Đàn chị xinh đẹp hơn tôi...
Takuya Yuno - 結乃拓也 Aoru Kuzumachi - 葛坊煽
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 8: Cuộc trò chuyện vui vẻ với cái bụng đói

8 Bình luận - Độ dài: 1,698 từ - Cập nhật:

Khi tôi mang tách trà vào phòng khách với đôi bàn tay run rẩy vì căng thẳng thì thấy Hina-senpai đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

“Trời ạ. Quên mất cuộc hẹn là sao hả!? Nhớ phải xin lỗi Miyabi-kun cho đàng hoàng đấy!”

[Fueeeh~! Biết rồi màaaa. Tớ sẽ xin lỗi Shu sau, nên làm ơn tha cho tớ điiii]

“Nếu chịu xin lỗi Miyabi-kun thì hôm nay tớ bỏ qua đấy.”

[Ôi nữ thần của tớ~]

“Đừng có được đà mà lấn tới!”

[Xin lỗiii~!]

Chỉ cần nghe thấy tên tôi và thái độ giận dỗi của senpai thôi cũng đã đủ biết người ở đầu dây bên kia là bà chị tôi rồi.

Sau đó, senpai đáp mấy câu ngắn gọn như “Ừ”, “Biết rồi”, “Vậy gặp ở trường nhé”, rồi cất điện thoại và ủ rũ thở dài.

“Người chị gọi lúc nãy là chị em ạ?”

“Ừ. Như chị đoán, cậu ấy quên béng cuộc hẹn hôm nay luôn.”

“Em cũng chẳng biết phải nói gì nữa... Em thật sự xin lỗi chị.”

Tôi chẳng còn cách nào ngoài việc xin lỗi, còn senpai thì chỉ biết cười khổ.

“Miyabi-kun chắc cũng khổ sở lắm ha.”

“Ở chung lâu rồi nên em cũng quen với cái kiểu cẩu thả của chị em rồi ạ.”

“Không biết câu đó có phải đang bênh vực chị em không nhỉ.”

Em trai bị chị gái dắt mũi là chuyện đã định từ lúc sinh ra, thế nên giờ có nói cũng chẳng thay đổi được gì.

“Em mời chị dùng trà. Nhưng em chắc chắn mình không thể pha ngon bằng chị được.”

“Không sao đâu. Chỉ cần có lòng là chị thấy vui lắm rồi. Cảm ơn em nhé.”

Tôi đặt tách trà đen vừa rót trước mặt senpai. Lúc ấy, một nụ cười dịu dàng như hoa nở bừng trên gương mặt chị khiến tôi lỡ tưởng mình đang ngắm một đóa hoa thực thụ.

Tôi giật mình vội đưa ánh mắt đi trong khi chị ấy đang đưa tách trà lên môi.

“Ngon ghê.”

Một lời cảm nhận nhẹ nhàng được thốt lên.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến tôi thấy nhẹ nhõm đến mức không hiểu nổi chính mình nữa.

Tôi dễ đoán như vậy sao? Dù tự giễu vậy, nhưng tôi không thể nào ngăn mình thấy vui được.

“Còn có bánh nữa ạ, chị cứ tự nhiên nhé.”

“Em đúng là người chu đáo, khác hẳn với chị em. À, nhắc tới bánh mới nhớ, chị có đưa bánh quy chị làm cho em đúng không nhỉ? Có hợp khẩu vị em không?”

“Làm gì có chuyện không hợp chứ! Ngon lắm ạ!”

Tôi vội vàng đáp lại, khiến chị ấy như trút được gánh nặng trong lòng.

“Vậy thì tốt quá. Thật ra chị cứ lo là mình làm hỏng cơ.”

“Lần đầu tiên em được ăn bánh quy ngon như vậy đó ạ!”

“Em quá lời rồi.”

“Em nói thật mà. Vị ngọt vừa phải, lại giòn tan nữa. Khác xa với mấy cái bánh chị em làm.”

“Ồ, Mayuki cũng làm bánh à?”

Chị ấy buột miệng nói “bất ngờ thật”, tôi chỉ biết gượng cười và gật đầu.

“Thỉnh thoảng chị ấy có làm để tặng bạn bè vào lễ Valentine hay Halloween. Nhưng hầu hết đều thất bại, cuối cùng toàn phải mua đồ bán sẵn thôi…”

“Nhắc mới nhớ, năm ngoái chị cũng nhận được socola Valentine từ Mayuki. Như em nói thì đúng là đồ mua sẵn thật.”

Và rồi, như sực nhớ ra điều gì đó, senpai khựng lại.

“Chẳng lẽ… mấy cái bánh thất bại đó…”

“Vâng. Em với bố em là người xử lý chúng.”

“...Ra vậy.”

Tôi đáp lại bằng ánh mắt như mất hết sức sống, còn senpai thì quay mặt đi như thể không biết nói gì hơn.

Chị tôi thì lúc nào cũng rất hăng hái, nhưng kết quả lại thường không như ý. Dù có thất bại cũng không nản, đó là điểm tốt duy nhất của chị ấy. Nhưng với tư cách người bị liên lụy thì mỗi lần chị ấy vào bếp là tim tôi như muốn rớt ra ngoài. Nhất là lúc làm bánh hay nấu ăn, dạ dày tôi cứ đau thắt lên.

“Lần sau chị sẽ dạy Mayuki nấu ăn. Biết đâu giúp em đỡ khổ phần nào thì sao.”

“Nghe thì hay đấy nhưng… tốt hơn hết là chị đừng thử. Mẹ em đã phải kèm sát từng li từng tí mới ra được thứ ăn được đó ạ.”

“Nhưng lúc học nấu ăn chung ở trường chị thấy cô ấy cũng đâu đến nỗi nào đâu⁉”

“Cắt, bày, thì không sao. Chỉ là… nêm nếm thì dở tệ.”

“Giờ chị nhớ lại thì đúng là hôm đó Mayuki chủ yếu lo phần cắt thôi, còn nêm nếm thì chị làm hết.”

“Đấy, vì vậy cả nhóm mới toàn mạng đó ạ. Nếu hôm đó mà chị em nêm nếm thì chưa chết người cũng phải đưa cả nhóm vào phòng y tế rồi.”

“Dữ vậy luôn á!?”

Tôi lặng lẽ nhìn xa xăm với ánh mắt vô hồn, còn senpai thì trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Haaa… cảm ơn vì đã cảnh báo, Miyabi-kun. Lần sau nếu nấu ăn cùng cậu ấy, chị sẽ để ý kỹ hơn.”

“Vì sự an toàn của chị, em thấy nên vậy ạ.”

“Chị cũng không muốn nằm viện đâu.”

Tôi không ngờ mình lại được nói chuyện với senpai thế này. Cảm giác như đang mơ vậy. Mà ngạc nhiên là câu chuyện cũng khá vui vẻ, dù hơn nửa nó là kể tội của chị tôi.

Và khi tôi đang lâng lâng vì sự thân thiết bất ngờ này, thì…

—Ọc ọc.

“A…”

Bụng tôi đột nhiên réo vang, phá tan bầu không khí yên bình.

Tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ, còn senpai thì ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn tôi.

“À, cái đó… không phải như chị nghĩ đâu ạ…”

“Em chưa ăn gì à?”

“...Dạ, thật xấu hổ nhưng đúng là vậy ạ.”

Khi tôi dùng hai tay che lấy khuôn mặt đang đỏ ửng đến tận mang tai của mình rồi thú nhận thì Hina-senpai lại chẳng hề để tâm, ngược lại còn bật cười đầy thích thú.

“Giờ cũng gần trưa rồi. Chẳng trách em lại đói.”

“Ahaha. Em đang tính kiếm gì đó để ăn, nhưng mà khổ nỗi trong nhà lại chẳng còn gì cả.”

“Mayuki không biết nấu ăn, thế em có biết không, Miyabi-kun?”

“Có thể gọi là khá hơn chị ấy, nhưng hương vị thì cũng chẳng có gì đặc biệt đâu ạ.”

“Vậy à. Vậy trưa nay em định ăn đồ ăn của cửa hàng tiện lợi hả?”

