Hỏa thiêu – Phần 1
Cuối cùng, tôi rời khỏi lâu đài.
Tôi không thể phân biệt đâu là sự thật, đâu là giả dối. Tôi đã mất kiểm soát từ khi nào? Khi nào tôi đã tỉnh táo trở lại? Đầu óc tôi rối bời và tôi cảm thấy căng thẳng. Nhưng có một điều chắc chắn rằng: tôi đã mất quyền ở lại khi để Zero rời đi.
Tôi đã tự nguyện bỏ việc làm lính đánh thuê cho cô ấy—có lẽ là vậy.
Lâu đài dường như được xây trên một vách đá. Chỉ có một con đường từ cổng vào thị trấn phía dưới, một cầu thang dài ngoằng mà các thương nhân và người hầu sử dụng liên tục. Hòa vào dòng người, tôi bắt đầu đi xuống trung tâm thành phố.
Tôi ngoảnh lại nhìn một lần.
Đồ ngốc. Cô thực sự bỏ đi sao? Tôi chỉ đùa thôi. Hiểu ý chứ.
Một phần trong tôi mong Zero tức giận đuổi theo tôi. Thật ngu ngốc.
Một cổng thành khổng lồ hiện ra ở cuối cầu thang, nơi tôi bị cảnh vệ tra hỏi vì họ không tìm thấy ghi chép tôi vào lâu đài. Tuy nhiên, sau khi xuất trình thẻ thông hành mà Thirteenth đưa, họ cho tôi qua. Tôi không có ý xúc phạm, nhưng dù với vẻ ngoài đó, hắn ta đã giành được sự tin tưởng đáng kể.
Qua cổng là một quảng trường tròn rộng lớn. Các nghệ sĩ biểu diễn nhảy múa khắp nơi, thu hút khán giả và xin tiền xu bỏ vào mũ của họ.
Ồ, đúng rồi. Zero nhắc hôm nay là ngày lễ hàng tuần của nữ thần. Thủ đô đúng là khác. Nơi đây nhộn nhịp hơn Fomicaum rất nhiều.
Một cọc gỗ lớn đứng giữa quảng trường, xung quanh là đống rơm. Tôi ngửi thấy mùi cháy trong không khí và trên mặt đất có một vết cháy lớn, loại vết mà rơm để lại khi bị đốt. Rõ ràng có thứ gì đó đã bị nướng ở đây.
“Thiêu trên cọc hả?”
Tôi ngước nhìn cọc gỗ, thứ có lẽ đã chứng kiến nhiều phù thủy bị trói vào đó. Tôi có thể hình dung mọi thứ. Ai đó châm lửa vào rơm. Nhiệt độ tăng lên khi ngọn lửa bùng cháy. Khói bốc lên. Phù thủy ho sặc sụa trong đau đớn, gào thét và quằn quại vì sức nóng dữ dội, rồi quần áo bắt lửa, tóc cháy. Tiếng hò reo từ đám đông vang lên.
Chừng nào Zero còn được Thirteenth bảo vệ, cô ấy sẽ không phải chịu số phận đó.
Nhưng tôi không thể không cảm thấy bực bội.
Tôi ghét phù thủy. Tôi muốn họ bị xóa sổ. Thiêu trên cọc? Chặt đầu? Ô, tuyệt lắm. Hãy chịu những cái chết đau đớn nhất đi. Đó là những gì tôi luôn nghĩ—ít nhất là cho đến gần đây.
Nếu Zero hay Albus bị trói lên đó và thiêu, liệu tôi có thể hòa vào đám đông để cùng reo hò không? Không đâu.
Chắc chắn rồi, tôi ghét phù thủy. Nhưng giờ đã có ngoại lệ. Tôi nhận ra không phải phù thủy nào cũng xấu xa. Dù vậy, tôi vẫn sợ Zero.
Tôi mang trong mình định kiến với phù thủy—tôi sợ hãi và căm ghét họ. Ở khía cạnh đó, tôi chẳng khác nào những con người sợ tôi chỉ vì tôi là đọa thú.
Tôi gãi đầu: Quên đi! Thật ngu ngốc.
Dù sao cũng hết rồi. Mình không còn là lính đánh thuê của Zero nữa. Tệ hơn, tôi đã phản bội cô ấy. Chính Zero đã quay lưng với tôi. Bỏ qua những ánh nhìn nghi ngờ vì bốc đồng đột ngột, tôi vội vã rời đi.
“Mẹ kiếp, thế này còn tốt hơn. Dù sao đó cũng là một công việc lố bịch. Mình nên biết ơn vì nó đã kết thúc mà không quá rắc rối. Và mình còn được tặng quà.”
Cố gắng tỏ ra vui vẻ hết mức, tôi sờ vào chiếc túi đeo bên hông. Lọ thuốc từ Thirteenth lạnh ngắt ngay cả dưới bàn tay thú của tôi. Tôi đã đạt được mục tiêu cuối cùng—tìm cách trở lại làm người.
Có nhiều đọa thú ở Plasta, điều này không kì lạ vì họ đang chiêu mộ chúng. Dân chúng dường như quen với sự hiện diện của họ; không ai hét lên hay ném đá vào tôi. Dù vậy, tôi vẫn kéo mũ trùm thấp xuống để che mặt, khuôn mặt mà tôi sẽ sớm nói lời tạm biệt. Tôi có thể trở thành người bất cứ lúc nào. Khi nào tôi nên làm điều đó? Ở đâu? Như thế nào? Đáng lẽ tôi nên phấn khích, nhưng tôi lại bình tĩnh một cách lạ thường.
Tôi quyết định sẽ sử dụng phép sau khi đến được một quốc gia an toàn hơn. Biến thành một con người yếu đuối trong một vương quốc đang có chiến tranh với phù thủy không phải là ý hay.
Quay lại Fomicaum bằng đường bộ sẽ là bước đi đầu tiên. Đi bằng xe ngựa thì hấp dẫn, nhưng bị từ chối sẽ rất tệ và việc thu hút những ánh nhìn ghê tởm từ hành khách khác sẽ khiến tôi cảm thấy tệ hơn.
Ngựa theo bản năng đã sợ đọa thú. Đó là lý do chính khiến nhiều đồng loại của tôi không đi xe ngựa. Ngựa sẽ trở nên kích động khi có đọa thú ở gần, khiến chúng không thể làm việc.
Đọa thú là những sinh vật bị cả con người lẫn động vật khinh miệt. Họ tránh xa đồng loại. Họ cảm thấy lạc lõng như không thuộc về đâu. Cuối cùng, họ quên cách nói chuyện.
