Ma Pháp thư của Zero
Kakeru Torabashiri Yoshinori Shizuma
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Ma Pháp thư của Zero

Chương 7: Bằng cấp ma pháp

0 Bình luận - Độ dài: 4,382 từ - Cập nhật:

Bằng cấp ma pháp – Phần 1

Tôi tỉnh dậy và thấy mình nằm trên giường. Cơ thể nặng trịch như bị trói chặt, nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn gượng ngồi dậy được và thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là thấy Zero đang ngồi sâu trong ghế đọc sách.

"Ta thấy anh đã tỉnh rồi. Anh cảm thấy thế nào?"

“Như bị quỷ ám vậy.”

Zero bật cười: "Ta nghĩ cơ thể anh tương thích cao với con quỷ đó, nhưng nó đã tự nguyện trả lại cơ thể anh. Anh đã ngủ ba ngày. Mọi người đã biết rằng những phù thủy độc ác đã bị thanh trừng khỏi vương quốc và một lễ hội toàn quốc đã bắt đầu. Đáng lẽ anh nên thấy bản mặt của bọn pháp sư lưu manh khi chúng mất ma pháp. Nó tuyệt lắm."

Mình hiểu rồi. Chắc hẳn là một cảnh tượng bi thảm.

"Mấy kẻ tuyệt vọng chắc hẳn đã điên dại lắm."

"Có vật lộn cũng vậy, họ chỉ là những con người bình thường. Chó cũng tỏ ra hữu ích một cách đáng ngạc nhiên. Vấn đề là những kẻ thông minh sẽ nhận ra rằng chúng vẫn có thể sử dụng ma pháp bên ngoài Wenias. Những kẻ phát hiện ra chúng có thể tự tạo ma pháp và bắt đầu nghiên cứu sẽ trở thành một cơn đau đầu khác."

Đúng vậy. Sự biến mất của ma pháp chỉ là tạm thời và chỉ giới hạn ở Wenias. Từ giờ trở đi, tất cả các thể loại phù thủy từ khắp nơi trên thế giới sẽ dùng toàn bộ kiến thức để tạo ra những phép ma pháp mới.

Nghe như một cơn ác mộng thực sự. Wenias có Thirteenth và Albus, nhưng thế giới rất rộng lớn và phần lớn không có khả năng phòng thủ trước ma pháp. Những gì xảy ra ở Wenias có thể xảy ra ở khắp nơi, thậm chí còn bi thảm hơn.

"Thằng nhóc sẽ huấn luyện một lực lượng trừng phạt để đối phó với đám phiền phức đấy. Nó sẽ chọn những người có năng khiếu về ma pháp, dạy họ ma thuật như một môn học chính thức, sau đó là ma pháp. Wenias cũng sẽ hỗ trợ giáo dục. Cuối cùng, kế hoạch của Thirteenth đã thành hiện thực: quốc gia pháp sư đầu tiên trên thế giới đã được ra đời."

"Một quốc gia của pháp sư hả? Nghe đáng sợ đấy. Hiện giờ Thirteenth đang ở đâu?"

"Trong ngục tối, chờ hành hình."

Tôi nhìn Zero với vẻ sốc. Đấy là một trò đùa quá đáng với người vừa mới tỉnh dậy.

"Ít nhất thì bề ngoài là vậy. Tất nhiên, đó chỉ là diễn xuất. Đó sẽ là màn trình diễn cuối cùng của hắn với tư cách là kẻ đóng vai pháp sư chính nghĩa và kích động cuộc chiến giữa phù thủy và vương quốc. Người dân đã biết rằng Thirteenth là kẻ chủ mưu đằng sau mọi chuyện. Câu chuyện chính thức là thằng nhóc đã đánh bại hắn."

"Hiểu rồi... Tạo ra một kẻ thù chung và dựng sân khấu cho sự chung sống."

Thở dài, tôi đưa mắt nhìn lên trần nhà. Bằng cách biết rằng Thirteenth đã lập kế hoạch mọi thứ, rằng tất cả bọn họ đều bị cùng một người lừa dối, sẽ dễ dàng hơn cho những con người đã thiêu sống Solena vô tội và những phù thủy nổi loạn để thực hiện bước đầu tiên trong việc hòa giải hận thù.

"Pháp sư độc ác Thirteenth và cháu gái của Solena vĩ đại, người đã phá tan âm mưu của hắn. Một câu chuyện đẹp đẽ. Chắc chắn nó sẽ đi vào lịch sử."

"Tuy nhiên, thằng nhóc có cảm xúc lẫn lộn về chuyện này, xét đến việc Thirteenth đã giúp dập tắt hỗn loạn."

Cười khúc khích, Zero nhẹ nhàng đóng cuốn sách và đưa cho tôi một cốc nước. Khi tôi uống cạn, cô ấy ngồi xuống giường.

"Chào buổi sáng, Lính Đánh Thuê. Ta rất mừng vì anh vẫn an toàn."

"Ờ, ừ..."

"Dù sao thì, chúng ta có một vấn đề... Cuối cùng ta cũng lấy lại được cuốn sách."

"Tốt quá. Giờ cô có thể biến tôi trở lại thành người—"

"Ta không thể làm điều đó nữa."

Mình có nghe nhầm không? Chắc là không. Làm ơn nói rằng mình nghe nhầm đi.

"Trận chiến của ta với Thirteenth và việc ta từ chối ma pháp trên diện rộng đã tiêu hao hoàn toàn nguồn ma lực vô hạn của ta. Sẽ mất một thời gian để nó hồi phục."

Chết tiệt. Tôi ôm đầu vì điều đó là thật.

"Nếu anh giống mặt chó, tự nguyện chấp nhận linh hồn thú bên trong cơ thể thì ta đã có thể dễ dàng biến anh thành người ngay cả trong thể trạng bây giờ. Nhưng với những ai sinh ra đã là chiến binh thú, sự hợp nhất giữa linh hồn người và linh hồn thú rất mạnh mẽ. Tách chúng ra cần một lượng sức mạnh rất lớn. Trên hết, việc triệu hồi con quỷ vào cơ thể anh đã củng cố sự hợp nhất đó."

"Củng cố?! Đó là tất cả những gì cô nói về nó sao?! Cô nghĩ ai là người đã triệu hồi con quỷ chết tiệt đó vào tôi chứ?!"

"Ta cũng vô cùng thất vọng. Trong khi anh ngủ, ta đã thử nhiều cách, nhưng lần tốt nhất ta chỉ có thể loại bỏ lông của anh. Đó là một cơn ác mộng. Ta vội vàng khôi phục lại."

"Cô đã làm cái đéo gì khi tôi bất tỉnh vậy?!"

"Không phải cố tình đâu. Ta cũng đã hỏi Thirteenth, nhưng hắn cũng dùng gần hết ma lực của mình rồi."

"Được rồi. Nói thực tế chút này. Sẽ mất bao lâu để ma lực của cô hồi phục? Một tháng? Một năm?"

Zero né tránh ánh nhìn của tôi, vờ như không biết, rồi gật đầu mạnh mẽ.

"Ta không biết."

"Vớ vẩn! Thế còn hợp đồng của chúng ta thì sao?!"

"Ta không nói là ta sẽ không trả. Ta chỉ yêu cầu anh chờ thêm một chút thôi."

"Ngay cả người cho vay trung thực nhất cũng không đồng ý với điều đó!"

"Bình tĩnh đi. Tất cả những gì anh phải làm là làm vệ sĩ cho ta thêm một thời gian nữa, điều mà dễ dàng hơn với cơ thể hiện tại của anh. Ta thấy hình dáng hiện tại của anh cũng đáng yêu đấy. Ngủ trong bộ lông của anh thật ấm áp và dễ chịu. Hơn nữa, trong hình dáng này, anh sẽ không còn ai khác để nói chuyện ngoài ta. Như vậy, ta cũng sẽ không cô đơn."

Chà. Thật trơ trẽn. Thậm chí còn không chút áy náy.

Tôi liếc nhìn Zero qua kẽ tay.

Một mỹ nhân như vậy đã ngủ trong căn phòng này và chờ tôi tỉnh dậy. Có chăn và những thứ tương tự vương vãi xung quanh chiếc ghế cô ấy ngồi. Chết tiệt, tôi ơi. Đừng cảm thấy vui về điều đó!

"Cô nói làm vệ sĩ? Cô định đi đâu à?"

"Ta dự định vậy. Ta đã sống trong hầm rượu quá lâu rồi. Ta nghe nói về một cái cây làm bằng đá quý, một dòng sông chảy qua bầu trời, cá bơi trong cát, chim ăn sấm sét. Ta muốn nhìn thấy những thứ như vậy. Nhưng thời buổi này, một phù thủy đi du lịch một mình rất nguy hiểm."

Câu nói quen thuộc khiến tôi bật cười. Chết tiệt. Thật ngu ngốc.

Mà... Lính đánh thuê là những kẻ kiếm tiền bằng vận may. Chúng tôi làm việc cho bất cứ ai miễn là được trả tiền. Làm vệ sĩ cho một phù thủy có lẽ tốt hơn một chút so với việc đi giết người trên chiến trường. Trên hết, hợp đồng giữa tôi và Zero vẫn có hiệu lực cho đến khi cô ấy biến tôi trở lại thành người—ngay cả khi vết thương trên ngón tay cái của chúng tôi đã lành hẳn. Chỉ có một câu trả lời.

I scratched the back of my head. “So, what do I get in return?” I asked.

Tôi gãi gãi sau gáy: "Vậy… đổi lại tôi được gì?”

"Lính Đánh Thuê! Zero!" Albus gọi bọn tôi. "Thirteenth cứ lắm chuyện về 'màn trình diễn'. Như phải nói gì khi bị thiêu, hay mấy thứ về bối cảnh."

Tôi đã ngủ liên tục trong ba ngày nên đương nhiên là cực kỳ đói. Món ăn được chuẩn bị cho tôi không gì khác chính là con Eblboar khổng lồ được nướng nguyên con.

Lớn hơn nhiều so với người bình thường, miếng thịt nướng nằm giữa bàn thật sự ngoạn mục. Tôi, mặt chó, Zero và Albus ngồi ăn xung quanh nó. Thirteenth đang ở trong ngục, có vẻ vẫn uy quyền như mọi khi.

Tôi xới thức ăn trong khi nghe Albus phàn nàn và tiếng cười của Zero. Đúng như mong đợi từ một nguyên liệu cao cấp, thịt vô cùng mềm, vị ngọt của mỡ tràn ngập miệng khi tôi cắn vào. Phần thịt gần xương tinh tế và đậm đà hương vị.

"Không cần phải khó chịu như vậy." Zero nói. "Khi nói đến việc thao túng trái tim con người, không ai giỏi bằng Thirteenth đâu. Hắn chỉ đang cố gắng trao Wenias cho nhóc theo cách tốt nhất có thể. Hãy coi đó là bài học về cách nắm bắt lòng người. Rốt cuộc, sau tất cả, nhóc sẽ gánh vác vương quốc này với tư cách là Phù Thủy Vọng Nguyệt."

"Hả? Nếu tôi nhận bài học từ hắn, tôi sẽ trở thành một kẻ xảo quyệt và ảm đạm mất."

"Tiểu thư luôn ghét việc học. Solena không biết phải làm gì với cô." Mặt chó nói, hoài niệm về quá khứ.

Rồi cậu ta đột nhiên kêu lên và ngã khỏi ghế. Hóa ra Albus đã giật đuôi cậu ta. Cậu ta đã lấy lại bộ lông nhờ ma pháp của Zero nhưng vẫn yếu đuối như mọi khi.

Cười khúc khích, Zero nhấm nháp mấy cái xương sườn giống như tôi đang làm.

Bằng cấp ma pháp - Phần 2

Một tuần sau, khi tôi có thể di chuyển bình thường trở lại, Zero và tôi quyết định rời khỏi đây. Thirteeth đã bị thiêu trên cọc. Albus được người dân Wenias công nhận là người đứng đầu Ngọn lửa của Solena, một hội phù thủy được nhà nước công nhận.

Mặt trời vừa mọc và chúng tôi đã ở ngoại ô Plasta.

Chúng tôi cần lén lút đưa Thirteeth ra khỏi đây nên đã vào rừng, nơi không có sự hiện diện của con người. Không khí trong rừng vào buổi sáng sớm thật trong lành.

“Không! Đừng đi mà!” Albus khóc lóc và bám vào eo tôi. “Ông có thể ở đây!”

Mặt chó kéo Albus ra và giúp con bé bình tĩnh lại. Có vẻ chúng tôi có thể rời đi mà không bị trì hoãn nhiều.

“Nhớ quay lại thăm chúng tôi nhé. Tôi rất muốn đi cùng… nhưng tôi là Phù thủy Vọng Nguyệt…” Albus vẫn tiếp tục khóc.

Tôi xoa đầu con bé và nói: ”Sẽ sớm thôi.”

Con bé có vẻ thật sự quên rằng nó đã tấn công tôi vì cái đầu này cho đến khi nó tìm thấy tôi. Không phải tôi vẫn còn giận về chuyện đó, nhưng có những cảm xúc lẫn lộn trong tôi

Tin tức về việc Solena đã cố gắng chữa khỏi dịch bệnh lan truyền khắp Wenias và nỗi sợ hãi cùng định kiến đối với phù thủy đã biến mất chỉ trong chớp mắt.

Đã bắt đầu có một nền tảng cho sự chung sống của phù thủy và con người. Người dân sẵn sàng chấp nhận Albus là một pháp sư chính nghĩa. Có lẽ đó là cách họ chuộc lỗi cho việc giết Solena dưới những cáo buộc sai trái. Có thể vẫn còn một vài vấn đề nhỏ, nhưng hiện tại, cuộc nổi dậy của phù thủy ở Wenias đã được giải quyết.

Từ nay trở đi, chỉ những phù thủy được sự cho phép của Albus mới được dùng ma pháp thông qua một hệ thống gọi là “bằng cấp ma pháp”. Kế hoạch là những pháp sư mới của nhà nước sẽ săn đuổi những phù thủy đã bỏ trốn khỏi vương quốc.

Lấy cớ điều tra, chúng tôi được Wenias cấp một giấy phép đặc biệt cho phép tự do đi lại giữa các quốc gia ở một mức độ nào đó. Wenias là một vương quốc thịnh vượng vì là điểm dừng chân của giao thông quốc tế. Do vậy nó có quyền lực nhất định trong việc ra vào các vương quốc khác.

Thirteeth sẽ trở về rừng Trăng Bán Nguyệt, mang theo những phù thủy tôn kính hắn như một người thầy làm đồ đệ. Sự thật rằng việc Thirteeth bị thiêu trên cọc chỉ là một vở kịch chỉ có ba người biết và họ đang âm thầm chờ đợi Thirteeth ở một nơi xa xôi.

Zero nói rằng cô ấy sẽ luôn để mắt tới Wenias để đề phòng bất kì cuộc nổi dậy của phù thủy nào và hỗ trợ Albus hết sức có thể từ xa.

Kể từ nay, danh xưng "phù thủy" sẽ được thay thế bằng "pháp sư" bởi việc sử dụng một từ ngữ không phân biệt giới tính sẽ tránh được những hiểu nhầm không đáng có. Tuy nhiên, việc loại bỏ các từ như “phù thủy” và “pháp sư” sẽ không hề dễ dàng. Trong trường hợp nếu họ dùng được ma pháp, họ sẽ được gọi là pháp sư bất kể giới tính gì.

“Zero. Cô thực sự không có ý định quay về hang với ta sao?” Thirteenth hỏi.

Tôi đang vác một cái túi nặng đến mức nực cười chứa đầy thức ăn của Zero.

“Không. Ta sẽ đi cùng Lính Đánh Thuê”

“Zero, tôi…”

Thirteenth chuẩn bị nói thì bị Zero nhẹ nhàng chặn lại bằng cách đặt ngón tay lên ngực hắn.

"Ta sẽ rời khỏi nơi này, Thirteenth."

Sau đó, Zero quay người lại và bắt đầu bước đi. Tôi đi theo cô ấy thì bị một thứ gì đó kéo lại.

“Sao vậy.”

Tôi quay lại và thấy mặt Albus sát gần tôi. Tôi cảm thấy có gì đó chạm vào môi tôi.

“Đồ khốn!” Mặt chó hét lên. “Sao ngươi dám làm vậy với tiểu thư! Dù có là anh bạn thì tôi cũng không tha đâu”

“Hả? Cái gì? Từ từ, đợi đã! tôi không biết gì hết—"

Albus cười và chạy đi, để lại tôi bị bối rối và mặt chó đầy giận dữ. Với việc Zero đã ở phía trước, tôi không thể đuổi theo cô ấy nữa.

“Ah, chết tiệt! Mình không biết cái đéo gì đã xảy ra, nhưng chắc chắn không phải lỗi của mình!” Tôi hét lên khi đang đuổi theo Zero.

Cái quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao vậy? Vì điều gì? Che miệng lại, tôi đuổi kịp Zero. Cảm thấy hơi lúng túng, tôi đi cách cô ấy nửa bước.

“Anh và thằng nhóc đã hôn nhau”

Tôi suýt khuỵ gối xuống. Cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng tôi thì đang gào thét. Vậy ra đó là một nụ hôn. Thằng nhóc chết tiệt đó đã cướp mất nụ hôn đầu của tôi?!

“Không, bọn tôi chưa hôn.” Tôi nói dối. Sự thật rằng Albus đã hôn tôi.

“Không, anh hôn rồi”

“Làm sao cô biết điều đó?! Cô đã không nhìn vào lúc đó!”

“Lính đánh thuê, ta là phù thủy đấy.”

Nghe có vẻ khó tin, nhưng trái tim tôi vẫn chọn tin.

Tôi gãi gáy và lẩm bẩm một hồi. “Th-Thế cô thì sao?” Tôi chuyển sang chủ đề khác.

“Nó quá nhanh. Tôi tưởng cô muốn ở bên Thirteeth. Chẳng phải cô theo hắn đến tận Wenias vì điều đó sao?”

“Thật sao? (liếc nhìn qua tôi) Uhm, tình thế đã thay đổi. Ta và Thirteeth đã đi cùng nhau khá lâu rồi. Nhưng đấy là do chẳng còn ai khác ngoài hắn. Nhưng giờ ta có anh.”

“C-Cô không quan tâm đến người bạn cũ à?” Tôi hỏi Zero với giọng điệu chỉ trích, cố gắng giấu đi sự ngượng ngùng của tôi.

Zero cười khúc khích: "Về cơ bản, đó là cách mà phù thủy và pháp sư thường hành xử. Có lẽ sống quá lâu khiến cảm xúc của họ trở nên tê liệt. Nếu không, ta đã không thể tha thứ cho Thirteenth một cách dễ dàng như vậy sau khi hắn giết người thầy và đồng nghiệp của ta ."

“Vậy cô bỏ qua cho hắn?”

“Ta không chắc. Có lẽ ngay từ đầu ta đã chẳng hề tức giận. Như Thirtteeth đã nói, hầu hết phù thuỷ sống trong hầm rượu đều không còn khả năng hoạt động bình thường. Họ chẳng khác gì những cái xác biết thở, chờ đợi và mơ về giấc ngủ yên bình của cái chết. Ta không thích điều đó và Thirtteeth đã giải thoát bọn ta. Ta tin rằng hắn đã cho họ một cái chết yên bình. Có lẽ đó là cách hắn thể hiện sự tôn trọng.

Zero đưa ánh mắt về phía bầu trời xa xăm, trông đầy hoài niệm. Trong giọng nói và biểu cảm của cô ấy không có gì bi thảm.

Mình không nghĩ rằng mình sẽkhông bao giờ hiểu được cảm giác muốn thoát khỏi cuộc sống.

“Anh có nghĩ rằng ta là người vô tâm không?”

“Chắc chắn là không rồi. Tôi là lính đánh thuê, cô biết mà. Tôi đã từng tắm máu một khoảng thời gian khá lâu về trước. Tôi không phải thánh thần nên không có quyền chỉ trích đạo đức của người khác.”

“Vậy tại sao anh lại bảo vệ Thirteeth lúc đấy? Việc ta giết Thirteeth chắc hẳn không gây ra vấn đề gì cho anh.”

“Uhm…”

Lúc đó tôi thực sự không có lý do gì trong đầu. Cơ thể tôi chỉ đơn giản là hành động theo bản năng. Tôi chỉ nghĩ rằng mình không thể để hắn chết ở đó, đặc biệt không phải dưới tay Zero.

Rồi đột nhiên tôi tìm thấy câu trả lời. Đồng thời, một cảm giác khó tả, phức tạp trào lên trong tôi. Việc nghĩ ra lý do cho hành động của mình sau khi sự việc xảy ra nghe có vẻ không ổn lắm. Dù sao đi nữa, tôi chắc chắn về điều đó.

