“Fuwa~ Dễ thương quá đi mất!”
“Fufu.”
Buổi đi chơi mua sắm với Hina-san (nó không hẳn là một buổi hẹn hò vì chúng tôi không phải người yêu của nhau) bắt đầu bằng việc mua mấy món đồ dùng sinh hoạt mà Hina-san cần, và hiện tại thì bọn tôi đang ghé qua một cửa hàng thú cưng.
Khi đang mải mê quan sát mấy chú chó con vừa quẫy đuôi vừa đùa giỡn với nhau thì tôi bất chợt bị kéo trở lại thực tại bởi tiếng cười khúc khích bên cạnh.
“E-Em xin lỗi ạ. Hình như chỉ có mỗi em thấy vui thì phải.”
“Chị cũng đang tận hưởng đấy chứ. Nhưng do phản ứng của Miyabi-kun đáng yêu quá nên chị cứ nhìn mãi thôi.”
“E-Em không đáng yêu đến mức đó đâu ạ…”Tôi đỏ mặt.
Hina-san lại tiếp lời: “Không, em đáng yêu lắm đó.”
…Xấu hổ quá đi mất.
“Cơ mà, Miyabi-kun thật sự rất yêu động vật nhỉ.”
“Chó với mèo thì ai mà chẳng thích ạ?”
“Trừ những người mắc chứng sợ động vật thì đúng là vậy thật. Chị cũng thích chúng lắm. Nhưng nếu phải chọn giữa chó và mèo thì chị lại nghiêng về phía mèo hơn.”
Chị ấy vừa nói vừa xin lỗi mấy chú chó con đang ở phía bên kia tấm kính.
“Mà, chị cứ có cảm giác Miyabi-kun có thể yêu thương mọi sinh vật một cách công bằng ấy.”
“Thật vậy sao ạ? Em cũng không rõ nữa…”
Vậy ra mình trông như vậy trong mắt người khác à?
“Ừ. Khi nãy em cũng chăm chú ngắm đàn cá bơi trong bể với vẻ mặt rất hạnh phúc. Giống như lúc này vậy.”
“Nếu phải chọn thì em thích cá hơn một chút ạ.”
“Ahaha, không thật thà chút nào. Nhưng biết đâu, với Miyabi-kun thì thực sự là như vậy cũng nên.”
Và rồi, Hina-san vừa vẫy tay tạm biệt mấy chú chó con vừa thì thầm:
“Chị nghĩ em là một người có thể trao tình cảm cho rất nhiều thứ đấy.”
“Không đâu ạ. Chị đánh giá cao em quá rồi. Em chưa từng thật lòng yêu thương ai hay nghĩ rằng mình muốn trân trọng một người nào đó cả… trừ gia đình ra.”
Tôi nói ra điều đó không chút ngại ngùng khiến Hina-san bật cười:
“Chị gái em là một người quan trọng với em nhỉ?”
“Dù có hơi ồn ào thật nhưng với em thì chị ấy là người chị duy nhất. Thế nên yêu quý là chuyện đương nhiên rồi ạ.”
“Vậy à. Chị thấy hơi ghen tị với Mayuki khi có được một người em trai nghĩ như vậy đấy.”
Tôi cảm nhận được sự chân thành toát ra từ tận đáy lòng trong lời nói ấy nên đã bất giác đưa ánh mắt sang Hina-san.
“Hina-san cũng có người quý trọng chị chứ ạ?”
“Ừ, có chứ. Nhưng mà… nếu cứ ở một mình suốt thì đôi khi cũng thấy cô đơn lắm.”
Nghĩ lại thì lần đầu tiên đến nhà Hina-san, tôi đã thấy nơi đó yên tĩnh đến kỳ lạ. Tôi không nhớ rõ là chị ấy sống một mình hay cùng gia đình, nhưng với sự yên tĩnh đó thì hẳn là ở một mình rồi. Nếu chỉ có một người trong căn hộ rộng lớn ấy thì việc cảm thấy cô đơn cũng chẳng có gì lạ cả.
“…”
“…”
Hina-san chợt quay sang nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt xanh thẳm mở to. Tại sao chị ấy lại quay sang nhìn tôi như vậy chứ?
Trong khi tôi còn đang chau mày vì bối rối, ánh mắt tôi bắt gặp một cánh tay đang vươn ra. Và rồi, khi tôi nhận ra thì đã quá muộn: cánh tay đó chính là tay tôi, và nó đang… xoa đầu Hina-san.
Uwaaa!? Mình đang làm cái gì thế này!?
Tôi hoảng hốt rụt tay lại và lập tức cúi đầu xin lỗi Hina-san:
“Em xin lỗi! Tự tiện xoa đầu chị như thế!”
“K-Không sao đâu! Chị chỉ hơi bất ngờ chút thôi!”
Hina-san chớp chớp mắt. Trông chị ấy có vẻ sốc, và trong thâm tâm tôi cũng chẳng khá hơn chị ấy là bao.
Tại sao tự dưng mình lại xoa đầu Hina-san chứ?
