Trên đường đến phòng thực hành chế tạo pháp cụ, Keran có xin lỗi tôi... mà thật ra cũng chẳng giống mấy. Cậu ta cũng biết mình đã quá đáng trong vụ thỏ marshmallow, và bảo là đang suy ngẫm lại. Đều là do cái hiện tượng "trở nên ngu ngốc khi ở cạnh Florence Belle" đã nói trước đó ấy, thế nên chắc còn nhiều chuyện bất công trong tương lai đây.
- Cậu biết đấy, cậu nên đi mà học hỏi cách xin lỗi từ cận vệ của cậu đi.
- Marquis làm gì cậu à? Tôi đâu nhớ hai người từng nói chuyện với nhau?
- Ý tôi là ở thế giới của tôi. Mà nghĩ kỹ thì cái đó cũng là do cậu đấy. Cậu lại đi chọn đúng cái tên đó làm bạn nhảy cho tôi.
- Bạn nhảy? Ý cậu là bạn nhảy trong dạ tiệc? Nếu là chuyện bịa thì cũng thú vị phết đấy chứ.
Nghe giọng cậu ta phấn khích như thế, tôi bỗng cụt hứng hẳn. Một trong hai cách khiến người ta phát bực là đang nói dở thì im bặt.
Nhờ vậy, tôi đã đạt được một mục tiêu nho nhỏ: chọc tức Keran Illestia. Dù cậu ta vẫn đang mỉm cười, nhưng đuôi mày và khóe môi thì méo xệch, nom cứ như một con chó lông vàng được chải chuốt kỹ lưỡng. Một con chó to đùng, tưởng mình vẫn là cún con ấy.
- Cái này...
Trước bức tường đầy rêu, tôi hơi do dự. Bởi tôi nhớ rõ Keran ở thế giới kia đã làm thế nào.
- Trước tiên phải nắm tay đã.
Không ngoài dự đoán, Keran ở thế giới này lập tức nghiêm mặt.
- Tôi thề trên cái vảy cầu vồng của kì nhông lửa là tôi không định giở trò gì đâu. Phải làm vậy thì mới qua được.
- Do bức tường này à?
- Không phải tường… Thôi, đưa tay đây.
Tôi kéo tay cậu ta. Khi đan ngón tay lại với nhau thì thấy cậu ta lúng túng rõ, trông buồn cười chết được. Lúc trước cậu ta còn suýt hôn tôi đấy, giờ thì lại như này.
- Dùng thánh lực thử đi.
Ngay sau đó, một luồng ấm áp lan qua tay tôi rồi chảy khắp toàn thân. Dù đã trải qua nhiều lần nhưng cảm giác này lúc nào cũng khiến tôi dễ chịu. Vì thánh lực vốn là sức mạnh chữa lành, nên chắc có tác động luôn đến tâm hồn nữa nhỉ? Tôi chưa từng hỏi, vì mỗi lần nắm tay Keran là tim tôi lại đập loạn lên.
Khi ánh sáng tụ ở đầu ngón tay, tôi gõ vào gạch và tạo nên một vòm cửa. Hiệu ứng phép thuật thoắt hiện rồi tan biến để lộ một lối đi bị bóng tối nuốt mất phần cuối.
- Nơi này, người không được thần chúc phúc thì sẽ bị lạc đấy. Vì tôi không có thánh lực, nên ít nhất phải đánh lừa nó bằng cách này.
- Ai nói vậy?
Keran cau mày hỏi, giọng đầy nghi ngờ. Tôi định nói chính cậu đấy, Keran Illestia, nhưng lại sợ gây hiểu lầm không cần thiết nên thôi.
Thay vào đó, tôi hỏi lại vì sao cậu ta tò mò, thì cậu ta chỉ lặng lẽ dò dẫm tường và sàn rồi nhún vai.
- Vì tôi là 'Illestia'. Nếu có cảm ứng thánh lực thì tôi sẽ biết. Lúc ở phòng thực hành chế tạo pháp cụ thì có đấy. Nhưng ở đây thì không.
'Illestia' trong cổ ngữ nghĩa là "kẻ phục tùng Stia". Trong tiết sử học, chúng tôi học rằng Thánh quốc Illestia là quốc gia do sứ đồ được thần Stia lựa chọn lập nên, dẫn theo một con kỳ lân có sáu cặp cánh xuống hạ giới. Hoàng tộc là hậu duệ của sứ đồ đó. Không biết có thật không, nhưng việc họ có thánh lực mạnh và giỏi sử dụng nó là điều không học giả thần học nào trên lục địa dám phủ nhận.
