Web Novel
Chương 9: Bữa trưa cùng senpai mà tôi hằng ngưỡng mộ
8 Bình luận - Độ dài: 2,063 từ - Cập nhật:
Tôi khoác tạm chiếc tạp dề mượn được rồi bắt đầu nấu nướng, vừa làm vừa khẽ bật cười khi thấy cậu em trai của Mayuki – Miyabi-kun – đang thấp thỏm chờ đợi trong phòng khách. Nhân tiện nói luôn, cái tạp dề tôi đang mặc là của chính Mayuki. Tôi đã tự ý mượn nên chắc lát nữa phải xin lỗi em ấy. Nhưng thôi, coi như hôm nay tôi giúp được vụ này thì bù qua sớt lại là xong.
Không dài dòng nữa, tôi nhanh chóng bắt tay vào nấu ăn.
"Vì mình đã mạnh miệng tuyên bố với Miyabi-kun rồi nên cũng phải làm cho ra hồn chứ nhỉ."
Vì cũng đã lâu lắm rồi mới nấu ăn cho người khác nên tôi có hơi hồi hộp một chút.
Tôi chỉnh lại tư thế rồi bắt đầu sơ chế nguyên liệu.
Tôi cắt nhỏ phần lá hành thành khoanh tròn, vì thấy trong tủ lạnh có surimi nên tôi quyết định dùng nó thay cho thịt xá xíu. Tôi đập hai quả trứng gà vào tô rồi khuấy đều lòng trắng và lòng đỏ với nhau.
Sau khi làm nóng chảo thật kỹ, tôi đổ dầu salad vào rồi chờ vài giây. Khi thấy hơi nước bốc lên chứng tỏ dầu đã đủ nóng, từ đây trở đi là cuộc đua tốc độ.
Đầu tiên, tôi đổ trứng đã đánh tan vào. Âm thanh xèo xèo vang lên, hỗn hợp trứng nhanh chóng nở ra trong chảo.
Khi trứng bắt đầu se lại, tôi cho cơm từ ngăn đông – đã rã đông sẵn – vào chảo rồi đảo đều tay để trộn cùng với trứng.
Khi cơm và trứng đã được trộn đều, tôi cho phần hành lá và surimi[note72206] vào. Lúc này chỉ cần đảo chảo đều tay để nhiệt lan tỏa khắp là được.
Bước cuối cùng là nêm nếm. Tôi cho vào một chút muối và hạt nêm, thêm một thìa nhỏ dầu mè để tạo mùi. Cuối cùng, tôi thêm một thìa nhỏ miso làm gia vị ẩn.
"Okay, xong rồi."
Món đầu tiên là món quen thuộc của ẩm thực Trung Hoa – cơm rang.
Trước khi mang ra, tôi nếm thử một chút và… Ừm, hoàn hảo.
"Nước cũng vừa sôi rồi."
Vì nếu chỉ ăn mỗi món cơm rang thì có hơi đơn điệu nên tôi đã chuẩn bị thêm một món súp đơn giản. Tôi rót nước nóng từ ấm vào tô đã có sẵn rong biển wakame[note72207] khô, một chút muối, bột súp gà và mè. Nhỏ thêm vài giọt dầu mè, và thế là món súp Trung Hoa ăn liền đã sẵn sàng.
Cuối cùng, tôi bày cơm rang ra đĩa.
"Không biết Miyabi-kun có vui không nhỉ…"
Tôi đặt bữa trưa đã hoàn thiện lên khay, lòng hồi hộp bước về phía cậu em trai đang lễ phép ngồi chờ trong phòng khách.
___________________________________
Mùi thơm dần lan tỏa từ bếp đến phòng khách khiến cái bụng đói của tôi càng lúc càng sôi lên mạnh hơn.
Thỉnh thoảng tôi lén nhìn về phía Hina-senpai từ phòng khách, có vài lần ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và lần nào chị ấy cũng mỉm cười đáp lại.
“…Đây là thiên đường à?”
Cảm giác cứ như thể tôi và senpai đang là một cặp vợ chồng vậy. Mặc dù trong thâm tâm tôi hoàn toàn hiểu đây chỉ là một ảo tưởng thấp hèn, nhưng trong đầu tôi đang không ngừng tuôn trào những ký ức chưa từng tồn tại.
Dù là mơ thôi cũng được, mong sao tôi đừng tỉnh lại…
Ngay lúc tôi đang nghĩ vậy thì senpai bước ra khỏi bếp, tay bưng theo khay đồ ăn. Có vẻ bữa trưa đã xong.
Tôi tranh thủ khắc ghi hình ảnh Hina-senpai mặc tạp dề vào tận võng mạc, một cơ hội hiếm có khó tìm, thì chị ấy đã đi đến ngay trước mặt tôi.