Tôi cũng đã đoán đại khái được lý do. Khi ấy, tôi thấy nét cô đơn thoáng hiện trên gương mặt Hina-san, và có lẽ tôi đã không thể chịu được ánh nhìn buồn bã đó. Một cảm giác lo lắng đột nhiên xuất hiện đã khiến tay tôi vươn ra để xoa đầu chị ấy để an ủi. Cơ mà, xoa đầu một người con gái không phải bạn gái mình thì tôi đúng là thiếu tế nhị quá rồi.
“Em thành thật xin lỗi ạ. Chắc chị thấy khó chịu lắm khi bị một thằng chẳng thân thiết gì như em chạm vào…”
“Chị đúng là hơi bất ngờ thật, nhưng không ghét chút nào đâu. Ừm, trái lại… chị còn thấy vui là đằng khác.”
“Ể…?”
Tôi không thể tin vào đôi tai mình trước những lời thì thầm ấy. Hina-san khẽ đặt tay lên chỗ đầu vừa được tôi xoa với đôi mắt lim dim như đang hồi tưởng lại cảm giác khi nãy:
“Chẳng hiểu sao lúc nãy chị thấy hơi cô đơn, nhưng khi được Miyabi-kun xoa đầu thì cảm giác đó lại tự nhiên biến mất.”
“Có phải là… tức giận vì bị động chạm không ạ?”
Nghe vậy, chịấy nổi giận mắng tôi:“Làm gì có chuyện đó chứ.”
“Chị cũng thấy lạ nữa. Cảm giác kỳ lạ lắm. Chị không thích người khác chạm vào mình chút nào.”
“Em cũng vậy.”
“Nhưng khi được em chạm vào thì lại không hề khó chịu. Không, có lẽ là thích thì đúng hơn?”
“—!”
Hina-san quay lại nhìn tôi.
“Nè, Miyabi-kun, em có thể… chạm vào chị thêm lần nữa không?”
“K-Không được đâu ạ.”
“Thật sự không được sao?”
“Vâng. Chuyện này thì… dù chính chị là người nhờ thì em cũng không thể.”
Tôi và Hina-san chỉ là người quen thông qua chị gái tôi mà thôi. Không phải người yêu, cũng chẳng phải bạn bè mà chỉ là người quen. Một người chỉ có mối quan hệ ấy như tôi sao có thể tùy tiện chạm vào một người con gái luôn được người khác ngưỡng mộ như chị ấy chứ?
Đó là một ranh giới tôi không được phép vượt qua. Người có thể vượt qua ranh giới đó, chỉ có thể là chị tôi hoặc bạn trai tương lai của Hina-san mà thôi.
“Vậy à. Chị xin lỗi vì đã đưa ra yêu cầu kì lạ như vậy nhé.”
“Không sao đâu ạ. Dù gì thì mọi chuyện cũng bắt đầu từ lỗi của em vì đã tự tiện chạm vào Hina-san trước.”
Lý do Hina-san cảm thấy yên tâm khi tôi chạm vào chị ấy có lẽ là vì chị ấy cảm thấy tôi có gì đó giống chị gái mình. Thế nhưng, tôi không thểtạo cảm giác an toàn cho người khác như vậyđược. Tôi có thể đồng cảm, nhưng lại chẳng thể mang đến sự bình yên.
Dù vậy, Hina-san vẫn nở một nụ cười với tôi:
“Dù sao thì cũng cảm ơn em. Vì khi nãy đã lo lắng cho chị.”
“Đó là điều đương nhiên mà. Nếu trước mắt mình có người đang buồn thì muốn giúp họ là chuyện bình thường thôi ạ.”
“Thế, nếu như một ngày nào đó chị cần sự giúp đỡ và tìm đến em… thì em sẽ đến giúp chứ?”
“Chỉ cần chị gọi thì em sẽ đến liền, ngay và lập tức ạ.”
“Không ngờ em lại trả lời nhanh như thế đấy.”
Tôi đáp mà không cần suy nghĩ khiến Hina-san bật cười khúc khích.
“Vậy thì, đến lúc đó, chị cứ thế mà dựa dẫm vào Miyabi-kun nhé?”
“Nếu là chuyện trong khả năng của em thì chị cứ nhờ vả bao nhiêu cũng được ạ.”
Dù cho mối quan hệ này chỉ là tạm bợ, hay khoảnh khắc này sẽ tan biến ngay sau đó, tôi vẫn muốn bảo vệ nụ cười của người con gái này. Chẳng hiểu sao, tôi lại cảm thấy như vậy.
__________________________________
[Lời bạt] (Cập nhật ngày 14/1)
Chương 3 của light novel đã được đăng. Độ ngọt thì khỏi phải bàn cãi, nên những ai muốn đọc tiếp hãy chuẩn bị tinh thần nhé.
Những “chiến binh quả cảm” đã vượt qua chương 2 thì có lẽ giờ đây đang vật vã vì “tiểu đường” mất rồi.
Nếu bạn đã bắt đầu nghiện Hitoama thì mong rằng bạn sẽ để lại đánh giá cho chúng tôi!
Còn nếu bạn đã đánh giá rồi thì chúng tôi rất mong được nghe thêm cảm nghĩ từ bạn, chắc chắn tác giả sẽ cảm động lắm đấy!


5 Bình luận