Vì thế, nếu Keran Illestia nói vậy, thì chắc không sai đâu. Nhưng người đã nói điều ngược lại cho tôi... cũng là Keran Illestia mà? Khó hiểu thật đấy.
- Tôi thề trên cái vảy cầu vồng của kì nhông lửa, không biết đấy là ai, nhưng hắn lừa cậu chắc.
Keran cười nhẹ rồi bước đi. Cậu ta đã buông tay tôi ra. Tôi thử bước vài bước thì chẳng thấy gì kỳ lạ. Không thấy bị lạc lối gì hết, lối đi cũng không dài hơn hay biến mất gì cả. Có vẻ Keran ở thế giới này đã nói thật. Vậy còn cậu ấy thì sao? Keran Illestia kia ấy?
Nhưng tôi không có thời gian để nghĩ thêm. Vì ngay sau đó, một cảnh tượng còn sốc hơn nhiều đập vào mắt tôi.
- Là đây à?
- Đúng rồi... là chỗ này.
Căn phòng bí mật mà chúng tôi vừa đến không giống chút nào với ký ức của tôi. Vẫn còn lò sưởi kiểu cũ, lỗ thông hơi đơn sơ và trần nhà cong cao vút, nhưng ngoài ra... chẳng còn gì cả. Bàn gỗ, đèn chùm, băng ghế dài – tất cả đâu hết rồi?
Ngay khi nhận ra điều đó, một luồng nhiệt dữ dội bốc lên từ mu bàn chân tôi. Cơn đau như sét đánh xuyên qua từng khớp tay chân. Trong cổ họng tôi, như có móng vuốt đang cào cấu. Không thể nào. Tôi chỉ kịp nghĩ được vậy trước khi ý thức bị nuốt chửng bởi tiếng thét và vô số ký tự hỗn loạn.
Không thể nào...
XXXX.XX.XX 23:11:54 [ERROR] com/attis/core/loader/ConfigurationLoader : OutOfMemoryException
XXXX.XX.XX 23:11:54 [INFO] com/attis/core/loader/SaveFileLoader : validate savefile - /app/savefiles/autosave.sav
XXXX.XX.XX 23:11:55 [INFO] validation has been completed. initialize savefile...
***
Theo như tôi được kể thì lúc Kaitlyn đại đế phát hiện, căn phòng đã được bày trí sẵn rồi. Ngoài những món nội thất lớn, cả những món nhỏ như vòng hoa quanh lò sưởi, cây cảnh trang trí hay cả thảm nhỏ trải dọc lối vào đều là thứ chỉ tôi, hoặc đúng hơn, chỉ Ariel Dalton bị cắt khỏi trí nhớ của tôi, mới có thể chọn ra được. Tôi biết người từng bày trí căn phòng ấy chính là mình, không phải suy đoán. Chỉ đơn giản là... tôi biết.
Trong thế giới của Florence Belle, căn phòng bí mật trống rỗng. Chỉ có một khả năng thôi. Có lẽ thế giới đó chính là phần ký ức bị mất của tôi?
Sâu trong cơ thể tôi nóng rát. Xương cốt thì nhức nhối cả ra. Cảm giác như là được hóa thân thành một loại thảo dược bị hong khô trên kệ phù thủy vậy. Mí mắt tôi nặng trĩu như bị cái gì đó đè lên, tai thì ù đi như vừa phải nghe thứ gì đó cực lớn. Nhưng cổ họng tôi còn tệ hơn.
Tôi còn không nói được từ "nước" đàng hoàng. Một cái gì đó mát lạnh áp lên khóe môi tôi. Tay tôi run lẩy bẩy, chẳng làm được gì nên hồn. Nước tràn ra khỏi miệng, chảy xuống cằm, làm ướt cả ngực tôi. Cảm giác ẩm ướt khiến tôi khó chịu. Tôi vốn không hay sai bảo người khác, nhưng lần này phải lên tiếng mới được.
- Lau sạch đi...
Sau đó, một mảnh khăn khô chạm vào cằm tôi. Khi lau đến cổ và ngực thì cực kỳ nhẹ nhàng. Tôi khẽ nhếch môi, cảm thấy hài lòng... thì bỗng có giọt nước ấm rơi xuống xương quai xanh. Thật là...
- Làm...đàng hoàng đi.
- ...Xin lỗi.
Có một giọng nhỏ xíu lọt vào cái lỗ tai đang ù ù của tôi. Một giọng nam khản đặc, nghẹn ngào, hòa trong đó là tiếng nức nở đau đớn. Lắng nghe kỹ, tôi nhận ra đó là Kyle – tên bạn nối khố mà tôi trân quý, không có bất cứ thứ gì có thể thay thế được.
