• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain!

Chương 51 - Lộ điểm yếu.

3 Bình luận - Độ dài: 2,477 từ - Cập nhật:

“Chúng ta tiêu rồi! Tiêu thật rồi…”

Dorothy liên tục kêu than, khiến cho bầu không khí u ám đi trông thấy.

“Đừng lo quá, Dorothy. Rồi sẽ ổn thôi.”

“Đừng nói linh tinh nữa. Chúng ta gần như chưa luyện tập gì hết cả đấy.”

“Urk…”

Siwoo không thể phản bác.

Đúng như cô ấy nói, sự thật là họ cho đến hiện tại vẫn chưa hề luyện tập được gì ra hồn cả.

Không phải vì họ không có thời gian. Ở đây mọi người ai cũng có thời gian để luyện tập như nhau cả.

…Vấn đề chính là Dorothy không thể tập trung được.

“Arte không luyện tập sao…? Cổ cứ nhìn chúng ta suốt thôi.”

“Ai biết? Tớ cũng không chắc nữa.”

Thoạt nhìn, có vẻ Arte không làm gì nhiều ngoài thỉnh thoảng nói chuyện với Amelia.

“Cơ mà cũng đừng chủ quan. Hai người đó mạnh lắm đấy.”

“Chắc gì chúng ta sẽ gặp họ trong giải đấu đâu! Nói gì đến chuyện chủ quan chứ…

“Không, nếu gặp họ thì lại càng hay. Nếu thế thì chẳng phải đồng nghĩa với việc ta đã thắng kha khá trận rồi hay sao?”

“…Chẳng phải cậu đang quá tự tin à?”

“Đương nhiên rồi.”

Arte và Amelia đều rất mạnh. Siwoo dám chắc điều đó kể từ lần đầu thấy họ chiến đấu.

Chỉ cần hai người bọn họ đứng cạnh nhau, thì không ai có thể đánh bại họ.

‘Cơ mà mình cũng không nghĩ bản thân sẽ thua đâu.’

Không như các học viên khác, cậu đã trải qua đủ loại biến cố trước đây rồi, vậy nên cậu có thừa tự tin vào khả năng của mình.

Nếu như cậu liên tục giành chiến thắng thì trước sau gì cũng sẽ được gặp bọn họ thôi.

“Trông cậy vào cậu đấy, Dorothy.”

“…Ừ. Chà, được thôi.”

Và cậu cũng đã xác nhận năng lực của Dorothy rồi.

Cô ấy đã gục ngã ngay lập tức trước Amelia vào đầu khóa.

Thế nhưng giờ cậu đã hiểu lý do đằng sau chuyện đó.

Một năng lực mà không thể sử dụng chỉ với một người.

Chẳng trách cô ấy lại thua.

Thế nhưng trông giải đấu 2vs2 như thế này, câu chuyện lại hoàn toàn khác.

Bởi vì giờ đây cổ đã có thể phát huy toàn bộ năng lực của mình.

‘Thậm chí chúng ta có thể đánh bại cả Arte…!’

“Mọi người, tập trung nào! Giải đấu bắt đầu rồi! Những ai đang chờ tới lượt có thể ở ngoài xem và bình luận! Việc quan sát và học hỏi từ các học viên khác cũng rất quan trọng đấy.”

“Ah, bắt đầu rồi.”

“Tớ tự hỏi liệu trận đấu của Arte và Amelia sẽ như thế nào.”

Cậu không hề có chút ý nghĩ nào rằng họ sẽ thua.

Cậu chỉ tò mò và một thứ duy nhất.

Rằng liệu hai người có chịu hợp tác với nhau hay không?

Dù có cố mấy thì cậu cũng chẳng thể tưởng tượng ra viễn cảnh đó.

***

“…Này Arte. Chuyện này ổn chứ?”

“Tất nhiên. Thôi nào, thắt cho xong cái này lẹ đi.

Nội dung của bài kiểm tra này không quá khó.

Bạn có thể có thể phối hợp với người khác tốt đến mức nào?

Hợp tác với ai đó bạn mới gặp lần đầu thường sẽ rất khó khăn, tuy nhiên tôi vốn đã biết năng lực Amelia rồi.

Việc hạ những học viên khác sẽ dễ như trở bàn tay thôi.

