Cô còn lại bao nhiêu ngày để sống nữa?
Con số được viết trên chiếc vòng cổ đính cúc áo mà cô để lại lãnh địa là gì?
‘248…’
Cô còn khoảng tám tháng nữa để sống. Chỉ còn chừng đó thời gian nữa mà thôi.
‘Mình vẫn ổn. Mình chỉ cần sống với Ngài ấy thêm bốn tháng nữa thôi. Vẫn còn quá sớm để thất vọng…’
Bầu trời như tấm lụa đen căng ra trước mắt cô. Phrysia trống rỗng nhìn lên bầu trời ấy, với với một suy nghĩ trong đầu.
Nghĩ lại thì.
‘Đêm cuối cùng trong kiếp trước của mình, cũng chẳng có chút ánh sao nào.’
Và cả ở kiếp này nữa, hoàn toàn là một màu đen đặc.
= = =
“Chết tiệt!”
Trái tim Albireo đập lên liên hồi khi anh quay trở lại sảnh khiêu vũ. Tầm nhìn của anh nhuốm đỏ vì cảnh tượng mà anh đang thấy.
‘Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?’
Anh đã xin lỗi, loanh quanh khắp dinh thự như một tên đần chỉ vì cô không quay trở lại.
Nhưng rồi… anh cảm nhận được tàn dư của mùi hương mà anh đã ngửi thấy khi bắt tay với quý cô ấy, tỏa ra từ phía những bụi cây. Trông thật vô lý, nhưng ngay khi anh di chuyển, cảnh tượng trước mắt anh khiến toàn thân lạnh toát.
Và đó là khuôn mặt đã từng cười với anh một cách hạnh phúc, chỉ để rồi cau lại vì thất vọng.
<Tại sao Ngài lại tới đây?>
<Ngài không phải là người mà tôi mong rằng sẽ tới đây.>
“…Chết tiệt.”
Dĩ nhiên, đáng ra chồng của cô cùng với những gia nhân của mình mới là người phải điên cuồng tìm kiếm cô ấy! Tất cả những gì anh cần làm chỉ là hứa rằng sẽ không bao giờ tiết lộ ra những gì mà bản thân đã chứng kiến ngày hôm nay.
Thế nhưng, khi nghe cô nói những lời ấy, cảm giác như anh vừa bị một con dao đâm vào tim vậy.
‘Tỉnh lại đi, Albireo…’
Albireo nhanh chóng nhìn quanh. Sẽ tốt hơn nếu như anh bế cô vào bên trong, nhưng bất kì ai cũng có thể bắt gặp họ trên đường, và danh dự của cô sẽ bị hủy hoại.
‘Người hầu gái của cô ấy… Cô ta hẳn là người cùng quê rồi, phải không?’
Các người hầu của từng gia tộc tới đây hẳn là đang ở trong phòng chờ dành cho người hầu. Chỉ có những người tham gia chủ trì bữa tiệc mới có thể tự do di chuyển bên trong dinh thự mà thôi.
Anh có thể ra lệnh cho một người hầu để tìm ra cô người hầu đó. Nhưng nếu cô ấy thực sự là người đã bị nhà Antares hãm hại thì…
‘…Không đời nào.’
Dù cho cô có là đứa con ngoài giá thú đi chăng nữa, làm sao họ có thể làm ra việc đó ngay tại một nơi có quá nhiều người như thế này được?
Trái tim anh nhói lên vì sợ hãi. Bất kể thế nào, anh cũng cần phải cho gọi một ai đó không phải là người của cái nhà này.
Ngay khi đó, đưa mắt về phía góc hành lang, anh gặp ngay một người có thể giải quyết được tình huống này nhanh nhất.
“Công tước Arcturus!”
“Ngài Deneb.”
Izar cau mày trước người đàn ông đang chặn đường mình.
Anh vốn đã đang ở trong tâm trạng tồi tệ rồi, khi bị níu kéo bởi sự kiên quyết của Atria trong việc đòi thêm một sự xác nhận khác.
<Người chị của tôi hẳn là đang ngủ tại khu vực nghỉ ngơi còn bỏ trống rồi. Những hầu gái của chúng tôi sẽ chăm sóc cho chị ấy đàng hoàng thôi.>
Anh biết đó là căn phòng nào, nên không cần phải dây dưa thêm nữa.
Nhưng không muốn đánh mất đi sự bình tĩnh của mình, anh lạnh lùng ra lệnh của Albireo tránh đường.
“Tránh ra đi, ngài Albireo.”
“Ha…”
Đôi môi của Albireo cong lên một nụ cười cay đắng trước sự kì lạ của tình huống này. Anh có thể thấy rõ người đang đứng ở phía cuối hành lang là ai.
Không thể nào nhầm lẫn người phụ nữ với mái tóc vàng nổi bật ấy – là Atria. Cô ta đã nhìn theo Izar với một nụ cười rồi khẽ quay lưng đi.
‘Gì thế này? Họ vừa gặp nhau sao?’
Đây là một cơ hội gặp mặt sao? Vào lúc mà mọi người đang ồn ào nói cười tại sảnh khiêu vũ?
Ngay tại lúc này, người vợ của Izar đang phải một mình chịu đựng bên ngoài, nước mắt giàn dụa và mồ hôi tuôn ra như suối.
Người phụ nữ ấy đã nhầm anh với Izar rồi vừa khóc vừa cười một cách rạng rỡ…
“Anh đang làm gì thế?”
“Gì chứ?”
Bước chân của Izar bỗng ngừng lại khi Albireo cố bước qua anh.
Vì đã mang nợ với nhà Deneb do chuyện lần trước với cô gái chăn cừu, anh mới tha cho tên ngốc này, nhưng giờ anh đang nhìn chằm chằm vào hắn ta mà không chút kiêng nể.
‘Một tên phát cuồng vì phụ nữ.’
Bàn tay của anh vô thức chìa ra và nắm lấy cổ áo của Albireo.
“Sao ngươi dám…!”
“Vợ Ngài ngất xỉu rồi!”
“…!”
“Còn Ngài thì đang làm cái quái gì ở đây vậy?”
“Cô ấy đang ở đâu?”
Trước câu hỏi vội vàng của Izar, Albireo, người vừa hoảng hốt vì bị túm lấy, lấy lại nhận thức của mình.
Nếu như Công tước vẫn tỏ ra vô cảm, anh có khi sẽ nổi điên lên mất, dù cho sau đó sẽ bị cha cùng anh mình trừng phạt.
“Trả lời ta ngay! Cô ấy đang ở đâu?”
Nhưng bây giờ, mọi đường nét trên khuôn mặt của Izar đều chứa đầy cảm xúc.
Đôi mắt của anh ta, cùng tầm nhìn bên dưới đôi lông mày đang cau lại, mãnh liệt đến mức khiến Albireo cảm thấy rằng chúng sẽ đốt cháy mọi thứ thành tro nếu như nhìn lâu thêm vài giây.
‘Phu nhân hẳn đã muốn nhìn thấy biểu cảm ấy của Công tước.’
Thay vì được giúp bởi một người dưng như anh.
Albireo nuốt sự chua chát của mình xuống, tức giận trào lên cổ họng anh. Không còn có thời gian cho những suy nghĩ đó nữa.
Chỉ có người đàn ông trước mặt anh hiện giờ mới có thể giúp được cô mà thôi.
“Theo tôi. Nhanh lên, hướng này!”


0 Bình luận