• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 33

0 Bình luận - Độ dài: 2,178 từ - Cập nhật:

Dù <Bản vá> được đặt trên giá cao đến mức nào đi chăng nữa thì với Illestia, điều đó dường như chẳng phải vấn đề gì lớn. Cậu ta chẳng thèm kiễng chân cũng không cần duỗi thẳng khuỷu tay mà vẫn lấy được nó, khiến tôi lại một lần nữa cảm thấy thế giới này thật bất công.

- Cảm ơn. Cậu cứu tớ một bàn đó. 

Tôi với tay định nhận lấy <Bản vá> từ Illestia. Nhưng vô ích.

- Tên sát thủ đã chết. Tôi cũng chưa từng kể cho mẹ về vụ tập kích đó. Còn cận vệ của tôi thì rất trung thành. Vậy thì tại sao cậu lại biết chuyện đó nhỉ? 

Có vẻ Illestia vốn chẳng phải đến đây để giúp tôi. Cậu ta vung nhẹ cổ tay và gạt <Bản vá> sang một bên giống hệt cách tôi từng chơi đùa với Lilu. Cậu ta đang nghi ngờ tôi, mà cũng phải thôi, không nghi mới là lạ ấy. 

Chúng tôi đứng đối diện nhau trong một lối đi hẹp đến mức như thể bị kẹp lại, nên tôi không nhìn rõ được biểu cảm của cậu ta. Bởi vậy, tôi không thể đoán được liệu cậu ta có đang căng quá hay không. Mong là chuyện này có thể đùa cho qua được… Bố mẹ tôi vẫn luôn bảo tôi sẽ có ngày cái miệng hại cái thân, có vẻ hôm nay chính là ngày đó. Thế nên tôi chẳng dám buột miệng nói bừa.

- Không phải như cậu nghĩ đâu. Tớ nói rồi mà, tớ đến từ thế giới khác…

- Cậu bảo chúng ta là người yêu đúng không Ari? 

Bất ngờ, cậu ta chộp lấy cổ tay tôi. Động tác rất thô bạo. Tôi giật mình đến nỗi chết sững, và cậu ta không để lỡ khoảnh khắc đó.

Con bé nghịch ngợm nhà Dalton bị hoàng thái tử của Illestia chế ngự một cách quá dễ dàng.

Cậu ta ấn cổ tay tôi lên phía kệ sách, nhốt tôi giữa người cậu ấy và giá sách. Sau đó cúi đầu xuống nhìn tôi thật sâu. Không khí bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Dù gì thì tôi cũng từng có kinh nghiệm yêu đương. Nghĩa là, tôi không ngây thơ đến mức chẳng hiểu ánh nhìn rực lửa trong đôi mắt màu hổ phách hoàn hảo hình quả hạnh ấy mang ý nghĩa gì.

- Còn yêu nhau say đắm nữa nhỉ? 

Tôi cảm thấy hơi nóng bừng khi Illestia nhấn mạnh chữ “say đắm”.

- Về mặt tinh thần thôi. Rất rất say đắm về mặt tinh thần.

Tôi liền đính chính, và cậu ta mỉm cười như đã nhìn thấu tất cả.

- Thế thì lạ nhỉ. Vì tôi là kiểu người rất thiếu kiên nhẫn đấy. 

Trong vô số tài năng mà Keran Illestia sở hữu, có lẽ một trong số đó là khả năng nói ra những lời nguy hiểm với vẻ mặt đứng đắn. Tôi vội đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Nếu tôi hét lên bây giờ thì có ai nghe thấy không? Còn đứa nào đang học trong thư viện không nhỉ? Vì cũng đã mất kha khá thời gian kể từ lúc tôi băng qua cái mê cung sách này nên tôi không chắc lắm.

- Tập trung đi.

Tiếng thì thầm của cậu ta chạm sát đầu mũi tôi, tưởng chừng như là sắp hôn đến nơi. Tôi gần như chắc chắn đây là cái bẫy do Illestia giăng ra để thử lòng tôi. 

Môi của Illestia lúc này chỉ cách môi tôi một đốt ngón tay. Hơi thở bình thản của cậu ấy quyện vào nhịp thở gấp gáp của tôi. Ngón chân tôi co quắp lại, mắt cũng nhắm chặt.

- Cậu đang mong đợi thật sao?

Tiếng cười cậu ta vang lên. Và khi cậu ta rút người lại, mọi thứ, bao gồm bầu không khí nóng bỏng và cơn hưng phấn dâng trào cũng lập tức tan biến. Chỉ có trái tim tôi vẫn đang đập điên cuồng là bằng chứng cho thấy vừa rồi thực sự đã xảy ra chuyện gì đó.

