Tập 1: Ma Pháp Thư Của Zero
Chương 2: Ma Pháp Thư Của Zero
0 Bình luận - Độ dài: 7,090 từ - Cập nhật:

-----1-----
Mềm mềm, ấm áp, cùng một mùi hương dễ chịu.
Đó là một buổi sáng kỳ lạ nhưng dễ chịu. Có vẻ tôi đang ôm một thứ gì đó. Tôi lờ mờ mở đôi mắt ra để nhìn đống tro tàn của lửa trại, cùng với chỗ đất đen nám bên dưới. Tâm trí tôi mách bảo rằng đêm qua đã có chuyện xảy ra, nhưng tôi không thể nhớ bất cứ điều gì. Tôi nghĩ rằng nó có liên quan đến phù thủy.
Sau đó, tôi nghe được một tiếng ngáp từ trên ngực mình. Ô, là mụ phù thủy.
“S—Sư phụ…”
“Cái quái gì đây?!”
Tôi lập tức đứng dậy và nghe thấy một tiếng kêu chói tai, giống như một con ếch bị đè lên khi tôi nhảy ra. Nhìn quanh, tôi thấy một phù thủy—Zero—mặc chiếc áo choàng trông chẳng khác gì một cái giẻ rách, đang nằm trên mặt đất như một cái xác sau khi tôi vô tình khiến cô ấy bay đi. Mũ trùm đầu của cô tuột xuống, để lộ ra vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô dưới ánh ban mai.
Rõ ràng, những khái niệm về tuổi tác và giới tính không thể áp dụng cho những người được ban tặng vẻ đẹp phi thường. Zero, người có vẻ ngoài trung tính, sở hữu sự ngây thơ thuần khiết của một thiếu nữ, cũng như sự quyến rũ của một kỹ nữ. Điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tôi hét lên:
“C-C-Cô đang làm cái quái cái gì vậy?!"
Zero mở đôi mắt mơ màng và nhìn xung quanh không ngừng, như đang tìm kiếm gì đó. Sau đó, cô nhíu mày cáu kỉnh:
“Lông...”
“Cái gì?”
“Lạnh quá… Ta cần bộ lông ấm áp và mềm mại đó…”
“Dậy ngay!” Tôi hét lên và đánh vào đầu cô ấy.
Zero kêu lên khi cô bật dậy:
"Đau! Sao anh lại đánh ta?! Ta chỉ đang ngủ thôi mà."
“Tôi không quan tâm! Cô đã làm gì khi đang ngủ vậy?!”
“Sao lại… Ở đâu?” Vừa xoa đầu, cô vừa lẩm bẩm một cách buồn ngủ.
“Hmm… Ta nhớ rằng mình đã chui vào dưới áo choàng và ngủ trong bộ lông của anh.”
“Đó là một câu hỏi ngụy biện thôi! Cô không thấy tôi đang giận sao?! Giờ thì xin lỗi đi!”
“Còn quá sớm để la hét như thế. Khuôn mặt hung dữ và giọng nói đáng sợ của anh sẽ khiến mấy con thú hoảng sợ và khu rừng này héo úa mất. Có chuyện gì mà anh tức giận thế?”
Zero ngáp. Nhíu mắt lại do mặt trời quá sáng, cô đội mũ trùm lên. Cô ấy trông có vẻ đáng ngờ với nửa khuôn mặt bị che khuất, nhưng giờ tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Vẻ đẹp đó tổn thọ lắm.
“Anh không vui về việc ta xâm phạm chốn riêng tư của anh sao? Biết làm sao được, anh có rất nhiều lông, trong khi ta thì không có—Mỗi làn da thôi là không đủ để bảo vệ ta khỏi cái lạnh. Hay là anh muốn ta chết cóng còn anh thì được ngủ ngon?”
“Đâu phải tôi muốn có lông đâu…”
“Đó không phải là vấn đề chính. Ta đang nói về sự thật hiển nhiên. Hơn nữa, ta chắc chắn rằng anh cảm thấy trải nghiệm đó khá là thú vị chứ?” Miệng cô cong lên thành nụ cười mỉm.
Tôi nhớ lại cảm giác mềm mại và ấm áp lúc thức dậy, khiến tôi chẳng biết nói gì trong giây lát. Zero gật đầu hài lòng như thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy.
“Thật cô đơn và lạnh lẽo khi phải ngủ một mình. Nếu có bạn đồng hành thì việc ngủ chung với nhau chả có gì sai cả. Trên hết, anh đã được ngủ với một mỹ nhân có 1-0-2 đấy. Anh nên cảm thấy biết ơn thay vì tức giận chứ.”
“Cô vừa tự nhận mình là ‘mỹ nhân’ sao?”
“Ừ, đó là điều hiển nhiên mà.” Cô nhắc lại lời ban nãy với một biểu hiện chiến thắng.
Tôi tặc lưỡi:
“Phù thủy các cô thường không có sự khiêm tốn hay xấu hổ sao?”
“Anh phải biết buông bỏ những thứ đó nếu muốn trở thành phù thủy. Ồ, hay anh thấy ta hấp dẫn sao?” Cô hỏi với giọng điệu vui vẻ kỳ lạ.
“Còn lâu nhá!” Tôi ngắt lời. Tôi nghĩ là không. Không, nhất định là không.
“Chán thế.” Cô lẩm bẩm thất vọng. “Ta thấy chả có vấn đề gì cả. Cứ coi ta như một vật vô tri vô giác là được. Anh là cái giường, còn ta là gối ôm. Cả hai đều có lợi. Vậy là được rồi.”
“Cô thậm chí còn không hỏi ý kiến tôi! Tôi—"
“Anh là lính đánh thuê của ta, phải không? Một lính đánh thuê thì phải biết nghe lời chủ.”
Cô ta nói đúng. Nhưng việc âu yếm một người đẹp vào buổi đêm, khiến tôi căng thẳng nhiều hơn là vui vẻ. Bỗng bụng của Zero réo lên, phá vỡ sự yên lặng.
