Tập 02
Chương 50: Ngày cuối trong hành trình chinh phục mục tiêu: Gắn kết ban tuyên truyền (Phần giải tán)
1 Bình luận - Độ dài: 2,227 từ - Cập nhật:
End bom :3
Enjoy!
--------------------------------
Ngày cuối trong hành trình chinh phục mục tiêu: Gắn kết ban tuyên truyền (Phần giải tán)
Tôi đọc lại lần nữa dòng chữ mà Shion-san đang giơ lên, mặt hớn hở như vừa thắng lớn khi ngồi trên băng ghế.
Hmm… “Biến vòng ném thành bánh donut để ăn!” hả? Ừm… đầu tôi bắt đầu nhức nhức rồi đây.
Những chữ viết trong cuốn sketchbook kia, nhỏ thôi nhưng rất đẹp, chắc chắn là nét của Watanuki-senpai. Hai người này đúng là nghiêm túc hợp tác để cho ra cái kết luận này thật.
Thật tình, hai chị em nhà Watanuki trông thì có vẻ ngây thơ hơn so với dáng vẻ bên ngoài, nhưng thực chất cũng thuộc dạng có năng lực. Đề xuất kiểu này hẳn phải có dụng ý gì đó chứ.
Vấn đề là tôi phải moi được ý nghĩa ẩn sau nó, rồi trình bày sao cho khách hàng thấy được sự hấp dẫn trong đó. (Nói thẳng ra, hiện tại Shiina đang đơ ra như tượng.)
“À này, Shion-san… Cậu định chiên nhựa lên ăn là với mục đích gì thế?”
“Ể? Mục đích gì á… Thì gây ấn tượng… chứ còn gì…”
“Ừ thì đúng là nếu cắn bánh donut mà bên trong lại xuất hiện vòng ném thì cũng sốc thật đấy…”
Công nhận ấn tượng thật. Hiệu quả quảng bá thế nào chưa rõ, nhưng ít nhất độ chú ý đến trò ném vòng sẽ tăng cao. Có khi ý tưởng này cũng không tệ lắm nhỉ? Tôi bắt đầu ngửi thấy mùi hợp lý rồi đấy, nhưng vẫn cần đào sâu hơn.
“Watanuki-senpai cũng tham gia góp ý đúng không? Chắc là đêm qua à? Chị ấy đóng vai trò thế nào?”
“Chị… chị tớ cho tớ một ‘hạt giống’ ý tưởng thôi. Chị bảo: ‘Đêm rồi nên thèm đồ ngọt quá. Nhắc đến ném vòng thì donut chẳng hạn?’ Thế là hai chị em phát triển thêm.”
Cổ bắt chước giọng chị mình giống đến đáng sợ luôn. Tôi dễ dàng hình dung cảnh senpai mặc đồ ở nhà, tỉnh bơ nói câu đó. Khoan… chẳng lẽ do cái tin nhắn “lại cùng ăn đồ ngọt nhé” mà tôi gửi nên chị ấy mới nghĩ ra à? Thôi, chắc tôi ảo tưởng rồi.
Dù sao, lần tới gặp senpai tôi sẽ chuẩn bị donut. Cảm giác cứ như bà ngoại quê chuẩn bị quà cho cháu ấy nhỉ…
“…Lại cười tủm tỉm nữa. Đề xuất của tôi kỳ cục đến vậy sao…?”
“À không, xin lỗi. Không phải vậy đâu. Chỉ là tớ ngạc nhiên vì đó là một ý tưởng mà tớ không bao giờ nghĩ ra thôi.”
Shion – cô nàng lúc nào cũng mạnh mẽ – giờ lại trông hơi rụt rè, khiến tôi hơi hoảng. Phải rồi, cô ấy cũng đã vắt óc nghĩ mà. Giờ mà để cô ấy thấy bất an thì không được.
Vai trò của tôi là hỗ trợ. Phải biến cái ý tưởng này thành thứ khả thi. Tôi liếc sang Shiina – người vẫn đang hóa đá – rồi nói:
“Thật ra xét về trình diễn thì cũng hiệu quả đấy. Ừm… tớ thấy ý tưởng này ổn đấy.”
