lên. Jung Heewon cúi xuống nhìn tôi.

“Cô Yoo Sangah đã đi nghỉ ngơi rồi. Tối qua không có ai ngủ đủ giấc cả.”

Tôi quay đầu và nhìn thấy Yoo Sangah đang nằm dựa vào tường mà ngủ. Jung Heewon mỉm cười.

“Nhân tiện, đùi của anh Lee Hyunsung có thoải mái không?”

Tôi nhìn qua và thấy Lee Hyunsung đang chảy cả nước dãi.

“Sáng hôm nay…sĩ quan trực ban sẽ thi hành nhiệm vụ…”

…Bảo sao tôi lại cảm thấy độ cao của cái gối không đúng lắm. Thì ra là đùi của Lee Hyunsung. Tôi đã được dựa lên một chiếc gối quân đội thoảng mùi máu.

“Anh ơi…”

Bụng tôi có hơi nặng. Tôi nhìn xuống và thấy Lee Gilyoung đang dựa vào người tôi mà ngủ.

Ngay lúc tôi vừa ngồi dậy, giọng của Bihyung liền vang lên.

[Haha, tỉnh rồi hả? Vậy thì nhận cái này đi nè.]

Hàng loạt thông báo ùa vào tai tôi.

[Chòm sao ‘Thẩm Phán Quỷ Diện Hỏa Thiêng’ cảm thấy buồn khi thấy chấn thương tâm lý của bạn.]

[Chòm sao ‘Hắc Hỏa Vực Long’ hứng thú với quá khứ của bạn.]

[Chòm sao ‘Mưu Lược Gia Thần Bí’ tò mò về mẹ của bạn.]

[Các chòm sao đã tài trợ 1,800 xu cho bạn.]

…Đám khốn nạn thích xem trộm quá khứ của người khác.

Vẫn chưa hết.

[Bạn đã vượt qua một đêm ở Chungmuro mà không cần Vùng Xanh.]

[Bạn đã đạt được thành tựu ‘Bình Minh Bất Tận’ ở ga Chungmuro!]

[Bạn nhận được 1,000 xu phần thưởng.]

[Số xu sở hữu: 22,650 xu]

Tôi đã đạt được chỉ tiêu mong muốn. Không uổng công cho cả một đêm gian khổ.

Jung Heewon đặt ra câu hỏi.

“Chúng ta nên làm gì trong hôm nay đây? Như hôm qua…”

“Không, không phải hôm nay. Cách đó chỉ có hiệu quả trong một ngày thôi.”

Tất nhiên, nếu may mắn thì chúng tôi có thể tìm thấy những Vùng Xanh xuất hiện ngẫu nhiên. Nhưng không có thông tin cụ thể nào về vị trí của chúng vào ngày thứ tư được đề cập trong ‘Cách Sống Sót’ cả.

“Vậy thì…”

Jung Heewon tối sầm mặt. Nhưng không cần phải lo.

“Hôm nay chúng ta sẽ hoàn thành kịch bản thứ ba.”

“Hả?”

Tôi cẩn thận đặt Lee Gilyoung nằm xuống rồi đứng dậy.

Đây là một kế hoạch đột xuất, nhưng sau khi nghe thấy suy nghĩ của Yoo Junghyuk thì tôi không thể chờ được nữa. Hôm qua, hắn không còn cách nào khác ngoài việc câu thêm giờ. Tuy nhiên, hôm nay mọi chuyện sẽ khác.

“Tôi sẽ lôi đám địa chủ ra ngoài.”

“…Bằng cách nào?”

Jung Heewon hỏi, và tôi nhìn sang Lee Hyunsung đang say giấc nồng.

“Phải sử dụng vũ khí bí mật mà tôi để dành thôi.”

Đã đến lúc Chungmuro đổi chủ rồi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Thanks for new chapter, trans
Xem thêm