“Cô đã yêu Thirteenth rồi đúng không? Cô thậm chí còn nói rằng tất cả những gì cô muốn là đưa hắn quay trở lại.”

Đồng nghiệp và đồng bào cuối cùng của Zero. Nghĩ lại, có điều gì đó đặc biệt trong giọng nói của cô ấy mỗi khi cô nhắc đến hắn ta. Tôi liếc nhìn Zero, tự hỏi liệu cô có phủ nhận điều đó hay không và thấy cô ấy đang cau mày nhìn tôi.

“Không đúng à?”

“Hình như anh hiểu lầm vài thứ rồi thì phải, Lính Đánh Thuê.”

“Hiểu lầm gì cơ?

‘Thirteenth là anh trai ta”

Tôi đã quá ngạc nhiên đến mức tôi nghĩ rằng đôi mắt của mình sẽ thực sự bật khỏi hốc mắt.

Thirteenth là anh trai của cô ta?

“Ừ, đúng vậy! Hai người thậm chí còn chẳng giống nhau! Hơn nữa, cô chưa từng đề cập đến chuyện này—”

“Ta chắc chắn đã nói với anh rằng hắn là đồng bào của ta.”

Cô ấy đã nói vậy. Đồng bào nghe gần giống như anh em, nhưng mọi người thường sử dụng nó để chỉ đồng đội. Làm sao cô ấy có thể mong đợi tôi hiểu rằng cô đang nói đến anh trai ruột chứ?

“Thirteenth thực sự là một người đàn ông đẹp trai đến mức khiến cả ác quỷ cũng phải ghen tị. Hắn đã hiến tặng vẻ đẹp của mình khi triệu hồi một con quỷ cấp cao.”

“Vẻ đẹp thực sự có thể được hiến tặng sao?”

“Ừ. Hắn ta đã làm vậy và trở thành như bây giờ. Hmm, để ta xem. Vậy anh nghĩ rằng mình cần phải ngăn ta giết người mình yêu.”

Tôi nhăn mặt. Tô không thể không cảm thấy khó chịu khi cô ấy nói to điều đó.

“Anh đã liều mạng vì ta. Vì tâm trí của ta, một thứ mơ hồ.”

“Cơ thể tôi chỉ đơn giản cử động, được chứ? Tôi thực sự không nghĩ nhiều về chuyện đó.”

“Anh phải lòng ta sao?”

“Không đời nào!”

Mình nghĩ vậy. Không, nhất định là không.

“Anh đúng là một kẻ cứng đầu. Nếu ta nói rằng ta đã yêu anh thì sao? Anh sẽ làm gì?”

“Không may, tôi ghét phù thủy.” Tôi thè lưỡi.

Zero chớp mắt liên tục rồi khẽ cười: “Vẫn lạnh lùng như mọi khi. Vẻ đẹp của ta thậm chí không lay chuyển được anh. Lúc anh rơi xuống từ trần nhà, ta đã quyết định một chuyện.”

“Quyết định gì vậy?”

“Ta đang nghĩ đến việc biến anh thành đầy tớ.”

Tôi dừng lại và nhìn thẳng vào Zero.

“Cái gì?”

“Ta nói rằng ta sẽ trói buộc anh bằng tên và biến anh mãi mãi thành của ta mãi mãi. Cho ta biết tên ngay lập tức!”

Zero nhìn tôi với một nụ cười hoàn hảo đến mức có thể khiến cả những bậc vương giả và quý tộc trên thế giới phải cúi đầu trước cô ấy. Tôi nhẹ nhàng đánh mắt khỏi nụ cười ấy và chạy nhanh nhất có thể. Ừ, địt mẹ mấy ả phù thủy. Chúng mày đáng sợ vãi chưởng.

“Lính Đánh Thuê, quay lại đây! Làm đầy tớ có nhiều cái lợi mà! Ta đối xử rất tốt với đầy tớ của mình đấy! Quay lại đây! Đừng làm ta phải chạy theo! Anh đang khiến ta đổ mồ hôi đấy!”

“Làm như tôi quan tâm! Sao không dùng sức mạnh của cô để bay?!”