“Lính Đánh Thuê, ta đói rồi.” Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi thở dài. Tranh cãi với một người như cô ấy thật sự ngu ngốc và vô ích. Mình có con chim mới bắt được đêm qua.
“Thịt chim nướng được không?”
Miệng Zero cong lên một nụ cười lười biếng:
“Làm nhanh lên đấy!”
-----2-----
“Đáng lẽ mình phải giúp đi săn phù thủy, nhưng chả hiểu sao giờ lại đi hộ tống một phù thủy.”
Nếu kể chuyện này ở một quán rượu nào đó, chắc chắn nó sẽ khiến đám đông cười phá lên. Tất nhiên, tôi sẽ không dám nhắc đến chuyện đó, trừ khi muốn bị thiêu cùng Zero.
Trong khi tôi chuẩn bị con chim để nướng, tôi bàn về kế hoạch tiếp theo với Zero. Tôi không biết cả hai đang hướng đến đâu ngay từ đầu. Việc xác nhận công việc gồm những gì là điều cần thiết. Tuy nhiên, Zero không biết chút gì về Wenias. Vì vậy, chúng tôi phải dựa vào bản đồ để xác nhận điểm đến của mình.
Cô ngiêng đầu hỏi:
“Chúng ta đang ở đâu đây?”
Tôi chỉ vào một điểm trên bản đồ bằng móng vuốt. Cô gật đầu và lướt ngón tay từ vị trí của chúng tôi về phía bắc—chừng hai ngón tay—đến thủ đô Plasta.
“Thirteenth chắc hẳn đang ở quanh đây.” Zero nói một cách trống rỗng: “Ta cảm thấy thế.”
Chà, tuyệt thật. Plasta vốn là điểm đến ban đầu của tôi, nơi tôi định giúp việc săn phù thủy. Việc thủ đô hoàng gia tuyển dụng Đọa Thú cho thấy, các cuộc đụng độ với phù thủy đã lan rộng đến tận trung tâm vương quốc. Nếu hộ tống một phù thủy đến đó, hậu quả sẽ rất khó lường.
“Wenias đang trong tình trạng chiến tranh với phù thủy. Tôi nghĩ rằng không thể có một phù thủy ngay tại thủ đô được. Tôi nghĩ cô đã nhầm—”
“Chúng ta chỉ nên xem xét kết luận dựa trên sự thật, chứ không phải suy đoán dựa trên lẽ thường. Ta đã lần theo dấu vết năng lượng phép thuật của Thirteenth. Ta chắc chắn rằng hắn đang ở quanh đây.” Zero gật đầu với vẻ quả quyết.
Mình đoán cả hai sẽ đến Plasta vậy. Mà tên Thirteenth này đang làm gì giữa mớ hỗn độn này đây?
“Việc này càng ngày trở nên khả nghi rồi. Sao cô có thể chắc chắn rằng cái gã Thirteenth đó sẽ không cùng bọn phù thuỷ chiếm lấy vương quốc?”
“Thirteenth thích ở yên một chỗ. Hắn biết rằng việc chiếm lấy vương quốc chỉ tổ gây thêm phiền phức.”
“Vậy hắn đang làm gì ở Wenias?”
“Ta nhớ đã nói với anh rằng hắn đang tìm một quyển sách. Từ nội dung của nó, việc tìm kiếm ở nơi cuộc nổi dậy diễn ra là hợp lý.”
“Ồ, phải rồi, cuốn sách có thể hủy diệt thế giới.” Tôi nói với một giọng điệu mỉa mai mà không hề nhận ra. Zero chỉ đơn giản gật đầu, không thèm bận tâm. Sự im lặng của Zero dường như khiến lời nói của cô ấy có một sự đáng tin kỳ lạ, và điều đó khiến tôi rùng mình.
Sau khi chuẩn bị xong, tôi xiên con chim vào một cái que, cắm nó xuống đất và bắt đầu nướng trên đống lửa. Zero nhìn chằm chằm vào miếng thịt với vẻ háo hức.
“Vậy, đó là loại sách gì? Cô nói nó có thể hủy diệt thế giới mà.”
Zero liếc mắt khỏi miếng thịt, quay sang tôi và cười một cách kiêu ngạo.
“Nó được viết bằng mực không phai trên mảnh giấy da được tẩm mùi hương tốt nhất. Nó được bọc bởi gỗ mun bóng đến nỗi anh có thể soi gương trên nó, cùng với bản lề vàng và tô điểm bởi những chi tiết không thể nào tốt hơn được nữa. Khi mà mới nhìn, ai cũng sẽ—“
“Tôi đâu hỏi nó trông như thế nào! Tôi hỏi nó viết về cái gì!”
Mình cho rằng việc biết ngoại hình vật cần tìm là rất quan trọng, nhưng đó không phải là điều mình muốn biết lúc này.
Zero lẩm bẩm và phàn nàn:
“Nó thật sự là một cuốn sách tuyệt vời. Ta không nghĩ anh hiểu được nếu ta giải thích…”
“Tôi đoán cô chỉ là một phù thủy hạng ba nếu không ai hiểu được lời giải thích của cô.”
Zero im lặng lườm tôi, tôi im lặng lườm lại. Cả hai nhìn nhau trong vài giây.
Cô đột nhiên hỏi: “Anh biết bao nhiêu về Ma Thuật rồi?”
Mình thắng rồi.
“Tôi biết chút ít. Chắc là triệu hồi ác quỷ để tạo ra những hiện tượng siêu nhiên.”
“Đúng rồi. Nhưng anh có biết cách làm không?”
Tôi trả lời một cách trôi chảy: “Vẽ vòng tròn triệu hồi, đọc thần chú và hiến tế.”
