Đàn chị xinh đẹp hơn tôi...
Takuya Yuno - 結乃拓也 Aoru Kuzumachi - 葛坊煽
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 18: Người yêu tạm thời

10 Bình luận - Độ dài: 2,693 từ - Cập nhật:

Hẹn hò? ...Hẹn hò? Hẹn hò?

Khi tôi vẫn còn bối rối vì đôi mắt xanh thẳm đang nhìn chằm chằm mình một cách mãnh liệt thì những từ ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

“Thế, câu trả lời của em là?”

“...”

Sự im lặng kéo dài chừng một phút. Và rồi, Hina-san phồng má do đã quá mệt mỏi vì phải chờ đợi.

“Hẹn hò ư? Đi đâu vậy ạ?”

“Không phải là đi chơi cùng nhau đâu!?”

Hina-san kinh ngạc mở to mắt như thể đang muốn thốt lên “Em thật sự không hiểu ý chị à!?”

“Ý chị ‘hẹn hò’ không phải như vậy. Nó là kiểu mối quan hệ yêu đương giữa nam và nữ ấy!”

“Càng lúc em lại càng chẳng hiểu gì hết!?”

Hina-san bắt đầu giải thích rõ hơn về lời nói khi nãy với vẻ bực bội. Và lần này, tôi mới là người sốc toàn tập.

“S-Sao đột nhiên Hina-san lại muốn hẹn hò với em vậy!?”

“Tình yêu luôn đến một cách đột ngột mà!”

“Em nghĩ phần lớn đều là kiểu từ từ bồi đắp tình cảm cơ...”

“Vậy thì chúng ta sẽ làm ngoại lệ! Không sao đâu, hẹn hò với chị một chút có sao đâu nhỉ!?”

“Rốt cuộc vẫn là kiểu hẹn đi chơi...”

“Không phải! Đó chính xác là lời tỏ tình đấy!”

“Eh!?”

Tôi chỉ còn biết gói gọn trong một câu: Không hiểu gì hết.

Thật đấy, tôi chẳng làm gì để khiến Hina-san thích mình cả. Dù hôm nay đi chơi chị ấy có vui thật, nhưng tôi không hề tự tin rằng mình đã cư xử đúng kiểu người con trai nên làm trong một buổi hẹn hò.

“Em chẳng làm gì để khiến Hina-san thích em cả...”

Trong khi tôi yếu ớt thú nhận những cảm xúc từ tận đáy lòng mình thì Hina-san lại buông thõng vai rồi thở dài như đang muốn nói “hết nói nổi”.

“Miyabi-kun đúng là giống như Mayuki nói, có tật hay tự hạ thấp bản thân nhỉ?”

“Không, thật ra chuyện này không phải tự hạ thấp mà là thực tế khách quan thôi ạ...”

“Hoàn toàn không phải thực tế gì hết! Em đã làm quá đủ để khiến chị thích em rồi!”

“Không đời nào...”

“Có đấy!”

Hina-san ngay lập tức phản bác và véo cả hai bên má trong khi vẫn đang nghiêm nghị nhìn tôi.

“Miyabi-kun đã làm nhiều điều khiến chị vui, khiến chị nghĩ ‘Có lẽ mình thích em ấy thật rồi’. Chị không cho phép em phủ nhận điều đó đâu, kể cả là chính em!”

“Nhưng em thật sự không nghĩ ra được gì cả...”

Không hẳn là tôi cố chấp, nhưng khi tôi phản bác thì Hina-san lại thở dài một tiếng, sau đó buông hai má tôi ra rồi đưa ngón trỏ dí thẳng vào tôi.

“Vậy thì, giờ chị sẽ liệt kê từng điểm chị thích ở Miyabi-kun nhé.”

Chị ấy còn nói trước rằng: Nói mấy cái này ra ngượng lắm đó, rồi tiếp tục:

“Em còn nhớ hôm em đến thăm chị chứ?”

“Haa... Do chuyện mới gần đây, vả lại đó còn là lần đầu em đến nhà chị nên em vẫn còn nhớ, dù em hồi hộp đến mức không nhớ nội dung cuộc đối thoại cho lắm.”

“Không sao, vấn đề không nằm ở chỗ đó.”

Nói rồi, Hina-san khẽ mỉm cười.

“Hôm đó Miyabi-kun đã mang theo bao nhiêu là quà thăm bệnh cho chị đúng chứ?”

“D-Dạ. tại em không biết chọn gì nên em mua hết mấy thứ mà em nghĩ có thể giúp chị khỏe hơn...”

“Chính nó. Với Miyabi-kun thì chắc đó chỉ đơn giản là việc nên làm, nhưng nó lại khiến chị thật sự rất vui.”