“Vâng. Cùng lắm thì ăn tạm đồ ngọt cũng được...”

“Thế thì không tốt cho sức khỏe đâu.”

Chị mắng tôi, bảo rằng đang trong tuổi ăn tuổi lớn thì phải ăn uống đàng hoàng.

Tôi cũng chẳng thể phản bác, chỉ biết tiu nghỉu chịu trận. Lúc đó, Hina-senpai đặt tay lên cằm, ra chiều đang suy nghĩ điều gì đó.

“Nè, Miyabi-kun. Nếu được thì chị xem trong tủ lạnh một chút nhé?”

“Eh? À, vâng. Nhưng sao tự nhiên chị lại muốn xem ạ?”

“Ừm~. Chị muốn thử một chút.”

Senpai nháy mắt rồi đứng dậy tiến thẳng về phía chiếc tủ lạnh.

Tôi vội vã đi theo rồi cùng chị xem bên trong.

“Nhà em đi mua đồ nên trong tủ chắc không có gì đâu ạ.”

“Là vậy nhỉ... Nhưng hình như vẫn còn mấy thứ có thể dùng được đấy.”

“?”

Tôi nghiêng đầu trước lời lẩm bẩm đó. Trong lúc ấy, chị cũng mở cả ngăn đá ra rồi kiểm tra xem còn cơm không.

Hành động đó khiến tôi có cảm giác... chị đang xem xem liệu có thể nấu được món gì từ những thứ này không.

Và đúng vào lúc tôi vừa nghĩ đến điều đó, Hina-senpai quay lại sau khi xem xong tủ lạnh và khẽ nói “Rồi nhé”.

“Miyabi, em đói lắm rồi phải không?”

“...Thật ngại quá ạ.”

“Ahaha, có gì mà ngại chứ. Là hiện tượng sinh lý bình thường thôi mà.”

Tôi gật đầu với vẻ ngượng ngùng, còn Hina-senpai thì khẽ mỉm cười dịu dàng rồi đưa ra lời đề nghị khiến tôi choáng váng.

“Nếu em muốn thì để chị làm bữa trưa cho?”

“…”

Phải mất vài giây tôi mới trả lời được câu hỏi đó.

Não tôi không kịp xử lý lời chị nói khiến nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Nấu cơm… Ai...? Nấu cho ai?

Tâm trí tôi quay mòng mòng sau một cuộc giằng co dai dẳng, và rồi—

“Không không! Như vậy thì phiền chị quá ạ! Làm gì có chuyện để chị nấu cho em chứ!”

“Nếu em không thích thì coi như chị chưa nói gì đi. Chị xin lỗi vì đã lỡ lời nhé.”

“Chị đừng xin lỗi mà. Um... Làm sao đây...”

Tôi trăn trở thêm một lúc, rồi—

“...Cho em nói thật lòng, được không ạ?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Ngược lại với sự lúng túng của tôi, Hina-senpai mỉm cười như thể đang chờ điều đó.

“Nếu vậy thì... thật ra em rất muốn được ăn cơm chị nấu... ạ.”

“Fufu. Thật lòng thế là tốt.”

Tôi đã bị lòng tham đánh bại mà lên tiếng nhờ vả. Còn chị thì nheo mắt lại và vui vẻ nhìn tôi.

Sau đó, senpai khẽ hít một hơi như để lấy tinh thần rồi nói:

“Vậy thì, chị sẽ nấu thật ngon cho em. Nhớ mong đợi đấy.”

“...Vâng ạ.”

Kèm theo một cái nháy mắt dễ thương đủ để hạ gục bất kỳ thằng đàn ông nào, chị khẽ vén tay áo lên.

Và thế là, tôi đã may mắn giành được đặc ân mà bao người đàn ông phải rơi lệ: được thưởng thức món ăn do chính tay Hina-senpai nấu.

...Chắc là tôi sẽ không bị đâm vì bị ghen tị đâu nhỉ?

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

😋 ăn xong vô món chính nha chị
Xem thêm
binh luan 2
thanks trans
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
vo lo nhanh
Xem thêm
@Yoamete: tem rồi đọc từ đâu lại. Tehe
Xem thêm