Zero gật đầu hài lòng: “Đúng vậy. Sau đấy, ta phải đàm phán với con quỷ được triệu hồi để chúng thực hiện các hiện tượng siêu nhiên. Như vậy gọi là Ma Thuật.”
Kể cả những người không quen thuộc với Ma Thuật cũng biết điều này. Trên thực tế, đây là kiến thức phổ biến. Đó là vì phù thủy thường được miêu tả là kẻ phản diện trong các bài giảng của Nhà Thờ và sách trẻ em.
“Vậy anh nghĩ gì về những mũi tên ánh sáng tấn công anh tối qua? Nhân tiện, bọn ta gọi nó là Steim.”
Tôi không chắc.
Zero khẽ cười khi tôi im lặng: “Không cần phải nghĩ quá nhiều đâu. Anh đã rất sốc, phải chứ?”
“Ờm thì… Đúng đấy… Chắc vậy đấy.”
“Lính Đánh Thuê, con người nếu thấy những điều bất ngờ đều sẽ rất sốc. Tâm trí nói với họ rằng ‘Điều này không thể xảy ra’.”
’Mũi tên ánh sáng’ mà mụ phù thủy sử sụng và ‘Chiếc hộp đất’ mà Zero đã tạo ra tối qua đã phá vỡ hoàn toàn những hiểu biết thông thường về Ma Thuật. Tôi nghi nghờ rằng họ có thể vẽ vòng tròn triệu hồi khi đang chạy, cũng không thấy người đó hiến tế thứ gì. Tất nhiên, tôi cũng chả nhìn thấy bất kì con quỷ nào. Gần đây, tôi nghe tin đồn về việc phù thủy sử dụng một loại Ma Thuật kì lạ, nhưng những gì tôi chứng kiến hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.
“Vậy tôi đã nghĩ sai à?”
“Không hề. Những gì từng là kiến thức phổ thông, giờ đây không còn áp dụng được nữa. Nói chính xác thì, Steim không phải Ma Thuật.”
Vậy nó là cái quái gì? Trước khi tôi kịp hỏi thì Zero đã trả lời.
“Nó không phải Ma Thuật. Nó là Ma Pháp.”
“Ma…páp?”
Tôi lặp lại từ ngữ kì lạ đó, nhưng việc phát âm không giúp tôi hiểu được nó. Chắc hẳn tôi đã có một vẻ mặt kỳ quặc khiến Zero bật cười.
“Có gì buồn cười?!”
“Ta không ngờ rằng một người thô lỗ như anh lại có thể làm cái bản mặt đáng yêu như vậy.”
“D-Dễ thương?! Sao cô…!”
“Không cần phải ngượng. Nó dễ thương lắm đó. Ôi, nó làm ta muốn ôm chặt lấy anh mất.”
Gọi một lính đánh thuê như tôi là đáng yêu thì chẳng khác nào một lời xúc phạm. Hy vọng che giấu được sự bối rối của mình, tôi rắc chút thảo mộc nghiền khô và muối lên miếng thịt khi nó bắt đầu tỏa mùi thơm. Những tia lửa vàng nhảy múa do muối rơi vào.
"Anh không cần phải lo lắng gì cả. Ta sẽ giải thích cẩn thận. Bị gọi là phù thủy hạng ba sẽ sỉ nhục cái danh Phù Thủy Bùn Đêm mất. Nhưng trước khi đi vào chi tiết, chúng ta phải hiểu chung vấn đề trước. Chính xác thì Ma Thuật là gì? Người ta không thể nói về Ma Pháp mà không biết trước Ma Thuật là gì."
Zero lấy một nhánh cây và bắt đầu viết những ký tự kỳ lạ lên mặt đất. Sau khi hoàn thành một dãy ký tự, cô tiếp tục viết dãy tiếp theo, cho đến khi tạo thành một vòng tròn.
“Pháp trận triệu hồi?”
“Đúng vậy. Pháp trận triệu hồi là thứ tuyệt đối cần thiết khi triệu hồi một con quỷ. Nó là nơi linh thiêng đối với phù thủy và có sức mạnh củng cố tâm trí của họ. Trên hết, nó có vai trò quan trọng là bảo vệ người triệu hồi khỏi con quỷ mà họ triệu hồi."
Sau đó, Zero khoanh tròn các ký tự vừa nãy bằng một vòng tròn hoàn hào đến mức khó tin rằng, một người bình thường có thể vẽ được chỉ với một cành cây. Sau khi thêm bốn vòng tròn nhỏ cách đều nhau bên trong vòng tròn lớn, cô viết những chữ cái và biểu tượng kì lạ lên nó một cách chi tiết.
Triệu hồi một con quỷ bằng cái vòng tròn đó sao? Tôi liếc nhìn Zero với vẻ lạ lùng.
“Từ từ! Đừng nói với tôi rằng cô định triệu hồi một con quỷ ngay tại đây nhé?!”
“Đúng đấy. Lùi lại và quan sát đi. Đây là cảnh tượng khá thú vị đấy.”
“Không! Dừng lại đi!”
Mặc kệ lời nói của tôi, Zero giơ tay về phía vòng tròn và bắt đầu niệm chú. Tôi nghĩ đến việc ngăn cô lại, nhưng cùng lúc sợ làm gián đoạn câu thần chú. Thay vào đó, tôi đứng nửa thân lên để sẵn sàng chạy đi bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, nhìn qua nhìn lại giữa Zero và pháp trận, tôi không hoàn toàn quyết tâm bỏ chạy.
5 phút sau, và Zero vẫn đang niệm chú. Tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải đề phòng chuyện này. Ngay khi tôi nghĩ rằng sẽ không có gì xảy ra, vòng tròn bắt đầu phát sáng một màu xanh trong suốt. Tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó từ phía bên kia.
