Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Bạn nghĩ sao về việc sống...
글먹쌀먹 Cheotnuni
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 13: Ba điều ước của Park Da-hye(1)

2 Bình luận - Độ dài: 1,769 từ - Cập nhật:

Một cơ thể rã rời sau một buổi cày game dài.

Một cái bụng căng đầy thịt gà.

Một làn gió mát lùa vào từ ban công.

Một đêm hoàn hảo để khép lại ngày đầu tiên của kỳ nghỉ.

Với sự góp mặt đầy bất ngờ của Park Da-hye, hôm nay trở nên thú vị hơn gấp bội. Và vẫn còn tận ba ngày nghỉ nữa.

Có lẽ, khoảnh khắc này sẽ trở thành một trong những ký ức đẹp nhất đời tôi.

Nghĩ lại thì, tôi hơi trẻ con thật.

Phấn khích đến mức như đang viết nhật ký tưởng tượng, chỉ vì một người bạn đến chơi.

Chẳng trách tôi lại hợp cạ với một con nhóc kém mình tận chín tuổi.

"Ugh~."

Trong một đêm đẹp trời như thế này...

Park Da-hye, người vừa hào hứng bảo sẽ ước một điều gì đó, không nói chẳng rằng, leo thẳng lên sofa rồi đổ ập xuống đùi tôi.

"Em đang làm gì thế? Có cần anh lấy gối cho không?"

"Không cần. Em thích thế này hơn."

"Thế điều ước của em đâu? Nãy em bảo sẽ ước gì đó mà."

"Đây. Gối đùi."

"Anh lấy gối thật cho em nhé? Nằm kiểu này đau cổ lắm."

"Seong-hyeon, kẻ thua cuộc thì chỉ nên nói 'vâng' thôi."

Con nhóc láo thật.

Chỉ vì chơi game thắng mà nghĩ có thể lên mặt với anh à?

Thế giới này không có chuyện bị mắng vì học mà được khen vì chơi game đâu.

Nhưng mà, nhìn cái bản mặt hí hửng của em ấy, tôi cũng chẳng muốn đẩy ra. Nằm chễm chệ trên đùi tôi, cười tít mắt như một con mèo con vừa chiếm được ổ ấm.

Người ta bảo mèo mà bớt dễ thương đi một chút, chắc giờ này đã tuyệt chủng rồi.

Em cũng chẳng khác là bao đâu, nhóc con.

"Anh không phiền, nhưng em chắc chắn đây là điều ước của mình chứ? Đơn giản vậy thôi?"

"Ừ. Em thích thế này. Em vẫn còn hai điều ước nữa mà."

"Tùy em thôi. Nhưng nếu mai em bị đau cổ thì đừng có trách anh đấy."

"Anh hỏi nhiều quá... Em nặng lắm à?"

"Không, không hề."

"Vậy thì nằm yên đi, đừng có lải nhải nữa. Đây là điều ước của em mà."

"Ừ, giỏi lắm."

"Hehe."

9 giờ tối.

Vẫn còn ba tiếng quý giá của kỳ nghỉ đêm nay.

Tôi cứ nghĩ ăn xong, em ấy sẽ hào hứng bật máy chơi tiếp.

Nhưng không, Park Da-hye lại đang tận hưởng buổi tối này theo cách chậm rãi hơn tôi tưởng.

Dù vừa quẩy game cùng tôi cả ngày, em ấy dường như chẳng bận tâm chút nào đến chuyện Kim Pok-dal vĩ đại bị chậm tiến độ cày cuốc trong hai ngày tới.

'Cái gối đùi này thực sự có giá trị vậy à?'

Người ta thường ước thứ mình khao khát nhất.

Tôi thật sự không hiểu em ấy.

Không lẽ em ấy có sở thích đặc biệt với gối đùi?

Hay... là tôi? Là vì đây là đùi tôi, chứ không phải ai khác sao?

Phì, điên rồi.

Mới gặp nhau hai ngày, ai lại có thể nảy sinh tình cảm nhanh đến mức thế này chứ?

Nhưng mà, giả sử nếu có một phần triệu cơ hội nó là thật...

Chẳng lẽ em ấy không có điều ước nào khác sao?

Ví dụ như... ờm... thử nghĩ mà xem.

Ngược lại, nếu tôi thích Park Da-hye thật thì sao?

Tôi sẽ ước điều gì với em ấy?

Hừm...

Hừm...

Hừm...

"Seong-hyeon, anh nghĩ gì mà cau mày thế?"

"Cho anh yên một lát."

"Tch, được thôi..."

Hừm...

Nhưng tôi chẳng nghĩ ra được gì cả.

Sau cả ngày hôm nay, tôi nhận ra mình chẳng cần gì từ Park Da-hye.

Khi tôi muốn thấy phản ứng của em ấy, em ấy luôn thể hiện ngay trước mắt tôi.

Khi tôi khoe phòng gaming, em ấy hào hứng như thể vừa nhận được kho báu.

Diễn à? Không thể nào. Em ấy thật lòng.

Vì Park Da-hye không biết nói dối.

Vậy nên có lẽ tôi không cần điều ước nào cả, vì em ấy đã luôn sẵn sàng cho tôi mọi thứ tôi muốn.

Vậy thì...

Tôi nên làm gì với điều ước thừa thãi này đây?

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng ngân nga khe khẽ.

Da-hye đang nhắm mắt, khẽ hát theo một giai điệu quen thuộc, ngón chân đung đưa theo nhịp.

BGM của Lucid Town, một trong những ngôi làng trong Billion Saga.

Một thị trấn nơi một cô công chúa bị trục xuất khỏi vương quốc mất tất cả và rơi vào giấc mơ vĩnh cửu theo ý muốn của riêng mình.

Gần cuối câu chuyện, cô ấy xây một túp lều nhỏ bên hồ, mỉm cười hạnh phúc với hoàng tử đã chết và những đứa con mà họ có thể đã có.

Trong một giấc mơ lặp đi lặp lại mãi mãi.

Da-hye đang tưởng tượng điều gì nhỉ?

Nhìn nụ cười trên môi em ấy, chắc chắn em ấy đang hạnh phúc.

Nếu là tôi, chỉ nghĩ đến ngày mai thôi cũng đủ đau đầu rồi.

Nhưng dù em ấy đang mơ gì đi nữa...

Tôi mong đó là một giấc mơ đẹp.

Tôi hy vọng trong thế giới ấy, em ấy được bao quanh bởi ánh sáng, yêu thương và ấm áp.

Tôi mong rằng, cũng như tôi, em ấy sẽ ghi nhớ hôm nay như một kỷ niệm đẹp nhất trong đời.

"Ugh..."

Mái tóc dài lòa xòa trên mặt, em ấy khẽ nhăn mày, cố rũ ra.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc em ấy ra sau.

Ngay lúc đó, mi mắt em khẽ khép lại.

Tiếng ngân nga tiếp tục.

Một nụ cười nhẹ nở trên môi em ấy.

Ngón chân lại khẽ đung đưa.

Tôi chợt hiểu ra.

Nếu tôi yêu Park Da-hye...

Có lẽ, điều ước duy nhất tôi muốn...

Là được vuốt tóc em ấy như thế này.

Nhưng tôi đâu cần điều ước cho chuyện này.

Tôi đã làm nó rồi.

Hèn gì nó giống hàng tồn kho.

Nhưng mà... thực tế vẫn là thực tế.

Tôi không yêu em ấy.

Và không đời nào Park Da-hye lại thích tôi đến mức này.

Dù tôi có tưởng tượng thế nào, tôi cũng chẳng thể hiểu được em ấy.

Vậy nên, chiến dịch này thất bại rồi.

Hãy ngừng mộng mơ và quay lại với thực tại thôi.

Và như tôi đã nói trước đây, hiện thực luôn chọn lúc bạn vui nhất để đập tan bạn.

Như thế này.

"Da-hye, em muốn làm gì? Anh đưa em về nhé?"

"Ồ đúng rồi. Em phải về bây giờ... Em buồn ngủ quá..."

"Đừng ngủ. Nếu em ngủ rồi tỉnh dậy, em sẽ bị lạnh. Em sẽ bị cảm trên đường về đấy."

"Em muốn ở lại thêm 10 phút nữa."

"Và sau 10 phút? Em sẽ lại xin thêm 10 phút nữa."

"Không, em sẽ không~."

"Vậy thì dậy đi. Hãy coi như 10 phút đã trôi qua."

"Ugh... Kwon Seong-hyeon, em không biết anh lại như thế này, lắm lời quá."

"Anh không nói với em rồi sao? Anh không phải là người giống tiên mà em tưởng tượng đâu. Nếu em cứ rên rỉ, anh sẽ cho em một viên kẹo bạc hà."

"Vậy thì em sẽ làm thế này."

Tay Park Da-hye đột nhiên giơ lên, tạo thành hình chữ thập.

"Thánh Thuẫn! Giờ em bất khả chiến bại rồi!"

Haha, đồ ngốc. Đúng là Kim Pok-dal.

Tôi ước gì mình cũng có thể như vậy.

Tôi ước thực tế có thể trở thành một trò chơi, nơi chúng ta luôn có những cuộc phiêu lưu thú vị như trong Billion Saga.

Nhưng thôi, đừng mơ mộng hão huyền.

"Đừng có đùa nữa, dậy đi."

"Em không đùa. Em thật sự đang ở trạng thái Thánh Thuẫn đấy. Muốn thử đẩy em không?"

Ồ, thật sao? Nghĩ tôi không dám làm à?

Tôi ấn má em ấy bằng ngón tay, và Da-hye phát ra một âm thanh kỳ lạ như "ugigigik" khi em ấy chống cự.

"Thấy chưa, em bất khả chiến bại, đúng không?"

"Anh có nên đẩy thật không?"

"Dù anh có làm gì cũng vô ích thôi. Em thật sự bất khả chiến bại. Muốn biết tại sao không?"

"Em lại định nói linh tinh gì nữa đây?"

"Điều ước thứ hai của em là ngủ ở đây tối nay. Thừa nhận đi, em bất khả chiến bại rồi."

Nói xong, em ấy lại nhắm mắt.

Tôi hiểu rồi.

Tôi thừa nhận.

Thì ra là vậy.

Giờ tôi nhìn kỹ lại, Park Da-hye hiện tại chắc chắn bất khả chiến bại.

Ngay cả thực tế cũng sẽ trật khớp vai nếu cố xông vào Thánh Thuẫn này.

Tôi đã cố chuẩn bị tinh thần, nhưng em ấy trốn thoát quá dễ dàng.

Đúng là Kim Pok-dal.

Kinh nghiệm của em ấy đúng là đẳng cấp khác.

Một kẻ newbie như tôi mỗi đêm phải tắt trò chơi để quay về thực tế, còn Park Da-hye thì không.

Em ấy là một con nghiện cày vàng chính hiệu.

Nếu em ấy muốn ở lại trong trò chơi, em ấy có thể ở lại bao lâu tùy thích.

Tôi ghen tị đấy, đồ nhóc con.

"Park Da-hye, dậy đi."

"Gì? Nhưng chúng ta đã có giao kèo rồi mà!"

"Đó là lý do anh gọi em dậy. Anh sẽ lấy đồ ngủ cho em, nên mau đi tắm đi."

Tôi nằm xuống giường.

1 giờ sáng.

Tôi tự hỏi mình sẽ còn trằn trọc bao lâu nữa trước khi có thể ngủ được.

Tôi đã chuẩn bị giường cho Park Da-hye trong phòng nhỏ, và sáng mai, chắc em ấy sẽ bật dậy rồi lao ngay vào chơi game.

Vấn đề là tôi. Tôi không biết khi nào mình sẽ ngủ hay khi nào sẽ thức.

Chứng mất ngủ chết tiệt này. Không biết bao giờ nó mới khá hơn.

Nhưng mai là ngày nghỉ, nên cứ nhắm mắt lại, đếm cừu mà không lo nghĩ gì.

Một con cừu.

Hai con cừu.

Ba con nhóc.

Một con nhóc kỳ lạ hiện lên trong đầu tôi.

Đừng làm phiền ta, biến đi.

BÙM!

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng cửa mở, rồi một thứ gì đó bay vào phòng tôi với tốc độ ánh sáng.

Và chính là "con nhóc" đó đấy.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

nó đến r :))))
Xem thêm