“Ơ… Touya, cậu nói thật à?”
Shiina ngẩng lên, nhíu mày kiểu thật chứ không phải xã giao. Có vẻ cô ấy bất ngờ khi tôi đứng về phe đồng ý.
“Tớ nói thật. Dù… cũng phải chỉnh sửa, không thể bê nguyên xi đâu.”
Đúng vậy. Nếu để nguyên, sẽ có người khó chịu vì cho là “chơi đùa với thức ăn”. Thế nên, cần một cú biến tấu. Và tôi đã nghĩ ra thứ này rồi.
“Vậy hai cậu xem cái này nhé. Tớ có chuẩn bị chút rồi.”
“…Cuối cùng cũng chịu làm gì đó à? Mau cho tôi xem.”
Ánh mắt Shion pha lẫn chán nản và kỳ vọng. Này, tôi dám chắc là có kỳ vọng đấy nhé. Giọng cô nàng nghe còn hơi háo hức nữa kìa.
Tôi mở cặp – vốn định xách về nguyên si – rồi rút ra một túi giấy và một cốc giấy đã chuẩn bị sẵn. Giờ thì… Let’s Magic!
“Shion-san, cho tớ mượn chai soda vị dưa gang kia được không?”
“…Ể? Để làm gì?”
“Để giải thích. Làm ơn nhé.”
“…Nếu cần thì… đành thôi. Tôi còn nợ cậu một ân huệ. Cho cậu đấy… nhé…?”
Tôi nhận chai nước từ tay cô ấy, ngạc nhiên vì cổ hơi đỏ mặt. Không hiểu sao luôn, nhưng thôi, tập trung vào màn ảo thuật đã.
Nắp chai vốn đã lỏng, tôi mở ra, rót chất lỏng xanh lá vào cốc giấy rồi giấu đi thật kín. Chuẩn bị xong!
“Giờ thì nhìn cái túi này nhé. Bên trong trống rỗng. Dốc ngược cũng chẳng có gì đúng không?”
“Ừ… đúng là trống…”
“Vậy mà nếu tớ vỗ tay một cái? Ồ! Từ trong túi lại xuất hiện chai soda vừa nãy!”
“…! Cậu biết làm ảo thuật luôn à… Giỏi đấy. Lần sau nhớ dùng bài tây nhé… tôi nghĩ sẽ hợp với cậu đấy.”
Không chỉ được vỗ tay, tôi còn nhận luôn cả gợi ý cho lần sau. Tự dưng thấy phấn khích hẳn, giống như hồi còn mơ làm tuyển thủ eSports, cái cảm giác lý thuyết được thực tế công nhận ấy, nó kích thích thật sự.
“Nhưng này, sao tự dưng cậu làm ảo thuật thế? Xin lỗi nhé, chắc do tớ kém hiểu biết, nhưng tớ chẳng hiểu ý nghĩa nó luôn.”
Shiina nở một nụ cười xã giao hoàn hảo. Cái cảm giác xúc động lúc nãy bay đi mất. Vừa mềm mại vừa đáng sợ, công nhận đỉnh thật…
“À không, ý tớ là… nếu áp dụng kiểu ảo thuật này để biến donut thành vòng ném thì sao nhỉ? Như vậy không cần chiên nhựa, an toàn hơn, đúng không?”
“…Amemoto Touya. Từ giờ tôi sẽ gọi cậu là ‘Thiên tài’.”
“Không không, danh hiệu đó nặng lắm. Nếu nói thật thì người tạo ra thứ từ số 0 mới là thiên tài – chính là hai chị em Watanuki kìa.”
“Fufun… Cũng không đến mức đó đâu. Chị tôi mới là người giỏi.”
Chúng tôi hiếm khi công nhận nhau như lúc này.
So với quyết định bộc phát, đây là một điểm đến khá ổn. Một màn trình bày đáng xem đấy chứ.
“Ra vậy…”
Ấy thế mà, khoảng cách giữa tôi và Shiina hình như lại xa hơn.