Ôi, bỏ mẹ. Nó đến rồi. Cô ta thực sự triệu hồi một con quỷ! Tôi lộn một vòng lớn về phía sau. Ánh sáng đó biến mất trong một khoảnh khắc. Một lúc sau, tôi nhìn chằm chằm vào thứ xuất hiện ở giữa pháp trận triệu hồi. Nó trông giống con người, nhưng không hoàn toàn là con người. Giống một loài côn trùng nào đó, nó có đôi mắt màu xanh lục thẫm không có lòng trắng, cùng đôi cánh trong suốt mọc trên lưng, và nó vô cùng nhỏ bé, nhỏ hơn cả bàn tay của tôi.
“Đó là… một con quỷ?”
“Đúng vậy. Mà hình như anh đang hơi sợ nó thì phải?”
“Im đi! Người duy nhất không sợ lũ quỷ chỉ có phù thủy các cô thôi!”
Tôi đứng từ xa quan sát trong trạng thái cảnh giác cao độ, lông dựng đứng hết lên. Zero trông có vẻ kinh ngạc.
“Không sao đâu. Anh ra đây xem nào. Nó không cắn đâu. Ta nói nó là quỷ, nhưng thực chất lại là tinh linh.”
“Quỷ và tinh linh là những sinh vật khác nhau!”
"Về cơ bản chúng giống nhau. Nó khác nhau dựa trên thời đại và khu vực, nhưng phù thủy bọn ta gọi chung những sinh vật không phải con người là 'quỷ'. Điều đó bao gồm cả tinh linh, hồn ma, và tất nhiên có cả chúa."
“Liệu có nên xếp chúa và quỷ ngang hàng với nhau không?”
“Nhà Thờ không hề phân biệt chúa và quỷ. Nói cách khác, chính Nhà Thờ thừa nhận rằng điều duy nhất phân biệt chúa với quỷ là đức tin của con người.”
Ừ. Cũng có lý đấy. Đối với những người không thờ phụng bất kỳ vị chúa nào như tôi, thì ý tưởng đó còn thuyết phục hơn so với việc chỉ có một vị Chúa duy nhất.
Tôi từ từ tiến lại gần vòng tròn, quan sát con quỷ nhỏ bé đang kêu chem chép như một con dế mèn.
“Trông nó đang sợ thì phải.”
“Chắc là vậy. Quỷ cấp thấp như này hiếm khi được triệu hồi, nên nó không quen với điều này.”
“Quỷ cũng có thứ hạng à?”
“Tất nhiên. Có một hệ thống giai cấp chặt chẽ giữa chúng. Quỷ cấp cao mạnh mẽ hơn cùng vô số những con quỷ cấp thấp khác làm tùy tùng. Do đó, nếu anh thành công triệu hồi một con quỷ cấp cao, anh có thể để chúng dạy mình cách triệu hồi những con quỷ cấp thấp. Đây là cách mà việc nghiên cứu Ma Thuật phát triển và lan rộng.”
“Vậy đây là cấp nào?”
“Gần như là yếu nhất. Yếu đến nỗi anh có thể nghiền nát nó bằng tay không.”
Trời ơi, mày sợ nó vì cái gì vậy. Tôi khá bất ngờ khi biết có những con quỷ còn yếu hơn mình.
“Hỡi chú quỷ bé nhỏ. Hãy ban cho ta thỉnh cầu này.”
Con quỷ nhìn vào cành cây mà Zero giơ ra, hít một hơi sâu, và thổi lửa vào đó. Sau đó, nó nhìn Zero với ánh mắt dò hỏi.
“Giao kèo của chúng ta xong rồi. Cảm ơn.”
Zero gật đầu hài lòng, rồi lấy ra hoa quả nhỏ từ chiếc túi bên hông, tách nó làm đôi, rồi ném vào miệng con quỷ. Con quỷ cười khúc khích rồi biến mất với một tiếng “phụt”.
Tôi thở ra một hơi đầy kinh ngạc khi nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi con quỷ vừa mới đứng lúc nãy.
“Uầy, ấn tượng thật… Đây là lần đầu tiên tôi thấy quỷ và Ma Thuật đấy.”
“Cách mà ta vẽ pháp trận triệu hồi, niệm chú, triệu hồi quỷ và lập giao kèo, có gần giống với những gì anh tưởng tượng không?” Zero thổi tắt ngọn lửa trên đầu cành cây.
Cô ấy đã đúng. Ngoại trừ việc con quỷ bé tí, thì mọi thứ y như những gì tôi tưởng tượng, bao gồm cả quá trình.
“Giờ nói về cuốn sách kia. Nó được chia làm bốn chương: Săn Bắn, Bắt Giữ, Thu Hoạch và Bảo Vệ. Mỗi chương hướng dẫn về cách thực hiện Ma thuật mà không cần nghi lễ, chỉ cần niệm chú là đủ.”
Trong lúc nói, Zero vẫy ngón tay khiến một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay.
Tôi mở to mắt và nhanh chóng giữ khoảng cách với ngọn lửa.
“Đây là sức mạnh của con quỷ mà ta vừa triệu hồi—tạo ra một ngọn lửa nhỏ. Ta không hề vẽ pháp trận hay triệu hồi gì cả, nhưng anh có thể thấy, ta vẫn dùng được phép của con quỷ đó. Đấy là Ma Pháp. Bình thường, anh sẽ cần niệm "Kahlo Rai. Ngọn lửa, hãy xuất hiện đi. Chương Săn Bắn, trang một: Rex. Hãy cho ta sức mạnh, vì ta là Zero'”’
“C-Cô có thể bỏ qua niệm chú?”
“Nếu tập luyện đầy đủ thì có thể. Niệm chú chia thành ba phần: Trong phép ta vừa mới niệm, ‘Kahlo Rai’ là mệnh lệnh cho con quỷ. ’Ngọn lửa, hãy xuất hiện đi’ là tuyên bố rõ ràng về ý định để hướng dẫn bản thân. Phần cuối cùng là đọc tên phép và tên của bản thân như một tiếng thét ra trận.