“It feels kind of icky. This is, well, you know…”

“Cảm giác có hơi ghê ghê. Cái này ấy, ừ thì, cậu biết mà…”

“Tớ biết. Cảm giác hơi trái đạo đức. Nhưng cậu biết đây là cách hiệu quả nhất mà, phải chứ?”

“Hmm, chắc vậy…?”

May thay, có vẻ Amelia cuối cùng cũng bị thuyết phục rồi.

Cái cách cổ ngay lập tức bị thuyết phục khi tôi nói đây là phương pháp hiệu quả nhất hay tốt nhất khá là buồn cười.

“Thôi tán dóc nào. Cậu sẵn sàng chưa?”

“Rồi.”

Tôi có thể nhìn thấy đối thủ đang căng thẳng thế nào.

Hmm, tôi cảm thấy có chút tội lỗi rồi đấy.

Cơ mà tôi cũng không thể để thua một đám nhân vật phụ được.

Đã phối hợp với Amelia rồi thì không đời nào tôi chịu thua mấy tên này cho thứ ‘phát triển câu truyện’ kia đâu.

“Bắt đầu!”

Ngay khi tiếng súng vang lên, Amelia ngay lập tức tăng tốc.

“…!? N-Nhanh quá! Chặn cô ấy lại!”

“Không. Càng nhanh cô ấy sẽ càng yếu! Cổ sẽ không thể làm được gì mấy đâu, vậy nên chúng ta sẽ nhắm vào Arte trước!”

Hmm…Đó là ai vậy? Bạn cùng lớp à?

Có vẻ như họ biết tôi và Amelia, cơ mà tôi lại không thể nhớ nổi khuôn mặt của họ.

Dù sao thì tôi cũng chẳng rảnh đi nhớ mặt từng con rối để làm gì cả.

Tôi không biết cậu ta là ai, cơ mà phán đoán tốt đấy.

Amelia càng tăng tốc, cô ấy sẽ càng khó bị tóm, tuy nhiên sức tấn công của cổ cũng sẽ giảm đi đáng kể. Họ khá giỏi đấy.

Cô ấy cứ như một con ruồi phiền phức cứ lượn lờ vậy, tuy nhiên lại chẳng thể gây được ảnh hưởng gì lớn, vậy nên họ có thể hạ tôi trước và rồi từ từ bắt cổ sau.

Bọn họ quả thực nắm rất rõ năng lực của Amelia.

Họ biết rằng mình nên mặc kệ cô ấy và thay vào đó nhắm vào mục tiêu dễ hơn trước. Đúng là kiểu phán đoán rất chi là ‘nhân vật phụ’, họ đã tự mình chui đầu vào lưới với phán đoán đó mà không biết.

Nếu như sức tấn công của cô ấy yếu đến thế, vậy thì cổ còn tấn công làm gì?

Bọn họ lẽ ra nên suy xét đến mục đích khi cổ làm thế ngay từ đầu.

“Xin lỗi nhé. Sức tấn công của tớ thì yếu thật, cơ mà sợi tơ này thì không đâu.”

“?! Không xong rồi! Là tơ đấy! Né đi!”

Đòn tấn công của Amelia có thể yếu.

…Nhưng những sợi tơ của tôi thì không đâu.

Vì lý do gì Amelia lại ngay lập tức tăng tốc ngay từ lúc bắt đầu cơ chứ? Cô ấy đã có thể chiến đấu như bình thường, giống với lần cổ đấu với Dorothy ấy.

Không nhận ra điều đó chính là sai lầm của họ.

Những sợi tơ của tôi vô cùng mảnh và khó thấy. Tuy nhiên, nếu như tôi tấn công trực diện thì họ có thể nhìn thấy được dòng mana đang điều khiển chúng, cho phép né một cách dễ dàng.

Chúng rất nhanh, tuy nhiên không đến mức không thể né…Tuy nhiên họ càng né, tôi sẽ càng có ít cơ hội để tấn công. Dù sao thì quần áo của tôi cũng đang bị tiêu hao dần mà.

Đây là một đấu trường với rất nhiều học viên đang theo dõi trận đấu. Tôi muốn tiết kiệm càng nhiều tơ càng tốt. Vậy thì phải làm thế nào đây?

Tôi thường sẽ giăng tơ ở đâu đó để tiết kiệm và dụ kẻ địch lao về phía mình, thế nhưng điều đó là bất khả thi ở nơi này.

Vậy thì tôi phải làm sao đối thủ không chú ý đến chúng đây?

Giải pháp thực ra khá đơn giản. Buộc một sợi tơ gần như vô hình vào người Amelia rồi để cổ chạy vòng quanh đấu trường.

Họ không hề chú ý đến sợi tơ mỏng manh ấy và lao thẳng về phía tôi, thế nhưng đã quá muộn.

Cả đấu trường giờ đây đã nằm trong sự kiểm soát của tôi.

Bọn họ hoảng hốt khi những sợi tơ yểm mana mà Amelia đã rải khắp nơi giờ đây đang lao về phía họ từ mọi hướng, nhưng đã quá muộn.

Cậu học viên có vẻ biết rõ về chúng tôi đã may mắn thoát được, tuy nhiên người còn lại thì đang hoảng loạn.

Cậu ta bị trói chặt từ đầu tới chân bằng những sợi tơ bay ra từ khắp mọi hướng.

“Arte này. Tớ có nhất thiết phải quấn nó quanh cổ không?... Thế này dã man quá. Không có ý xúc phạm hay gì đâu. Nhưng sao không buộc vào cổ tay ấy?”

“Nó có thể bị tuột ra khỏi cổ tay, vậy nên phần ‘nút thắt’ lớn nhất trên cơ thể vẫn là tốt nhất.”

“…Thật sao?”

Amelia đưa tay chạm vào cổ khi nói vậy.

…Ừ thì, cũng không sai. Làm thế tiện hơn là buộc vào cổ tay nhiều.

Tôi đã quá quen với việc buộc chúng quanh vùng cổ rồi.

Nếu như tôi buộc vào tay hay chỗ nào khác, cảm giác có hơi…nên nói thế nào nhỉ?

Giống như tôi đang làm sai cái gì đó ấy? Tôi thích buộc nó vào cổ hơn. [note80694]

“Cậu là người duy nhất còn lại đó. Giờ cậu sẽ làm gì đây?”

“T-Tới đi!”

“Oh, dũng cảm thật đấy. Tớ thích thế.”

Amelia cười vui vẻ trong khi hủy bỏ gia tốc và cắt bỏ sợi tơ đang buộc trên cổ bằng ngọn thương của cô.

Và đó là kết thúc.

Cậu học viên đơn độc kia lao đến đầy quyết tâm thế nhưng lại không thể chống lại cơn mưa thương của Amelia vì bị tôi dùng tơ hạn chế chuyển động.

“… Tớ mừng là trận đấu kết thúc nhanh chóng. Làm tốt lắm.”

“Được rồi. Vì trận đấu đã kết thúc, hãy quay về chỗ ngồi của các em và nghỉ ngơi đi. Cứ thoải mái quan sát trận đấu của các bạn khác nhé.”

[Làm tốt lắm, Độc giả-nim! Cô trông ngầu lắm đấy!]

Tôi cảm thấy rất tốt vì đã kết thúc trận đấu mà không dùng quá nhiều tơ.

Để mà nghĩ rằng trận đấu đã kết thúc chỉ với một chiếc găng tay.

Đương nhiên, bọn họ chỉ là những nhân vật phụ mà tôi có thể xử lý nhanh chóng, tuy nhiên tôi cũng có thể kết thúc mọi chuyện dễ dàng hơn.

Cảm giác cứ như điều tôi lo lắng nhất đã được giải quyết rồi vậy. Sau cùng thì, trận đấu càng kéo dài thì tôi càng bất lợi.

Chuyện đó sẽ ổn nếu như tôi giết hết bọn họ bởi khi đó có để lộ cơ thể thì cũng không sao, thế nhưng đây là học viện. Đối thủ của tôi là các học viên. Tôi không thể giết họ được.

Vậy nên, tôi phải hết sức kiềm chế khi chiến đấu, vô hình chung khiến cho lượng tơ tiêu hao tăng lên.

Quan trọng nhất là, tôi chỉ có thể sử dụng tơ rút ra từ găng tay và tất mà thôi. Việc sử dụng những phần khác có thể dẫn đến những vấn đề lớn hơn.

Đương nhiên, chúng tôi được cung cấp thời gian nghỉ ngơi sau mỗi trận đấu và tôi có thể thay trang phục.

…Tuy nhiên, tôi không thể thay đồ giữa trận được, phải không?

Không như đám ác nhân, lũ rối đang quan sát tôi lúc này là các học viên.

Xử lý toàn bộ bọn chúng sẽ là bất khả thi với số lượng như vậy.

Tôi tuyệt đối không thể để mắc sai lầm khi sử dụng quá nhiều quần áo để rồi cuối cùng khỏa thân trước mặt từng này người được.

May mắn thay, nhờ có Amelia, có vẻ như tôi đã có một giải pháp đơn giản hơn, vậy nên tâm trạng của tôi hiện tại khá tốt.

***

“Wow, ra đó là kế hoạch của bọn họ sao.”

“…Đơn giản nhưng lại rất hiệu quả.”

Đó là phản ứng của Siwoo và Dorothy sau trận đấu.

Một chiến thuật vô cùng đơn giản nhưng lại vô cùng chắc chắn. Kết hợp tơ của Arte với tốc độ của Amelia và tạo ra một đòn tấn công từ mọi hướng.

Sử dụng tơ của Arte để bổ trợ cho sức tấn công yếu kém của Amelia.

Một phương pháp phải nói là vô cùng hiệu quả.

“Ghen tị thật đấy. Có vẻ như điểm đánh giá của hai người đó sẽ rất tốt đây.”

“…Ai mà biết. Tớ không dám chắc điều đó đâu.”

“Huh?”

“Tại sao Arte không trực tiếp tấn công như bình thường luôn…?”

Đây là điều khiến Siwoo tò mò.

Để Amelia giăng tơ và Arte đảm nhiệm vai trò tấn công là một chiến thuật tốt.

…Thế nhưng tại sao họ phải làm như vậy?

Chẳng phải cứ để Arte và Amelia chiến đấu độc lập là được rồi hay sao?

Dorothy trả lời thắc mắc của Siwoo.

“Hẳn phải có lý do họ buộc phải làm vậy, đúng không?”

“Lý do?”

“Ừm. Nếu như kẻ thù làm một điều gì đó trông có vẻ không cần thiết, vậy thì ắt hẳn phải có lý do đằng sau.”

Lý do, huh?

Siwoo suy ngẫm xem vì sao Arte lại không sử dụng tơ của cô.

…Và sau một hồi suy ngẫm.

Siwoo cuối cùng đã nhận ra.

“K-Không đời nào.”

“…? Cậu nhận ra được điều gì rồi sao?”

“Không, chuyện đó không thể nào…”

Cho đến tận bây giờ, Siwoo vẫn nghĩ rằng Arte có thể tạo ra tơ bằng mana.

Cả những sợi tơ Amelia giăng ra cũng được bao bọc bởi mana.

Thế nhưng nếu như không phải vậy thì sao?

…Nếu như cô ấy không biến mana thành tơ, mà chính sợi tơ mới là thứ được yểm phép và cường hóa bằng mana thì sao?

Đột nhiên, bàn tay của Arte lọt vào tầm mắt Siwoo.

Một chiếc găng tay vốn nên ở đó đã biến mất.

“Đừng bảo là, cả lúc đó sao…?”

Trận đấu đầu tiên của cậu với Arte.

Cậu đã mải né tránh mà không quan sát Arte kĩ càng.

…Vào lúc đó, hình như cô ấy có mang tất?

Có vẻ như cậu đã tìm ra được điểm yếu của cô rồi.

Không, cho dù điều đó có là thật đi chăng nữa, việc lợi dụng điều đó có thực sự ổn không?

Đầu óc Siwoo trở nên rối bời.

                                                  

Note của Tác giả:

Sau khi suy nghĩ, tôi đã quyết định sẽ yêu cầu một tấm ảnh bìa từ novelpia-chan? (tôi hình như hơi ám ảnh vơi từ -chan)

Cảnh Arte đang nháy mắt giữa làn mưa đêm.

Thật háo hức không biết thành phẩm sẽ trông như nào nhỉ.

Hy vọng nó sẽ ra kịp lúc với chương 100.

Ghi chú

[Lên trên]
(Chị siết cổ lũ phản diện nhiều quá bị nghiện rồi =)))
(Chị siết cổ lũ phản diện nhiều quá bị nghiện rồi =)))
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

biết điểm yếu r nhưng khó tận dụng :))
tfnc
Xem thêm
tận dụng được chứ, sau cứ nhằm vào quần áo mà xé là khỏi phản kháng 🐧
Xem thêm