Khi đi một mình trên con đường, tôi nhận ra rằng mấy ngày qua—kể từ khi gặp Zero và Albus—tôi đã nói chuyện suốt. Tôi hỏi, Zero trả lời, Albus chen vào, khiến tôi đập cậu ta. Chúng tôi lặp lại việc đó cả ngày lẫn đêm.
Tôi đồng ý, Zero. Quãng thời gian qua thật sự rất vui. Sự im lặng nặng nề từng rời đi, giờ đây quay lại và nặng nề hơn trước.
Này, Lính Đánh Thuê. Cõng tôi nữa. Ông chỉ cõng mỗi Zero. Không công bằng.
Không đời nào ta để kẻ muốn lấy đầu ta đến gần nó.
Lần này là ngoại lệ! Nào, để tôi sờ bộ lông của ông! Tuy hôm qua hơi bẩn, nhưng giờ mịn màng quá! Đổi chỗ với tôi đi, Zero!
Ta là chủ của Lính Đánh Thuê và ta là một phụ nữ tuyệt đẹp. Đây là chỗ của ta, riêng mình ta. Không ai khác được ngồi ngoài ta.
Tôi không phải ghế của ai đâu, đồ phù thủy chết tiệt. Muốn tôi thả cô xuống không?
Ký ức khiến tôi mỉm cười. Một thằng nhóc hay rên rỉ và một người phụ nữ kiêu ngạo, vẫn bình tĩnh dù tôi gầm gừ và đe dọa. Tôi đã từng gặp ai như thế chưa? Tôi lục lọi ký ức và nhanh chóng nhận ra chẳng cần làm vậy. Tôi đã có câu trả lời: Chưa bao giờ.
Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, những người duy nhất đối xử với tôi ngang hàng là những kẻ tôi khinh miệt—một phù thủy và một pháp sư. Thật trớ trêu. Chưa kể chính phù thủy đã tạo ra đọa thú.
Thở dài, tôi ngước nhìn bầu trời. Gương mặt Zero khi cô ấy ngắm trời hiện lên trong đầu. Cô ấy nói chưa từng ra ngoài hầm rượu, nơi cô sinh ra và lớn lên. Sau khi Thirteenth rời đi, cô ấy chỉ có một mình.
“Mọi người trong hầm rượu đều bị giết, trừ ta và Thirteenth.” Tôi rùng mình khi nhớ lại lời cô ấy. Cô ấy đã trải qua cả thập kỷ ở nơi bạn bè mình chết, không có ai để trò chuyện. Tôi chỉ có thể tưởng tượng nỗi cô đơn cô ấy cảm nhận, chờ đợi người đồng bào của mình trở về.
Có bầu trời xanh trong hầm rượu không? Tôi đang nhìn cùng bầu trời xanh đó, nhưng sao nó lại khác so với lúc ấy.
Fomicaum cách nửa ngày đi xe ngựa. Chân tôi có lẽ sẽ đưa tôi đến đó trong một ngày rưỡi.
Đêm xuống trước khi tôi kịp đến cổng thành nên tôi nhóm lửa và dựng trại qua đêm. Dùng hành lý làm gối, tôi nhắm mắt.
Lính Đánh Thuê.
Tôi tưởng mình nghe thấy giọng Zero. Tất nhiên, đó chỉ là ảo giác. Cô ấy thường gọi tôi, và giờ tôi không thể gạt giọng cô ấy ra khỏi đầu.
Những cuộc trao đổi thường xuyên của chúng tôi mang lại cho cô ấy nhiều niềm vui, đến mức cô ấy liên tục gọi tôi, nói chuyện với tôi và hỏi ý kiến tôi về nhiều thứ.
Đi cùng nhau nào.
Tôi không nghĩ mình sẽ quên được gương mặt của Zero khi tôi từ chối cô ấy.
Tôi ngồi dậy. Những lời không nói ra xoáy trong bụng tôi như một cơn lốc.
“Chết tiệt.”
Tại sao tôi không thể nói lời xin lỗi? Tại sao tôi không thề với cô ấy rằng tôi sẽ không nghi ngờ cô ấy nữa? Tôi nên nói rằng tôi sẽ thực hiện hợp đồng đến cùng, rằng tôi sẽ không đi đâu cả.
Nhưng giờ đã quá muộn. Tôi không thể quay lại. Chỉ riêng điều đó đã khiến tôi nặng nề, khó thở. May mắn thay, cơn đắm mình của tôi không kéo dài.
Mũi tôi ngửi thấy mùi của một con thú. Một đọa thú—đồng loại của tôi.
“Ngươi có thể cố cướp ta, nhưng chẳng được bao nhiêu đâu.”
Nâng giọng cảnh báo rằng tôi đã phát hiện ra hắn. Tôi nắm lấy thanh kiếm và đứng dậy. Chiến thuật này thường khiến bọn cướp bỏ chạy. Không phải vì tôi không có gì giá trị, mà vì khi phục kích một đọa thú thất bại, giết họ sẽ khó hơn nhiều. Nếu kẻ tấn công cũng là đọa thú, luôn có khả năng chính họ sẽ bị giết.
Chỉ có hai lý do khiến họ không lùi bước dù nguy hiểm: thứ nhất, để bán đầu tôi cho phù thủy, hoặc thứ hai…
“Ta chỉ muốn thấy ngươi chết.”
Thù hằn cá nhân.
Một bóng người xuất hiện từ sau một cái cây. Ngay khi tôi thấy khuôn mặt không lông của một con chó, tôi cau mày. Tôi nhận ra hắn. Hắn là kẻ ở quán trọ—đọa thú bị Zero triệt lông.
“Trước khi ngươi định nói gì, chuyện xảy ra với ngươi không phải do ta.”
“Nhảm nhí! Còn ai ngoài ngươi làm được chuyện đó?!”
Không phải tôi. Là Zero. Tôi kiên quyết phủ nhận lời buộc tội.
“Giả sử ta làm.” Tôi vác kiếm lên vai và nhìn xuống gã. Tôi to hơn hắn. “ Thì ngươi định làm gì? Muốn đấu tay đôi hả?”
“Không, không phải ta.”
Đọa thú cực kỳ nhạy cảm với môi trường xung quanh. Một cuộc phục kích thường không hiệu quả với họ. Nhưng khi có một đọa thú thù địch, họ sẽ ít cảnh giác phía sau—và đó chính là điều xảy ra với tôi.
Ngay sau đó, một mũi tên ánh sáng xuyên qua lưng tôi.
