• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 49: Đề xuất từ cặp chị em ‘não cá vàng’

2 Bình luận - Độ dài: 1,836 từ - Cập nhật:

Enjoy!

-------------------------------------

Đề xuất từ cặp chị em ‘não cá vàng’

Tan học rồi mà vẫn còn lác đác mấy đứa chưa chịu về. Với tôi, cái khung cảnh này vẫn hơi lạ lạ. Ừ thì cũng quen dần, nhưng vẫn thấy ngồ ngộ. Có lẽ vì đây không phải lớp học kiểu “an phận thủ thường” như tôi từng biết.

Tuần sau chỉ học buổi sáng thôi, rồi bước vào giai đoạn nước rút. Lễ hội văn hóa đầu tiên trong đời—toàn là thứ tôi chưa từng trải qua.

Lau dọn lớp xong, ban cán sự hô hào tập hợp mọi người lại để thông báo. Tôi vừa xếp ghế vừa nghĩ: “Ủa, cái này có cần thiết thật không nhỉ?”

Momozaki-san tươi cười, giọng đầy khí thế:

“Được rồi, hôm nay cố gắng hết mình nhé! Dù tiến độ có chậm cũng đừng lo! Không tai nạn, an toàn là trên hết nha!”

Từ đâu đó vọng lên tiếng ai chọc:

“Đã có ai đổ máu đâu mà lo vậy!”

Cả lớp bật cười rần rần. Bầu không khí thoải mái thật đấy, nhưng nghĩ đến việc dùng kéo, dao thì… ờ, cẩn thận vẫn hơn.

Ngay bên cạnh, giọng một cô gái vang lên, lạnh tanh:

“…Buổi thông báo này có thật sự cần không? Chia nhóm làm luôn chẳng hiệu quả hơn à…”

Chà, Shion-san đây mà. Cô nàng vẫn giữ nguyên cái mặt “tượng đá” mà buông lời chê bai. Cái miệng này đúng là chuyên tạo sóng gió.

Tôi chưa kịp nghĩ ra câu nào đáp trả thì Shiina-san, ngồi phía trước, quay lại nhẹ nhàng cười:

“Những khoảng thời gian thế này cũng quan trọng cho tập thể mà~. Với lại, đâu cần vội, đúng không? Nhất là nhóm truyền thông bọn mình gần xong rồi còn gì~”

Đấy, câu nói tưởng như vô hại nhưng thật ra là “đòn bẩy” cực mạnh: Bọn mình ổn rồi nhé, không cần thêm thời gian đâu.

Quả nhiên, Shion-san nhún vai, tỏ vẻ không hài lòng:

“Đó là nếu người ta chọn ý tưởng của cậu thôi… Bọn này vẫn còn một ý tưởng cực phẩm mà các cậu chưa thấy. Đúng không, Amemoto Touya?”

Ơ… gọi tên tôi rồi à?

“Ể? À, đúng rồi đúng rồi! Bọn tớ chuẩn bị kỹ lắm. Thậm chí tớ còn nghĩ thêm ở nhà nữa cơ. Mong sớm cho Shiina-san xem lắm luôn!”

“…Nghe giả tạo ghê… Có đáng tin không đây?”

Chuẩn, câu nghi ngờ đó đâm trúng tim đen. Vì thật ra… tôi có chuẩn bị gì đâu. Tôi bỏ cuộc từ sớm trong việc nặn ý tưởng, chuyển sang nghiên cứu truyền thông để phụ Shion thôi. Cô ấy sáng tạo hơn tôi nhiều.

Điều quan trọng không phải chất lượng quảng cáo, mà là hai cô này có chịu “hợp tác” với nhau không. Ý tưởng của tôi… không có giá trị mấy.

“…Cậu chuẩn bị từ hôm qua à? Vậy cho tôi xem luôn đi.”

Căng chưa.

“Ờ… ờm… Trước mặt mọi người tớ ngại lắm. Để sau được không?”

Không có thì lấy gì cho xem! Và tất nhiên, không thể khai ra sự thật rằng tối qua tôi chỉ chăm chăm soạn một tin nhắn cho senpai.

Cái tin nhắn mà tôi đã suy nghĩ mãi mới dám gửi đi ấy…

Nên khi nhận được phản hồi: ‘Chị sẽ cố gắng vì em, hãy mong chờ ngày hôm đó nhé’ – tôi vui lắm. Câu trả lời ngắn gọn mà ngầu ghê. Chả trách có nhiều người ngưỡng mộ Watanuki-senpai.

…Nhưng nếu họ thấy senpai lúc ở phòng tôi mấy hôm trước, chắc sẽ sụp đổ hình tượng mất. Y như con capybara ngâm suối nước nóng, mềm nhũn.