“…”

Nụ cười của Hina-san, đôi mắt cụp nhẹ như đang phản chiếu ký ức ngày hôm đó khiến tôi có cảm giác mọi lời chị ấy nói đều là thật lòng.

“Chúng ta không hề thân thiết, thậm chí còn chưa thể được coi là mối quan hệ bạn bè nữa, bởi chị chỉ là một người quen thông qua Mayuki thôi mà. Thế mà em lại lo cho chị nhiều đến thế... điều đó khiến chị xúc động lắm. Nhờ em đến hôm đó mà chị không cảm thấy cô đơn, và chị thấy mình cũng khỏe hơn hẳn.”

Thấy tôi vẫn im lặng, Hina-san nói “Không chỉ có vậy.” rồi lại tiếp tục.

“Còn chuyện hôm bữa nữa. Chị có nấu ăn cho Miyabi-kun vào hôm chị đến nhà em  nhỉ?”

“Dạ.”

“Lúc đó, việc em ăn món chị nấu một cách ngon lành khiến chị thấy rất vui. Dù nó chẳng phải món gì đặc biệt, nhưng em vẫn ăn với vẻ mặt như thể đang thưởng thức món ngon nhất đời mình vậy. Vẻ mặt đó cứ quanh quẩn trong đầu chị mãi. Chính vì thế nên hôm đó chị mới quyết tâm mạo hiểm trao đổi thông tin liên lạc với em.”

Đối với tôi thì đó là chuyện mà tôi vừa mới chỉ nhớ ra, nhưng với chị ấy thì lại quý giá như vậy.

Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng trước những lời tỏ bày chân thành ấy.

“Mayuki có kể rằng em chưa từng hẹn hò với ai, nhưng chị vẫn thấy lạ lắm. Một người dễ thương và tốt bụng như em tại sao lại không được ai để ý chứ?”

“Có lẽ là do ngoài Hina-san ra thì em khá lạnh nhạt với người khác.”

“Vậy có nghĩa chị là người đặc biệt với em nhỉ?”

“... Miễn bàn luận nhé!”

Tôi quay mặt đi vì quá xấu hổ, còn Hina-san thì mỉm cười rồi nói “Thế cũng được”.

“Thật ra buổi đi chơi hôm nay là để chị có thể hiểu thêm về em, và cũng để em hiểu thêm về chị. Coi như kiểm tra xem tụi mình có hợp nhau hay không thôi.”

“Vậy lời tỏ tình ban nãy...”

Nghe đến đó, Hina-san nở một nụ cười rạng rỡ.

“Em thấy sao? Chúng ta hợp nhau lắm đúng không?”

“...Em cũng không chắc nữa. Em vẫn nghĩ mình không xứng với Hina-san.”

Dù tôi biết mình đang được công nhận, nhưng sự cách biệt giữa tôi và Hina-san là quá lớn.

Hina-san là người toàn diện cả về học lực lẫn ngoại hình, ai trong trường gặp cũng đều bị hút hồn. Còn tôi thì chỉ là một thằng học sinh cấp ba vừa hướng nội vừa không có sức sống mới vào trường, đã thế lại còn nằm tận đáy xã hội.

Cho đến thời điểm hiện tại, ngay cả bản thân tôi cho cũng chẳng dám tưởng tượng rằng tôi và chị ấy sẽ thành đôi hay mọi chuyện sẽ thành ra thế này.

“Với em, Hina-san chỉ là bạn của chị gái mình. Em xin tự thừa nhận rằng em có thích chị, nhưng em nghĩ thứ tình cảm đó cũng giống như bao người khác thích chị, em cũng chỉ là một trong số họ mà thôi. Vậy nên... em không xứng đáng hẹn hò với Hina-san.”

“Không cần phải xứng đáng hay gì đâu.”

“Dù Hina-san không yêu cầu nhưng phía người kia cũng cần có một sự quyết tâm. Nếu chỉ vì tốt tính mà được làm người yêu thì chắc gì những người chị từng từ chối không tốt tính bằng em?”

“…”

Câu trả có vẻ nằm ngoài dự đoán khiến Hina-san im bặt.

“Em vui khi biết chị có cảm tình với em, thật sự là vậy. Nhưng nếu em chỉ dựa vào sự quan tâm đó mà hẹn hò với chị, thì em sẽ chỉ biết bám víu vào chị mà thôi.”

Tôi không rõ cảm giác khi yêu một ai đó là thế nào. Người duy nhất tôi từng yêu chính là người con gái mà tôi hằng ngưỡng mộ.

Nếu cứ thế mà đồng ý hẹn hò, tôi thấy như vậy sẽ không trung thực với Hina-san, cũng không công bằng với những người từng bị chị từ chối và càng không phải với chị tôi.

Tôi biết rất rõ rằng cơ hội thế này có thể sẽ không bao giờ quay lại. Nếu tôi từ chối, có lẽ Hina-san sẽ không còn quan tâm đến tôi nữa.