“Một tiếng thét ra trận có thật sự quan trọng không?” Tôi lẩm bẩm một cách vô ý.
Zero gật đầu mạnh mẽ:
"Đọc tên của bản thân cùng với tên phép rất có ích khi thi triển Ma Pháp. Khi anh thành thạo rồi thì sẽ không cần sự hỗ trợ của nó nữa. Cuối cùng, anh chỉ cần niệm chú trong đầu là đủ—gần giống một lời cầu nguyện. Khá là tiện lợi phải không? Anh có thể nhóm lửa mà không cần đến đá đánh lửa.
Nghe có vẻ tiện lợi thật. Sinh ra với bàn tay lớn hơn người bình thường, tôi luôn gặp khó khăn trong việc nhóm lửa, vì không có viên đá đánh lửa nào vừa với tay tôi. Khi tôi thở dài đầy ngưỡng mộ, Zero thổi tắt ngọn lửa đang nhảy múa trên đầu ngón tay cô. Cuối cùng, tôi cũng hiểu được một chút ý nghĩa của câu "Những gì từng là kiến thức phổ thông, giờ đây không còn áp dụng được nữa”. Nhưng tôi vẫn thắc mắc vài điều.
“Làm sao cô có thể sử dụng sức mạnh của quỷ mà không cần triệu hồi nó vậy? Triệu hồi nó là không cần thiết à?”
“Không phải vậy. Chỉ là chưa ai từng thử.”
Cái gì? Thật sao?
“Thật lố bịch! Vậy có nghĩa rằng phù thủy đã lãng phí rất nhiều thời gian cho một bước thậm chí còn không cần đến sao?
“Đúng vậy. Chỉ cần một từ là đủ. Vậy mà các phù thủy lại phải trải qua bao nhiêu rắc rối để triệu hồi quỷ, từ đó khiến thế giới gặp nguy hiểm. Vì vậy, họ phải nghĩ ra các biện pháp phòng thủ. Đó là Ma Thuật. Câu hỏi không phải là ‘Làm sao ta thi triển phép mà không cần triệu hồi quỷ’, mà là ‘Tại sao lại triệu hồi chúng ngay từ đầu khi việc đó là không cần thiết?’’
Tôi ngồi đó không thốt nên lời. Các phù thủy đã sai ngay từ bước đầu tiên, và Ma Thuật phát triển dựa trên sai lầm đó, một sai lầm mà không ai nhận ra trong hàng thế kỷ.
"Cuốn sách bị đánh cắp chứa đựng những lý thuyết cơ bản về Ma Pháp, bao gồm cách ta có thể thi triển phép mà không cần triệu hồi quỷ. Ngoài ra, trong đó còn ghi tên của các con quỷ, khả năng của chúng, các câu thần chú và những vật hiến tế cần thiết. Không có chỗ cho việc đàm phán với quỷ ngay từ đầu vì những gì chúng có thể làm đã được định sẵn. Quỷ bị chi phối bởi những quy tắc bất di bất dịch, giống như việc ném muối vào lửa sẽ biến nó thành màu vàng."
Zero dừng lại một chút trước khi tiếp tục:
"Ta gọi đây là ‘Khế ước phép tắc với Quỷ’, gọi tắt là ‘Ma Pháp’.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu được ý nghĩa của thuật ngữ xa lạ đó. Ma Pháp là một kỹ thuật mới cho phép phù thủy thi triển Ma Thuật một cách dễ dàng và trong khoảng thời gian ngắn, bằng cách loại bỏ phần khó khăn và tốn thời gian nhất của quá trình.
Giả sử bạn muốn xin vị vua một ân huệ, thì cách nào sẽ dễ hơn: Triệu hồi ông ấy đến phòng bạn, hay gửi một món quà và một bức thư chứa đựng ân huệ của bạn? Chắc chắn là cách thứ hai. Thế mà các phù thủy đã dành bao nhiêu thời gian để tìm cách triệu hồi vị vua đến phòng của họ.
Giờ đây, một cuốn sách đơn lẻ có thể sửa chữa sai lầm của các phù thủy. Để hạ gục một phù thủy có thể cần đến 1000 binh sĩ. Kể cả vậy, một phù thủy có thể giết chết 1000 người. Lý do duy nhất mà Nhà Thờ chiến thắng lúc đó là vì Ma Thuật cần rất nhiều thời gian. Phù thủy đang trong quá trình thực hiện nghi lễ không hề có khả năng phòng thủ và dễ dàng bị đánh bại. Chỉ một vài phù thủy có thể thực hiện những câu thần chú mạnh mẽ. Giết một trong số họ làm cơ hội chiến thắng tăng lên đáng kể.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Ma Pháp, một kỹ thuật cho phép người thi triển triệu hồi phép thuật trong thời gian ngắn, lan rộng khắp thế giới?
“Có vẻ là một vấn đề nghiêm trọng đấy.” Tôi nói.
Trên thế giới đã có những tiến bộ đột phá về mặt công nghệ. Việc phát hiện ra sắt đã thay đổi chiến tranh. Sự phát triển của bánh xe và xe ngựa đã làm thay đổi ngành thương mại. Vậy thì việc phát hiện ra Ma Pháp sẽ mang lại những sự thay đổi gì?
Trước hết, phù thủy sẽ có thêm sức mạnh. Nếu số lượng tăng lên, một cuộc chiến giữa phù thủy và Nhà Thờ có thể nổ ra lần nữa. Không, nó không còn chỉ là một khả năng nữa. Sau 500 năm ẩn náu, phù thủy đã xuất hiện công khai, tiến hành một cuộc nổi dậy chống lại Vương quốc Wenias. Cuốn sách bị đánh cắp chắc chắn có liên quan đến tất cả chuyện này.
“Vậy mụ phù thủy truy đuổi tôi đêm qua sử dụng ‘Ma Pháp’ từ cuốn sách.’
Zero thở dài nặng nề:
“Đúng vậy.”