Tôi ghét cay ghét đắng cảm giác thua cuộc trong một cuộc chiến, nên định phản công lại bằng một câu “Tiếc thật đấy”, nhưng vì căng thẳng mới vừa tan biến nên không thể thốt ra lời.

- Tôi không chỉ thiếu kiên nhẫn, cũng rất tham lam nữa. Tôi phải được nhận lại bằng đúng những gì mình cho đi. Nếu tôi thật sự là người yêu của cậu, nếu tôi từng gọi cậu bằng biệt danh thân mật, thì sao cậu vẫn gọi tôi là ‘Illestia’ nhỉ? 

Lập luận sắc bén của Illestia bắt buộc tôi phải chấp nhận rằng mình đã thua hoàn toàn.

- Xin lỗi, nhưng tôi không thể tin được đâu, Ari. Tôi sẽ đọc quyển sách trước rồi trả lại.

Dù lời nói dối lố bịch của tôi đã bị lật tẩy, cậu ta vẫn gọi tôi là “Ari”. Mà theo tôi thì đó chính là lời cảnh báo rằng đừng hòng giở thêm trò gì nữa. 

***

Cho đến giờ thì tôi vốn chẳng biết nhiều về Keran Illestia, nhưng giờ thì hiểu ra một điều rằng: cậu ta rất kiên trì. Cậu ta là kiểu người sẵn sàng lục tung cả ký túc xá để tìm tôi vào cuối tuần. Tôi tưởng cậu ta rất bận rộn với công việc hội học sinh chứ, hóa ra không phải.

- Cậu bám đuôi tôi à? 

Có cảm giác như tôi đã từng nói câu này trước đây rồi thì phải. 

- Phải nói là trông chừng chứ Ari. 

Cậu ta tốt bụng sửa lỗi dùng từ sai cho tôi. Như kiểu cậu ta vẫn sẽ làm việc cần làm dù cho có chán ngấy điều đó đi chăng nữa. 

Và dù đã mấy ngày trôi qua từ lần chạm mặt ở thư viện, cậu ta vẫn gọi tôi bằng biệt danh. Đến mức này thì chắc chắn là đang cố trêu tôi rồi.

- Không biết cậu nghĩ sao chứ việc quan sát từng hành động của người khác mà không được sự đồng ý của họ, người ta gọi là 'bám đuôi' đó Keran.

Vì thế, tôi quyết định đáp trả. Dù đối phương có là hoàng thái tử vạn người mê của Đế quốc Thánh Illestia, tôi cũng không định im lặng chịu trận.

Cậu ta chắc chắn rất ghét việc tôi gọi thẳng tên mình, nhưng không muốn mất mặt nên đành cố nhịn. Cảnh đó khiến tôi có một niềm vui nho nhỏ, và tôi bắt đầu hiểu vì sao Kyle lại trêu tôi đến 32 câu. 

- Thôi được rồi, thế cậu đã dùng loại phép gì vậy? 

- Chuyện gì cơ?

- Quyển sách này. Trông nó như mật mã vậy, cơ bản là tôi không đọc được gì hết.

À, Keran ở thế giới gốc cũng từng nói điều tương tự. Ở những nơi ‘bình thường để đọc sách’ thì không tài nào nhìn rõ chữ. Và vì lý do đó, cậu ta mới chọn sân tập kiếm làm nơi đọc sách.

Nghĩ lại mới thấy chuyện đó rất đáng nghi. Cứ như có ai đó đang cố ngăn chúng tôi đọc được <Bản vá> vậy. Giống như lúc tôi cố tập trung vào cuộc nói chuyện khó hiểu giữa Kyle và Blossom thì lại thiếp đi mất ấy.

Dù sao thì điều quan trọng là tôi phải đọc nó. Và tôi biết cách.

Tôi vốn đã thấy mông lung khi nghĩ đến việc phải tự mình giải mã, nên sự xuất hiện của Keran quả là cơ hội tuyệt vời.

- Tôi cũng không rõ là loại ma thuật gì. Nhưng mà…

Tôi cố tình ngừng lại một chút để khiến Illestia, tức là Keran, sốt ruột.

- Cậu bảo không tin tôi mà, đúng không?

- Không tin gì? Chuyện chúng ta từng ‘say đắm’ à? Không tin thật. Nhưng chuyện đến từ thế giới khác… thì cũng tin một chút.

- Thế mà tin được à?”

- Ban đầu tôi nghĩ cậu là gián điệp của Giám mục Bailey. Nhưng nếu vậy thì thân phận của cậu lại quá minh bạch, tôi còn biết được một số thông tin nhỏ về cậu nữa. Bức thư tình gửi cho anh trai của Kyle đúng là kiệt tác đấy. 

- Nếu bây giờ tôi đập mạnh vào đầu cậu thì cậu có quên nó đi không? 

