Enjoy!
--------------------------
Chìa khóa dẫn đến cánh cửa bí mật
Buổi sáng trong lớp học, tôi đang nhấp từng ngụm cà phê đá đựng trong bình nước.
Vừa dụi đôi mắt mệt mỏi, tôi vừa tự kiểm điểm. Rõ ràng đã nhắc nhở senpai đừng thức khuya, vậy mà thỉnh thoảng tôi cũng làm y như vậy…
Tối qua, sau khi đuổi chị gái ra khỏi phòng cho đến lúc đi ngủ, tôi cứ mãi suy nghĩ về một chuyện. Vì thế mà sáng nay không thể đến lớp sớm nhất được.
Điều tôi suy nghĩ chính là về cô gái kia, người đang nghịch tóc bạn mình ở phía trước lớp.
Ikushima-san đang dùng camera trước của điện thoại để cho Momosaki-san xem.
“Rồi, khách hàng kiểm tra thành phẩm nào! Kiểu tóc này đảm bảo sẽ khiến mọi người thấy cậu giống một thủ lĩnh đấy nhé~”
“Cảm ơn Shiina-chan nhé! …Ơ nhưng đây là kiểu Two-side up! Tóc chổng lên thế này thì còn đâu sự uy nghi của một người dẫn đầu chứ!”
“Ahaha, vốn từ phàn nàn của cậu phong phú ghê. Nhưng thực sự hợp với cậu mà? Trong thời gian lễ hội văn hóa này, tớ đề xuất kiểu này nhé~”
Cô khách nhỏ nhắn đang nắm hai chùm tóc trách móc, còn Ikushima-san thì định xoa đầu để trấn an.
Cảnh tượng hai người đi cùng nhau thế này trong lớp tôi cũng thấy khá nhiều lần rồi.
Bạn bè chơi đùa, một khung cảnh quen thuộc.
Ừm… đúng vậy, quen thuộc… Ikushima-san – cô gái vừa thanh tú vừa tinh nghịch, lại rất được yêu mến.
Muốn tin rằng con người ấy chẳng có gì giấu giếm… Nhưng tôi vẫn đổi từ bình nước sang điện thoại, kiểm tra lại loạt tin nhắn mà tối qua tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
“Cảm ơn cậu đã vất vả nhé! Bản nháp poster đã xong rồi. Tớ làm gấp nên chất lượng vẫn chưa được tốt lắm, nếu có điểm nào cần cải thiện thì cứ thoải mái góp ý nhé!”
Bản thiết kế Ikushima-san gửi chẳng hề có một “kẽ hở” nào mà tôi có thể chỉ ra.
Không biết cô ấy có học thiết kế không, nhưng cách bố trí chữ rất dễ đọc, font chữ cũng loại bỏ được cảm giác non nớt của học sinh.
Hình minh họa trò ném vòng cũng rất khéo léo.
Không phải là mấy hình miễn phí rẻ tiền, mà giống như kiểu pictogram được thiết kế chỉnh chu. Những vòng tròn có viền được vẽ sao cho đang bay chéo về phía bóng dáng một con thú nhồi bông.
Chấm điểm thì có hơi thất lễ… nhưng nhẹ nhàng cũng phải trên 90 điểm. Thật sự đáng khâm phục. Trong khi đó, “nhà thiết kế” ấy vẫn chưa ngừng nghịch tóc bạn.
“Nhưng hợp quá trời~. Dễ thương đến mức muốn ăn luôn ấy, muốn nướng luôn.”
“Cấm nướng Momosaki nha! Chỉ vì tớ mặt trẻ con mà lại thế! Đây đâu phải kiểu tóc tớ đặt hàng!”
“E~ nhưng như vậy mới giống hình tượng một thủ lĩnh đáng được bảo vệ chứ. Tạm thời cứ để vậy đi?”
“Hình tượng lý tưởng của tớ là người dẫn dắt mọi người cơ mà. Thật là~ đã tin vào sự khéo tay của Shiina-chan mới nhờ cậu mà.”
Momosaki-san bĩu môi khi nói. Ra là bạn bè cũng công nhận cô ấy khéo tay.
… Nhưng dù vậy, cách cô ấy làm việc thế này liệu có ổn không. Tôi lại đọc lại những tin nhắn được gửi ngay sau bản poster.
“Với lại này.”
“Công việc của ban truyền thông giờ chẳng còn bao nhiêu đâu.”
“Chỉ còn việc nghĩ cách quảng bá hay quản lý SNS thôi!”
“Mấy việc đó tớ cũng có ý tưởng rồi.”
“Lịch trình cũng đã có trong đầu tớ rồi.”
“Nên từ giờ tới ngày diễn ra sự kiện, cứ thoải mái nhé!”
Những dòng chữ ấy đầy sự quan tâm, chu đáo. Cả sticker con mèo tắm nắng cũng thật ấm áp.
Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy như bị vạch một ranh giới kiểu “Chỉ mình tớ là đủ rồi”… Hay là tôi đang suy nghĩ quá sâu?
“Amemoto Touya.”
“Uwa!”
Không biết từ khi nào, Shion-san đã đến lớp và đang nhìn xuống tôi.
Chỗ ngồi ngay bên cạnh mà cô ấy vẫn còn đeo cặp trên vai. Như mọi khi, một bên quai vẫn đung đưa.
“Tin nhắn của Ikushima Shiina… kiểu như đang nói bóng gió rằng chúng ta hầu như chẳng còn đất diễn nữa à?”
“À… ừ, cậu cũng nghĩ vậy à?”
Có vẻ như Shion-san, người có con mắt quan sát tinh tường, cũng đồng quan điểm.
Để giữ bí mật, chúng tôi ghé sát đầu vào nhau thì thầm, nhưng mà này, gần quá! Khuôn mặt hoàn hảo ấy áp sát như vậy… Ước gì giọng cổ cũng hạ xuống một chút thì tốt biết mấy…
“…Là tại tôi không tham gia các hoạt động của lớp… nên bị nghĩ là vô dụng à?”
“Ể? À thì… ừm, khả năng đó cũng có.”
“Nếu vậy… phải làm gì đó thôi… phải làm cho được. Từ giờ tôi sẽ cố gắng để gỡ lại.”
Một tuyên bố đầy quyết tâm. Đúng là Shion-san từ đầu đã muốn kết bạn trong lễ hội văn hóa, thậm chí còn giơ tay đăng ký nhanh nhất để tham gia tích cực.
Ngay cả bây giờ, cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định kết thân với nhóm truyền thông. Vẫn muốn làm bạn với Ikushima-san.
Nếu vậy thì, với tư cách là người cùng lập kế hoạch và cũng là đồng minh, tôi cũng phải vùng vẫy chứ.
“Vậy thì mình qua hỏi thử xem có việc gì có thể giúp được không nhé.”
“Đồng ý… nhưng cậu cũng phải đi cùng. Đây là mệnh lệnh của trưởng nhóm…”
“Trưởng nhóm chắc chắn không phải là cậu đâu, nhưng thôi, OK, chưa cần nhờ tôi cũng sẽ đi cùng mà.”
Bị nắm chặt đến tận cổ tay và nói với vẻ bất an như vậy thì không đi không được. Watanuki-senpai cũng bảo chúng tôi phải hợp sức cơ mà. Hai đứa cùng thử thách nào.
“Vậy thì chờ thời điểm thích hợp để bắt chuyện nhé… Khoan khoan Shion-san, dừng lại đã. Sao cậu cứ định lao thẳng tới vậy?”
“Hả? ‘Thời điểm’ gì chứ, có phải đang chơi nhảy dây đâu…”
Shion-san nhíu mày nhìn bàn tay mình đang bị giữ lại. Này, nếu tôi không chặn thì cậu ta định xông vào thật.
Phía trước lớp, hai cô nàng dễ thương đang trò chuyện rôm rả.
Bình thường, cả hai luôn được bao quanh bởi mọi người bất kể nam hay nữ, nhưng giờ đây, họ đang tận hưởng cuộc nói chuyện riêng tư một cách thoải mái.
“Nếu chúng ta chen vào giữa bầu không khí hòa thuận đó, rồi đột ngột chuyển sang chế độ công việc, thì ấn tượng đối với hai đứa mình – vốn có khả năng đang bị coi là bị gạt ra ngoài – sẽ thế nào?”
“…Có lẽ sẽ càng tệ hơn…? Vậy, chờ cho đến khi không khí dịu xuống?”
Đúng vậy, đợi đến lúc cuộc trò chuyện của họ lắng xuống rồi hãy mở lời sẽ an toàn hơn.
Shion-san có vẻ không hài lòng, cứ bồn chồn, nhưng đành chịu, không thích vòng vo thì cũng ráng nhịn nhé.
“—Vì là trưởng nhóm, nên tớ muốn lễ hội văn hóa này trở thành một kỷ niệm đáng nhớ nhất trong đời!”
Momosaki-san vừa than phiền xong về kiểu tóc thì giờ lại nói về kỳ vọng với lễ hội.
“Ahaha, nghe đến phát chán rồi~. Cậu đúng là từ xưa đến giờ mê lễ hội ghê. Tớ ủng hộ mà.”
“Lại giả vờ như chuyện người ngoài nữa. Tớ muốn lễ hội này thành kỷ niệm lớn nhất không chỉ cho tớ, mà còn cho Shiina-chan nữa!”
“Hả, cho tớ á? Tớ thấy vậy là đủ rồi. Với tớ thì đây đã là một lễ hội cực kỳ đáng nhớ rồi. Hài lòng lắm~”
“Còn chưa bắt đầu cơ mà! Vì năm nay là cơ hội lớn của Shiina-chan đấy nhé! Ở lễ hội đêm ngày đầu tiên, với… cậu biết rồi đó, câu lạc bộ bắn cung—”
Câu lạc bộ bắn cung?
Ngay khi nghe thấy cụm từ khiến mình cực kỳ tò mò ấy, Ikushima-san đảo mắt nhìn quanh lớp, rồi khi thấy chúng tôi, cô ấy mỉm cười.
“À xin lỗi nhé, tớ vừa thấy mấy bạn trong ban truyền thông đến rồi, để tớ qua đó nhé? Có chuyện cần bàn để làm lễ hội tuyệt hơn.”
“Ế? À, ừ… Nếu là để cải thiện thì trưởng nhóm sẽ tiễn cậu đi! Đi đi nhé!”
Được Momosaki-san tiễn, Ikushima-san nhẹ nhàng bước về phía chúng tôi. Cô ấy vừa đi vừa khẽ lướt ngón tay trên mặt bàn dọc lối đi.
“Chào buổi sáng, hai cậu. Mình không nhận ra là hai người đã đến, xin lỗi nhé?”
Ikushima-san nở một nụ cười rạng rỡ. Nhìn nụ cười đó, tôi gần như chắc chắn.
Cô ấy vừa dùng ban truyền thông như một nơi trú ẩn.
Có lẽ ngay từ đầu, nếu bị chạm đến một chủ đề mà mình không muốn nói, cô ấy định sẽ tìm cớ qua đây.
Cô ấy nhận ra rồi, nhưng lại giả vờ như không biết — trong đó ẩn giấu một sự toan tính.
“À, ừ, chào buổi sáng.”
Muốn làm sáng tỏ điều đó, một phần vì để hỗ trợ Shion-san – người đang muốn kết bạn với cô ấy.
Nhưng hơn thế, chính là bản năng của một game thủ luôn muốn mở những cánh cửa bí mật trong dungeon. Thú thật là sự tò mò đang bùng nổ.
Trong cảm giác vừa lo lắng vừa háo hức, tôi nói:
“Có vài điều tớ muốn hỏi cậu, Ikushima-san. Ra ngoài lớp nói chuyện được không?”
Nguyên liệu đã sẵn sàng, giờ thử bùng nổ một lần xem sao.


1 Bình luận
YAAI