Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Bạn nghĩ sao về việc sống...
글먹쌀먹 Cheotnuni
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 33: Rosanne thất nghiệp(3)

1 Bình luận - Độ dài: 2,727 từ - Cập nhật:

Trong căn phòng tối om,

Chỉ có ánh sáng từ chiếc điện thoại hắt lên khuôn mặt tôi.

[Em nhớ anh, Seong-hyeon ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ]

Tôi mở KakaoTalk, nghĩ rằng nếu tưởng tượng đến Da-hye thì có lẽ tôi sẽ ngủ được.

Nhưng có vẻ như đó là một sai lầm.

Chỉ với một dòng tin nhắn nói rằng em ấy nhớ tôi, tâm trí tôi liền trở nên rối bời.

Chúng tôi chỉ mới ở bên nhau có 4 ngày.

Tất cả những gì chúng tôi làm cùng nhau là ăn, chơi game, hẹn hò và ngủ.

Ừm, tôi đoán chúng tôi đã làm khá nhiều.

Nhưng nhớ nhau ngay lúc này có hợp lý không? Tôi mới rời nhà có tám tiếng.

Cô ấy phải thiếu thốn tình cảm đến mức nào mà đã lo lắng về chuyện xa cách chỉ sau tám tiếng chứ?

Tôi tự hỏi, khi xa những người khác, Da-hye có nói nhớ họ không.

Suy nghĩ này có hơi khó chịu không?

Thôi nào, tôi là ai mà có thể nói thế?

Khi trời càng khuya, thì đủ loại suy nghĩ ngớ ngẩn càng xuất hiện trong đầu tôi.

Không biết phải trả lời thế nào, tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại một hồi lâu.

Rồi đột nhiên, tôi tự nhìn lại chính mình ban nãy.

Tôi cũng đang nghĩ về Da-hye.

Tôi đã nghĩ về em ấy, tự hỏi xem liệu điều đó có giúp tôi ngủ được một chút không.

Có lẽ suy nghĩ của tôi về em ấy cũng là một kiểu nhớ nhung.

Nếu vậy, dòng tin nhắn mà Da-hye gửi...

Có lẽ vẫn chỉ là những dòng chia sẻ cảm xúc thường ngày giữa chúng tôi mà thôi.

Vậy thì chẳng có gì đặc biệt cả.

Tôi cũng nhớ Da-hye.

[Tôi: Sao em không ngủ?]

[Park Da-hye: Nhà rộng quá và nó cũng đáng sợ nữa ㅠㅠㅠㅠㅠ]

[Tôi: Em lớn rồi, đừng nói nhảm nữa, đi ngủ nhanh đi.]

[Park Da-hye: Em gọi cho anh được không?]

[Tôi: Bây giờ á? Gọi thì em định làm gì? Em có gì muốn nói à?]

[Park Da-hye: Không... chỉ là...]

Tôi cũng không có lý do gì để gọi, nhưng vì tôi cũng chả ngủ được, nên có lẽ là tôi nên kiểm tra xem em ấy còn sống không.

Mặc dù chúng tôi ở xa nhau, nhưng cả hai chúng tôi đều đang ở trên giường ngay bây giờ.

Hãy coi như là đang chơi nhóm và gọi cho em ấy.

Ngay khi tôi bấm gọi, và còn chưa kịp nghe tiếng chuông reo thì tôi đã nghe thấy giọng của Da-hye.

[Seong-hyeon!]

Chỉ cần nghe thấy giọng nói của em ấy, là tôi đã có thể hình dung rõ ràng cảnh Park Da-hye chạy ra cửa vào hôm qua.

Có phải vì tôi đang tưởng tượng không? Em ấy thậm chí còn vẫy đuôi.

Em ấy giống như một chú cún con.

"Park Da-hye, hôm nay em đã làm gì? Mau báo cáo cho anh biết."

[Hmm... Em tưới cây này, rồi em ăn, rồi rửa bát...]

"Em không chơi game sao?"

[Tất nhiên là có! Em kiếm được 10 triệu vàng bằng qua việc cày cuốc! Hehe.]

"Không nhiều lắm. Em đã trở nên lười biếng khi anh đi vắng sao?"

[Hôm nay không vui lắm... Nên em chỉ vẽ tranh. Còn anh thì sao?? Anh chuẩn bị tốt cho triển lãm game chưa?]

"Tất nhiên rồi. Em nghĩ anh là ai?"

[Anh có gánh team không?]

"Ừ. Mọi người làm loạn hết cả lên, nên tôi phải nghiêm túc một chút và chấn chỉnh họ. Ai nấy đều lười biếng cả..."

