Web novel
Chương 97: Tôi không mong cô tới với cái lí do ấy
0 Bình luận - Độ dài: 1,236 từ - Cập nhật:
“Chị tôi đang ở trong phòng chờ đấy. Có vẻ như rượu đã khiến chị ấy hơi nhộn nhạo.”
“Làm ơn hãy nói cho tôi biết cô ấy đang ở-”
“Công tước.”
Atria cắt ngang lời Izar, đôi mắt cô ta lóng lánh. Cô biết quá rõ rằng ả con hoang đó dám mang trong mình thứ tình cảm ghê tởm ấy với người đàn ông này. Ai mà nhìn vào đôi mắt ấy đều biết, chúng chứa đầy những cảm xúc dạt dào, khao khát với anh.
Nhưng vấn đề là ở người đàn ông này.
‘Mình không chắc nữa, không thể nào đọc vị được anh ta.’
Trong suốt cuộc nói chuyện với các quý tộc, anh chẳng tỏ ra chút bận tâm nào tới đứa con hoang kia và không hề nói chuyện với cô. Dù cho lúc Atria đã dẫn cô đi tới nhóm người khác, anh vẫn kiên định quay lưng đi.
‘Nhưng tại sao sự vô cảm của anh ta lại khiến mình bận tâm tới vậy?’
Cảm giác như Công tước đang diễn vậy.
Atria khoanh tay rồi hếch mũi lên thật cao.
“Ngài vẫn chắc chắn là, không hề có tình cảm với ả con hoang đó chứ?”
“Ha. Tiểu thư Atria à.”
“Sẽ rắc rối lắm nếu như anh quên đi cuộc giao dịch của chúng ta đấy.”
Cô cần phải tỏ ra cho người đàn ông này thấy được đáng sợ của cô. Dù sao thì, trong mối quan hệ này, việc đặt ra sự trên cơ là điều tối quan trọng.
“Nhờ có mẹ tôi và tôi, mà Ngài mới có thể tẩy sạch đi được vết ố mà con ả đó đã dây vào dòng máu của nhà Arcturus đấy, đúng không?”
“Hah…”
“Tôi nhắc anh, rằng tôi không nhân từ như mẹ của mình đâu. Tôi dù đúng là đã gửi tới cho Ngài một ả điếm cao cấp, nhưng cũng không thể chấp nhận được việc Ngài chim chuột với con nhỏ đó đâu.”
Izar nhìn lên trần nhà và thở dài. Trông thấy thế, Atria thầm vui mừng.
Cha cô đã làm ra cử chỉ hệt như vậy khi ông ta cãi nhau thua với mẹ cô và không còn gì để nói.
'Phải, ngài Công tước phải không thể nào nói lại mình được.”'
Thế nhưng, khi Izar cúi đầu mình xuống, Atria vô thức lùi lại. Anh ta giống như người đàn ông được tạc từ đá cẩm thạch trắng và băng vậy.
Thế nhưng đôi mắt vàng kim ấy, áng lên sự u tối, mang theo sát khí của một con thú săn mồi.
“Tiểu thư Atria à. Cô đã lừa dối tôi cho đến tận ngày diễn ra lễ cưới. Dựa vào đâu mà cô có bản lĩnh ngẩng cao đầu mình như thế?”
“…! Ngài Công tước, chuyện đó là…”
“Chẳng phải cô cũng nằm trong số những người đã mỉm cười khoái trí trước mặt Bệ hạ sao.”
Atria co người lại, bị hoảng sợ bởi giọng nói bỗng nhiên trở nên cục cằn của anh cùng với hào quang đe dọa của mình. Những cử chỉ tôn trọng mà anh đã tỏ ra với cô như ‘Tiểu thư’ giờ chẳng khác gì như là đang nói với một tên đầu đường xó chợ.
“Bỏ túi phần thưởng cho việc đã phản bội ta, cô còn dám cư xử như thể bản thân là một tiểu thư quý tộc dù cho đang hành động chẳng khác gì một tên lừa đảo thô thiển mà không thấy xấu hổ sao.”