“Họ có trộm cuốn sách không?”
"Không. Họ chỉ là người mới. Ta đã cố gắng hỏi họ đọc cuốn sách ở đâu, nhưng họ quá hoảng loạn, ta gần như không thu thập được gì từ họ, vì vậy ta đã bỏ đi. Rõ ràng, ai đó đã dạy cho bọn họ."
“Ai đó đã dạy—Từ từ, đợi chút.”
Sách được viết ra để đọc. Kiến thức chứa đựng trong một cuốn sách có thể lan truyền đến hàng ngàn người. Điều này có nghĩa vấn đề không chỉ giới hạn ở phù thủy? Zero nói rằng Ma Pháp có thể được thi triển chỉ bằng cách đọc thần chú và hiến tế.
“Vậy có nghĩa là bất kì ai cũng có thể sử dụng Ma Pháp?”
"Điều đó không đúng. Ma Pháp phụ thuộc rất nhiều vào năng khiếu của mỗi người. Nếu không có nó, họ không thể sử dụng Ma Pháp dù có cố gắng đến đâu. Tồn tại một rào cản không thể vượt qua chỉ bằng kiến thức."
“Làm sao cô biết được người nào có năng khiếu?”
"Đơn giản lắm. Chỉ cần niệm chú một phép cơ bản, nếu có dấu hiệu của việc thi triển, họ có năng khiếu. Nếu không, họ không có năng khiếu. Những người có năng khiếu sẽ mất tối đa năm năm để học."
Đúng vậy, điều đó nghe thực sự tệ. Không nghi ngờ gì nữa, Ma Pháp là một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ. Nếu năm năm là đủ, chắc chắn sẽ có người cố gắng lạm dụng nó.
Tôi cuối cùng cũng hiểu nỗi lo của Zero. Như cô ấy nói rằng một trang từ cuốn sách đó có thể hủy diệt cả thế giới.
Tôi nhớ lại tia sáng xuyên qua thân cây đêm qua. Để tạo ra từng đấy sức mạnh, nó phải được làm từ sắt, bắn ra từ một cây cung to và được sử dụng bởi một người vô cùng khỏe. Một người như vậy trên chiến trường sẽ là một mối đe dọa lớn. Một nhóm người có thể thi triển Steim sẽ dễ dàng buộc một đội quân phải rút lui.
Mọi chuyện sẽ ổn nếu những người này có kỷ luật. Nhưng nếu họ trở thành cướp và chuyển sang cướp bóc thì sao? Nếu một kẻ hèn hạ có năng khiếu sử dụng Ma Pháp phi thường thì sẽ ra sao? Ai sẽ ngăn chặn họ? Và bằng cách nào?
Sự lan truyền của Ma Pháp sẽ gây ra sự xáo trộn cán cân quyền lực ở khắp mọi nơi. Nó sẽ gieo rắc hỗn loạn và châm ngòi cho chiến tranh.
"Có vẻ là một cuốn sách thật sự rắc rối đấy. Tại sao lại viết ra nó chứ?"
“Ờm…”
Zero đột ngột im lặng, còn tôi thì đứng dậy.
Tôi cảm nhận được sự thù địch phát ra từ đâu đó, nhưng trước khi tôi kịp xác định được nó ở đâu, tai tôi bắt được một âm thanh lạ. Zero có vẻ cũng nhận ra được điều đó khi đôi mắt cô hướng về phía khu rừng. Rồi từ sâu trong rừng, một vật thể khổng lồ đang lao thẳng về phía chúng tôi.
“Thôi bỏ mẹ rồi! Cô đùa tôi đấy à!”
Nó xô đổ cây cối trên đường rồi lao ra khỏi khu rừng như một quả đạn pháo cùng với tiếng gầm vang trời. Ngay khi nhìn thấy nó, tôi chợt nhớ lại dòng chữ trên tấm bản đồ.
Cảnh báo: Eblboar hoang dã sống trong rừng.
Đó là một con Eblboar khổng lồ. Không. Nói “Khổng lồ” là còn nhẹ.
“Cái thứ khốn nạn to vật vã này! Nó to hơn tôi nhiều!”
Làm sao mà một người bình thường không gào thét trong tình huống này? Eblboar có một cơ thế to không tả nổi. Tôi cao hơn 2 mét, vậy mà mắt cả hai lại chạm nhau ở cùng một mức độ. Nó có con mắt trái bị mù cùng vô vàn vết sẹo trên cơ thể, chứng minh nó là một chiến binh kỳ cựu đã vả chết vô số thợ săn.
Con lợn có vẻ đang nổi điên, nước dãi chảy không ngừng cùng mắt phải đỏ ngầu. Nó nhắm thẳng vào tôi, sẵn sàng lao tới bất cứ lúc nào. Hai chiếc răng nanh sắc nhọn nhô ra từ khóe miệng của nó chắc chắn sẽ xé đôi cơ thể của một Đọa Thú.
Động vật luôn căm ghét Đọa Thú như một điều hiển nhiên, nhưng tôi chưa bao giờ nguyền rủa cơ thể của mình nhiều đến mức này.
Mình có nên chạy không? Không được, mày không thể chạy đua với nó đâu, nhất là khi mày còn phải mang theo Zero. Chiến đấu là cách duy nhất sao? Mày chỉ cần nhảy sang một bên ngay khi nó lao tới rồi tấn công vào đầu nó.
Làm mù mắt nó có lẽ là ý hay, nhưng tôi nghi nghờ mọi chuyện sẽ suôn sẻ như vậy sao? Tôi rút kiếm ra. Ngay khi ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm lướt qua mắt nó, nó lao thẳng về phía tôi một cách dữ dội. Tôi chuẩn bị nhảy sang bên thì chợt nhận ra Zero đang ở phía sau tôi, khiến tôi phải đứng vững ở đó.
“Đồ ngốc! Sao cô còn đứng đó vậy?!”
Tôi nhanh chóng ra lệnh cho cơ thể hành động, kéo Zero sang một bên và lăn xuống đất. Chiếc răng nanh của nó sượt qua lưng khiến tôi đau nhói. Tôi lấy lại thế đứng rồi định bảo Zero núp đi thì thấy cô đứng trước mặt tôi—nói cách khác là giữa tôi và Eblboar.
“Đây là một cơ hội hoàn hảo. Ta sẽ cho anh xem Ma Pháp trông như thế nào trong một trận chiến. Quan sát cho kĩ, ta không bỏ qua bất kì câu thần chú nào đâu.”
Zero duyên dáng giơ hai tay lên cao. Con lợn rừng cào chân xuống đất, chuẩn bị lao tới một lần nữa.
“Meeza Ri Qib! Trói buộc và quằn quại! Chương Bắt giữ, trang tám: Caplata! Hãy cho ta sức mạnh, vì ta là Zero!”
Tôi không thể ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tất cả những gì tôi biết là vô số dây leo bật lên từ mặt đất, quấn chặt lấy chân con lợn rồi quật ngã nó. Nhiều dây leo khác tiếp tục siết chặt quanh cơ thể nó khi nó nằm trên mặt đất. Chỉ trong vài giây, nó không thể cựa quậy được nữa.
Zero niệm thần chú chỉ trong vài giây. Những gì xảy ra sau đó chắc chắn là Ma Thuật. Thì ra đây là Ma Pháp. Nếu Zero có khả năng làm như vậy, mình nghi ngờ rằng cô ta có thật sự cần đến mình không. Lý do tồn tại của tôi với tư cách là một lính đánh thuê đang bị đe dọa nghiêm trọng.
"Nhân tiện, Lính Đánh Thuê… (Quay sang tôi) Con này ăn được không? Ăn có ngon không?"
Tôi đứng chết lặng nhìn con Eblboar nằm ngửa, chân quẫy đạp điên cuồng.
"Ờ thì..." Tôi lẩm bẩm mà không kịp suy nghĩ. Đó không phải lời xác nhận. Chỉ là tôi không biết nói gì cho phải.
"Thật sao? Vậy thì tuyệt quá!" Zero nói với vẻ mặt rạng rỡ.
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại:
"Ý tôi là không. Ngon thì ngon, nhưng săn bắt nó bị cấm. Thả nó đi đi."
Zero thả lỏng vai, để lộ bản mặt thất vọng rồi lững thững bước về phía con lợn. Miệng nó vẫn đang sùi bọt mép vì hoảng loạn. Zero búng tay một cái, nó bình tĩnh trở lại. Con lợn ngớ ngẩn nhìn lại Zero với ánh mắt đầy trống rỗng.
"Ngươi là một miếng thịt may mắn đấy. Tấn công ta xong mà vẫn được sống. Hãy biết ơn vận may của ngươi đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa. Rõ chưa?"
Trong khi Zero đang giáo huấn con lợn, những sợi dây leo quấn quanh người nó nới lỏng ra và rút xuống đất. Cô nhìn theo con lợn lững thững trở về rừng với ánh mắt đầy nuối tiếc.
"Vậy thì..."
Zero ngẩng đầu lên trời. Ngay lúc đó, ánh mắt tôi bất chợt nhìn về phía một cái cây.
"Ngươi đây rồi!"
Zero làm động tác giương cung để dùng Steim. Ba mũi tên ánh sáng hiện ra trong tay cô, lao vút qua không khí và đâm xuyên vào thân cây. Một tiếng kêu chói tai vang lên.
Được rồi... Mình đang dần quen với Ma Pháp. Nói chính xác hơn thì cảm giác sợ hãi của tôi đã tê liệt một nửa rồi. Tôi sẽ không tồn tại được lâu nếu cứ giật mình mỗi khi chứng kiến Ma Pháp đâu. Khi thấy bóng người loạng choạng bước ra từ sau phía gốc cây đổ, tôi nhíu mày cau mặt. Tôi nhận ra ngay mái tóc vàng chói lòa đó.
“Ơ! Con đĩ phù thủy tối qua!”
Nhận ra đây là cơ hội hiếm có khi mụ ta còn đang bị choáng, tôi rút kiếm ra.
“Từ từ đã! Nó chỉ là một đứa trẻ.”
“Gì cơ? Một đứa trẻ?”
Tôi chăm chú quan sát tên tóc vàng đang co ro trên đất. Đúng là bọn chúng có thân hình nhỏ con thật. Vậy là mình đã chạy thục mạng vì một thằng nhóc con sao?
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy vô cùng tồi tệ, rồi lặng lẽ thả lỏng thanh kiếm. Zero ra hiệu cho tôi đứng yên đó rồi bước những bước dài về phía mụ phù thủy nhỏ con.
"Đúng là một chiêu thức hiểm độc. Ngươi chính là kẻ khiêu khích con lợn tấn công bọn ta phải không?"
"Tại sao... Tại sao cô can thiệp vào chuyện này?! Cô cũng là phù thủy mà!" Thằng nhóc vẫn đang quỳ dưới đất, nhìn Zero với ánh mắt giận dữ. Nó thậm chí chẳng thèm trả lời câu hỏi.
"Cô chắc hẳn phải biết đầu Đọa Thú giá trị thế nào chứ! Tôi phải có được đầu của hắn! Sao cô lại cản đường tôi?!"
"Bởi vì anh ta là lính đánh thuê của ta, nhóc con. Anh ta chẳng có giá trị gì với ta nếu đã chết."
“Cô trộm hắn từ tôi! Tôi tìm thấy hắn trước!”
Tôi giật mình ngạc nhiên. Cô ta vừa nói "nhóc con" ư? Tôi tưởng tất cả phù thủy đều là nữ giới, nhưng hóa ra đây lại là một thằng nhóc. Nghĩ lại thì Thirteenth cũng là đàn ông mà. Có lẽ giới tính không ảnh hưởng gì đến năng lực sử dụng Ma Thuật hay Ma Pháp.