“Tớ xem nhẹ hai cậu rồi. Kiểu như… hai người không hề ngần ngại phá vỡ giới hạn nhỉ.”
“Hả? Giới hạn?”
“Tớ khen khả năng sáng tạo của hai cậu đấy, nhưng ý tớ là… nếu chỉ có hai cậu thì sẽ lao đi mất kiểm soát.”
Cô nàng vừa nói, vừa xoay xoay bàn tay, xoa bóp như đang khởi động. Biểu cảm thì nghiêm túc thấy rõ, và lần này cô ấy nhìn thẳng vào tôi chứ không phải Shion.
“Tớ sẽ quan sát từ bên ngoài. Tham gia trực tiếp vào dự án này không hiệu quả đâu.”
“Ể!? Ý Shiina là… bọn tớ không đủ ‘trình’ để cậu làm cùng à?”
Cô ấy chẳng phủ nhận, chỉ đứng lên, phủi thẳng váy. Hỏng rồi, cô ấy định đi thật.
“Tớ cứ tưởng bọn tớ đang đi đúng hướng chứ…”
“Đúng vậy. Chính vì tốt nên tớ – người luôn ở trong khuôn khổ – sẽ chẳng giúp được gì. Nhưng yên tâm, tớ sẽ giám sát để hai cậu không làm mọi thứ đổ bể. Được chứ?”
Cô nàng làm động tác như đang cầm camera tưởng tượng để quay. Dễ thương thì có, nhưng mấy từ “giám sát” nghe vẫn rờn rợn.
“…Giám sát là sao chứ?”
Có vẻ Shion cũng chẳng biết nên hiểu thế nào. Shiina vẫn giữ nụ cười, không trả lời thẳng:
“Tớ sẽ vừa làm việc của tớ, vừa theo dõi tiến độ của hai cậu. Vậy nhé?”
“À… Tớ hiểu rồi. Ý cậu là tách riêng phần việc, đúng không?”
“Chuẩn luôn. Từ tuần sau, tụi mình sẽ làm việc ở phòng thông tin nhé! Ai nấy cố gắng, rồi cùng chia động lực nào~”
Nói cách khác, không làm chung nhưng vẫn ở gần.
Xem như mục tiêu đã đạt được… nhưng đây có phải kết quả tốt không nhỉ? Không phải phân công, mà gần như chia rẽ. Team truyền thông coi như tan rã rồi còn gì…
Trái ngược với suy nghĩ của tôi, Shiina mỉm cười rạng rỡ.
“Vậy hẹn gặp lại thứ Hai nhé. Tớ mong chờ được xem thành quả của hai cậu lắm đấy – mong chờ MAX luôn! Có gì cứ hỏi tớ nhé!”
Cô ấy bước ngang qua tôi, để lại mùi hương hoa thoảng nhẹ rồi tan biến. Hai tay đan sau lưng, cầm túi xách, cô ấy chậm rãi bước ra cổng trường.
Chỉ còn hơn một tuần nữa là lễ hội văn hóa.
“Ikushima Shiina là người thế nào vậy chứ… Tôi chẳng cảm giác sẽ thành bạn được…”
“Tớ cũng nghĩ vậy.”
Tôi dạo này cũng hay nghĩ giống Shion thế này.
Nhưng mà… ít nhất vẫn có thời gian ở cạnh nhau. Thời gian còn ít, nhưng chắc xoay xở được thôi.
…Sẽ được nhỉ? Nghĩ tích cực kiểu gượng ép này tự nhiên khiến tôi thấy… miệng hơi đắng.
Chất lỏng sót lại trong cốc giấy mà tôi uống cạn, ngọt đến mức không tin nổi.
----------------------------------------------------
Dù là tối thứ Bảy, nhưng trong lòng tôi chẳng yên chút nào.
Hiếm khi nào tôi lại nằm dài trên sàn phòng mình thế này – không gối, không đệm, nhìn trần nhà mà thở dài.
“Phải làm sao đây…”
Mãi sau này tôi mới chợt nhận ra một sự thật đơn giản mà đau lòng: cái trò ảo thuật biến donut thành vòng ném để trình diễn ở trường… người đứng trên sân khấu sẽ là tôi.
Trước mặt đông người? Chỉ nghĩ thôi cũng gai hết cả sống lưng. Nó kéo tôi về cái thời còn làm streamer – thời mà ánh nhìn của người khác như áp lực vô hình đè lên vai. Giờ nghĩ lại vẫn thấy khó chịu.
Chưa kể, mấu chốt là… tôi vẫn chưa nghĩ ra được bí quyết nào để thực hiện trò đó.
Nhưng nói thật, thứ khiến tôi bồn chồn lúc này không chỉ là lễ hội văn hóa.
Tiếng cười ríu rít vang lên từ phòng của Mei cũng là một dạng tra tấn tinh thần. Hôm nay, hội bạn thân của chỉ kéo đến tụ tập ngủ lại. Tôi chẳng biết lúc nào cái hội ấy sẽ hứng chí mà ùa sang phòng tôi.
Nếu bị gọi sang, tôi sẽ lại trở thành trò đùa cho mấy chị gal lớn tuổi mất.
“Em trai ơi, nói gì vui vui đi nào~” – nghe câu đó là toang ngay (tôi từng trải rồi). May mà lần đó Mei còn lên tiếng cứu: “Em trai tớ nói gì cũng hài mà!”… nhờ vậy tôi mới sống sót.
Giờ tôi chỉ muốn một chút healing. Hay là mở vài video động vật dễ thương để giải tỏa nhỉ. Nghĩ thế, tôi gượng dậy, với tay lấy điện thoại.
“À mà… giải đấu hôm nay của Watanuki-senpai… sao rồi nhỉ?”
Chuyện tìm “liều thuốc tinh thần” tạm gác lại, tôi chợt nhớ hôm nay là ngày thi đấu chính thức của senpai.
Dạo này chị ấy tập luyện căng lắm. Không biết lúc vào sân có giữ được bình tĩnh không nữa.
Mấy chuyện này có nên hỏi thăm không nhỉ… Vừa nghĩ, tay tôi đã gõ xong tin nhắn: “Giải đấu hôm nay thế nào ạ?”
Ngón tay tôi vừa chạm gần nút gửi thì điện thoại rung bần bật.
‘Giờ chị đến nhà em được không?’
‘Giải đấu thế nào rồi, HẢ GIỜ ĐẾN LUÔN Ạ!?’
Phản xạ ngu người khiến tôi thêm luôn phần cảm thán vào tin nhắn đang soạn dở rồi bấm gửi.
Khoan, đến giờ luôn á!?
Đồng hồ chỉ hơn 10 giờ đêm. Muộn thì tôi không ngại – quen rồi. Nhưng nếu bị hội gal trong phòng bên cạnh bắt gặp, thì đảm bảo sẽ có một rổ hiểu lầm.
Dạo này tôi có cảm giác mấy tin đồn kỳ quặc lan nhanh như virus. Tốt nhất là từ chối. Tôi muốn gặp lắm, nhưng phải kìm lại bằng tất cả lý trí còn sót…
‘Vì chị có một chuyện rất muốn làm cùng em.’
Chuyện gì cơ? Muốn làm cùng tôi… là chuyện gì vậy?
Đáng sợ thật, trí tò mò này. Cực kỳ tò mò, nhưng phải kìm chế. Phải kìm chế như thép…!
‘Chuyện này hai đứa cùng làm thì sẽ vui hơn nhiều đó.’
Phản xạ lần này nhanh hơn lý trí:
‘Phòng em thì hơi khó, vậy gặp nhau ở công viên gần nhà nhé.’
Tất nhiên là tôi không chịu nổi mà đồng ý ngay. Gặp thôi mà… chắc không sao đâu. Không vào nhà thì đâu có vấn đề, nhỉ?
À, tiện thể ghé cửa hàng tiện lợi mua ít donut mang theo vậy.


1 Bình luận
YAAI