Atria vô thức nắm lấy mép đầm của mình. Chiếc đầm xinh đẹp màu xanh được may từ loại vải được Hoàng đế ban cho như phần thưởng từ việc lừa dối Izar.
“T-tôi đến cuối vẫn không biết được điều đó…”
“Và giờ cô còn dám nói tới dòng máu của Arcturus sao…? Ha!”
Một giọng cười sắc lẻm, đen tối thốt ra từ miệng của Izar.
Còn dám tỏ ra lo lắng cho gia tộc của anh. Từ cái ngày mà anh nhìn thấy cha mình tự vẫn năm mười tuổi, anh đã phải nghiêm túc bảo vệ toàn vẹn dòng máu của gia tộc mình.
“Hah…”
Vậy mà đồng thời, lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy rằng nhiệm vụ này chẳng khác nào là một lời nguyền. Dường như anh đã bị ép buộc phải ngó lơ đi những điều cơ bản nhất.
Nhưng ngay lúc này đây, anh cần phải nhắc nhớ cho bản thân biết rằng đứa con gái đáng sợ này, người thậm chí còn không thể chịu được ánh nhìn của Phrysia, lại dám lớn tiếng đe dọa anh thế này.
“Đừng có mà tùy tiện như thế, Tiểu thư Atria.”
“Ngài Công tước…”
“Nếu cô còn dám đe dọa ta một lần nữa bằng cái giao dịch đó, gia đình cô sẽ là người cuối cùng nhận được sự giúp đỡ của ta.”
“…!”
Đôi mắt Atria mở to vì sốc.
“Để coi xem cô sẽ thống trị được thủ đô này trong bao lâu sau khi dinh thự của mình bị đập tan bởi đám quái thú nhé.”
Cả cơ thể Atria cứng lại trước lời cảnh báo cứng rắn đó. Dù cô chưa từng tận mắt thấy được quái thú vì được sống tại nơi an toàn nhất của thủ đô, cô vẫn đã từng nghe về những lời đồn gần đây về sự xuất hiện thường xuyên của chúng, dù chưa đến mùa.
Dù cho gia tộc Antares có vị thế lớn thế nào tại thủ đô đi chăng nữa, thì thứ tài sản quý tộc lớn nhất mà họ có chỉ là vùng đất của tổ tiên và những cánh đồng cho thuê bao quanh.
Atria vội vàng đáp lại với tông giọng lịch sự, cố gắng vớt vát lại thể diện của mình.
“Tôi không có ý định gây áp lực cho ngài đâu, Điện hạ à. Tôi chỉ là e rằng…”
Cô vỗ hai tay của mình, đôi mắt giàn dụa nước mắt.
“Có thực sự ổn không nếu như tôi nghĩ rằng Ngài chẳng có chút tình cảm nào với chị của tôi?"
Cô không có vẻ gì là muốn bước qua một bên mà không nghe được trả lời. Đôi mắt to của cô dán chặt lấy anh, nhưng mọi thứ mà cô có không hề giống với Phrysia, thứ khiến anh kinh tởm.
Anh trả lời trong khinh miệt.
“Đúng, chẳng có gì cả. Cả bây giờ lẫn về sau.”
= = =
Phrysia nhìn trống rỗng vào cô hầu gái đang chỉnh trang lại ngoại hình của mình. Vẫn còn khó có thể tự mình di chuyển được vì tác dụng của thuốc.
Thế nhưng, nhìn thấy thứ mà họ mang tới khiến miệng cô giật lên. Họ còn lau đi vệt ố trên đồ của cô để nhìn cho giống với máu kinh nguyệt. Bọn họ còn thích thú với việc đối xử với cô như thú vật tới mức nào nữa đây.
Với một giọng nói hờ hững, Phu nhân Antares đưa ra những chỉ dẫn cho các hầu gái.
“Đưa cô ta tới nơi mà ta đã nói với các ngươi.”
“Vâng, thưa Phu nhân.”
“Nếu có ai hỏi rằng cô ta đang ở đâu, thì cứ nói là không biết.”
“Vâng ạ.


0 Bình luận