Cô đã phạm phải sai lầm.
Phrysia nhận ra ngay khi cô làm rớt ly rượu.
“Mình…u-ugh…”
Đầu cô quay cuồng cùng với đó là cảm giác nôn nao dữ dội. Mặt đất dưới chân cô nhấp nhô khiến cô chóng mặt, còn mồ hôi thì túa ra như mưa. Cô nhìn về phía tên người hầu đang dìu mình, nhưng cô quá chóng mặt để có thể nhìn ra được khuôn mặt của người đó cũng như biết được rõ ràng nơi mà cả hai đang tới.
‘Bọn họ đã đưa cho mình uống thứ gì vậy? Hắn đang đưa mình đi đâu thế này…?’
Nhìn thấy gia nhân rót rượu cho mọi người khiến cô hạ thấp cảnh giác. Dù cho có cẩn trọng tới mức nào đi chăng nữa, thì mùi cay nồng của rượu vẫn có thể át đi bất kì thứ mùi hương kì lạ nào. Nhưng cô không thể nào nôn ra ở ngay giữa sảnh tiệc được, nên cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để cho tên người hầu đó dẫn cô đi.
Mọi người đã luôn trong tâm thế cười cợt cô. Nhưng vì Izar có mặt ở đây. Cô không thể nào chịu đựng được việc tạo ra một sai lầm không thể chấp nhận được trước mặt anh.
“Khụ, khụ! Ọe!”
May mắn thay, do phải sửa soạn mà cô vẫn chưa ăn gì. Trong lúc cô được đưa đi, cơn buồn nôn càng lớn hơn, nhưng chỉ có thứ dịch đắng lẫn cùng với rượu thốc ra khỏi bụng cô mà thôi.
“Chết tiệt, gớm quá!”
Tên hầu kéo cô đi chửi rủa khi nhìn thấy cái hành động kinh tởm như thế. Nhưng vừa lúc đó, cả hai đã rời khỏi khu vực tối đèn, cùng với đó là một cơn gió dễ chịu thổi qua. Thế nhưng, nó thật lạnh lẽo, khiến Phrysia phải run rẩy.
Vừa khi đặt chân tới được một tòa nhà khác, một âm thanh rên rỉ thoát ra khỏi miệng cô.
“Ugh…”
Chỗ này là… ‘nhà kho’.
“…Ah.”
Thế giới xung quanh đảo điên, khiến cô chao đảo vì sợ hãi. Nơi này là chỗ mà ai cũng biết, là nơi mà Phu nhân Antares và Tiểu thư Atria cất giữ những món đồ giá trị của mình.
Nhưng đây cũng là nơi để hủy bỏ những vật được cất giữ và là nơi để Phu nhân Antares đánh đập những người hầu của mình.
“Thả ta ra…ha…”
Lần này khác hẳn với lần trước. Cô không hề gọi người phụ nữ đó là ‘mẹ’. Chính Atria mới là người chế nhạo cô trước, đã thô thiển gọi cô là ả chăn cừu mà!
Nhưng khi cánh cửa ấy mở ra, gã người hầu thô bạo ném cô xuống sàn nhà.
“Ack!”
“Chậc. Ở yên đây cho đến lúc Phu nhân tới đi.”
Nếu như không đối xử với những người được đưa tới đây thật mạnh tay, Phu nhân Antares sau đó sẽ trừng phạt người đó hơn cả như thế nữa. Biết được điều đó, tên người hầu đe dọa cô, dù rằng cô chính là ‘Công tước Phu nhân Arcturus’. Mặc cho cô có ăn mặc chỉnh tề tới mức nào, cô vẫn là một đứa con hoang.
Phrysia nhấn trán mình xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo mà thở hổn hển.
“Ha, ugh.”
Được rồi. Mày sẽ không chết. Chúng sẽ không đầu độc mày đâu; chúng chỉ ở đây để nhẹ nhàng tra tấn mày thôi. Chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa là được.
Đau đớn đã là thứ quá quen thuộc với cô, cũng giống như không khí cô đang hít thở vậy. Nó chẳng phải là cái gì mới mẻ cả.
Chuyện này rồi cũng sẽ qua thôi. Vào một ngày nào đó.
Có ai đó đã tiến vào căn phòng kho. Không chỉ có một, nhưng là ba hay bốn người nữa…
“Ôi trời, bộ đầm xinh đẹp đã hư cả rồi.”
“Ugh…”
“Với vết rượu đó thì khó mà tẩy được. Đúng là lãng phí mà.”
Phu nhân Antares đứng đó như một thẩm phán, nhìn xuống cô. Khóe miệng bà ta nhếch lên cùng khuôn mặt tăm tối.
‘Tại sao chứ?’
Bà ta tính làm gì?
Phu nhân Antares hạ người xuống và nâng cằm của Phrysia lên.
Cô rùng mình vì cái chạm lạnh lẽo. Làn da cô bỏng rát vì đau đớn, rồi bất ngờ tê dại, khiến đầu cô quay ngoắt đi.
“Nhóc con, ngươi có tò mò rằng tại sao mình lại bị đưa tới đây không?”
“Ugh, uh, ugh…”
“Thánh thần ơi. Hình như ngươi còn chẳng thể hỏi nổi vì quá say này.”
Hai cánh tay cô bị hầu gái nắm chặt, đầu Phrysia gục xuống sàn nhà. Cô muốn vùng dậy, nhưng vì thứ thuốc được trộn lẫn trong rượu vẫn còn tác dụng nên cô không thể cựa quậy nổi. Dù đang trong tình trạng chuếnh choáng, cô vẫn có thể nghe thấy rõ giọng nói kinh khủng của bà ta.
“Hãy kết thúc buổi tra hỏi này nhanh nào.”
Tra hỏi?
Phrysia gắng gượng cựa quậy đầu mình khi nghe thấy những lời nói hoàn toàn bất ngờ này. Người phụ nữ lớn tuổi với chiếc lưng còng đứng cạnh Phu nhân Antares là…
“Người đó là… bà đỡ câm.”
Cô nhận ra bà ta hồi diễn ra đêm tân hôn. Là người kiểm tra kinh nguyệt và sức khỏe tổng thể của người khác bằng tay và mắt của mình.
Nhưng nhìn thấy những dụng cụ trên tay bà đỡ khiến toàn thân cô đông cứng.
“Ta có nghe được vài điều thú vị đấy, Phrysia.”
“Ugh…”
“Nghe đồn rằng Công tước đã gần gũi với ngươi, nên ta muốn kiểm tra vài thứ.”
“Dừng lại… đừng mà…”
“Để coi Công tước Arcturus có thực sự qua đêm với một ả con hoang hay không.”
Những cô hầu từ trong bóng tối tiến tới và giữ chặt chân của cô.
Âm thanh của chiếc đầm mà Thea đã cất công chuẩn bị, hi vọng rằng sẽ giúp cô có được lời khen từ Công tước bị xé toạc, vang tới tai cô.
Những dụng cụ lạnh lẽo chạm vào giữa hai chân cô, và một tiếng hét ré lên như muốn xé toạc cổ họng cô.
“Ngươi tốt nhất là nên câm mồm vào đi. Ngươi không biết rằng có rất nhiều đàn ông có mặt tại đây đêm nay hay sao?”
“Ugh…uh…”
“Nếu họ mà bắt gặp ngươi như thế này… ngươi nghĩ họ sẽ nghĩ gì?”
“…!”
“Rằng ngươi là một con điếm đấy, dĩ nhiên rồi. Bọn họ sẽ nghĩ ngươi là kẻ sẽ dạng chân mình ra như phường đĩ điếm thấp kém mà ngươi vốn dĩ phải thuộc về.”


0 Bình luận