Mắt tôi mở to: “Cái gì?!”
Ma pháp—Steim. Có phù thủy ở gần đây. Tôi không biết đó là thành viên của Hội hay một phù thủy lưu vong. Gã chó ngu ngốc nở nụ cười tự mãn, và tôi cuối cùng nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
Hỏa thiêu – Phần 2
“Tên khốn… Ngươi bán đứng ta!”
Có lẽ khi bị phù thủy tấn công, hắn đã cầu xin được giúp đỡ bọn họ bắt một đoạ thú hiếm hơn để đổi lấy mạng hắn. Đoạ thú giống chó có khứu giác cực nhạy. Hắn đã lần theo mùi của tôi và dẫn phù thủy đến tận nơi này.
Tôi gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, nhưng sau đó thì im re. Một mũi tên ánh sáng tương tự xuyên qua bụng Pooch. Mặt hắn nhăn nhó, nụ cười biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đau đớn tột cùng. Hắn quỵ xuống, ho ra máu.
Tiếng hét đau đớn vang lên. Hắn định bán đứng tôi, nhưng cuối cùng cũng thành mục tiêu. Buồn cười thật đấy, con chó ngu!
“Trượt rồi. Nó vẫn đứng đó!”
Một giọng nữ đầy kinh ngạc vang lên từ sau một gốc cây không xa. Mình nên chạy hay chiến đấu? Tôi chỉ mất một tích tắc để quyết định. Mình có thể chiến đấu. Mình có thể hạ gục chúng. Có lẽ vì đã chứng kiến phù thủy và pháp sư đối đầu nhau nên tôi không còn quá sợ hãi.
Tôi rút con dao từ thắt lưng và ném về phía giọng nói. Một tiếng hét vang lên, tiếp theo là âm thanh ai đó ngã xuống đất. Trong một bước dài, tôi lao tới, đè chặt phù thủy xuống, rút dao khỏi vai cô ta rồi kề vào cổ. Tôi cực kỳ miễn cưỡng khi làm tổn thương phụ nữ, cảm giác buồn nôn trào lên, nhưng với một phù thủy, việc nương tay là không thể.
"Ng-Ngươi dám... Ngươi sẽ phải trả giá..."
“Sủa cái đéo gì thế? (gầm gừ, nhíu mày) ngươi là người tấn công ta."
Tôi chẳng thèm hỏi tại sao cô ta làm vậy. Cô ta là phù thủy, còn tôi là đoạ thú. Chỉ vậy thôi.
Nhưng lần này có vẻ khác thường. Lúc này, tôi không còn quá bận tâm về việc bị tấn công vì cái đầu. Nhưng tôi cảm thấy... "khó chịu", như Zero từng nói.
Trong bóng đêm, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt cô ta. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy sợ hãi và hận thù. Còn tôi nhìn cô ta như một con người bình thường. Người ta nói đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nhưng thực ra ngoại hình thay đổi tùy theo nghề nghiệp. Chẳng hạn, bọn cướp trông y hệt những gì bạn tưởng tượng. Còn những phù thủy thực thụ như Zero, Albus hay Thirteenth đều toát lên một khí chất đặc biệt.
Tuy nhiên, tôi chẳng cảm nhận được gì từ cô ta. Cô ta giống như một người phụ nữ tả tơi, khoảng 25 đến 30 tuổi, bán quần áo cũ ở chợ.
Albus từng nói người sáng lập Hội dạy ma pháp cho bất cứ ai muốn học. Đây chính là ý của cậu ta.
Về quyết tâm, có sự khác biệt lớn giữa một tên cướp chuyên nghiệp đến lấy mạng tôi vì tiền và những kẻ chưa từng đánh ai, lại nhắm vào cái đầu của tôi để có sức mạnh.
"Nói đi, cô gái. Cô tấn công tôi đồng nghĩa với việc mình có thể chết chứ? Cô nghĩ điều gì sẽ xảy ra khi một cô gái trẻ như cô phục kích một đoạ thú? "
“K-Không… Làm ơn…!”
"Đừng có giả vờ. Ta cũng không muốn chết đâu. Nghe này. Đừng cố giết người khác nếu bản thân chưa sẵn sàng bị giết."
Những kẻ không sẵn sàng cho điều này thường nói những lời tương tự khi cận kề cái chết.
“Xin đừng giết tôi! Tôi không cố ý! Chuyện này không phải như thế! Tôi vừa có được sức mạnh... Tôi phải sống một cuộc đời vui vẻ sau này chứ!"
Ừ. Lại thế nữa rồi. Những lời cầu xin kiểu này khiến tôi mất hứng.
"Cút đi! Đừng để ta thấy cái bản mặt của ngươi một lần nữa!”
Tôi rút dao ra và đứng dậy. Mụ phù thủy hét lên điên cuồng rồi bỏ chạy vào rừng. Tôi hy vọng cô ta sẽ rút kinh nghiệm và im lặng. Nếu cô ta quay lại với đồng bọn, tôi có thể không sống nổi đâu.
"Thirteenth được một điểm nhỉ..."
Tôi đưa mắt nhìn mặt trăng và thả lỏng vai. Họ đã mất kiểm soát. Vấn đề không nằm ở những phù thủy lâu năm, mà là ở những con người bình thường bỗng có sức mạnh mới. Vì không quen với việc sở hữu sức mạnh, họ trở thành nô lệ của nó.
Một nhóm lính đánh thuê khi mất thủ lĩnh sẽ biến thành băng cướp. Nếu một đất nước sụp đổ, ngay cả hiệp sĩ cũng có thể trở thành một tên du côn. Chúng phải bị thanh trừng, tập hợp lại và kiểm soát để khôi phục trật tự.
Ma pháp cũng vậy. Luật lệ phải được đặt ra cho những người sử dụng nó. Kẻ nào vi phạm phải bị trừng phạt. Nhân sự phải được bổ nhiệm để thi hành bản án.
Hội tồn tại không chỉ để tương trợ, mà còn để giám sát thành viên. Giấy phép được tạo ra để ngăn nền văn minh sụp đổ.
Ma pháp là một thứ quá mạnh, nhưng lại không có hệ thống nào kiểm soát việc sử dụng nó. Dù Hội ma thuật sĩ của Zero có quy tắc nhưng chúng không thể áp dụng với những kẻ đã rời đi thì cũng như không. Thật không may, ma pháp đã lan rộng.
"Chết tiệt! Sao cô lại viết cuốn sách đó chứ?"
Trong chốc lát, tôi tưởng như thấy Zero nhíu mày nhìn mình.
