Tròng mắt của Phrysia giãn ra vì sợ hãi. Suốt ba năm trời, cô đã biết quá rõ những con người này, nhưng họ chưa từng đe dọa danh dự hay phẩm giá của cô nhiều như hôm nay.
Và nếu như Phu nhân Antares ‘vô tình’ để đàn ông vào đây…
Nếu như họ thấy cô trong tình trạng không đàng hoàng như thế này…
‘Mình phải chịu đựng.’
Phrysia mím chặt môi.
Nhưng Phu nhân Antares tiến tới và thì thầm vào tai cô.
“Ngươi biết không? Đây là nơi mà mẹ ngươi mất đi cái lưỡi của mình đấy.”
“…!”
“Ngươi mạnh mẽ hơn mẹ của mình nhiều. Ả đàn bà đó đã khóc lóc và gào thét thảm thiết khi mà con dao được rút ra…”
Phrysia nhắm nghiền mắt, cố gắng không nghe những lời nói độc địa ấy. Người mẹ điên của cô không phải là người sẽ bị sỉ nhục như thế này.
“Ả ta dã dám banh chân mình ra trước chồng của người phụ nữ khác, nhưng lại tè dầm khi nhìn thấy con dao găm. Thật đúng là gớm mà. Mà nghĩ tới thì, ngươi đã nói dối về địa điểm chính xác của bà ta."
Đừng nghe chúng. Khóc lóc và cầu xin trước một lưỡi kiếm không phải là điều ngu ngốc gì cả.
“Bà ta chảy máu nhiều tới nỗi mà ta sợ rằng ả sẽ chết ngay tại đây luôn đấy. Nhưng thế mà ả lại sống sót, dù khi đó còn đang mang thai ngươi.
Không ai có thể giữ bình tĩnh trước việc tính mạng mình đang bị đe dọa. Mỉa mai việc chiến đấu để có thể sống là hành động sai trái.
Nên là phải chịu đựng…
“Cơ mà, bẩn thỉu thay.”
Tiếng cười sảng khoái khiến tâm trí Phrysia đông cứng lại. Cô không còn thấy đau đớn hay sợ hãi nữa, nhưng Atria cũng có mặt trong nhóm người.
Trong khi cô đang bị đối xử như gia súc, thì Atria lại tỏa sáng rực rỡ.
Những đôi mắt nhìn cô quằn quại trong đau đớn trên sàn nhà như thể đang nhìn một thứ thấp kém.
“Đúng là, không con thú nào tội lỗi hơn ngươi cả…”
“Ugh, uuugh!”
“Một con thú thì dùng được vào việc gì chứ?”
Thế nhưng, bà ta vẫn mỉm cười khi nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của con gái mình. Dựa vào biểu cảm và cử chỉ của bà đỡ thì, rõ ràng là Phrysia vẫn chưa từng ngủ với chồng của mình.
“Nghỉ ngơi đi, con của ta. Có vẻ như ngài Công tước biết phải hành động thế nào cho phải phép rồi.”
“Phù… đúng là nhẹ nhõm mà.”
Atria bịt mũi của mình, nhìn vào Phrysia sắp sửa ngất đi. Vào một ngày như thế này, thậm chí chỉ là mùi máu nhẹ nhất cũng là một sai lầm không thể nào chấp nhận được.
“Một ả chăn cừu dơ dáy mà còn cố tỏ ra thông minh sao.”
Dù cho đứa con hoang ấy có ngu ngốc, hay thông thái, hay xinh đẹp, hay có cố tỏ ra cẩn trọng thế nào, thì Atria vẫn định dạy cho cô một bài học nhớ đời. Cơ thể cô ta không xứng đáng để cưu mang một đứa trẻ quý tộc, không được nhìn Ngài ấy cùng với đôi mắt đầy dục vọng như thể cô ta chính là người vợ thật sự của anh.
‘Sao cô ta dám nhìn Izar bằng đôi mắt đó chứ.’
Atria cười mỉa khi bước về phía cánh cửa của ‘căn phòng chứa’.
“Mẹ, người có thể cho con xin một chút thời gian được không?”
“Dĩ nhiên rồi, Atria.”
Phrysia có thể thoáng thấy trước tương lai khi nghe thấy đoạn nói chuyện vừa rồi của hai mẹ con họ. Cô không biết được biểu cảm mà cô đang có trên mặt mình là gì.
Phu nhân Antares nhìn xuống Phrysia với một nụ cười hiền hậu.
“Cưng cảm thấy ghen tị sao? Đúng là thảm hại mà.”
“Ugh…”
“Hãy cầu mong rằng lần sau được sinh ra bởi một người mẹ đàng hoàng hơn đi.”
Cùng với câu chốt đầy tàn nhẫn đó, Phrysia bất tỉnh.
= = =
Cô gái chăn cừu – không.
Phrysia đã biến mất.
Trong suốt cuộc thảo luận nghiêm túc về vấn đề săn quái thú, Phrysia đã níu lấy tay của một người hầu và rồi biến mất tăm. Phần tà của chiếc đầm của cô đã bị bẩn vì rượu màu tím đậm. Phu nhân Antares đã tinh tế đi theo sau, mỉm cười với Izar khi bà ta đi ngang qua.
“Có vẻ như Phrysia vẫn chưa quen với rượu mạnh nhỉ, ngài Công tước. Tôi sẽ chăm sóc cho con bé và sớm quay trở lại thôi.”
Người phụ nữ đó, chăm sóc cho Phrysia sao?
‘Mình không tin bà ta sẽ chăm sóc cho một con chó hoang đâu…’
Cả Công tước và Phu nhân Antares đều đã dốc sức để gả cô đi nhằm làm vui lòng Hoàng đế. Izar biết rõ rằng người mẹ điên của Phrysia cũng đã chết dưới tay họ.
<Ngài có thể ở bên cạnh tôi được không?>
Anh nhớ lại lời cầu xin thảm thiết của cô. Anh ghi nhớ mọi thứ - khuôn mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, cùng niềm tin cháy bỏng vào anh.
“….”
Nhưng Izar đã gật đầu rồi quay mặt đi.
Anh dự tính đêm nay sẽ nói cho cô biết rằng cuộc hôn nhân giữa cả hai là không hợp lệ. Tốt hơn hết là nên cho cô một lí do để từ bỏ tình cảm với anh. Còn hơn là thấy cô phải khóc.
‘Dù cho Phu nhân có khắt khe đến thế nào, thì bà ta cũng không thể nào làm hại người phụ nữ mà mình sẽ đưa trở về nhà vào tối nay được.’
Nhưng thời gian trôi qua, và Phrysia vẫn chưa quay trở lại sảnh tiệc. Những giọng nói xung quanh anh càng ngày càng bập bùng trong tai anh.
‘Chết tiệt, có khi nào cô ấy say rồi không?’
Chỉ là nỗi lo không đâu thôi sao? Không thể chịu đựng thêm được nữa, anh mặc kệ những lời gọi mà hướng về phía hành lang được thắp sáng bằng ánh nến.
“Ôi trời, ngài Công tước.”
Nhưng ngay khi anh cất bước, tiểu thư Atria xuất hiện, khúc khích cười từ trong bóng tối.


0 Bình luận