Phrysia cố gắng đóng miệng mình thật chặt. Dù cho có cố bỏ qua cơn buồn nôn, thì những lời tự mỉa về bản thân của cô cũng không hề phai đi.
“Tại sao…tại sao…”
Tại lại là một người khác chứ không phải là Izar đi tìm cô? Không, thà rằng người này tới đây còn tốt hơn là đám quý tộc ghê tởm kia.
Và thật lòng mà nói…
Cô cũng không thực sự mong rằng đó là Izar.
Nếu như anh ta mà đường hoàng tới đây, cô sẽ không có cảm giác kinh hãi như thế khi vô thức tin rằng đó là anh.
‘Nhưng tại sao mình lại thất vọng như thế chứ?’
Từ lúc được tái sinh trở lại, cô đã luôn hạ thấp sự mong đợi của bản thân mình. Bằng việc thiết lập những mong muốn của mình ở mức tối thiểu, cô đã không phải trải qua bất kì chuyện gì thất vọng.
Chẳng phải Izar đã nói với cô rằng, nếu như có chuyện quan trọng, thì anh sẽ khó lòng mà ở bên cạnh cô sao?
‘Nhưng thực ra, nếu có ai đó tìm thấy mình…’
Người đó sẽ hạ một chân xuống đất để kiểm tra xem cô có ổn hay không.
Khi cô bị đối xử chẳng khác gì một con thú và cảm thấy thật thảm thương, có ai đó không quan tâm đến vệt cỏ bám vào đầu gối mình mà tiến đến cô…
Thế nhưng, giữa những giọt nước mắt đang chảy dài trên má, trái tim thuần khiết, vụn vỡ của cô đã thốt lên lời của mình.
“Ngài không phải là người tôi mong rằng sẽ tới đây."
“…”
“Tôi… tôi đã luôn…”
Cô biết rằng mình không được nói những lời ấy. Nhưng không còn thời gian để ngồi đây sụt sùi nữa.
Cô không muốn phải hướng lưỡi kiếm thù ghét của mình về phía người khác chỉ vì cô cảm thấy đau đớn.
"Ugh, ngh…”
Bằng bàn tay tê dại đi vì thuốc, Phrysia che mặt mình.
Tại buổi tiệc ở nhà Antares vào kiếp trước, cô đã thực sự ước mong rằng ‘chồng’ của cô sẽ đi tìm cô. Để cứu cô khỏi bóng tối nơi bản thân đang bị đánh đập.
Để được hét lên và tố cáo những người đã làm thế với cô.
‘Ngài ấy hẳn đã bận thảo luận các vấn đề của gia tộc cùng với những người khác rồi.’
Dù là thế.
Dù cho có là thế đi chăng nữa. Dẫu cho cô có là người vợ đáng xấu hổ tới mức nào, chẳng phải anh ta nên tò mò rằng vì sao cô lại rời đi lâu như vậy sao?
Anh ta không lẽ chẳng thể gửi đi được một người hầu của nhà Arcturus để tìm cô hay sao?
“Ugh, ah…”
Nước mắt chạm vào lòng bàn tay cô thật ấm áp. Nhưng cơn đau bên trong cô lại đang bùng cháy dữ dội.
Cô chỉ muốn được cảm thấy, dù chỉ một lần thôi, rằng cô là người quan trọng nhất trong cuộc đời của ai đó. Và sẽ thật hoàn hảo nếu như đó là người cô yêu, thế nhưng…
Điều đó là thứ quá đỗi vô thực trong cuộc đời này, nên cô đã nghĩ rằng bản thân cô là ‘có ích’ mà thôi.
Cô đã tự dối lòng mình rằng chỉ như vậy là đủ. Nhưng Izar chưa từng khen ngợi cô một lần nào trong bất kì kiếp sống nào.
Cô đã luôn là một ‘gánh nặng không mong muốn’.
Khi anh ta làm tổn thương cô bằng những lời nói sắc nhọn, cô đã thấu rõ điều đó vô số lần.
Vì Hoàng đế, vì sự thù ghét của ông ta, vì cô chỉ là một đứa con hoang và là một người chăn cừu thấp kém.
‘Mình không muốn phải cố gắng hiểu những điều ấy nữa…’
Nhưng rồi một cảm giác ấm áp trùm lấy đầu của cô. Cảm giác như thể đang tắm trong ánh nắng mặt trời, và Phrysia khẽ ngẩng đầu lên.
“Phu nhân.”
Albireo nhìn cô thật nghiêm túc, khác hẳn với cách hành xử thông thường của mình.
Đôi mắt xanh lam mà cô nghĩ rằng nó thật phù phiếm giờ trông cứng rắn như đá.
“Tôi đã tạm thời phù phép cho cô tàng hình rồi.”
“Ah…”
“Nếu không có gì cần thiết thì cô không cần phải ra mặt đâu. Nếu làm thế, ma thuật sẽ bị phá bỏ.”
Albireo đứng dậy và quay mặt về phía lối vào của tòa nhà.
“Xin hãy chờ ở đây một lát. Tôi sẽ đi tìm hầu gái của người.”
“…”
Phrysia chẳng còn sức để có thể đáp lại nữa, nên cô chỉ khẽ gật đầu.
Trong khi nhìn theo bóng lưng của người đàn ông ấy biến mất, tâm trí cô dần trở nên trống rỗng. Trong suốt cuộc đời cô, chưa từng có lần cô có thể dựa vào tay của ai khác mỗi khi khóc như thế này trước mặt ai khác.
‘Mình muốn quên nó đi.’
Cô muốn quên đi khoảnh khắc mình yếu lòng và khóc lóc thảm thiết trước mặt Albireo.
Cô muốn quên đi nỗi đau về việc đã bị ném đi như rác rưởi bởi các hầu gái, sự khinh bỉ trong căn ‘phòng kho’ ấy, và mọi thứ mà cô nghe về mẹ của mình.
Cô muốn đóng chặt tất cả những kí ức ấy.
‘Mình muốn quên đi mọi thứ, tất cả mọi thứ…’
Nhưng các giác quan tê dại của cô chẳng phải đang quay trở lại sao? Thị giác và thính giác đang dần trở nên rõ ràng hơn.
Và rồi Phrysia nhận ra có hai bóng đen phản chiếu từ phía của sổ thẳng về phía cô.
Atria và Izar đang đứng đó với nhau…
“…Ah.”
Chỉ khi đó cô mới nhận ra vì sao Phu nhân Antares lại ra lệnh cho các hầu gái để cô ở lại trong căn dinh thự rộng lớn này.
Việc này còn hơn cả lời đe dọa từ đám đàn ông thô tục mà cô đã gặp trước đó nữa.
Là để cho cô có thể chứng kiến được cảnh tượng ấy, để cho cô thấy được rằng hai người bọn họ hợp đôi với nhau đến thế nào.
Atria đang vỗ tay rồi thì thầm điều gì đó. Thậm chí trong mắt của Phrysia, cô ta vẫn trông thật quyến rũ và yêu kiều.
Còn Izar.
Anh ta nhìn vào Atria cùng với ánh mắt mãnh liệt, ánh mắt mà anh chưa từng có với Phrysia.
Ánh mắt đắm đuối nhìn vào người phụ nữ đẹp nhất thủ đô.
‘Mình thấy chóng mặt quá.’
Bỗng nhiên, cô thấy cả cơ thể thật nặng nề. Cô không thể thở và ngay sau đó người cô đổ về phía trước.


0 Bình luận