“Ta không thể sử dụng một thứ như là—Ugh.”

Zero kêu lên một tiếng khi cô vấp ngã và lăn trên mặt đất.

Tôi vội vã quay lại: “Đồ ngốc! Tôi cá là cô chưa từng vận động tử tế trong vài thế kỉ rồi. Cô không thể vừa chạy vừa nói được đâu. Cô có thể cắn phải lưỡi và—”

Tôi chưa kịp dứt câu thì Zero đã quấn tay quanh cổ tôi.

“Lính đánh thuê, ta bắt được anh rồi.” Cô ấy cười khúc khích. Hóa ra tất cả chỉ là cái bẫy.

Chết tiệt. Cô ta tóm được mình rồi. Tại sao mình lại quay lại với cô ta? Mình thật ngu mà.

“Lính Đánh Thuê, tên của anh.”

“Không cho đâu.”

“Vậy ta cho anh biết tên nhé?”

“Không hứng thú.”

“Không muốn trở thành của ta sao?

“Tôi đã là lính đánh thuê của cô rồi.”

Thở dài một hơi rồi tôi nhấc Zero lên.

“Hmm…”

Cô trầm ngâm, giọng như bị thuyết phục, vừa như chưa bị thuyết phục. Tựa đầu lên vai tôi, cô nhìn lên bầu trời. Một màu xanh trong vắt như mọi khi.

“Lính Đánh Thuê.

“Sao vậy, Phù Thủy?”           

“Ta rất mừng vì có anh làm chiến binh thú. Vì anh ghét phù thủy nên không bị quyến rũ bởi sắc đẹp của ta. Tuy thật khó chịu nhưng cũng dễ chịu đến không ngờ. Anh là người bạn đầu tiên và là người bạn duy nhất của ta.”

Bạn bè ư? Tôi cũng vậy đấy. Thực sự không phải cảm giác tệ.

Tôi ho nhẹ và nhìn lên bầu trời: “Tôi thì ước cô là con người đấy.”

“Thế thì ta sẽ sợ hãi anh như một cô gái bình thường. Thực tế thì ta có thể đã chết từ lâu rồi.”

Giả sử, sẽ thế nào nếu tôi không là đọa thú? Sẽ thế nào nếu Zero không là phù thủy?

Nếu chúng tôi gặp nhau như những con người bình thường, có lẽ chúng tôi đã đi theo những con đường khác nhau rồi. Đó là lý do tại sao tôi gọi cô ấy là Phù Thủy và cô ấy gọi tôi là Lính Đánh Thuê.

“Vậy làm Đọa thú thêm một thời gian cũng không tệ nhỉ.”

“Ta mừng rằng anh đồng ý.” Zero mỉm cười.

Bầu trời trên cao trong xanh, con đường phía trước còn dài. Đối với một kẻ đã lang thang khắp thế giới để tìm kiếm những chiến trường, tôi không thể tưởng tượng được điều gì đang chờ đợi ở cuối con đường này.

Có lẽ Zero cũng cảm thấy vậy. Cô ấy đang say sưa nghiên cứu tấm bản đồ, đôi mắt còn ngây thơ hơn cả Albus khiến tôi quên đi những lời chia tay của Thirteenth dành cho tôi.

Nếu Zero trở nên ghét bỏ thế giới này, chính tay ta sẽ hủy diệt mọi thứ. Nhớ lấy.”

Tôi lắc đầu để xua tan giọng nói vẫn còn văng vẳng của hắn.

Dù sao cũng đã quá muộn rồi.

Đã mười năm kể từ khi Thirteenth mang ma pháp đến Wenias. Chắc hẳn nó đã lan rộng ra ngoài vương quốc. Zero cần phải kiểm tra. Thirteenth hiểu điều đó nên để cô ấy đi.

Zero sẽ phải bảo vệ thế giới khỏi ma pháp và tôi sẽ phải bảo vệ Zero khỏi thế giới này. Cứ tạm xem như vậy đi. Tôi cố gắng phớt lờ sự thật tàn nhẫn rằng cô ấy mạnh hơn tôi rất nhiều.

Tôi và Zero.

Mình không biết mối quan hệ này sẽ duy trì được bao lâu.

Vì vậy, có lẽ khoảng cách giữa chúng tôi hiện tại là vừa đủ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận