• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 51: Biến đây thành một đêm thật đặc biệt nhé ①

1 Bình luận - Độ dài: 1,988 từ - Cập nhật:

Enjoy!

---------------------------

Biến đây thành một đêm thật đặc biệt nhé

Công viên về đêm vốn chẳng có trò vui nào. Ở đó chỉ có một cô gái xinh đẹp đang đứng chờ.

Cô nghiêng người dựa vào cột đèn đường cao, ánh sáng vàng nhạt rọi xuống khiến bóng dáng ấy nổi bật như nhân vật chính trên sân khấu.

Đôi mắt khẽ liếc xuống chiếc túi giấy trong tay, mấy ngón tay thì mân mê dây quai không yên, thoáng mang vẻ bất an, hay có lẽ là hồi hộp.

Tôi vốn chẳng để cô phải đợi, vậy mà bước chân lại tự nhiên gấp gáp hơn khi tiến lại gần.

“À… em đến rồi.”

Hình như chị đã nghe thấy tiếng loạt xoạt của túi nilon trong tay tôi. Vừa ngẩng lên, ánh mắt hai bên lập tức chạm nhau. Watanuki-senpai cũng bước tới.

“Chào em, Amemoto-kun. Xin lỗi vì gọi ra muộn thế này. Có phiền em không?”

“Không đâu ạ. Thật ra em cũng đang muốn thoát khỏi phòng, nên coi như gặp đúng dịp.”

“Lạ ghê… Hì hì. Căn phòng của em vốn thoải mái hơn chỗ này nhiều mà?”

“Ờ thì… cũng có vài chuyện. Thành ra tối nay hơi chán chường. Nhưng mà giờ được cùng senpai đứng ở công viên vắng vẻ thế này, em lại thấy dễ chịu hơn.”

“Vậy sao? Khéo miệng thật đấy, Amemoto-kun. Ai dạy em thế?”

Chúng tôi hạ giọng, bật cười vì những câu chuyện chẳng đâu vào đâu.

Có lẽ tôi đã nhầm khi nghĩ chị đang lo lắng. Thực ra senpai vẫn như thường ngày, chỉ có bề ngoài là khác.

Mái tóc chẳng còn buộc cao như mọi khi, mà để xõa tự nhiên, đen mượt.

Bên ngoài khoác chiếc áo choàng poncho dày dặn, có quả bông trắng trang trí xinh xắn – cái này tôi học lỏm từ chị gái mới biết tên gọi.

Đôi chân thon dài lộ ra dưới chiếc váy ngắn càng khiến tôi bất ngờ, vì trông khác hẳn thường ngày.

Đôi bốt cao cổ đan dây chằng chịt càng làm vóc dáng ấy nổi bật. Nói thật, bộ đồ này sang trọng quá mức so với cái công viên nhỏ bé này.

Tôi chỉ mặc chiếc áo khoác rẻ tiền, nhưng vẫn thẳng thắn nói ra điều mình nghĩ:

“Lẽ ra em cũng nên ăn mặc tử tế hơn. Vì hôm nay senpai thật sự rất dễ thương.”

“...!”

Tôi lấy hết can đảm mới khen được, vậy mà senpai chỉ khựng lại đôi chút, rồi bình thản đáp:

“Ừ, cũng đúng. Hôm nay chị có chuẩn bị để trông dễ thương hơn mà. Cảm ơn em, Amemoto-kun.”

Sao lại thản nhiên thế… Cứ như đã đoán trước được lời khen của tôi. Giống hệt lần hẹn hò trước. Chẳng lẽ nào…

“Có khi nào chúng ta chuẩn bị đi hẹn hò đêm không…!?”

“Hì hì, chị chẳng nghĩ ra chuyện xấu xa nào đâu.”

Ra là không. Tôi còn tưởng senpai muốn đưa tôi đi “điểm ngắm cảnh đêm bí mật” như lần trước ở nhà chị. Tim tôi lỡ đập mạnh một nhịp, đành hít thật sâu.

“Ừm… cũng chẳng phải gì quá đâu. Cùng lắm thì… chị tính ghé phòng em thôi.”

“Senpai biết mà… Giờ này đến phòng con trai thì người ta nhìn vào cũng chẳng hay.”

“Có gì đâu. Ở nơi yên tĩnh, cùng một đàn em đáng tin cậy thì có gì là xấu?”

Câu nói đầy tự tin khiến tôi chỉ biết cười trừ. Thật ra, tôi rất vui khi senpai muốn ghé phòng.

Nhưng mà… nếu chẳng có dự định gì, vậy bộ trang phục cầu kỳ này là vì tôi sao? Nghĩ vậy, tim tôi lại thấy rạo rực.

“À, senpai không mệt sao? Ban ngày còn có giải đấu nữa mà.”

“Cũng mệt một chút. Nhưng chị muốn báo kết quả trực tiếp cho em. Hôm nay cả hai trận đều ổn, ba mũi tên bắn ra đều trúng đích hết đấy.”

“Uwaa, ghê thật… Senpai giỏi quá!”

Tôi lỡ hét toáng lên vì quá bất ngờ.

Từ khi quen senpai, tôi cũng tìm hiểu về cung đạo nên hiểu độ khó của nó. Một trận thường có bốn lượt bắn, trúng cả bốn gọi là kaichuu – cực hiếm. Ngay cả trúng ba cũng đã ngang hàng át chủ bài rồi.

Tôi từng chơi game bắn súng, biết rõ lúc căng thẳng thì tỷ lệ trúng giảm hẳn. Vậy mà senpai làm được trong trận thật, đúng là không thể xem thường.

“Ừ thì, trận đồng đội bọn chị vẫn thua sát nút… nhưng chị đã cố hết sức để xứng đáng là đội trưởng.”

“Vâng, em hiểu mà. Vừa thi đấu vừa gánh trách nhiệm, chắc tinh thần cũng mệt lắm. Senpai nên nghỉ ngơi đi, chuyện gặp em để mai cũng—”

“Không, hôm nay cơ.”

Senpai ngắt lời, dứt khoát.

“Đêm nay, chị muốn đến phòng em. Xem như phần thưởng vì đã cố gắng… nhé?”

Đôi mắt chị lấp lánh như có nước, chắc là do ánh đèn đường. Nhưng một lời nũng nịu đơn giản lại như cảnh phim điện ảnh. Tôi lỡ nuốt khan một tiếng, cầu mong chị không nghe thấy.

“… Chị biết là mình hơi ích kỷ. Nhưng không nhịn nổi nữa… Với lại, chị còn có chuyện muốn làm từ lâu rồi.”

“À… em cũng tò mò. Rốt cuộc senpai muốn làm gì vậy?”

“Là thứ chỉ có thể làm trong phòng của Amemoto-kun thôi.”

Chị giơ chiếc túi giấy vẫn ôm nãy giờ lên cho tôi thấy, nhưng vẫn giấu kín bên trong.

Khéo thật, biết giữ lại lá bài để mặc cả. Với điều kiện đó thì tôi tất nhiên muốn gật đầu. Trời lạnh cắt da rồi, tôi chỉ mong nhanh về căn phòng ấm áp của mình.

Chỉ còn một trở ngại – phòng bên cạnh. Đám bạn gal ồn ào của chị gái đang tụ tập. Nếu chỉ có Mei thì đỡ, chứ để mấy chị lớn kia biết senpai đến thì phiền to.

… Nhưng nghĩ ngược lại thì, miễn không bị phát hiện là được. Ừ, chắc chắn được. Kiểu gì cũng có cách lọt qua thôi.

“Watanuki-senpai, em hỏi thật… chị có giỏi đi mà không gây tiếng động không?”

“Hì hì, câu hỏi ngốc quá, Amemoto-kun. Trình độ chị thì hành động không một tiếng động cũng dư sức.”

Thì ra senpai có tố chất sát thủ. Vậy thì càng thêm hy vọng.

“Hiểu rồi. Nếu chị hứa đi thật lặng lẽ, em sẽ mời về phòng.”

“Yeah, đồng ý! Chị hứa chắc luôn. À, em muốn thì mình còn ngoéo tay làm bằng chứng nữa nè?”

“K-không cần đâu, giờ muộn rồi. Ta đi thôi, trên đường em sẽ giải thích thêm.”

Tôi tránh không để ngón út mình chạm vào tay chị, rồi cả hai cùng bước vào màn đêm.

Không hiểu sao hôm nay tôi ngượng ngùng lạ thường. Đến cả một cái ngoéo tay cũng thấy không dám làm.

Bởi chỉ cần nghĩ đến chuyện chị vừa kết thúc giải đấu mà vẫn muốn gặp tôi, lại còn chịu khó ăn mặc đẹp và chủ động liên lạc… thế thôi cũng đủ khiến tim tôi loạn nhịp. Tốc độ tim này không thể chỉ vì một cuộc trò chuyện bình thường được.

Có lẽ chị chỉ muốn thư giãn cùng tôi, nhưng nếu tôi cứ căng thẳng thế này thì sẽ làm senpai cũng bất an. Bình tĩnh đi, phải bình tĩnh lại!

“Khi về phòng, mình ăn donut nhé? Trên đường đến đây em có mua rồi.”

“Thật á? Chị đang thèm lắm luôn. Háo hức ghê.”

Senpai líu ríu bước theo, vừa vui tươi vừa nghiêng đầu ngó vào túi nilon trên tay tôi.

Dáng vẻ ấy hấp dẫn hơn mọi khi, khiến tôi chỉ biết nghĩ thầm… bình tĩnh nổi thế nào nữa chứ.

----------------------------------------

Nhiệm vụ “đột nhập” tưởng khó, hóa ra về phòng lại dễ dàng ngoài dự đoán.