"Ai tìm thấy trước không quan trọng. Điều quan trọng là ai sở hữu anh ta lúc này. Ta sẽ không đưa cho nhóc dù chỉ là một sợi lông đuôi của anh ta đâu. Dù nhóc có lấy được đầu anh ta đi chăng nữa, ta nghi ngờ việc nhóc có thể tận dụng nó không."
“Cái g—"
"Ta đang nói rằng một phù thủy như nhóc, người thậm chí chả thể thi triển nổi đúng cách phép Steim sẽ không thể tận dụng hết được công dụng của đầu Đọa Thú. Ta khuyên nhóc nên từ bỏ đi. Với sức mạnh cỏn con đó, nhóc còn chẳng thể giết nổi lính đánh thuê của ta, chứ đừng nói gì đến ta."
Hai người họ tranh cãi về cái đầu của tôi như thể một món tài sản vậy. Điều đó khiến tôi nóng máu, nhưng không khí căng thẳng lúc này khiến tôi không thể chen ngang vào cuộc tranh luận. Suy cho cùng, tôi vẫn coi trọng mạng sống của mình hơn lòng tự trọng.
"Tôi biết... (siết chặt nắm đất trong tay) Tôi biết mình yếu đuối! Chính vì vậy tôi mới cần cái đầu của hắn! (gào lên đứng phắt dậy) Tôi phải làm mọi cách để trở nên mạnh mẽ hơn nữa!"
Thằng bé rút ra thứ gì đó từ chiếc túi bên hông, bóp nát rồi rải đều xung quanh. Trong chốc lát, mái tóc và quần áo nó bay phấp phới như có luồng gió thổi qua. Một âm thanh chói tai vang lên khiến không khí xung quanh rung chuyển.
"Bag do gu Racht! Hỡi Ngọn Lửa Tận Cùng, hãy hiện lên và thiêu rụi tất cả!"
Một câu thần chú. Nó đang thi triển Ma Pháp. Tôi siết chặt thanh kiếm trong tay. Một mất một còn.
"Ồ, Flagis à? Thú vị đấy."
Tiếng thì thầm nhẹ nhàng của Zero khiến tôi đứng hình. Đôi mắt nheo lại và nụ cười mỉa mai—chính xác là biểu cảm cô ấy đã làm đêm qua—khiến toàn thân tôi cứng đờ tại chỗ. Thằng nhóc dang rộng hai tay ôm lấy không khí như đang nhảy múa, rồi một con rắn lửa luồn lên người và quấn quanh đôi tay nó.
“Chương Săn Bắn, trang sáu: Flagis! Hãy cho ta sức mạnh, vì tên ta là Albus!”
Zero khẽ hít một hơi: "Từ chối. Hãy cho ta sức mạnh, vì ta là Zero!"
Lời nói của cô nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. Ngọn lửa vừa nãy như sắp bùng nổ, bỗng chốc tan biến, để lại thằng bé hoang mang nhìn chằm chằm vào đôi tay trống rỗng.

"Không thể nào... Làm sao có thể?!" Thằng bé gào lên trong tuyệt vọng. "Mình đã niệm chú chính xác mà!" Giọng nó nghẹn ngào như sắp khóc tới nơi vậy. Đôi vai nó run rẩy khi Zero từng bước tiến lại gần
"Đừng đánh giá thấp ta, nhóc con. Thứ đó là của ta. Ma pháp của ta, tri thức của ta, sức mạnh của ta. Dám dùng nó chống lại ta thì thật là nực cười."
‘Ý… Ý cô là gì—"
"Nghệ thuật sử dụng sức mạnh ngôn từ và hiến tế để sử dụng sức mạnh của quỷ mà không cần triệu hồi chúng. Đêm qua nhóc nói đã học được từ Ma Pháp thư của Zero. Vậy thì nghe cho rõ. Ta chính là Zero, tác giả của cuốn sách ấy.”
Thằng bé lùi lại một bước như bị choáng ngợp trước uy nghi của Zero rồi ngã quỵ xuống đất.
Từ từ. Cô ta viết cuốn sách đó sao? Cuốn sách có thể hủy diệt thế giới?
“Lính Đánh Thuê.”
"Hả? Ơ... gọi tôi ư? Chuyện gì thế?" Tôi gần như giật bắn người lên khi bị đột ngột gọi. Có lẽ tôi còn ngớ ngẩn hơn cả thằng nhóc kia nếu không muốn nói là còn đần độn hơn nhiều.
“Ta muốn nói chuyện với thằng nhóc. Vậy có sao không?”
“Tại sao cô lại hỏi—"
Tôi? Tôi dừng lại. Zero biết tôi ghét nhất là bọn phù thủy. Vậy mà giờ cô lại muốn nói chuyện với kẻ đang muốn lấy mạng tôi. Chắc hẳn là cô đang cố tỏ ra tế nhị. Nếu cô cứ thế mà phớt lờ cảm nghĩ của tôi, chắc tôi đã càu nhàu và phàn nàn mất. Nhưng giờ đây, khi cô chủ động hỏi ý kiến tôi, tôi không thể nào từ chối thẳng thừng được.
Tôi gãi gãi sau đầu:
"Tuỳ cô. Nhưng thằng nhóc sẽ không được chia thức ăn đâu"
"Đương nhiên. Ta cũng chẳng định cho nó thứ gì đâu."
Zero cười khúc khích, và bụng thằng bé kêu lên. Zero và tôi liếc nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía thằng nhóc đỏ mặt vì xấu hổ.
"Tôi nói rồi đấy. Không có thức ăn cho nó đâu."
Chẳng cần phải nói, chỉ vài phút sau, tôi ngồi nhìn Zero và thằng bé đánh chén con chim nướng vàng rụm với cái bụng trống rỗng.
0 Bình luận