Hãy khóc trong đám tang c...
참새대리 (Chamsaedaeri) 옌코 (Yenko)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 98:

0 Bình luận - Độ dài: 1,346 từ - Cập nhật:

Không bao lâu sau khi Công tước Phu nhân rời đi, những bàn tay thô ráp sốc ngược Phrysia đứng dậy. Mọi bước chân đều khiến chân cô đau nhói và những thớ cơ bị kéo dãn gào lên trong đau đớn. Nhưng cô không hề phát ra một tiếng rên rỉ nào cho đến khi các hầu gái ném cô vào một góc tối nào đó trong vườn.

“Ugh…”

Các hầu gái thì thầm với nhau điều gì đó, họ khịt mũi với Phrysia, người đang gắng gượng ngồi dậy.

“Giờ thì, thưa quý cô con hoang. Chỉnh đốn lại trang phục của mình cho đàng hoàng đi chứ? Chúng ta đang quay trở lại vào trong đấy.”

Phrysia kìm chặt lại một tiếng rên khác. Trong số họ có cả Anna, người mà cô đã nhờ tìm kiếm Izar trước bữa tối.

“Cảm ơn cô, Anna, vì đã giúp đỡ tôi.”

“Ôi dào, chẳng có gì đâu.”

“Hãy nhận lấy thứ này đi, dù không nhiều nhặn gì.”

“Ôi trời, Người không cần phải làm thế đâu.”

Mặc dù đã nhận lấy thứ trang sức đắt tiền từ cô, nhưng vẫn không hề có chút thương xót nào từ bọn họ.

‘Chẳng bất ngờ gì lắm.’

Cô không thể lặp lại khoảng thời gian mà mọi người xung quanh cô trở nên tốt bụng vì cô vốn đã biết được bộ mặt của bọn họ rồi.

Từ mẹ của cô, đến cả gia tộc Antares, những gia nhân tại dinh thự Arcturus, các quý tộc tại thủ đô, những người hầu tại dinh thự, mọi người đều khinh bỉ cô.

Ngoài trừ Izar, người đã cứu cô khỏi cái hồ ngày hôm đó.

‘Mình phải hồi sức lại nhanh chóng…’

Cô cần phải quay trở lại bên cạnh anh. Dù cho bây giờ anh có không quan tâm tới cô, thì anh ta vẫn sẽ không để yên sau những gì đã xảy đến với cô.

‘Nhưng trước tiên, mình cần phải đứng dậy cái đã…’

Ngay lúc đó, cô nghe thấy giọng nói của đàn ông. Khu vườn ở gần với sảnh khiêu vũ, nên đây là một nơi thuận tiện cho bọn họ đi hít thở khí trời.

“…Tôi nghe nói là ả con hoang đó đang nghỉ ngơi ở đây.”

“Haha. Anh tính làm gì nếu tìm thấy cô ta chứ?”

“Còn gì được nữa? Chào hỏi tí thôi.”

“Chính xác thì tính chào hỏi thế nào kìa? Anh điên rồi sao…?”

Những cuộc nói chuyện tởm lợm xóa nhòa đi ranh giới giữa thường dân và quý tộc khiến cô lạnh sống lưng.

‘Mình cần phải rời khỏi đây.’

Khác với chốn thủ đô này, tại quê nhà, các dân làng đều xa lánh Phrysia, lo sợ rằng cô sẽ kế thừa căn bệnh điên của mẹ mình. Chính vì cái mối lo đó may mắn thay đã giúp cô tránh được ý đồ đen tối của đám đàn ông. Sự xa lánh ấy vừa là khởi điểm cho sự cô đơn của cô, nhưng cũng là chiếc khiên bảo vệ cô.

Vì mẹ cô bị điên.

Vì lưỡi của mẹ cô bị cắt đi một cách tan nhẫn, chỉ còn lại cuống lưỡi.

Còn lúc này, sự an toàn của bản thân cô phụ thuộc vào khả năng kiềm chế sự sợ hãi và đâu đớn gây ra cho cô.

“Haha.”

Trong khi cố hết sức di chuyển, Phrysia bật ra một tiếng cười khô khan.

Thì ra, Phu nhân Antares chính là người đã cắt đi chiếc lưỡi của mẹ cô.

Cô đã không hề biết về điều đó. Không, cô đã loáng thoáng đoán ra được, nhưng cô chưa từng muốn biết nó thật tường tận như vậy.

Nếu lưỡi của mẹ cô vẫn còn lành lặn, cô có thể sẽ không bị dồn tới bước đường này. Cơn điên dại bắt nguồn tự sự sợ hãi và bất lực về việc không thể nói được nữa.