Trước tiếng ồn ào náo nhiệt như tiệc tùng ở phòng bên, chuyện len lén quay lại phòng cũng chẳng thành vấn đề. Thậm chí có lỡ nói chuyện to cũng không sao.

“Xin phép vào nhé…”

Senpai cẩn thận hạ giọng, rồi lập tức nhào tới ôm chặt chiếc ghế lười yêu thích.

“U~… mệt chết đi được, Touya-kun… chị ngủ đây nhé…”

“Này, khoan đã. Áo khoác nhăn hết rồi. Nằm thế này sao ngủ ngon được. Mau dậy ạ.”

“Nghe tiếng Touya-mama càm ràm rồi~…”

Tôi chưa từng nuôi chị ngày nào. Nhưng cái kiểu này, đúng là gợi nhớ tới Shion-san.

“Uhm… buồn ngủ quá… ngáp~… cơn buồn ngủ bất ngờ tấn công… cứu chị đi, Touya-kun~…”

Bước vào phòng đã xả hơi thế này cũng đúng tính senpai. Nhưng mà để chị ngủ quên ngay đây thì phiền.

“Thế để em hỏi một câu cho tỉnh ngủ nhé. Sao ở trong phòng em, chị chỉ gọi ‘Touya’, còn ngoài kia thì không? Ra ngoài cũng gọi tên là được mà.”

“È~… vì thế mới có cảm giác đặc biệt hơn chứ…”

Senpai xoay người nằm ngửa, thả lỏng trên ghế lười như ông giám đốc ngồi sâu trong ghế bành. Tôi dám chắc ngay cả trong nhà Watanuki chị cũng không dám nằm thế này.

“Những thứ chỉ có ở địa phương mới quý… như mấy loại snack vị lạ ấy, chị rất thích.”

Cười ngốc nghếch, chị vừa tháo chiếc áo choàng poncho.

Bên trong là áo len gân màu đen, đầy vẻ trưởng thành – hoàn toàn trái ngược dáng vẻ buông thả kia. Tôi căng thẳng đến nỗi chỉ buông một tiếng “ha” vô hồn. Senpai chẳng mấy để tâm, tiếp tục bắt chuyện.

“Này. Trong phòng này, để chị gọi ‘Touya-kun’ có phải hay hơn không? Với em, việc có người gọi bằng tên cũng hiếm mà? Vì gọi ‘Amemoto-kun’ dễ hơn.”

“À~… cũng đúng nhỉ.”

Gần đây, tôi lại thấy được gọi bằng tên nhiều hơn.

“Mấy bạn nữ trong cùng nhóm— à, nhóm cũ rồi— cũng đổi sang gọi tên ngay mà.”

“Ể?”

Đôi mắt lim dim của senpai bỗng trợn to.

“… Con bé đó cũng gọi ‘Touya-kun’ à?”

“Vâng. Vì hướng ngoại nên đổi sang gọi ‘Touya’ nhanh lắm.”

“Cái…!? Việc chị phải đắn đo gần một tháng, mà nó lại có thể ngay lập tức, gọi thẳng tên em sao…!?”

Senpai vừa vô tình thú nhận, vừa sửng sốt.

Thì ra chị lo lắng chuyện đổi cách gọi. Với tôi, gọi thế nào cũng được.

“… Touya-kun. Nhìn đây.”

Bép— tiếng vỗ tay khe khẽ.

Đội trưởng câu lạc bộ bắn cung đã nghiêm mặt, với tay lấy túi giấy bên cạnh.

“Xem đi. Chị mang đến một thứ đủ kích thích để em chẳng còn tâm trí nhắc đến cô gái nào khác đâu.”

“Chị… chị chuẩn bị thứ gì ghê gớm vậy…!?”

Thứ bên trong túi cuối cùng cũng được lấy ra.

Khoan, đừng bảo là… Với bộ đồ trưởng thành thế này, lỡ đâu xuất hiện thứ gì quá sức chịu đựng với thằng con trai tuổi dậy thì thì sao――

“Rồi, đoàng~!”

Cùng tiếng nổ cụt lủn, một chiếc tay cầm chơi game rẻ tiền xuất hiện. Nguyên hộp, còn mới tinh.

“Trên đường về sau giải, chị đã mua đấy. Hứ hứ hứ, cuối cùng cũng đến ngày chị có thể cùng em chơi cái gọi là FPS rồi…!”

“… Ra vậy.”

Thứ xuất hiện quả thật cũng “nhạy cảm” theo một nghĩa khác, khiến tôi bắt đầu căng thẳng theo kiểu khác.

Kh-khó xử thật. Thế này thì trong đầu tôi sắp nổ tung rồi— cái cuộc tranh luận bất tận: Người mới chơi FPS nên dùng tay cầm hay bàn phím & chuột?

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Làm t mừng hụt
Xem thêm