- Ừm… tôi không khuyến khích cách đó đâu. Vì có khi cậu sẽ mất mạng trước khi tôi mất ký ức đấy.

Cậu ta mỉm cười thanh nhã. Tôi cố gắng gượng cười theo.

- Nói chung, tôi thấy cậu không liên quan đến Tổng giáo phận Hislond. Nếu thật sự mà đi xa được đến mức đó thì tôi cũng đành nhận thua thôi. 

- Nghe cậu nói bình thản quá nhỉ. 

- Quyền lực nên thuộc về kẻ có khả năng vươn tới đỉnh cao. Giống như mẹ tôi vậy. Muốn đi dạo một chút không? 

Dù cậu ta hỏi, nhưng Keran chẳng có vẻ gì là đang chờ ý kiến của tôi. Tôi đành bước theo sau cậu ta nửa bước.

- Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tồn tại thế giới khác... Nhưng tôi từng nghĩ rằng thế giới này dường như tồn tại vì ai đó.

- Cho ai cơ?

- Flora. Thế giới này đối với cô ấy quá...

Keran do dự một lúc để tìm từ ngữ thích hợp.

-...hào phóng.

- Bất ngờ ghê, cậu mà cũng nói thế à?

- Sao? Cậu tưởng tôi không biết à? Vì tôi bị cô ấy mê hoặc? 

Chính xác. Biểu cảm của tôi dường như đã nói hết tất cả, và cậu ta phá lên cười. Trông lúc này, cậu ta lại giống Keran Illestia mà tôi biết. 

- Cậu thấy đấy, đôi khi tôi thật sự đặt cô ấy lên trên cả những thứ quan trọng hơn. Đó cũng là lúc khiến tôi thấy lạ lẫm với chính mình.

- Thật vậy, không giống cậu tí nào.

- Ở Illestia, điều quan trọng nhất trong nghệ thuật trị quốc là loại bỏ những cảm xúc không cần thiết. Mà tôi thì… nói thật, tôi không biết tại sao mình lại trở nên ngốc nghếch đến vậy. Rối rắm thật đấy. Chẳng lẽ tình yêu vốn là như thế này sao? 

Từ “tình yêu” phát ra từ miệng Keran Illestia khiến tôi cảm thấy nhột nhạt. Tôi gãi gãi cánh tay lộ ra dưới ống tay áo sơ mi ngắn.

- Khi tôi nhận ra điều đó, thì thấy hóa ra không chỉ mình tôi đã hành xử ngu ngốc. Bryce, Edgar, Jaden… thậm chí cả Marquis nữa, hễ dính đến cô ấy là đều hành xử như kẻ đần cả. Nên tôi đã điều tra lại, giống như đã làm với cậu để biết rốt cuộc Florence Belle là ai.

- Vậy thân phận của cô ấy là? 

- Chẳng là ai cả. 

Câu đó nghĩa là cô ta không phải người tầm thường. Góc nghiêng hoàn hảo của Keran Illestia đẹp như thể là một bức tượng điêu khắc, đặc biệt là trông những lúc biểu cảm cậu ta cứng đơ. 

- Không có gì cả. Không giống với cậu có thân phận rõ ràng. Florence Belle không hề tồn tại trước khi nhập học tại Học viện Fitzsimmons.

- Có khả năng cô ấy dùng danh tính giả không?

Theo Edgar thì giảng viên môn tiên tri, cô Proctor, không phải là Maeve Proctor thật.

- Nghe khá tự cao nhưng khả năng thu thập thông tin của Illestia là nhất đại lục đấy. Những gián điệp trong học viện thì chúng tôi nắm hết cả rồi.

Keran lập tức lắc đầu phủ nhận suy đoán của tôi. Trông có vẻ bực mình.

- Một người bỗng dưng từ đâu xuất hiện, và thế giới vận hành đúng theo ý cô ấy? Tôi có lẽ đã yêu Flora, nhưng chính vì vậy tôi càng cần xác minh lại. Và rồi cậu xuất hiện. Nói rằng mình đến từ thế giới khác.

- Khác với Flora, cậu không phải là ‘người bỗng dưng xuất hiện’. Thế nên, dù không thể hoàn toàn tin tưởng… nhưng quyển sách này chắc chắn không phải thứ bình thường. Có thể nó liên quan đến cái thế giới khác mà cậu nói. 

"Vậy, cậu hài lòng với câu trả lời này chưa?" Cậu ta nói thêm và đưa <Bản vá> cho tôi. Chúng tôi không biết từ khi nào đã sánh vai cùng bước đi.

Tôi vẫn chưa chắc liệu cậu ta có phần nào tin tôi không, nhưng tôi biết chắc một điều: tôi có thể lợi dụng cậu ấy để đạt được mục đích của mình.

Vì thế, tôi đáp lại:

- Được rồi, theo tôi đi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận