Lúc đó tôi cũng thấy kỳ lạ thật. Cái cảm giác tội lỗi của cậu ta, rõ ràng là quá mức cần thiết. Giữa hai người chỉ là lướt qua nhau vài lần, chẳng có lý do gì để làm đến mức đó cả.
Cuối cùng thì mọi bí ẩn cũng được giải đáp. Nghĩ lại, bài phỏng vấn trên thời báo Fitzsimmons cũng không hoàn toàn sai. Tôi tặc lưỡi, vỗ bốp vào bắp tay Edgar đang cười toe toét, rồi cùng cậu ta bước qua những khe đá kỳ quái tiếp đến là một rừng xương rồng khổng lồ.
- Đừng có tưởng đẹp trai là xí xóa được hết đấy, bực mình thật. Không dụ được tôi đâu.
- Vậy là cậu thấy tôi đẹp trai thật à? Vui ghê.
Cậu ta hí hửng, vừa đáp vừa đi theo phía sau. Đi được một lúc, mặt đất đổi màu. Trắng xóa, như thể có gì đó khô cứng dính lại thành hình gợn sóng.
Đi thêm chút nữa, nước bắt đầu dâng lên. Đủ ngập nửa bàn chân. Edgar Ramos chẳng giúp ích gì cho đời Ariel Dalton hết, nếu báo trước thì tôi đã đi dép xăng đan cho rồi.
Tôi đang tặc lưỡi bực bội thì ngẩng đầu lên và suýt nghẹt thở vì kinh ngạc.
"Đẹp ha?" Edgar thúc nhẹ vào sườn tôi, kéo dài giọng như thể muốn khoe khoang, nhưng nghe không hề khó chịu. Bởi vì cảnh trước mắt hoàn toàn xứng đáng để khoe. "Đây là đâu thế?" Nói ra rồi mới thấy câu hỏi của tôi thật ngớ ngẩn.
Bầu trời trải dài đến vô tận trước mắt. Chính xác thì, một nửa là bầu trời, còn một nửa là hình ảnh bầu trời phản chiếu trên một mặt hồ nông. Ảnh phản chiếu rõ đến mức không thể phân biệt ranh giới giữa hai bầu trời. Một đàn hồng hạc đang bay lượn xa xa, chúng cứ như đang lướt đi trên những tầng mây một cách duyên dáng đến mức khiến tôi thấy ghen tỵ.
- Sau khi từ bỏ quyền kế vị, tôi đã làm mọi thứ để có được nơi này. Công quốc Ramos.
- Công quốc Ramos á? Nói thật đấy hả?
Phạm vi dịch chuyển không gian của một pháp sư phụ thuộc vào lượng mana mà họ sở hữu. Dù có dùng vòng tròn phép hỗ trợ, dịch chuyển vẫn là ma thuật cực khó và không thể đi quá xa. Đó là lý do phần lớn học sinh Fitzsimmons chỉ quanh quẩn vài chỗ cũ vào cuối tuần.
Khi chạm vào lớp cát râm ran dưới ngón chân và thấy mấy bụi xương rồng xanh ngả màu, tôi nhận ra ngay đây là Nadon. Tôi cứ tưởng là phía Đông Nam, hóa ra lại là Tây Bắc. Đúng là tài năng phi thường thật. Tôi lặng đi, có lẽ Edgar tưởng tôi giận nên tỏ ra hơi cuống quýt.
- Xin lỗi vì dẫn cậu đi xa thế mà không hỏi trước… tha cho tôi lần này đi? Nha?
- Thấy cảnh này xong cái là tôi đã lau miệng rồi này.
Một tuyên bố long trọng. Edgar nghe xong liền vênh mặt ra ngay.
- Biết ngay mà. Sa mạc muối Nadon là một trong những kì quan mà cậu sẽ hối tiếc nếu chưa được thấy trước khi chết đó. Thế giờ có thấy động lòng với tôi chút nào chưa?
- Đừng có lố quá.
- Ấy, cá tính này sao mà quyến rũ quá chừng.
Edgar Ramos phá lên cười như thể đang chế nhạo tôi. Thề là đại chiến Dalton–Ramos lần hai chính thức khai hỏa.
***
Dạ hội Đêm trăng tình yêu , khác với tiệc Khai niên, kéo dài suốt một tuần. Dạ hội diễn ra trong ba ngày, chưa kể còn có cả tiệc khai mạc và tiệc bế mạc.
Chỉ những cặp đôi đã kết hôn hoặc có quan hệ tương đương mới được đăng ký làm bạn nhảy của nhau.
Ngoại trừ những người đã đính hôn hoặc là Hội trưởng học sinh Keran Ilestia, người buộc phải hộ tống Hiệu trưởng, còn lại thì đa phần đều đi một mình. Với người vừa không có bạn vừa không có người yêu như tôi thì đúng là thiên đường.
Khắp học viện đều được trang trí bằng những món đồ rất đẹp mắt. Tối trước khai mạc, tôi và Kelly Ramirez cùng đi ra sông Tameni gần học viện để xem cảnh tượng là điểm nhấn của đêm nay: Slime Biển.
Vì đã khuya nên khắp con đường được chiếu sáng bằng đèn ma thuật. Cặp vẹt mào đang treo mình, lúc chiều còn đang mỏ-chạm-mỏ dễ thương, giờ đã bị đám học sinh quỷ quái lẹ làng ép chúng vào tư thế giao phối.
- Tớ thích Fitzsimmons ghê. Ở đây khiến tớ nhận ra mình không phải đứa điên duy nhất.
Kelly thầm thì với giọng đầy phấn khích.
- So với tên kia thì cậu là thánh nữ luôn ấy.
Tôi vừa nói vừa chỉ về phía Kyle đang lén ăn trộm thang của giáo sư Dwyer từ xa. Vì phải trèo lên cột đèn để ngăn đôi vẹt làm điều tục tĩu, người lùn tội nghiệp giờ bị kẹt luôn ở đó.
"Trò Villard!" Giáo sư Dwyer đang mặc áo choàng mùa hè, nên cử động hơi vụng về, gào lên tức giận: "Ai giành lại được thang từ tay Villard sẽ được cộng điểm rèn luyện!" Đám học sinh gần đó liền lao vào Kyle, nhưng đội trưởng đội Crích-kê bằng sư, Norman Casey đâu để yên.
Cặp đôi rắc rối kia chạy sang bờ đối diện của sông Tameni, tức là càng lúc càng tiến lại gần tôi và Kelly. Không bỏ lỡ cơ hội trời cho, Kelly Ramirez hướng về phía Norman Casey, kẻ đang chắn phía sau Kyle, và hét lớn:
- Norman! Còn nửa năm nữa là đến đám tang của cậu đấy!
Casey nghiến răng ken két. Kyle đang cười đến mức suýt làm rơi than thì liếc thấy tôi đứng cạnh Kelly, bèn giương tay phải ra sau như kéo dây cung rồi giả bộ bắn về phía tôi, còn nháy một mắt nữa.
- Tên đó đang thả thính cậu đấy.
Kelly lầm bầm. Tôi đáp lại lời chào vô lý của Kyle bằng một ngón tay vô cùng thanh lịch. Chẳng có thì giờ nói chuyện tử tế với tôi mà lại rảnh đi chọc phá giáo sư Dwyer? Tên khốn kiếp.
Ở cửa sông Tameni, đám đông đã tụ tập sẵn. Cũng dễ hiểu thôi, đây là một trong số rất ít dịp được phép phá giờ giới nghiêm mà. Vì mất thời gian với Kyle và Casey nên khi chúng tôi đến, những ánh sáng lập lòe từ mặt sông chỉ còn thấy lấp ló qua đám người.
Slime biển là sinh vật sống dưới đáy đại dương, nhưng khi đến mùa sinh sản thì ngược dòng vào cửa sông đẻ trứng. Vì đứng thấp nhất trong chuỗi thức ăn nên chúng không thể bảo vệ trứng khỏi kẻ thù ở biển được.
Ở vài vùng của đại lục, người ta còn gọi chúng là "sứa phép". Chúng nổi tiếng vì lúc sinh sản, chúng phát ra ánh sáng xinh đẹp và chuyển động như đang nhảy múa. Vì thời điểm sinh sản của chúng trùng với Đêm trăng tình yêu nên ngắm Slime biển từ lâu đã thành một nghi lễ không thể thiếu tại Fitzsimmons. Dù sao thì cũng rất ăn nhập với chủ đề "tình yêu".
- Chắc đến trễ chút rồi.
- Xem bốn năm liền rồi, năm nay bỏ một lần cũng chẳng sao.
Kelly bình thản nói. Cô ấy đúng là chẳng quyến luyến gì. Còn tôi, dù đã xem tám lần vẫn chưa chán, nhưng để che giấu, tôi cố tình buông lời không hay.
- Mà nghĩ lại thì cũng kinh thật. Cứ tưởng tượng có đứa nhìn chằm chằm lúc mình đẻ xem…
- Ơ, nhờ cậu mà tôi tự nhiên không muốn xem nữa rồi đấy.
Một giọng khàn đáp lại tôi. Tôi dừng việc nhón chân và quay đầu lại, là Kyle Villard. Cậu ta kẹp cái thang dưới nách, thở hổn hển vì vừa chạy xong.
- Đừng có nói chuyện với tôi, đồ chó.
- Đấy là cách cậu thể hiện tình cảm chứ gì, tôi mê cái khiếu hài kiểu châm biếm của cậu lắm.
Cậu ta vén mái tóc ướt mồ hôi lên một nửa. Kể từ tiệc Khai niên được khen đẹp trai với kiểu tóc này, Kyle cứ tưởng mình làm vậy là ngầu lắm.
"Ô kìa, ai kia thế này." Kelly, người biết rõ tôi đang chơi trò trốn tìm với Kyle, liền châm chọc.
- Tưởng rớt vô bồn cầu rồi chứ.
Kyle, chuyên gia đấu võ mồm, đáp ngay:
- Suýt thật đấy. May mà búp bê ma thuật cứu tôi. Còn vì sao nó giúp, thì là do tôi đã đấu tranh vì quyền lợi của chúng đấy.
Trong Fitzsimmons không ai nhái giọng giáo sư Chapman bằng cậu ta.
- Hãy ghi nhớ điều này, trò Ramirez: Thiện chí luôn được đền đáp.
Trêu mấy người mặt dày chả vui gì cả. Kelly nhanh chóng chán và chuyển mục tiêu sang Norman Casey.
- Kì đà cản mũi đi rồi. Giờ chúng ta được ở riêng rồi.
- Riêng cái đầu cậu. Cậu tránh mặt tôi, phải không?
- Tôi? Tránh cậu? Hồi nào?
Kyle vẫn tiếp tục nói dối không chớp mắt. Tôi định đá vào ống chân cậu ta, nhưng lại đạp trúng cái thang của giáo sư Dwyer, đau điếng nên ngồi sụp xuống.
- Ari, cậu không sao chứ?
Kyle cúi người nhìn sát tôi. Tôi liền lấy đầu húc thẳng vào cằm cậu ta. Tôi ngồi xuống là để lấy đà!
- Ai da, này!
- Lúc bị cấm túc thì lết xác thăm tôi, mà lúc hết bị cấm túc thì chạy đi trốn là sao hả? Cậu lỗ tai cây à? Phải có người cản thì cậu mới làm hay gì?
- À thì…
- Tôi có cả đống chuyện muốn hỏi cậu mà quên hết rồi, đồ ngốc! Về Rosemary Blossom, về năng lực kì quái của cô ta, và về việc tôi bị mắc kẹt ở năm thứ năm tận sáu lần!
- Khoan, khoan đã, Ariel. Cậu vừa nói gì cơ?
Kyle nắm lấy tay tôi thật chặt. Trông cậu ta như gặp ma. Tôi quát bảo đừng có đánh trống lảng, thì cậu ta khịt mũi như thể bực bội, mặt lúc trắng bệch, lúc đỏ ửng, rồi xanh lè. Loạn hết cả lên.
Không bình thường chút nào. Dù bình thường Kyle Villard đã điên khoảng ba phần, tôi thề, đây là lần đầu tôi thấy cậu ta sốc đến vậy.
Tôi lặp lại trong đầu những gì vừa nói. Việc cậu ta lẻn vào bệnh viện như sát thủ, Rosemary Blossom cùng với năng lực kì quái, và tôi bị kẹt ở năm thứ năm tận sáu lần…
- Ê Kyle! Giáo sư Dwyer dùng phép tăng tốc với Delaney Wood rồi kìa! Chạy mau đi!
Norman Casey đập vào tay Kyle, hét lên rồi co giò chạy. Kyle vớ lấy cái thang, lao theo Casey. Trong lúc bóng lưng cậu ta ngày càng nhỏ dần rồi thành một chấm bé xíu, cậu ta vẫn cứ ngoái đầu nhìn tôi.
Chỉ đến khi đôi mắt xanh rung rung ấy biến mất khỏi tầm nhìn, tôi mới hoàn hồn. Thử thì thầm một câu: "Kyle, thời gian của tôi đang quay ngược lại." Lời nói thoát ra trôi chảy mà không có bất cứ thứ gì cản trở, không còn cảm giác khó chịu như bị đinh sắt ghim vào đầu. Bây giờ tôi thấy vô cùng sảng khoái.
“Bức tường thứ tư” đã biến mất.


0 Bình luận