[Wao! Có vẻ như Seong-hyeon là ông chủ! Bầu không khí ở đó thế nào? Có tượng hay mấy thứ như thế ở đó không?]

"Tất nhiên là có. Gian hàng của công ty anh cũng có một cái. Có rất nhiều khu trải nghiệm, à, và nhân tiện, dù chuyện này vẫn còn là bí mật, nhưng anh nghe nói Billion Saga cũng sắp xuất hiện."

[Gì!? Thật sao?? Nghe có vẻ vui... Cho em đi cùng...]

"Em không có vé mà. Nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn một tuần, thì anh đã có thể cho em một cái."

[Uuuugh...]

Có một mặt tốt khi bị mất ngủ hôm nay.

Tôi quên hết chuyện cố gắng ngủ mà dành cả một giờ để kể cho Da-hye nghe về sự kiện—các gian hàng game mới, tượng nhân vật, những streamer, những người nổi tiếng mà tôi tình cờ gặp, và cả những dự đoán về gian hàng của Billion Saga.

Chúng tôi nói chuyện suốt một giờ về đủ thứ trên đời.

Nhưng khi thời gian trôi qua, phản hồi nhanh chóng của em ấy bắt đầu giảm dần,

Và rồi, không còn lời phản hồi nào nữa. Mà chỉ có tiếng thở đều đều của Da-hye.

Phuuu-phuuuu

"Sợ cái gì chứ? Em ấy ngủ ngon lành mà."

Trong khi có người còn chưa ngủ nổi đây này.

Tôi nằm nghiêng, đặt điện thoại lên má, lắng nghe tiếng thở của Da-hye.

Nếu tôi nhắm mắt và nằm yên, chiếc điện thoại thông minh ấm áp có cảm giác như nhiệt độ cơ thể của Da-hye.

Nhưng tôi vẫn không thể ngủ được.

Bên ngoài cửa sổ đã chuyển sang màu xanh lam.

Bình minh rồi.

Nếu quản lý tình trạng của mình cũng là một kỹ năng, thì tôi chính là kẻ kém cỏi nhất thế giới hôm nay.

Thôi thì, tôi sẽ xoay sở bằng cách nào đó.

Đến lúc đi làm rồi.

***

Sau cùng, tôi đã không thể ngủ được một chút nào và dậy lúc 6 giờ sáng để chuẩn bị đi làm.

Tay tôi hơi tê buốt, cũng đáng lo đấy, nhưng bốn ngày đâu phải là dài.

Tôi sẽ có thể xoay xở được bằng cách nào đó nếu ngủ trưa.

Tôi ăn một bữa sáng đơn giản và đi đến địa điểm tổ chức sự kiện, kiểm tra lịch trình cho nhân viên bên ngoài.

Với cả hai tay đầy cà phê, và rất nhiều kimbap để ăn vặt.

Nhưng khi tôi gần đến địa điểm tổ chức sự kiện,

Điện thoại thông minh của tôi bắt đầu bùng nổ.

Ding!

Ding!

Ding!

KakaoTalk trở nên điên cuồng không phải chuyện lạ,

Nhưng lần này, mức độ lo lắng khác hẳn.

Vốn dĩ, sự kiện nào cũng đi kèm một loạt sự cố và tai nạn. Điểm mấu chốt nằm ở chỗ bạn xử lý chúng ra sao. Nhưng lần này, tôi có linh cảm rất tệ—rằng có chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy ra.

Vì tôi ở đội nhân sự.

Nên ngay cả khi có tai nạn xảy ra tại địa điểm sự kiện, thì đội tiếp thị cũng sẽ tự xử lý được hầu hết vấn đề.

Thông thường, tôi sẽ không được thông báo.

Việc KakaoTalk của tôi trở nên điên cuồng từ sáng sớm có nghĩa là...

Đang xảy ra chuyện gì đó mà đội tiếp thị không thể tự xử lý được.

[Quản lý tiếp thị Kwak: Trợ lý Giám đốc Kwon! Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi! Anh có thể đến địa điểm sự kiện ngay lập tức được không?]

[Tôi: Chào Quản lý. Tôi đang đứng ở trước địa điểm sự kiện đây. Tôi sẽ vào ngay.]

Phù, chạy mà không ngủ khiến tầm nhìn tôi chao đảo.

Còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ mở cửa, nhưng đã có rất nhiều người tập trung trước gian hàng của chúng tôi.

Cả bốn thành viên đội tiếp thị đều có mặt. Ngoài ra, còn có một nhóm người lạ với huy hiệu ghi "Đội hỗ trợ trung tâm hội nghị Busan".

"Trưởng nhóm, có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Trợ lý Giám đốc Kwon... Chúng ta phải làm gì đây? Đội cosplay vừa đến cách đây không lâu, nhưng... Một người trong số họ bị sốt cao và không thể vào được."