Ít nhất là tuổi thơ của cô không phải đau khổ đến vậy…

“Một người phụ nữ tồi tệ.”

Phrysia lẩm bẩm, giọng cô bị cơn đau kìm lại.

Một người phụ nữ tàn độc, xấu xa, đáng nguyền rủa.

Cô không thể hiểu được tại sao lại có người có thể coi đứa con rơi của chồng mình là một sự nhục nhã của bản thân. Nếu có bất kì điều gì như thế, thì người được hưởng lợi nhiều nhất từ sự tồn tại của Phrysia chính là họ.

‘Mình sẽ không bỏ qua đâu.’

Cô không muốn phải hoài phí thời gian còn lại của bản thân vì lòng căm thù. Cuộc đời cô đã quá mệt mỏi rồi, và với những ngày tháng còn lại của cuộc đời, cô muốn được giải phóng khỏi những thứ cảm xúc tiêu cực đó.

‘Nhưng điều đó là không thể.’

Cô chỉ muốn giữ lại toàn vẹn cái tôi của mình, dù là nhỏ nhất, nhưng những con người xung quanh cô không chấp nhận được việc đứng nhìn chuyện đó xảy ra và thậm chí còn tiếp tục giẫm đạp lên cô.

Như thể họ muốn biến cô thành kẻ kinh tởm như họ vậy.

“Ugh…”

Nhưng chân cô từ chối nâng cô dậy, và cuối cùng là đổ rạp xuống chân tường bên ngoài tòa nhà. Cô không quan tâm đến việc chiếc đầm của mình, thứ mà khi cô còn là một người chăn cừu, sẽ ngất đi nếu như dám làm bẩn nó.

<Nếu người khác thấy ngươi trong tình trạng đó với những người đàn ông… họ sẽ nghĩ ngươi đã bán đi phẩm hạnh của mình. Họ sẽ coi ngươi là một con điếm thích dạng chân với người khác.>

 Không, đó có khi sẽ là kết thúc cho cô. Nếu họ tìm thấy cô như thế này, cô sẽ ngay lập tức bị đuổi đi.

Cô cố lẩn mình vào phía sau những bụi cây, nhưng đầu óc cô quá quay cuồng để có thể vận sức kéo theo chiếc đầm rườm rà của mình.

‘Cái này…quá là…’

Xột xoạt.

Âm thanh của ai đó đang bước qua lùm cây khiến cô lạnh sống lưng. Có ai đó đang tới, như biết rõ rằng cô đang ở đây.

‘Là ai…?’

Cô cố mở to tầm nhìn của mình ra và nhìn thấy một người đàn ông đang tiến tới chỗ mình. Nỗi sợ trong cô dâng lên, nhưng rồi cô lại nhận ra bóng người ấy thật quen thuộc. Chỉ có một người mà cô biết có dáng người cao lớn như thế mà thôi…

‘Có lẽ nào?’

Tim cô bắt đầu đập mạnh, như thể nó vừa mới sống lại vậy.

‘Có lẽ nào Izar đến tìm mình chăng?’

 Nước mắt mà cô đang kìm nén trong lòng từ lúc ở trong ‘phòng chứa’ bắt đầu tuôn ra khỏi khóe mi cô. Vào cái tình huống ngặt nghèo như thế này mà…

“Ah…!”

<Tôi có thể nhờ ngài ở bên cạnh tôi được không?>

<Được thôi. Nếu ta không phải bàn chuyện quan trọng với người khác.>

Chưa từng có một lời hứa nào khác ngoài cái tên mà họ muốn đặt cho đứa con chết non của mình.

Nhưng lần này… chỉ lần này thôi…

“Iz…”

“Phu nhân?”

“….!”

“Phu nhân, tại sao cô lại ở đây…!”

Cô chút nữa đã nở một nụ cười mặc kệ những giọt nước mắt nhưng rồi sững lại. Cô nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông ấy, lòng đầy bối rối.

Tại sao cô lại có thể nhầm lẫn anh với người khác được?

Làm sao mà cô lại nhầm anh với người mang lại cảm giác hoàn toàn khác xa với Izar từ đầu tới chân?

Người đi tìm cô là Albireo Deneb.

Không phải là chồng của cô…

“…Tại sao chứ.”

“Phu nhân, xin hãy chờ ở đây một chút, tôi sẽ đi gọi người…!”

“Tại sao ngài lại tới đây?”

“Để tìm ai đó đấy, tại sao-”

“Tại sao….”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận