• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 41: Cuộc họp lễ hội văn hóa này thật khủng khiếp! (hạng mục độ ẩm)

4 Bình luận - Độ dài: 1,932 từ - Cập nhật:

Enjoy!

----------------------------

Cuộc họp lễ hội văn hóa này thật khủng khiếp! (hạng mục độ ẩm)

Khi con gái khóc trong lớp, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.

Lần gần đây nhất tôi tận mắt chứng kiến quy luật này chắc là từ cuộc thi hợp xướng ở tiểu học.

“Xin l… mọi người, mình thật sự xin lỗi…! Vì mình yếu kém nên… hức… đến giờ vẫn chưa quyết định sẽ làm gì cho lễ hội…”

Cuộc họp khẩn sau giờ học.

Vừa bắt đầu đã là cảnh ủy viên thực hiện bật khóc. Cô ấy dụi mắt mạnh đến mức tay áo cardigan sắp đổi màu.

Khắp lớp vang lên những lời an ủi kiểu “Không phải lỗi của cậu đâu, Momosaki-chan!”. Tôi cũng đồng ý, nhưng với tình trạng đó thì chắc chẳng nghe thấy gì.

Về gian hàng ở lễ hội văn hóa, nếu hai lớp trùng nhau khi đăng ký thì đại diện sẽ oẳn tù tì để giành suất.Nghe nói đây là luật mới được đặt ra để tránh xung đột, sau một vụ rắc rối năm ngoái.

“Là do mình… kém cỏi chẳng khác nào rác rưởi nên mới thua oẳn tù tì 5 lần liền…! Toàn bộ các buổi họp trước đều thành công cốc…! Xin lỗi mọi người nhiều lắm!”

Nhờ cái luật mới này mà lại xuất hiện một đứa quá tội nghiệp ngay trước mắt.

Momosaki vốn là người luôn vui vẻ, khuấy động bầu không khí… nhưng giờ thì tự trách và xin lỗi không ngừng. Rõ ràng cô ấy cảm thấy trách nhiệm rất nặng.

Thua trò may rủi thì cũng đành chịu thôi. Có lẽ vì hầu hết mọi người trong lớp đều nghĩ vậy nên bầu không khí đang nghiêng về cảm thông.

Tuy nhiên, việc bị ép mất thời gian tự do sau giờ học cũng là sự thật. Và có chút bực bội xen lẫn vào, chủ yếu là từ chỗ ngồi bên cạnh.

“…Tôi đang bị bắt xem cái gì đây… Về được chưa? Về đi?”

Shion, với vẻ mặt lạnh lùng, hỏi (có lẽ là hỏi tôi) mà vẫn nhìn thẳng phía trước. Tôi đáp lại bằng một nụ cười lấy lòng.

“Thôi mà, đừng nóng. Ai không tham gia câu lạc bộ đều phải có mặt mà, Shion-san. Vì lớp mà cố gắng chút đi.”

“Tch… cái kiểu cười gì vậy… đáng ngờ…”

Vừa nghịch khuyên tai xích, cô ấy vừa lấy ra một cuốn sách bỏ túi có bìa và đọc bằng một tay. Thật đúng là cô gái bất cần, thích văn chương và mang khí chất uể oải.

Nhưng nghĩ lại, Shion trước đây có lẽ đã chẳng thèm đến cuộc họp này. Chỉ riêng việc cô ấy có mặt cũng cho thấy một chút thay đổi.

Có vẻ cô ấy đang cố hòa nhập phần nào. Mắt vẫn lia theo chữ in, cô khẽ lẩm bẩm như nói với chính mình.

“Lễ hội văn hóa làm gì cũng được… nộp phương án ‘Buổi diễn ảo thuật thoát hiểm gây sốc của Amemoto Touya’ đi…”

“Nghe như toàn việc nặng mình tôi gánh ấy? Với lại tôi chưa bao giờ làm ảo thuật đâu. Lỡ bị đâm xuyên trong hộp thì toang.”

“…Mang vẻ ngoài đáng ngờ vậy mà lại không biết ảo thuật à…?”

Giọng cô đầy thất vọng. Ủa, gì chứ? Chẳng phải cô ta vừa thật sự thất vọng vì tôi à? Tự dưng thấy tức tức. Chắc tôi sẽ tập luyện để tối về còn móc ra được hoa hay chim bồ câu.

“Rồi, vào vấn đề chính nào. Mọi người nhìn lên đây.”

Mệnh lệnh rõ ràng khiến không khí căng lại.

Người ủy viên còn lại, với giọng vang, thu hút sự chú ý.

Cậu con trai mảnh khảnh, ăn mặc bảnh bao, có khí chất lãnh đạo giống như Watanuki-senpai. Sau khi đã thu hút ánh nhìn, cậu ta nhẹ nhàng nói.

“Giờ cũng muộn rồi ha? Ai có ý tưởng thì giơ tay đi. Không thì lớp mình sẽ bị xếp làm cái thứ chẳng liên quan tới doanh thu đâu — kiểu như trưng bày nghiên cứu ấy.”

“U… là tại tớ yếu oẳn tù tì, mãi chỉ ở hạng sơ cấp…! Xin lỗi mọi người~!”

Tôi không thể nhìn nổi nữa (nói thật là vậy).

Khi quay mặt đi, Shion ở phía ấy khẽ nói với tôi.

“…Cô gái đó tự trách dữ vậy… tại sao?”

“Chắc là vì lần họp đầu, Momosaki hăng hái cổ vũ mọi người đấy. Cậu không nhớ à? Kiểu ‘Bọn mình nhất định giành doanh thu top 1 nhé’.”

“Lúc đó tôi ngủ, chẳng biết gì… Mà đứng nhất thì được gì… Có giải thưởng à?”

“Nghe nói có kỷ vật. Kiểu bút bi ấy.”

Ở một ngôi trường đông học sinh như thế này, mỗi năm chỉ khoảng 30 người nhận được. Giá trị hiếm có, lại kèm theo danh dự. Có khi còn thêm cả tình đồng đội nữa.

Tôi không nghe chi tiết, nhưng chắc đó cũng là lý do mà Mei tràn đầy quyết tâm.

“À, ra vậy…”

Cô nàng “sói đơn độc” của lớp thở dài như chẳng mấy quan tâm.

Mà thật ra, hầu hết mọi người đều như thế, đâu phải ai cũng muốn đạt doanh thu hạng nhất.

Momosaki-san cũng chẳng cần phải tự trách quá mức. Giá mà có cách gì đó giúp được thì tốt.

Nghĩ ra một ý, tôi thử giơ tay.

“Ô, hay đấy Amemoto, bước đầu này quý lắm nha. Ý tưởng gì thế?”

“Ừm… hay là bắn súng cao su? Chỉ cần giải thưởng và súng dây thun là làm được mà.”

“Cái đó thì… lớp 2-8 đã đăng ký rồi…”

Momosaki-san vừa khịt mũi vừa xin lỗi. Ờ, tức là suất đó đã có người lấy. Mà bắn súng thì chắc chắn là ý tưởng “hot” rồi.

Ý tưởng dựa trên kỹ năng FPS của tôi đã thất bại. Ý khác à? Không có luôn. Tôi cũng hơi sốc vì bản thân chẳng có gì trong kho ý tưởng.

Rồi những ý tưởng tiếp theo của những người khác cũng bị các lớp khác “hốt” mất.

Các gian hàng phổ biến hầu như đã bị đăng ký hết — tác hại của trường siêu đông học sinh là đây.

Mặt trời đang lặn, hoàng hôn tràn ngập khung cửa sổ.

Cảm giác lo lắng vì lớp tôi là lớp duy nhất chưa quyết được càng lúc càng mạnh, rồi lan ra khắp phòng.

Vậy mà cuộc họp vẫn dậm chân tại chỗ.

Rồi chẳng ai còn giơ tay nữa.

Trong im lặng, chỉ còn tiếng sụt sịt của Momosaki-san vang lên. Quả là bầu không khí tệ hại…

Chắc ai cũng đang thầm cầu “ai cũng được, miễn quyết định giùm cho xong”.

Với tôi, ở trong tình cảnh này cũng chẳng dễ chịu gì. Không thể cứ ngồi chờ “ai đó” quyết nữa.

Hay là đề nghị giải tán, để mọi người về nhà tự nghĩ tiếp?

Ừ, làm vậy đi, hành động càng sớm càng tốt. Tôi vừa định giơ tay—thì có một cánh tay khác nhanh hơn chút xíu đã đưa lên ở bàn phía trước.

“Tớ vừa nghĩ ra một ý. Nghe thử nhé?”

Giọng nói dịu dàng như làm lỏng cả bầu không khí căng thẳng.

Từ chỗ mình ngồi, chỉ thấy phần tóc tết nửa đầu của cô ấy, nhưng chắc chắn là đang mỉm cười rất điềm tĩnh.

Nhìn thấy cô giơ tay, gương mặt Momosaki-san như sáng lên đôi chút.

“Shi… Shiina-chan! Mời cậu!”

“Ừm, hay là… trò ném vòng? Vừa ít tốn chi phí, vừa không mất nhiều công chuẩn bị, mà chắc cũng chẳng có nhiều lớp chọn đâu.”

“Ném vòng hả… Ồ, không trùng với lớp nào hết.”

Ủy viên thực hiện nhìn vào danh sách rồi giơ nắm tay ăn mừng.

Cô gái ngồi trước — Ikushima Shiina — chắp tay lại, thở phào nhẹ nhõm.

“May quá… À, nhưng mà… với trò ném vòng thì chắc không vào top doanh thu được đâu… mọi người thấy sao?”

Câu hỏi ấy giống như một tín hiệu cho cuộc “biểu quyết” ngầm.

Từng tiếng đồng ý lác đác vang lên, rồi nhanh chóng lan rộng như cơn mưa phùn: “Thôi, vậy cũng được mà”, “Chuẩn bị dễ nữa…”. Những lời xì xào ấy tăng dần, lấp đầy cả lớp học.

Momosaki-san đã ngừng khóc, tuy vẻ mặt còn phức tạp, nhưng dường như cũng nhẹ nhõm phần nào.

“Trò ném vòng cũng thú vị mà… Mấy bạn hôm nay không đến, mình sẽ chịu trách nhiệm thuyết phục! Nào, đổi mục tiêu lại, cố gắng vào top 5 nhé!”

Mục tiêu đã bị hạ bậc, nhưng nhờ vậy mà bầu không khí trong lớp lại sôi động hẳn lên.

Giỏi thật, Ikushima-san. Chỉ nói vài câu mà đã xoay chuyển được tình thế.

Không hổ danh là cô gái được yêu thích nhất lớp (theo khảo sát của tôi).

Đang mải quan sát với vẻ cảm phục thì cô ấy quay lại và ánh mắt chạm phải tôi… Ể, sao lại là tôi?

Làn da trắng mịn, gương mặt dễ thương với sống mũi thẳng tắp. Ikushima-san kéo ghế lại gần, hơi nghiêng đầu và mỉm cười.

“Amemoto-kun, cảm ơn nhé. Thật ra khi nghe cậu nói ‘bắn súng’ tớ đã liên tưởng ra trò ném vòng. Nên thành ra như là chồng ý tưởng của cậu mất… xin lỗi nha?”

À ra là vậy… đến cả một người như tôi mà cô ấy vẫn để ý quan tâm.

“Hai trò đó vốn dĩ hệ thống cũng giống nhau mà. Tớ hoàn toàn không để ý đâu. Với lại, nếu gián tiếp giúp được thì tốt quá rồi.”

“Ừm! Cảm ơn nha~”

Ikushima-san vừa nói vừa lắc bàn tay tạo hình “kéo”, rồi kéo ghế về chỗ và quay lên phía trước.

Một cuộc trò chuyện ngắn ngủi như thế, lẽ ra chẳng đáng gì trong cuộc họp lễ hội văn hóa vừa mới khởi động lại.

Thế nhưng, tôi lại thấy hơi vướng mắc ở đâu đó.

Nếu ý tưởng của Ikushima-san là thứ cô ấy liên tưởng ra ngay khi nghe tôi nói “bắn súng”――

…thì sao đến giờ, giữa bầu không khí nặng nề như vậy, cô ấy mới chịu lên tiếng?

“…………”

Mà thôi, thời điểm phát biểu thì tùy từng người. Tôi gạt câu hỏi không thành “bí ẩn” ấy sang một góc đầu.Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên vì có thông báo.

Nhìn vào thì thấy vài tin nhắn. Người gửi là… Shion-san, đang ngồi ngay cạnh và lén gõ điện thoại.

“Cuối cùng cũng sắp xong rồi”

“Lát nữa tôi có chút việc với Amemoto”

“Thực hiện kế hoạch bí mật”

Hả, “kế hoạch” à? Là cái gì nhỉ… À, hay là chuyện kết bạn chăng. Cuối cùng cũng bắt đầu thật rồi.

Shion-san đang bị phạt vì thua trong trò đấu đố Watanuki-senpai, nên phải kết bạn trong lớp. Mười phần thì chín là chuyện đó.

“Cuối cùng thì ‘Hội chữa lành cho onee-san đến mức ướt sũng’ sẽ bắt đầu hoạt động, nên chuẩn bị tinh thần đi”

…Hoàn toàn không phải, và tôi cũng chẳng nhớ là mình từng tham gia cái hội nguy hiểm đó. Giờ phải chuẩn bị tinh thần kiểu gì đây?

“Địa điểm: tập trung ở nhà tôi”

Cô gái này đúng là muốn làm gì thì làm…!?

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Truyện bỏ xó lâu quá mém quên hết nd luôn:v
YAAI
Xem thêm
Hup 1 dua thoi
Xem thêm