Tôi lau sạch máu trên dao, cất nó vào vỏ rồi tiến lại gần tên mặt chó. Tôi đá nhẹ vào đầu hắn. Hắn rên rỉ và trừng mắt nhìn tôi. Việc thiếu lông chỉ khiến hắn trông ngu ngốc hơn.
“Sao ngươi còn sống?! Ta thấy mũi tên trúng mày rồi mà!”
Ồ, đúng rồi. Đáng lẽ tôi đã bị Steim bắt trúng, nhưng tôi không có vết thương nào.
“Chắc mắt bọn nó có đờm mới bắn được như vậy.”
"Ờ thì như ngươi thấy đấy, bọn nó bắn trúng ta!"
"Vậy thì ngươi cũng tệ như chúng vậy. Dẫn bọn khốn đó đến hại ta à? Ta đã làm tổn thương một người phụ nữ vì ngươi đấy, đồ chó ngu. Nhưng chúng cũng xử ngươi luôn. Đúng là trò đùa vui đấy."
"Ta nói rồi, ta là sói, không phải chó! Ta chắc chắn thế vì chính Solena đã cho tôi linh hồn của loài sói."
Hắn hú lên rồi ho ra máu. Chắc dạ dày hắn bị thủng. Nó không đủ giết một đọa thú nhưng cơn đau hẳn là khủng khiếp. Vấn đề lúc này không phải tính mạng của hắn. Mình nghe có đúng không?
“Solena cho ngươi?”
Tên mặt chó nhe răng cười. Vẻ tự cao của hắn khiến tôi bực mình. Một ý nghĩ man rợ lướt qua đầu tôi: Có lẽ mình nên giết hắn ngay đây. Nhưng tôi kịp dừng lại.
"Ta đoán ngươi cũng tin đọa thú được sinh ra là do tội lỗi từ kiếp trước hay gì đó. Thật nhảm nhí. Nếu làm việc xấu mà có được thân hình đẹp thế này thì kiếp nào ta cũng sẽ làm đủ trò tồi tệ."
"Ngươi đã làm rồi."
"Không, ta chưa!"
"Nói thế với mấy cô gái ngươi bắt đi."
"Bọn nó giống như thứ ta nhặt được trên đường khi đang tìm ai đó. Người ta đưa cho nên ta mang theo. Thế thôi! Ta thừa nhận có thử một chút, nhưng định thả sau..."
"Lời bào chữa tồi từ một thằng tồi. Dù sao đó không phải điều ta muốn hỏi. Có phải Solena biến ngươi thành đọa thú không?"
Hắn nhếch mép cười đau đớn. Không có lông để giữ, mồ hôi hắn nhỏ xuống vũng máu trên đất.
"Không. Ta tự nguyện làm đọa thú. Ta nhận linh hồn của một con sói kiêu hãnh từ Solena vĩ đại. Ngạc nhiên chứ? Chắc ngươi không ngờ—"
Tên mặt chó ôm chặt bụng rồi ngã xuống đất.
"Ta không quan tâm nếu ngươi chết. Cái chết của ngươi chả liên quan gì tới ta."
"Ê này này, tôi thì quan tâm đấy! Đi mà, anh bạn! Xin lỗi vì bán đứng anh. Tôi chưa thể chết ở đây được. Solena bảo tôi chăm sóc tiểu thư! Cô ấy biến mất và tôi đã tìm khắp vương quốc. Thật đấy!"
“Tiểu thư?”
"Đúng vậy. (ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy tự mãn) Tôi đang tìm người mà Hội ma thuật sĩ của Zero phục vụ. Biểu tượng trả thù của họ. Người thực hiện ý chí của Ngài. Cháu gái của Solena!"
Một sự trùng hợp kỳ lạ. Albus từng nói cháu gái của Solena lãnh đạo Hội ma thuật sĩ của Zero thay mặt Ngài. Cô ấy hẳn có liên hệ với Ma pháp thư của của Zero.
Tôi muốn gặp cô ấy và giờ đã có lý do hoàn hảo. Trước khi nhận ra, lưỡi kiếm của tôi đã đặt lên cái mũi đầy kiêu ngạo của tên mặt chó.
"Kể ta những gì ngươi biết, Sói."
Hắn cười, có lẽ hắn nghĩ đó là một nụ cười rạng rỡ, nhưng trên khuôn mặt không lông, hắn chỉ trông như một tờ giấy trắng.
---------------
Tôi dùng dao nóng đốt vết thương của hắn. Sau đó, với bộ đồ khâu mà bất kỳ lính đánh thuê nào cũng có, tôi khâu lại cho hắn. Thế là đủ để bịt kín vết thương của một đọa thú. Tên mặt chó phàn nàn về đường khâu thô ráp của tôi, nên tôi đưa hắn rượu dùng để sát trùng, sau khi uống một ngụm, hắn thở dài.
Rồi hắn bắt đầu kể. Tên mặt chó gọi cháu gái của Solena là "tiểu thư" chứ không phải tên. Tôi thử hỏi tên cô ấy, nhưng hắn trừng mắt: "Tôi không thể tùy tiện gọi tên một phù thủy!" nên tôi bỏ cuộc. Nếu có gì, điều này khiến câu chuyện của hắn đáng tin hơn.
Tôi không quên những gì Zero và Albus nói về việc phù thủy cực kỳ cẩn trọng trong việc không tiết lộ tên thật. Nghĩa là "Solena" là bí danh, và đó là lý do nó lan truyền mà không có vấn đề gì.
Tôi lại nhớ ra phù thủy kỳ quặc và phức tạp thế nào khi giấu tên thật, thay vào đó gọi nhau bằng bí danh.
Hỏa thiêu – Phần 3
"Tôi đã lập giao ước với Solena. Cô ấy sẽ biến tôi thành chiến binh thú, còn tôi sẽ bảo vệ cháu gái của bà. Trước đó, tôi từng là hiệp sĩ phục vụ vương quốc."
"Hiệp sĩ của lâu đài?"
“Đúng vậy.”
“Của vương quốc này?”
“Ừ.”
“Vậy cậu từng là quý tộc.”
Tên mặt chó ưỡn ngực tự hào. Tôi kìm lại ý định đấm hắn vì có thể hắn sẽ chết thật.
"Nói thẳng ra là con trai thứ ba của một lãnh chúa nên không thể kế thừa tước vị. Thế là tôi miễn cưỡng phục vụ trong lâu đài. Trách nhiệm và mấy thứ tương tự. Tôi luôn cực kỳ nhanh nhẹn... hoặc nên nói là có bản năng mạnh mẽ. Nên khi thấy một người phụ nữ, tôi ngừng quan tâm đến địa vị hay việc họ đã có chồng..."