Thế nhưng... tôi không muốn có một mối tình bắt đầu từ sự may mắn và tình cờ như thế này.

“Xin l—”

“Không sao đâu.”

Ngay khoảnh khắc tôi cúi đầu, sẵn sàng từ bỏ mọi mối quan hệ với Hina-san sau hôm nay thì giọng nói bình thản mà rõ ràng ấy đã vang lên.

Tôi từ từ mở mắt. Và rồi, tôi nhận ra ánh mắt rực cháy của Hina-san đang chiếu thẳng vào mình.

“Chị cực kỳ thích điểm đó ở Miyabi-kun!”

“Eh!?”

Lời thú nhận tình cảm đầy bất ngờ và táo bạo của chị ấy bất ngờ vang lên.

Trong lúc tôi còn đang tròn mắt kinh ngạc, Hina-san bất ngờ rút ngắn khoảng cách giữa cả hai.

“Chị rất thích cách em suy nghĩ đàng hoàng, không để bản thân bị cảm xúc chi phối!”

“C-Chuyện đó cũng bình thường mà?”

“Nếu ai cũng bình thường như em thì chị đã không bị tỏ tình nhiều đến thế rồi.”

“...Cũng đúng nhỉ?” Tôi không thể không gật gù đồng tình.

Trong lúc tôi còn đang lúng túng thì đôi môi Hina-san lại nở một nụ cười đầy mãn nguyện.

“Lại phát hiện thêm một điểm nữa khiến chị thích em rồi.”

“...”

Không công bằng chút nào.

Chỉ vì phát hiện ra một điểm tốt của một thằng như tôi mà cô ấy lại trưng ra vẻ mặt e thẹn và nụ cười rạng rỡ đến vậy. Chứng kiến cảnh tượng ấy, mọi quyết tâm trong tôi như đang dần bị cuốn trôi. Tôi muốn buông xuôi tất cả chỉ để được ở bên người con gái này.

Tôi cố kiềm nén con tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, còn Hina-san vốn chẳng biết chuyện đang diễn ra trong lòng tôi thì lại nắm lấy tay tôi với đôi mắt sáng lấp lánh.

“Chị biết mà, trực giác của chị không sai đâu. Chị muốn hiểu thêm về em. À không, chị muốn được yêu Miyabi-kun!”

“Nhưng chuyện yêu đương thì...”

“Vậy thì bạn bè... À không được. Nếu thế thì người khác sẽ cướp em đi mất.”

Hina-san ngẫm nghĩ vài giây rồi mở to đôi mắt như vừa lóe ra một ý tưởng nào đó.

“Nếu vậy thì chúng ta làm người yêu tạm thời đi!”

“Eh!?”

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ được nghe một ý tưởng hợp lý nào đó, ai ngờ đó lại là một đề xuất kỳ quái khiến tôi vô thức thốt lên.

“Chị định nói là, miễn không phải chính thức thì sao cũng được còn gì!? Chắc thế…”

“‘Chắc thế’ là sao chứ!? Ý tưởng người yêu tạm thời thậm chí còn tệ hơn nữa cơ!”

Tôi lớn tiếng bác bỏ khiến Hina-san phồng má trông vô cùng bất mãn.

“Tại sao? Chẳng phải nó rất tuyệt sao? Quan hệ trên tình bạn, dưới tình yêu. Toàn là lợi ích thôi còn gì!”

“Lợi gì cơ!?”

Khi tôi tròn mắt hỏi lại thì Hina-san bắt đầu đếm từng ngón tay.

“Nhiều lắm. Ví dụ như là, từ giờ em có thể thoải mái tới nhà chị chơi, gọi điện hay nhắn tin cũng vô tư miễn là em muốn.”

“Nghe thì hấp dẫn thật, nhưng…”

“Còn được nắm tay nữa đó. Nói trước nha, bạn trai thì được nắm tay, còn bạn bè bình thường thì chị không cho đụng dù chỉ là một ngón đâu.”

“...Ực.”

“Còn có thể đi hẹn hò nữa.”

“Ughh...”

“Thậm chí, chị cũng sẽ không ngại dính sát vào thế này đâu?”

“C-Chuyện đó thì...”

“Dù cho em có không chịu thì chị vẫn làm đấy.”

“Hina-san, trông chị dịu dàng đoan trang vậy mà lại là ‘thú săn mồi’ nhỉ!?”

“Ừ!”

“‘Ừ’!?”

“Vì chị thích em mà~” Hina-san thản nhiên nói ra điều ấy mà chẳng chút ngại ngùng. Thành thật mà nói, tôi không biết phải đối diện với cảm xúc này thế nào nữa.

Những lời đề nghị quá hấp dẫn cứ liên tục được đưa ra từ phía chị ấy khiến tôi bắt dâud dao động. Thấy vậy, Hina-san liền tung ra đòn chốt hạ.