"Xin lỗi vì đã để em đợi lâu… fufu, chị làm em đợi hơi lâu rồi ha?"
"Không ạ! Em không đợi gì đâu ạ!"
Nhìn thấy tôi cúi gằm đầu bên bàn, senpai khẽ bật cười khúc khích. Khi tôi ngẩng mặt lên, chị liền đặt phần ăn xuống trước mặt tôi.
"…Là cơm rang ạ."
"Ừ. Chị thấy trong tủ lạnh có thể tận dụng được, nên nghĩ nó sẽ hoàn hảo cho bữa trưa."
Trước mắt tôi là hai món ăn thơm phức đang bốc khói nghi ngút. Một là món cơm rang đã nói, và món còn lại là súp Trung Hoa.[note72208]
Cảm giác chỉ tầm chưa đầy mười phút là chị ấy đã hoàn thành hai món. Tôi chỉ biết ngưỡng mộ tay nghề và sự nhanh nhạy của Hina-senpai.
"Em ăn luôn được chứ ạ?"
"Tất nhiên rồi. Chị đâu có nấu để trưng cho em nhìn chơi đâu."
"Xin lỗi ạ… Em thấy thật vinh hạnh vì được thưởng thức đồ ăn chị nấu."
"Em nói gì lạ vậy, Miyabi-kun? Chị đâu phải tiểu thư, cũng chẳng phải công chúa. Chị chỉ là người bình thường như bao người thôi mà."
"Ahaha, đúng thật nhỉ. Tiểu thư chắc không nấu cơm rang đâu ha."
Khi tôi đáp lại câu đùa nhẹ nhàng của senpai bằng một nụ cười gượng gạo thì chị ấy cũng mỉm cười bảo “Đấy, đúng không.”
"Thôi nào, ăn đi. Kẻo nguội mất."
"V-Vâng ạ."
Theo lời chị giục, tôi cầm lấy muỗng, chắp tay lại và thành tâm nói “Itadakimasu” với lòng biết ơn chân thành vì được ăn món chị nấu. Có lẽ đây là lần tôi thành tâm nhất trong đời.
Rồi… giờ là lúc thưởng thức.
"Ưm…nhai nhai—Ngon quá đi!?"
Tôi xúc một muỗng cơm vàng óng, tay run nhẹ vì hồi hộp. Khi đưa vào miệng và nhai, ngay lập tức, vị ngon bùng nổ khiến lưỡi tôi như reo vui.
"May quá."
Senpai thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi chẳng còn để ý được nữa. Tôi cứ thế mà ăn ngấu nghiến món cơm rang.
Độ mặn vừa phải. Mùi hương đậm đà từ hỗn hợp gia vị… chắc là có cả miso nữa. Vị đậm đà mà không làm mất cân bằng tổng thể, hương vị mới lạ khiến tôi không thể dừng tay. Cả surimi thay cho xá xíu cũng có độ ngọt vừa phải, cực kỳ hợp với món này.
"Chị giỏi quá, senpai! Em tưởng không có gì để nấu, ai ngờ chị làm ra được món ngon thần sầu thế này chứ!?"
"Chị mừng vì em thích. Không phải khoe đâu, chứ chị giỏi tận dụng đồ có sẵn để nấu lắm đấy."
"Senpai nhất định sẽ là một người vợ tuyệt vời trong tương lai đó ạ!"
"Fufu, được Miyabi-kun công nhận rồi nhỉ?"
Senpai nhìn tôi đầy vui vẻ, nhưng tôi lại đang chìm đắm trong dư vị hạnh phúc từ món ăn lan tỏa nơi đầu lưỡi nên không hề nhận ra ánh mắt ấy.
Chẳng bao lâu sau, senpai cũng bắt đầu ăn phần cơm rang đã chia sẵn từ trước. Tôi vừa thầm nghĩ tiếng “ngon quá” nhỏ xíu của senpai thật đáng yêu, vừa đưa bát canh lên miệng giải tỏa cơn khát đang len lỏi trong cổ họng.
“Súp cũng ngon lắm ạ.”
“Cái này làm đơn giản lắm, chỉ cần biến tấu một chút là có thể làm thành món cơm súp kuppe[note72210] nữa đấy.”
“Cơm súp Kuppa… là con Kuppa[note72209] trong Mario… ấy ạ?”
“Không phải con Kuppa đó! Ý chị là kuppe cơ!”
“À, ra là kuppe…”
“Trời ạ, em đang cố tình phải không?”
“Không phải đâu ạ! Em thề là em không cố tình mà!”
Tôi vừa lên tiếng phủ nhận thì hình ảnh tên kẻ thù truyền kiếp của Mario hiện lên trong đầu, nhưng tất nhiên là tôi đã bị senpai phủ nhận ngay lập tức. Thấy senpai thở dài bất lực, tôi vội vàng cúi đầu xin lỗi.