"Đừng bảo rằng cậu bị đuổi vì quấy rối vợ người ta."
Tên mặt chó cười nhạt: "Thực ra chuyện khá ầm ĩ. Tôi suýt phải đấu tay đôi với một người. Trời ạ, hắn tức sôi máu, mồm lảm nhảm ‘Mày không được ve vãn vợ hàng xóm' hay đại loại thế. Có lẽ anh không tin, nhưng tôi từng là tay săn gái. Phụ nữ muốn có chân dung tôi. Giờ tôi vẫn đẹp trai lắm đấy."
Sao không mọc lông trước rồi hẵng nói? Giờ nhìn mày còn lâu mới đẹp trai. Trông chỉ thấy ngu ngốc. Không muốn ngắt lời, tôi giữ suy nghĩ cho riêng mình.
"Anh biết đàn ông đẹp trai thường được chú ý mà, nên tôi khó lòng thoát thân. Tôi chạy vào rừng và ngã quỵ. Đó là lúc Solena nhặt tôi về. Tôi luôn nghĩ bà là một quý cô già nua, nhưng bà ấy là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp! Anh tin nổi không? Tôi van xin được ở bên bà. Tôi nói sẽ làm bất cứ điều gì. Nhưng bà bảo không có hứng thú với con người yếu đuối. Thế là tôi xin bà biến tôi thành quái vật."
"Và đó là cách cậu trở thành đọa thú."
"Lúc đó tôi cũng chẳng quan tâm lắm đến hình dạng con người. Đúng là đọa thú bị khinh miệt, nhưng ít nhất tôi không còn bị truy đuổi nữa. Với lại, tôi có thể làm mọi thứ ngu ngốc mình muốn vì người ta vốn đã ghét đọa thú rồi."
"Còn phù thủy thì sao? Kẻ thù tự nhiên của Beastfallen ấy. Tuy Solena không tấn công cậu, nhưng phù thủy khác sẽ không tha đâu."
"Họ không làm thế. Bình thường là vậy. Phù thủy có thể tự tạo ra đọa thú mà."
Hắn nói có lý. Nhưng trên thực tế, tôi đã bị phục kích vô số lần. Albus thậm chí săn lùng đầu tôi. Tôi nghiêng người quan sát tên mặt chó, hắn tiếp tục:
"Ý tôi là, mấy phù thủy nghiệp dư không thể thực hiện nghi lễ Ban Tặng Thú Tính mới đi săn đọa thú. Vài quý cô nhàm chán nghiện triệu hồi quỷ cũng mua đầu đọa thú từ bọn cướp với giá cao. Hơn nữa, phù thủy ở Wenias mới bắt đầu săn đọa thú khoảng một năm trước, khi xung đột leo thang. Lúc tôi chọn biến thành đọa thú chưa nguy hiểm đến thế. Tôi cũng dễ dàng đánh đuổi bọn cướp."
Vậy phù thủy thực thụ không phải mấy kẻ tấn công tôi, mà là mấy kẻ tự xưng là phù thủy suốt ngày đam mê ma thuật. Nghĩa là Zero không có lý do lấy đầu tôi.
"Tiếp tục nào... Tôi sống cuộc đời yên bình với Solena và cháu gái bà. Rồi một ngày dịch bệnh lan truyền, Solena bị buộc tội oan là kẻ tạo ra nó và bị giết."
Cháu gái bà thề sẽ trả thù, nhưng tên mặt chó phản đối việc cô chống trả. Di nguyện cuối cùng của Solena là hắn phải chăm sóc tiểu thư. Vì thế, cháu gái bà đã bỏ rơi tên mặt chó và gia nhập Hội ma thuật sĩ của Zero. Suốt mấy năm qua, hắn thu thập tin tức về Hội để tìm cô.
"Tôi dùng tiền và vũ lực để moi thông tin từ mấy phù thủy lưu manh. Nhưng tôi không biết vị trí cuốn sách phép thuật anh đang tìm. Tôi đâu phải thành viên Hội."
“Đồ chó vô dụng…”
"Tôi là sói, chết tiệt! Hiểu cho đúng đi! Anh muốn tôi chỉ cho thấy sự khác biệt giữa chó và sói ngay bây giờ không?!"
"Đồ sói vô dụng." tôi sửa lại. Tên mặt chó thả lỏng vai, tai và đuôi rủ xuống.
"Khả năng cao Ngài không giữ nó, nên có lẽ tiểu thư có."
“Sao cậu chắc chắn đến thế?”
"Vì không ai thực sự thấy Ngài. Hiện giờ thành viên Hội nghĩ Ngài có thể tồn tại, nhưng không hoàn toàn chắc chắn. Tuy nhiên, Ngài trừng phạt thành viên."
"Trừng phạt? Bằng cách nào? Hắn ta còn chẳng xuất hiện."
"Thành viên thề trung thành thông qua khế ước máu của phù thủy. Nếu ai phản bội Ngài, họ sẽ bị tiêu diệt. Nhưng 'trung thành' thực ra rất mơ hồ. Đó là lý do họ đặt ra quy tắc nghiêm ngặt để thành viên tuân theo."
Có lẽ để họ không đi lệnh khỏi mục tiêu cuối cùng là hòa bình cho phù thủy. Rồi có những kẻ trở thành pháp sư lưu manh, rời Hội vì không chịu nổi quy tắc hà khắc.
“Mấy kẻ lưu manh có bị trừng phạt không?”
"Lúc có lúc không. Rõ ràng là chỉ rời Hội không khiến họ bị phạt. Có một vụ nổi tiếng khi pháp sư lưu manh chiếm làng và cướp bóc bị tiêu diệt. Thirteenth ra tay giết họ, nên họ bắt dân làng làm con tin và mai phục. Nhưng Thirteenth chẳng cần đánh. Tất cả bị xóa sổ bởi sự trừng phạt của Ngài."
Nhưng phù thủy tấn công Latette không bị trừng phạt, mà bị Thirteenth giết. Đôi khi bị phạt, đôi khi không. Quả là một giao ước mơ hồ.
Một khi biết chỉ vi phạm vài quy tắc không khiến họ bị phạt, những kẻ ngu ngốc thường làm đủ trò xấu xa cho đến khi nó xảy ra. Nếu khế ước máu quy định rời Hội ma thuật sĩ của Zero bị cấm, có lẽ đã chẳng có pháp sư lưu manh ngay từ đầu.
"Solena không tán thành Hội. Cô nói ma pháp là một nghề thủ công tuyệt vời, nhưng cách dạy nó thì sai lầm. Nên Ngài đã thiêu sống bà."
"Khoan đã. Tôi tưởng dân làng thiêu sống bà ấy."
"Nếu tôi nói dịch bệnh được tạo ra từ ma thuật thì sao?"
Mắt tôi mở to.
"Có ai đó dùng ma thuật gieo rắc dịch bệnh. Đó là lý do Solena dùng ma thuật để ngăn chặn nó. Bà bị đổ oan rõ như ban ngày. Nếu bà dùng ma thuật lúc đó, dân làng sẽ nghĩ chính bà là người tạo ra dịch bệnh. Tôi chắc chắn Ngài là kẻ đứng sau, dù không có bằng chứng cụ thể."
Tôi không biết tên mặt chó có đúng hay không, nhưng nếu đúng, thì Ngài không chỉ giết người thầy của Zero và lấy trộm cuốn sách mười năm trước, mà còn giết cả Solena.
"Tôi... không thể bảo vệ Solena. Đó là lý do tôi phải tìm bằng được tiểu thư. Tôi phải bảo vệ cô ấy!"
Một khúc củi vỡ tung, tia lửa bắn vào không khí. Tôi chưa nghe đọa thú tập hợp lại với nhau bao giờ, nhưng giờ chúng tôi không có nhiều lựa chọn. Tôi là người thực tế. Không có manh mối về vị trí của Ngài, cháu gái Solena là người gần cuốn sách nhất. Tên mặt chó và tôi về cơ bản có cùng mục tiêu.
"Ít nhất cậu cũng có manh mối gì đúng không?"
Tên mặt chó ngẩng đầu lên.
"Như đã nói, tôi đang tìm cuốn sách. Tiểu thư mà cậu phục vụ có thể giữ nó. Tôi sẽ giúp cậu, nhưng đổi lại, tôi muốn cuốn sách ngay khi tìm thấy."
Không biết cô ấy sẽ có khuôn mặt như thế nào nếu tôi mang cuốn sách về? Có lẽ sẽ giận dỗi hoặc tức giận. Chắc chắn cô ấy không cảm ơn tôi.
Mình đoán cô ấy sẽ lẩm bẩm kiểu: "Ta định tự tìm lại cuốn sách. Đây là vấn đề của ta. Anh quay lưng với ta rồi còn mặt mũi quay lại." Rồi cô ấy sẽ giật lấy cuốn sách từ tay tôi như thể đó là điều hiển nhiên.
Liệu cô ấy có lại thuê tôi nếu tôi xin lỗi?
"Thế phù thủy đi cùng anh đâu?"
Như thể đọc được suy nghĩ tôi. Tôi giật mình nhìn cậu ta.
"Người phụ nữ đó có mùi hơi giống tiểu thư. Phù thủy khó lần theo mùi vì mùi cơ thể họ thường bị át bởi thảo mộc và hương trầm. Nhưng bằng cách nào đó, tôi ngửi thấy mùi tiểu thư từ cô ấy. Tôi muốn kiểm tra, và anh biết chuyện gì xảy ra sau đó rồi đấy."
“À, chuyện đó…”
Hóa ra lần đầu gặp cậu ta ở Fomicaum, mặt chó ngửi Zero vì ngửi thấy mùi cháu gái Solena từ cô ấy.
Nhưng mày mất lông không phải vì cố ngửi cô ấy đâu. Chỉ là mày chọc giận bọn tao lúc đó. Tất nhiên, mặt chó không đọc được suy nghĩ tôi.
"Tôi gần như luôn ở bên cô ấy. Cậu không ngửi thấy mùi cô ấy trên tôi sao?"
"Không, đọa thú có mùi nồng lắm. Gần như không thể ngửi thấy mùi người khác trên họ. Mặc dù... có cảm giác như... Không, chờ đã. Tôi ngửi thấy mùi cô ấy trên người anh." Mắt tên mặt chó mở to. "Anh đã ở đâu suốt thời gian qua? Tiểu thư có thể vẫn ở đó!"
Tôi chỉ ở Plasta một chút và không có ai ở Latette. Trước đó, nơi đông đúc duy nhất tôi từng đến là Fomicaum.
“Looks like we have to go to Fomicaum,” I said. “The person you’re looking for could be around there somewhere.”
"Có vẻ chúng ta phải đến Fomicaum. Người cậu tìm có thể ở quanh đó."
Hỏa thiêu – Phần 4
Hôm nay không hiểu sao có rất nhiều xe ngựa từ Fomicaum đi đến Plasta. Vì đây là con đường thẳng đến thủ đô nên việc giao thông đông đúc không có gì lạ, thậm chí là chuyện bình thường. Tuy nhiên, khi tôi đi bộ trên cùng con đường này vào hôm qua, nó yên tĩnh hơn nhiều. Hôm nay chúng tôi suýt đâm vào xe ngựa mấy lần rồi. Cuối cùng, chúng tôi bỏ ý định đi xe ngựa, thay vào đó lầm lũi đi dọc theo một khu rừng cách xa đường lớn.
“Này anh bạn.”
Mày gọi ai là "anh bạn" thế? Tao không phải anh mày, đồ chó sói mặt lợn.
Tôi cau mày, quay lại nhìn mặt chó. Hắn trông ổn dù bụng có một lỗ hổng.
"Tôi có thể lấy lại bộ lông được không? Tiểu thư sẽ cười tôi mất. Với cả quần áo cọ vào da trần thấy ghê lắm. Lại còn rét nữa."
"Tôi không giúp được. Đi hỏi mấy mụ phù thủy hay gì đấy đi."
"Ý anh là phù thủy trong lâu đài hoàng gia á? Làm sao tôi hỏi được?!"
“Không biết. Thử cho nó ăn xem.”
"Tôi đang nghiêm túc đây!" Mặt chó thở mạnh như một con chó thực thụ. Tôi cũng nghiêm túc về chuyện cho ăn đấy, nhưng chắc là không khả thi.
Tôi thấy một chiếc xe ngựa chạy qua với tốc độ bất thường. Từ chỗ ngồi của hành khách, tôi nghe thấy cụm từ "Hành quyết phù thủy". Tôi quay sang mặt chó.
"Hình như trưa nay sẽ có một vụ hành quyết—"
Tôi cảm thấy toàn bộ lông trên người dựng đứng.
Tham gia cùng ta, hoặc bị thiêu trên cọc. Thirteenth đã cho Albus lựa chọn đó. Hắn hứa sẽ cho cậu ta thêm kiến thức nếu phục vụ hắn. Nếu từ chối, cậu ta sẽ bị thiêu sống.
Đầu óc tôi chỉ nghĩ đến tình huống xấu nhất. Tôi bắt đầu chạy hết tốc lực về phía thủ đô.
---------------
Quảng trường công cộng Plasta chật kín người xem. Sáng nay, một thông báo đột ngột được đưa ra, tuyên bố rằng một vụ hành quyết phù thủy sẽ diễn ra vào giữa trưa.
Chúng tôi phóng qua các con phố mà không quan tâm đến vết thương của mặt chó. Đã gần trưa, mặt trời gần như vuông góc với mặt đất. Một trong những lợi thế của đọa thú là chúng tôi có thể chạy nhanh như xe ngựa nếu chạy hết tốc lực. Dù không thể đua với ngựa, nhưng có thể sánh ngang với xe ngựa chở hàng nặng.
Chúng tôi lao vào quảng trường đông nghịt, chen lấn qua đám đông. Một cây cột lớn dựng giữa sân, nơi có người đang bị trói—Albus. Linh cảm của tôi đã đúng.
"Thằng nhóc đó nghĩ gì thế?! Sao không theo Thirteenth?!"
Dù đứng xa, tôi vẫn có thể thấy cơ thể Albus run rẩy. Cậu ta trông như sắp gục xuống bất cứ lúc nào. Nhưng cậu không hề cúi đầu. Đôi mắt vàng ánh lên, quắc lên đám đông, chạm vào ánh mắt tôi trong chớp mắt.
Môi cậu méo mó. Cậu ta nhận ra tôi. Đồ ngốc. Sao lại tỏ ra cứng đầu đến thế? Nhóc sắp bị hành hình rồi đấy. Còn là kiểu tệ nhất—thiêu trên cọc. Nhóc không hiểu sao? Nhóc sẽ chết trong đau đớn.
"Vậy... anh... quen người đó à?" Mặt chó thở hổn hển, nheo mắt. Cậu ta vừa mới bắt kịp tôi.
"Ừ. Thằng nhóc đó tấn công tôi. Nó dẫn bọn tôi đến 'khuôn viên trường' nơi bị Thirteenth bắt. Nó bị Thirteenth bắt lựa chọn giữa việc phục vụ hắn hoặc bị thiêu trên cọc, và thằng ngốc đó chọn cái sau!"
"Ồ, can đảm đấy. (nhìn về phía bục hành hình) Này anh bạn."
“Cái gì?!”
"Thằng nhóc đó... tóc vàng à?"
“Vấn đề gì sao?”
“Mắt nó màu vàng?”
Đúng. Albus có mắt vàng. Nhưng sao hắn biết? Ngay cả đọa thú sói cũng không thể nhìn rõ màu mắt từ khoảng cách này.
“Tiểu thư…”
Tiểu thư? Ý hắn là gì? Albus là con trai mà. Tôi định lên tiếng hỏi thì đám đông đột nhiên im lặng. Tôi đưa mắt nhìn về phía bục hành quyết. Thirteenth đứng đó với cây trượng và chiếc áo choàng dài gần chạm đất. Dáng đi khom lưng và vẻ mặt âm u khiến hắn trông như một pháp sư độc ác. Vậy mà giờ hắn đứng trên bục hành quyết, đại diện cho công lý.
"Hôm nay, chúng ta sẽ thiêu sống một phù thủy," Thirteenth bắt đầu. Cái chất giọng trầm của hắn vang khắp quảng trường. Bên cạnh hắn là Albus bị trói chặt vào cọc.
Hôm nay, chúng ta sẽ thiêu sống một phù thủy? Hê, nghe như chuyện bình thường vậy.
"Đừng thương hại chỉ vì chúng trông như một đứa trẻ. Hãy nghĩ về bao sinh mạng mà phù thủy này đã cướp đi và sẽ cướp trong tương lai."
Hắn nhấn mạnh từ "phù thủy". Tôi hiểu tại sao. Hắn muốn nhắc nhở đám đông rằng phù thủy không phải con người. Bằng cách đó, người dân sẽ dần dần không xem phù thủy là người. Họ sẽ nghĩ chúng là sản phẩm của quỷ dữ, đáng bị tiêu diệt. Chỉ khi đó, họ mới có thể reo hò khi thấy chúng khóc lóc trên giàn thiêu.
Ở bất kỳ quốc gia, thời đại nào, trong chiến tranh, kẻ thù luôn bị coi như sâu bọ và rác rưởi. Có lý do quan trọng cho điều đó. Người ta cần lý do để giết người khác, để biến giết chóc thành vinh quang.
"Thưa quý vị. Bản thân ta cũng là một pháp sư, nhưng ta không dùng ma thuật để hại người, cũng không tha thứ cho bất kỳ hành vi độc ác nào. Ta chưa bao giờ lợi dụng ma thuật để dùng cho lợi ích cá nhân!"
Không khí như rung chuyển. Giọng nói vang dội của Thirteenth lan tỏa khắp quảng trường. Ánh mắt đám đông đổ dồn vào hắn.
"Ta cũng sử dụng ma thuật. Nhưng với những kẻ học cùng nghề mà đi sai đường, ta sẽ không ngần ngại dùng sức mạnh để thanh trừng. Ta mong quý vị hãy căm ghét những phù thủy độc ác này. Hãy hiểu rằng bản thân ma thuật không xấu. Chỉ có những kẻ dùng nó để làm điều xấu."
Nói hay lắm, Thirteenth. Không phải mày từng nói với tao rằng pháp sư chỉ coi người khác như công cụ thôi sao?
Đáng sợ là Thirteenth không nói dối. Không thể phủ nhận việc phù thủy và pháp sư coi người khác như công cụ, và hắn thực sự muốn dùng sức mạnh để tiêu diệt những kẻ đi sai đường.
Zero từng nói rằng Thirteenth là bậc thầy trong việc sử dụng sự thật. Sức mạnh của hắn đến từ việc không nói dối. Điều đó cho hắn sự tự tin và khí chất khiến người khác bị lừa.
Mày giống một tên lừa đảo vậy. Hắn cũng lừa được tôi. Thirteenth chỉ muốn tách tôi khỏi Zero. Ghen à? Vậy thì vinh dự cho tôi lắm.
Tôi nghiến răng, nhìn Thirteenth với ánh mắt giận dữ và thán phục.