“Còn nữa, em sẽ được thoải mái ăn đồ chị nấu đấy.”

“…!?”

Tựa như sét đánh ngang tai, cả người tôi cứng đờ vì cú sốc.

Khi tôi còn chưa hoàn hồn thì Hina-san đã áp sát rồi lại thì thầm vào tai tôi:

“Nếu em vẫn chỉ muốn làm bạn thì chị cũng đồng ý thôi. Nhưng lúc đó chị sẽ không nấu ăn cho em nữa đâu, kẻo em hiểu lầm thì mệt lắm~”

“Không công bằng chút nào...”

Dù bị tôi lườm nhưng Hina-san vẫn không hề nao núng mà chỉ khoái chí cười khúc khích.

“Chị sẽ không để em thoát đâu. Chị muốn hiểu em, muốn yêu em. Và chị cũng muốn em hiểu chị, rồi yêu chị nữa.”

Tôi đã yêu chị ấy từ lâu lắm rồi, nhưng niềm kiêu hãnh nhỏ nhoi trong tôi lại không cho phép tôi dễ dàng gật đầu.

Đó đúng là một lí do dở hơi hết chỗ nói mà...

Dù vậy, người con gái vẫn quyết tâm theo đuổi tôi dù tôi cứ chần chừ lại đang ở ngay trước mặt tôi.

“Nếu cả hai cùng hiểu nhau hơn, rồi dần dần nảy sinh tình cảm... thì lúc đó sẽ chính thức hẹn hò. Còn bây giờ thì chúng ta cứ thử yêu tạm thời được không?”

“…”

“Vậy không được à?” Đôi mắt long lanh ấy như đang van nài tôi.

Hina-san thật không công bằng chút nào. Quá gian xảo. Chị ấy là một kẻ quyến rũ đáng gờm. Một nữ hoàng khiến tôi, dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ chối, cũng bắt đầu dao động.

Nhưng thật đáng tiếc là tôi lại không có đủ nghị lực để từ chối tất cả những lời đề nghị hấp dẫn ấy khi mà chị ấy nói mình sẽ không bao giờ từ bỏ.

“...Em chỉ muốn nói trước một điều.”

“Sao thế?”

“Chuyện này, em mong chị đừng kể cho ai. Kể cả chị của em.”

“…! Vậy là!”

Xin lỗi những chàng trai từng bị Hina-san từ chối nhé. Và cả những người đang thầm thương trộm nhớ chị ấy nữa.

Một đứa chỉ là em trai của một người bạn như tôi lại vô tình chiếm lấy vị trí mà bao người hằng mong ước trong khi chẳng có lấy một người biết chuyện đó đang xảy ra.

Nhưng bị tấn công dồn dập như thế này thì ai mà chẳng gục cơ chứ?

“Chị thật sự ổn với một người như em sao?”

“Ừ. Chị thích Miyabi-kun.”

Tôi không biết mình có phải là một người quá thiếu quyết đoán hay không nữa. Nhưng người con gái luôn tin vào mặt tốt của tôi, luôn dành ánh mắt đầy trìu mến cho tôi, đã khiến con tim tôi chẳng thể làm ngơ.

Tôi muốn được yêu chị ấy nhiều hơn nữa.

“Vậy thì... cho em nhận lời làm người yêu tạm thời. À không, làm ơn cho em được làm thế ạ.”

“Ahaha. Miyabi-kun kì lạ thật đấy. Dù chị là người tỏ tình trước nhưng em lại xin phép. Cơ mà, miễn là em đồng ý thì sao cũng được hết. Vậy thì, từ hôm nay mong được em giúp đỡ nhé.”

“... Cứ như mơ vậy.”

“Không phải mơ đâu. Từ hôm nay, Miyabi-kun là bạn trai của chị rồi.”

Nói rồi, Hina-san mỉm cười rạng rỡ khiến tim tôi loạn nhịp.

Đó chính là cách mà tôi và Hina-senpai chính thức bắt đầu mối quan hệ “người yêu tạm thời”.

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

TRANS
vào tròng rồi
Xem thêm
gigachad 🐸
Xem thêm
Thanh Trang🐧
Xem thêm
Absolutely Counter
Xem thêm
Chỗ của cảm xúc thể hiện, cho lý trí vào ăn bưởi à thằng main kia
Xem thêm
Hmmm, tác giả cho ông main này suy nghĩ hợp lý phết, tự dưng có một bà chị người quen (dù nổi tiếng hay k) mà mới một hai ngày tiếp xúc đã tỏ tình thì ai mà k thấy kì
Xem thêm
couter ác
không cho lùi luôn mà
Xem thêm
Ns hết ai chịu lại:)))
Xem thêm
Đường cùng rồi
Xem thêm