“Nhưng nếu chưa từng được ăn thì cũng khó mà hình dung nhỉ?”
“Em đã từng ăn nó rồi ạ, nhưng giờ mới biết hóa ra có thể tự làm được món đó.”
“Ahaha, cách làm cũng đơn giản thôi, nếu em muốn thì lát nữa chị chỉ cho nhé?”
“Nhất định rồi ạ!”
Như thế thì những ngày ăn trưa một mình của tôi sẽ không còn phải ăn uống qua loa nữa. Và vì là món được senpai chỉ dạy nên tôi nhất định phải thử, nếu không thì chẳng khác nào phụ lòng chị ấy cả.
Trong lúc chúng tôi vừa trò chuyện phiếm vừa ăn, chiếc đĩa dần dần cũng lộ đáy.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Có lẽ vì đã cùng nhau dùng bữa nên khoảng cách giữa tôi và senpai đã rút ngắn đáng kể, sự gượng gạo ban đầu dường như đã biến mất hoàn toàn. Đến khi ăn xong, cả hai còn vô thức chắp tay và đồng thanh nói lời cảm ơn sau bữa ăn.
“Phù… Món cơm rang chị làm là món ngon nhất trên đời.”
“Nào, em lại quá lời nữa rồi~”
“Em chỉ biết nói vậy thôi chứ chẳng biết lấy gì để báo đáp cả. Nếu không bày tỏ được lòng biết ơn thì em có cảm giác như mình sẽ bị trời phạt mất.”
“Em lúc nào cũng ngoan ngoãn và chân thành như vậy nhỉ.”
Senpai dịu dàng mỉm cười và bảo tôi giống với Mayuki, nghe vậy, tim tôi lỡ mất một nhịp.
Dù biết bản thân chẳng được senpai xem như đối tượng khác giới, nhưng chỉ cần được cùng trải qua khoảnh khắc bình dị như thế này với người con gái mình ngưỡng mộ dưới danh nghĩa “em trai của bạn thân” cũng là quá đủ để khiến tôi cảm thấy mọi thứ cũng không đến nỗi tệ.
Dù sao thì, món ăn senpai nấu không phải thứ muốn là được.
Những cơ hội như thế này sẽ chẳng đến nhiều lần. Vậy nên nếu có thể tận hưởng khoảng thời gian ấy thêm một chút, chắc cũng sẽ chẳng hại gì cả.
“À, để em dọn dẹp chén bát cho.”
“Ơ, không cần đâu. Chị tự dọn được mà…”
“Senpai nói gì kỳ vậy? Sao em có thể để người nấu ăn phải rửa chén được ạ?”
Tôi giữ senpai lại khi thấy chị định đứng dậy rồi vừa nói vừa gom bát đĩa với tiếng va chạm lách cách.
Dù bữa ăn rất vui, nhưng việc tôi đã vô tình làm phiền senpai thì không cần phải bàn cãi. Nếu cứ tiếp tục dựa vào senpai thì lòng tự tôn của một thằng con trai như tôi chắc sẽ không còn gì mất.
Tôi không nghĩ việc thu dọn bát đũa có thể hoàn toàn đền đáp lòng tốt của senpai, và cũng không có gì lạ khi tôi chuẩn bị đồ uống sau bữa ăn cho chị ấy.
“Senpai, sau bữa ăn chị muốn uống gì ạ?…Dù thật ra trong nhà chỉ có cà phê với trà thôi…”
“Vậy thì… chị xin một tách cà phê nhé?”
“Em hiểu rồi ạ.”
Tôi gật đầu, bưng khay bát đĩa, chuẩn bị quay lại bếp pha cà phê như senpai yêu cầu thì—
“Miyabi-kun…”
“Dạ?”
Bị gọi tên đột ngột, tôi quay người lại thì thấy senpai đang nhìn tôi bằng ánh mắt có phần lưỡng lự.
Nhưng ngay sau đó, như đã dứt bỏ sự chần chừ, chị khẽ mỉm cười dịu dàng rồi nói:
“Cảm ơn em nhé.”
“—Không, em mới là người nên cảm ơn ạ. Hôm nay được ăn trưa cùng senpai, em thật sự rất vui.”
“—!”
Tôi cúi đầu thật sâu đáp lại rồi bước vào bếp với đôi chân như muốn nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Tôi bỏ bát đĩa vào chậu rửa đã đầy nước rồi bật công tắc ấm điện.
Trong lúc chờ nước sôi, tôi khẽ ngân nga một giai điệu nhỏ đến mức senpai không thể nghe thấy được.
—Và tôi không hề hay biết.
Rằng ở phòng khách kia, nơi ánh nắng tràn qua khung cửa sổ, Hina-senpai đang lặng lẽ dõi theo tôi bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ—hay thậm chí còn nồng nhiệt hơn thế.


8 Bình luận