"Thưa quý vị. Ta thề sẽ dùng toàn bộ sức mạnh của mình để mang lại hòa bình cho vương quốc. Ta sẽ tiêu diệt mọi phù thủy độc ác và bảo vệ Wenias."
Thirteenth giơ tay lên. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Albus.
“Để đạt được điều đó, ta sẽ thiêu sống phù thủy!”
Đám đông hô vang: "Thiêu sống phù thủy! Thiêu sống phù thủy!"
Tiếng hét như làm rung chuyển mặt đất. Thirteenth giơ cả hai tay lên cao, ngọn đuốc trên bục rực cháy màu đỏ. Ma pháp. Hắn đang kích động đám đông bằng màn trình diễn của mình. Khán giả phát cuồng, mê mẩn trước sức mạnh của vị pháp sư chính nghĩa. Sự tồn tại của một người mạnh mẽ để bảo vệ quần chúng đã khiến họ vô cùng vui sướng.
Nghiến răng, tôi đứng nhìn dầu được đổ khắp đống rơm quanh Albus. Này Thirteenth. Ngươi nghiêm túc với việc thiêu thằng nhóc đó à? Zero, cô định mặc kệ chuyện này sao? Cô không quan tâm thằng nhóc nữa vì nó không giúp tìm sách sao? Vậy à? Tôi chỉ có thể đứng đây nhìn nó chết?
"Đồng bào của tôi, hãy lắng nghe!" Một giọng nói the thé xé toạc quảng trường. "Gửi đến tất cả phù thủy đã đứng lên chiến đấu vì tự do!"
Giọng nói đó là của Albus, bị trói vào cọc giữa quảng trường. Tôi không khỏi kinh ngạc. Cậu ta có thể bị thiêu ngay trong giây tiếp theo, nhưng cậu không nguyền rủa, la hét hay van xin.
"Hôm nay, cơ thể tôi sẽ bị thiêu thành tro bụi! Giống như Solena một năm trước. Hãy nghe đây, những đồng bào của tôi! Giống với Solena, ngọn lửa này sẽ trở thành ngọn hải đăng! Tôi là hậu duệ của Phù Thủy Vọng Nguyệt, Solena vĩ đại, người đã đứng trên tất cả khắp vùng đất này!"
Giọng Albus—cao the thé so với tiếng gầm trầm của Thirteenth—áp đảo đám đông. Hậu duệ của Solena? Vậy mặt chó đúng. Không ngờ nhóc là con gái. Vậy người bà mà nhóc nói đến là Solena đã khuất. Bà ấy đã ra đi, giống như người thầy của Zero.
"Hỡi những phù thủy cao quý khao khát hòa bình và ổn định, hãy tập hợp lại! Để đạt được hòa bình thực sự, mọi người phải giết chết Thirteenth! Vì Solena!"
Ngọn lửa bén vào đống rơm đẫm dầu. Chẳng mấy chốc, lửa bay cao. Từ từ, ngọn lửa tiến gần hơn đến cơ thể nhỏ bé của Albus.
"Lính Đánh Thuê!" Albus nhìn thẳng vào tôi từ sau bức tường lửa. Môi cậu ta mấp máy.
Cứu Zero.
Nhóc ngu à? Nhóc đang bị lửa vây quanh đấy. Tôi ngạc nhiên vì cậu ta nghĩ tôi có thể đọc cử chỉ môi từ khoảng cách này. Từ từ, khoan đã. Bỏ qua đi. Mình nên nghĩ về bước tiếp theo. Làm gì giờ? Hay cứ bỏ đi cũng được.
Một phù thủy bị thiêu trên cọc thì sao? Tôi vốn ghét chúng mà. Albus có cơ hội sống, nhưng nó lại chọn chết. Đúng là đồ ngốc. Cứu Zero? Bằng cách nào? Một phù thủy đẳng cấp như cô ấy không cần tôi giúp. Thirteenth cũng đang ở cùng cô ấy nữa.
Tại sao lại kêu gọi phù thủy giết Thirteenth? Nhóc ấy hẳn phải biết Hội ma thuật sĩ của Zero là một tổ chức tồi tệ rồi chứ. Chắc vì thế nó nói "vì Solena" chứ không phải "vì Ngài”. Nếu vậy, lẽ ra nó nên hợp tác với Thirteenth.
Vậy tại sao nhóc lại chọn bị thiêu trên cọc? Nhóc đã học được gì khi bị nhốt trong ngục?
“Tiểu thư!”
Mặt chó bật chạy. Vẻ mặt vô tư biến mất, thay vào đó là nét mặt méo mó vì sợ hãi và tuyệt vọng.
Ah, chết tiệt. Ngươi không cho ta lựa chọn nào khác. Trước khi nhận ra, tôi cũng bắt đầu chạy, đẩy những người trên đường đi. Hai đọa thú đang lao hết tốc lực về phía bục hành quyết. Chắc chắn trông rất đáng sợ từ góc nhìn con người.
Người dân tránh sang một bên, mở đường cho chúng tôi. Chưa lần nào trong đời tôi thu hút nhiều sự chú ý đến thế. Tôi ghét tất cả các người, Albus, Thirteenth, mặt chó. Và cả cô nữa, Zero.
Tôi lấy một quả bom từ trong túi. Cắn ngắn ngòi, châm lửa, rồi giơ lên.
"Mặt chó, bảo vệ thằng nhóc! Ai muốn sống thì cúi xuống!"
Tôi ném quả bom về phía bục. Mọi người—kể cả Thirteenth, đáng ngạc nhiên—cúi sầm xuống, bịt tai trước tiếng nổ điếc tai. Xuyên qua sóng xung kích, tôi túm lấy gáy mặt chó. Dù bất tỉnh, cậu ta vẫn ôm chặt Albus trong tay.
Không tệ. Tôi đã nhầm về cậu, sói ạ.
Vụ nổ khiến đống rơm và cọc văng khắp quảng trường cùng với ngọn lửa. Một sự hỗn loạn. Xung quanh như tổ ong bị chọc phá. Tiếng gầm của lính canh và tiếng hét của đám đông tạo cơ hội hoàn hảo để chúng tôi trốn thoát.
“Phù thủy đang trốn thoát!”
"Cung thủ! Giương cung!"
"Dừng lại! Các ngươi sẽ bắn trúng Zero mất!"
Hạ gục một đám lính canh, tôi cướp một chiếc xe ngựa, làm dịu con ngựa đang hoảng loạn rồi phóng về phía tường thành.


0 Bình luận