"À..."

Trong tất cả các biến số chúng tôi dự đoán, đây là tình huống phổ biến nhất.

Lại là cơn cúm "đó".

Đây là tình huống chúng tôi lo lắng nhất khi chuẩn bị cho sự kiện này.

Đội nhân sự thậm chí đã chuẩn bị nhân viên dự bị trong trường hợp có nhân viên nào bị nhiễm bệnh.

Nhưng lý do chúng tôi vẫn lo lắng dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng là...

Vì đặc điểm của sự kiện tiếp thị này.

Một sự kiện mà các game thủ đã trực tiếp chọn cosplayer sẽ lên sân khấu.

Nếu chẳng may một trong những cosplayer bị nhiễm bệnh, thì sẽ không ai có thể thay thế họ.

"Thời điểm thật không may."

"Tôi biết... Nếu biết hôm qua, thì chúng ta đã có thể làm gì đó rồi... Sao chuyện này lại xảy ra vào đúng ngày diễn ra sự kiện chứ... Haizz..."

Môi Quản lý Kwak gần như tím tái, chắc chắn cô ấy cũng không ngủ được.

Các thành viên khác trong nhóm chỉ đi đi lại lại, không biết phải làm gì.

Điểm sáng duy nhất là chúng tôi đã liên hệ trước với các công ty người mẫu ở Busan, đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Chừng nào đây chưa phải tình huống xấu nhất, chúng tôi vẫn có thể tìm người thay thế có vóc dáng tương tự.

Miễn là...

Miễn là nhân vật đó không phải là nhân vật có lượng fan cao nhất.

"Đội cosplay đang ở bệnh viện sao?"

"Vâng... bốn người còn lại không có triệu chứng, nhưng họ đều đang chờ xét nghiệm."

"Ai là người có triệu chứng?"

Nhưng...

Nhìn biểu cảm của quản lý lúc này, tôi nghĩ tôi biết ai là người có triệu chứng mà không cần hỏi.

Xui xẻo thay, chúng tôi lại trúng ngay giải độc đắc của kịch bản tệ nhất.

Chết tiệt.

"Là Dalnyangnyang... Người lẽ ra phải cosplay Rosanne..."

***

Sau những cuộc gọi điên cuồng, vài tiếng đã trôi qua.

Tôi liên lạc với ba công ty người mẫu và cả các đội cosplay ở Seoul, nhưng không có nhân sự phù hợp.

Có vài người mẫu có vóc dáng tương tự, nhưng... có lẽ vì họ là người mẫu chuyên nghiệp, nên họ có bầu không khí hoàn toàn khác với Rosanne.

"Quản lý, cô đã xem hồ sơ người mẫu chưa?"

"Rồi... Nhưng tôi không nghĩ là sẽ ổn. Tôi sẽ... suy nghĩ thêm."

Đầu óc cô ấy chắc chắn đang rối bời.

Nhưng đây là tất cả những gì tôi có thể làm.

4 thành viên đội cosplay có kết quả âm tính và trở lại địa điểm sự kiện, nhưng Dalnyangnyang đã có kết quả dương tính và phải về Seoul.

Cô ấy là người được fan nhiệt tình giới thiệu vì vóc dáng nhỏ nhắn, làn da trắng và đôi mắt sâu lắng giống Rosanne.

Cô ấy đã nổi tiếng với vai Rosanne ngay cả trước khi sự kiện bắt đầu.

Với việc nhân vật chính của sự kiện đột ngột vắng mặt, đội tiếp thị đã vật lộn với các cuộc gọi về trụ sở hàng giờ.

Người chơi có thể thông cảm nếu là vì cơn cúm đó, nhưng...

Nhưng khi đã cất công đến tận nơi, háo hức suốt mấy tháng trời, để rồi phát hiện nhân vật mình mong chờ nhất lại không xuất hiện...

Chắc chắn họ sẽ tức giận.

Bây giờ là 1 giờ chiều.

Chỉ còn một tiếng nữa là đến giờ tiết lộ theo lịch trình.

Chương mới đã được tiết lộ và sự kiện trình diễn xảy ra suôn sẻ.

Phản ứng của game thủ với bản cập nhật mới khá tốt, mà nhờ đó, rất nhiều người tập trung trước gian hàng và chờ đợi những avatar mới sắp được tiết lộ.

Tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra.

Tôi liên tục kiểm tra trang chủ để xác nhận phản hồi của đội tiếp thị.

Và cuối cùng, đến giờ tiết lộ avatar mới.

MC tiếp tục dẫn chương trình một cách hào hứng, và những cosplayer lần lượt xuất hiện trên sân khấu.

Tiếng reo hò của người chơi áp đảo các gian hàng gần đó.

Nhưng khi sự kiện kết thúc và người mẫu bước xuống sân khấu chụp ảnh với người chơi,

Bầu không khí bắt đầu thay đổi.

"Rosanne đâu? Sao Dalnyangnyang không có ở đây?"

Tôi gần như nghe thấy tiếng nói chỉ bằng cách nhìn biểu cảm của các game thủ.

Do đó, tôi có thể khẳng định chắc nịch rằng sự kiện này là một thất bại.

**

6 giờ chiều.

Sự kiện kết thúc.

Sự kiện trình diễn khá phổ biến và không có sai sót đặc biệt nào.

Việc tiết lộ avatar có bầu không khí không mấy tuyệt vời, nhưng người chơi dường như cũng thích nó phần nào.

Nhưng đội tiếp thị lại không thể ngẩng đầu lên, cứ như thể tương lai của họ đã bị cháy thành than vậy.

Đặc biệt là Quản lý Kwak, cô ấy trông còn tệ hơn bất cứ ai.

"Trợ lý Giám đốc Kwon... Anh đã xem phản ứng của cộng đồng chưa?"

"Rồi."

"Thế nào?"

"Chửi bới là chính. Nhưng phản hồi về bản cập nhật thì tốt."

"Chúng ta ít nhất cũng nên đăng lời xin lỗi... Nhưng giám đốc không cho phép."

"Lần trước chúng ta bị ảnh hưởng lớn khi đăng lời xin lỗi về các vấn đề thanh toán. Chắc chắn ông ấy đang lưu tâm đến điều đó."

"...Sự kiện này còn tệ hơn cả việc chúng ta không làm gì cả. Nhất là khi đây còn là ở G-Star"

Tôi muốn nói với cô ấy điều đó không đúng, nhưng...

Thành thật mà nói, cô ấy không sai.

Sẽ ổn thôi nếu chúng tôi chỉ thuê bất kỳ cosplayer nào mà không có sự kiện này.

Chúng tôi đã cố gắng tạo sự cường điệu và cuối cùng trở thành kẻ dối trá, và còn tệ hơn nữa, khi cách chúng tôi xử lý phản hồi quá tệ.

Nhưng sự kiện chỉ mới kết thúc ngày đầu tiên.

Cô cần phải vực dậy tinh thần, Quản lý.

"Hãy đưa người mẫu khác lên. Dalnyangnyang đã đăng riêng trên Twitter, nên người hâm mộ sẽ thông cảm thôi."

"Anh không nghĩ chúng ta còn sẽ bị chỉ trích nhiều hơn sao? Thậm chí không có ai có ngoại hình tương tự."

"Chúng ta có thể bị chỉ trích, nhưng chúng ta phải làm những gì mình có thể."

"Anh nói đúng. Vì hôm nay chúng ta không làm được gì nên ít nhất chúng ta cũng nên làm những gì mình có thể..."

"Nếu có ai mà cô muốn từ hồ sơ người mẫu, hãy nói tôi biết và tôi sẽ tuyển dụng họ ngay lập tức."

"À, vâng... Chúng ta nên làm vậy. Nếu chúng ta gọi ai đó vào ngày mai..."

Nhưng mắt quản lý hoàn toàn mất tiêu cự.

Tôi không thể biết cô ấy đang nhìn tôi hay nhìn phía sau tôi.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào không gian trống rỗng, và rồi...

Trong tích tắc, sự tập trung của cô ấy trở lại.

Và cô ấy nói với tôi.

"Này, Kwon."

"Vâng, có chuyện gì vậy?"

"Người kia... Cô ấy trông giống Rosanne rất nhiều, đúng không? Ưm... Anh có nghĩ là liệu chúng ta có thể tuyển dụng một người bình thường không!?"

Giọng cô ấy đột nhiên trở nên hoạt bát, và mắt cô ấy lộ rõ vẻ phấn khích.

Cô ấy thấy gì vậy? Một người bình thường sao?

Nhìn theo ngón tay quản lý...

Có một người phụ nữ đang đứng đó.

Một người phụ nữ mặc váy màu be, đội mũ rơm kéo thấp.

Một người phụ nữ trốn sau tấm banner ngay khi mắt chúng tôi chạm nhau.

Lạ thật.

Có phải vì tôi đã không ngủ?

Hay là vì hôm qua tôi đã nghĩ về Da-hye quá nhiều?

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy gương mặt người đó... tôi tự hỏi có phải mình đã tưởng tượng ra cô ấy giống Da-hye không.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Vợ tới thăm😋, tfnc
Xem thêm