Nghĩ đến đó tôi suýt bật cười.

“Hừ, cái mặt phởn phơ kia… Trong khi đây là trận chiến phân định thắng bại… Tôi đi trước.”

Shion tặc lưỡi, cầm cặp bỏ ra ngoài. Ơ, mặt tôi lộ rõ thế à?

Tôi vội xoa xoa má thì Shiina-san liếc nhìn, khẽ cười:

“Á à, chọc giận cô ấy rồi. Không sao chứ? Không đuổi theo à?”

“Ờ, tớ quen bị bỏ lại rồi… Lát tớ sẽ dỗ cô ấy hết giận.”

“Nghe tự tin ghê. Cậu quen con gái rồi nhỉ. Không yêu Shion mà thân thiết ghê~?”

Tôi có cảm giác như cô nàng đang dò xét, nhưng chắc không phải. Có lẽ đây là kiểu “thả thông tin” cho những người xung quanh.

Quả nhiên, Momozaki-san – người định bước tới bắt chuyện – nghe thấy, liền reo lên:

“Á~ Ơ~! Không hẹn hò à!? Tớ tưởng hai người kiểu ‘cặp đôi hay cãi nhau’ chứ!”

“Không, không. Toàn cãi nhau thôi. Thật ra chắc cô ấy còn ghét tớ nữa.”

Dù tôi phủ nhận, Momozaki-san vẫn tỏ vẻ như vừa khám phá bí mật động trời.

“À xin lỗi nhé, tớ chen ngang mất! Thật ra tớ nhờ Shiina-chan giúp nhóm bên kia—”

“Xin lỗi nha, hôm nay tớ không giúp được rồi~. Công việc nhóm truyền thông đang dồn lắm. Thật sự xin lỗi nha~.”

Shiina chắp tay, khuôn mặt áy náy cực chuẩn mực. Không cần tôi hỗ trợ, cô nàng xử lý gọn ghẽ.

Nghe nói hôm qua còn giúp người ta một tay cơ mà.

Cô bạn kia thoáng sững người, rồi gật đầu lia lịa:

“À, phải rồi phải rồi! Tớ đúng là mặt dày thật. Hối hận quá~.”

“Không sao, đừng bận tâm. Tớ cũng muốn ủng hộ Yuu hết sức mà. Thôi nhé, bọn tớ đi đây, Shion đang chờ.”

“À, ừ… Momozaki-san, gặp lại nhé.”

Bỏ lại cô nàng với lời cổ vũ “Nhóm truyền thông cố lên!”, bọn tôi ra khỏi lớp.

Vừa len lỏi qua hành lang nhộn nhịp, tôi vừa hỏi:

“Shiina-san, hôm qua cậu làm việc trong lớp à? Nhưng tớ nhớ cậu nói áp lực vì mấy lời tỏ tình mà…”

“Tớ mà tách ra ngay thì kỳ lắm đúng không? Nên từ từ tạo khoảng cách, lại còn thể hiện là mình bận truyền thông. Như vậy sau lễ hội còn có lý do ‘Bận quá nên không nghĩ đến chuyện tỏ tình’ để biện minh nữa.”

Ôi trời, tính toán chuẩn chỉnh thế này thì ai chơi lại. Khuôn mặt mong manh kia mà đầu óc thì như một chị giám đốc. Cùng tuổi tôi thật không đấy?

Đang trầm trồ thì tôi bắt gặp ánh mắt cô ấy. Ánh nhìn khó đoán.

“Mà này, Amemoto-kun… cậu chẳng nhận ra bản thân mình nhỉ?”

“…Hả?”

“Kiểu như cậu chẳng để ý người khác nghĩ gì về mình, hoặc mình đang được nhìn thế nào ấy.”

“Ể, không… tớ nghĩ là có để ý mà. Tớ cũng cố suy nghĩ về chuyện đó.”

“Nếu vậy thì độ chính xác thấp lắm. Nên chú ý hơn nhé. Không thì một ngày nào đó, cậu sẽ làm ai đó tổn thương mà chẳng hay biết.”

Giọng nói đó không trách móc, mà giống lời khuyên từ một người từng trải.

Không biết trong mắt Shiina-san, Amemoto Touya là người thế nào nhỉ? Nếu thân hơn, tôi sẽ được nghe chăng?

Có khi cả câu trả lời cho câu hỏi tôi băn khoăn bấy lâu: “Thế nào là thích?”

Nghĩ đến đó, tự nhiên thấy khó mở lời. Thôi, để dịp khác.

-----------------------------

À, bây giờ đang là mùa đọc sách. Dưới tán cây đỏ rực, cô gái yêu sách quen thuộc đang ngồi trên chiếc ghế đá.

Shion-san vắt chân, vừa nghịch khuyên tai vừa đắm chìm vào sách, cạnh đó là chai soda vị dưa gang. Nhìn kỹ, yếu tố “thiếu nữ văn học” chỉ tồn tại… một góc thôi.

“…Cuối cùng cũng đến… Cậu nên ý thức hơn với tư cách thành viên nhóm truyền thông chứ…”

“Cậu thật sự coi mình là trưởng nhóm nhỉ.”

Hành động khép sách “phạch” ung dung thế kia, trông cứ như cao thủ.

Shiina chẳng bận tâm, ngồi xuống cạnh tôi, đặt tay lên vai Shion:

“Cậu đọc gì thế~? Cho tớ xem bìa được không?”

“U… uế, tất nhiên là không được…”

“Cho tớ biết đi mà, coi như để bọn mình thân thiết hơn nhé~. Hôm qua hơi căng thẳng một chút, tớ muốn làm hòa với Shion cơ~.”

“…!? Ơ, ư, a…”

Shion rõ ràng đang loạn nhịp tim. Cuối cùng, lí nhí:

“Tôi… tôi nói vì lợi ích nhóm thôi nhé… Tôi đang đọc… ‘Tôi sẽ không quay về đất nước đã bỏ lại Thánh nữ trong rừng sói! Dùng năng lực điều khiển mặt trăng để cường hóa bầy sói, rồi sống nhàn nhã vui vẻ!’…”

Đọc một hơi, rồi thở dốc như vừa chạy 200m.

“…Không… không phải thế đâu…!”

Chưa kịp nghe phản ứng của chúng tôi, cô nàng đỏ bừng, cuống quýt:

“Cái này có chuyển thể anime nên tớ đọc thử thôi! Bình thường tớ đọc mấy thứ trí tuệ hơn… kiểu như… Inō Tadataka chẳng hạn…”

“Ồ~ đọc bản đồ Nhật cổ à~?”

“…Tôi cuống quá nên nói nhầm rồi…!”

Ôi, gương mặt lạnh lùng kia giờ đỏ như quả cà chua. Trong khi Shiina thì mỉm cười hiền lành. Shion-sama, xin chia buồn, cô bị dắt mũi rồi…

Tôi đâu thể đứng nhìn. Vai trò của tôi là hỗ trợ, phải điều hướng thôi.

“Được rồi, giờ mọi người thoải mái rồi nhỉ, chúng ta vào việc chính. Shion-san, cậu trình bày ý tưởng quảng bá mà cậu chuẩn bị nhé.”

“…Cậu lợi dụng lúc tôi rối để đẩy phần mình xuống sau đúng không…?”

Shion liếc tôi, mắt sắc như dao. Quanh tôi đúng là toàn mấy cô nàng đáng gờm…

“K-không, tớ nhường thôi. Trong hầu hết board game, người đi trước có lợi thế, lẽ ra tớ nên làm trước.”

“Ai mà tin được…”

Shion nghi ngờ, nhưng vẫn lấy sổ phác thảo ra. Tay cô ấy hơi run.

Nguyên nhân? Rõ rồi. Shiina ngồi cạnh mỉm cười, giọng ngọt ngào mà sắc lạnh:

“Tớ nhắc lại nhé. Nếu tớ không thấy ý nghĩa khi làm việc cùng hai cậu, tớ sẽ làm một mình. Nên hãy trình bày với tâm thế đó nha~.”

Giọng nghe dịu dàng, nhưng lời thì như dao.

Đúng vậy, đây là một buổi thuyết trình quyết định số phận. Không lọt mắt xanh Shiina, thì đừng mơ hợp tác.

Shion hít sâu, khẽ gật đầu, mở sổ:

“Ý tưởng này… tôi nhờ người chị mà tôi rất kính trọng giúp đỡ… Giờ xin phép trình bày.”

Ồ, Watanuki-senpai tham gia à? Vậy chắc ổn đây. Tôi vừa thở phào vừa mong chờ—

“Chúng ta sẽ chiên vòng ném của trò chơi ném vòng lên, biến chúng thành bánh donut, rồi ăn.”

“…M-Mình có nghe nhầm không nhỉ~?”

Shiina nhìn tôi, mặt kiểu WTF.

Watanuki-senpai ơi, chị đã làm gì mà đẻ ra được cái ý tưởng trời ơi đất hỡi này vậy chứ…!?

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Hở tui ms nghe cái quái j z tr:)))
YAAI
Xem thêm
Wtf idea cljv tr🙉
Xem thêm