- Nè, đừng khóc nữa...
Trong cơn sốt, tôi giang tay ra và lập tức cảm thấy đau điếng vùng khuỷu tay, vật lộn với cơn đau ấy tôi chạm vào cái má ướt đẫm của Kyle. Tôi xoa nhẹ, như cái máy ghi âm hỏng cứ lặp đi lặp lại một câu: đừng khóc nữa. Thằng nhóc này từ xưa đã mít ướt rồi, lúc nào cũng phải dỗ.
Có lần cậu ta bày trò trêu chọc tôi, rồi lại khóc khi bị tôi giận. Trông buồn cười lắm, lúc đó tôi mắng cậu ta là tệ quá còn cậu ta thì chỉ biết cắn môi cố nén nước mắt. Ariel Dalton lúc còn bé thì đúng là một con quỷ nhỏ, nhưng Kyle Villard thì lại rất đáng yêu.
Dòng nước mắt giữa các ngón tay tôi giờ lại như lũ tràn bờ đê. Mấy lời dỗ dành mà tôi ráng nói hình như lại làm cậu ta khóc nhiều hơn. Trời ạ, Kyle. Tôi định mắng cậu ta, nhưng vừa hé miệng ra, không khí đi qua kẽ răng làm như bị mắc kẹt lại. Tôi ho dữ dội. Kyle giật mình, cuống hết cả lên.
Tôi đã trở lại, không có bất cứ thứ gì báo trước, hệt như lúc tôi bị đưa sang thế giới bên kia. Kyle đang ở ngay bên cạnh giường tôi.
Tôi biết, đây chính là lúc tôi nên hỏi. Lần này chắc chắn tôi có thể biết hết mọi bí mật. Tôi có quá nhiều điều muốn biết: về tôi, về cậu ấy, về hội học sinh, về Rosemary Blossom… Và giờ, còn cả Florence Belle và thế giới của cô ta nữa.
Nhưng mà... người tôi đau quá. Kyle lấy chăn bọc tôi lại khi cả người tôi run rẩy, nhưng đến cả cảm giác lớp vải chăn mềm mại chạm vào da cũng khiến tôi đau đớn. Giờ tôi phải ngủ ngay thôi. Ngủ sẽ giúp tôi quên đi cơn đau này. Đợi đến khi tôi tỉnh dậy, chỉ cần thấy khá hơn một chút thôi thì cậu ta chết chắc.
***
Thật kỳ lạ là bây giờ tôi cảm thấy rất sảng khoái. Dù thân thể thì rã rời, cổ họng còn đau hơn nữa, sốt thì mới hạ đôi chút. Tôi mở bừng mắt. Trần nhà gỗ quen thuộc. Đây là phòng bệnh riêng của trạm xá, nơi này dùng để tách những bệnh nhân thật sự ra khỏi những đứa giả bệnh đây mà.
Với mấy đứa nghịch ngợm lần đầu được tiếp xúc ma thuật thì cứ tưởng niệm phép lơ lửng là sẽ bay như chim, rồi còn nghĩ chỉ cần sử dụng phép cường hóa cho bàn chân là có thể đi trên lửa. Dĩ nhiên tôi cũng thế, nên suốt ngày phải đến trạm xá. Thành ra khá thân với giáo sư Chapman – người phụ trách trị liệu kiêm trưởng trạm xá.
Ông ấy là giáo sư tôi thích nhất. Năng lực trị thương của giáo sư Chapman thì... nửa mùa tới mức, học sinh ra khỏi trạm xá đều mang theo mấy di chứng buồn cười (ví dụ vào năm hai, Kyle lỡ dùng phép biến hình thành nhân mã, nhưng nhờ sự điệu trị "tận tình" của giáo sư Chapman, cậu ta sau khi rời trạm xá vẫn phát ra tiếng "lộc cộc" mỗi khi đi lại một thời gian dài.)
Theo cái máy chẩn đoán bệnh bên giường, tình trạng của tôi còn không được 40% so với mức bình thường. Nhưng không biết sao thấy sảng khoái ghê, tôi tò mò nhìn quanh và thấy Bree từ tốn cầm một cái bình nhỏ đựng vài cái bông trong đó. Ngay tức khắc, cô ấy liền gây náo động.
- Ôi, Stia từ bi và độ lượng! Người đã lắng nghe lời cầu nguyện của con.


0 Bình luận