Edgar dùng muỗng vẽ một hình trái tim nhỏ trên lớp bọt mịn phủ trên cà phê.
- Nhìn này, thấy tôi vẽ đỉnh không?
- Vậy cậu nghĩ sao về Kaitlyn Đại đế?
- Giáo sư Baldwin xui thật. Trong khóa mình, người từ Illestia nhiều phải biết.
Nói rồi cậu ta bẻ đôi viên đường tôi đưa, rồi lại bẻ tiếp một nửa nữa. Cuối cùng thì cậu ta cho viên đường nhỏ hơn cả móng út vào tách nước của mình. Trong khi đó ly của tôi phải gấp tám lần đường trong ly cậu ta.
- Không thấy kì sao?
- Cái gì mới được?
- Thuyết thần học của bọn Illestia đấy. Theo họ thì số phận ta đã định sẵn từ lúc sinh ra, giãy cỡ nào cũng không thoát được.
- Ừ... phải rồi.
Có lẽ vì người nói là Edgar, nên câu ấy nghe như một lời than thở về bi kịch của mình vậy. Cái định mệnh buộc phải sống như thanh gươm của anh mình. Tôi còn biết thêm vai trò khác của Edgar nữa - đối tượng chinh phục của Rosemary Blossom – nên chẳng biết nói gì an ủi.
Tôi cũng từng cố vùng vẫy, nhưng rồi sự thật chẳng thể thoát khỏi cái địa ngục này vẫn không đổi thay. Rosemary Blossom vẫn có được trái tim của Keran, người từng cự tuyệt cô ấy. Tính ra thì, chân lý của Kaitlyn Đại đế lại càng gần với sự thật hơn.
May thay, trước khi không khí kịp trĩu xuống vì im lặng, một gã hát rong tinh mắt xuất hiện. Đầu đội mũ nhọn, miệng cười láu cá, hắn có vẻ đã chán việc làm phiền người ở bàn cờ.
- Anh là người Nadon à?
- Chuẩn khỏi chỉnh. Có muốn nghe một bài ca từ quê hương không?
Nước da sậm và gò má góc cạnh của hắn khiến Edgar đoán ngay được gốc gác. Edgar đưa hắn một đồng vàng, và gã hát rong bắt đầu hát như thể chỉ chờ có thế. Câu chuyện về vũ nữ sa mạc và vị hoàng tử đem lòng yêu nàng.
"Hoàng tử trong truyện là cụ cố của Bryce đấy" Edgar nghiêng người sang nói nhỏ. Rồi cậu ta hát theo một đoạn. Giọng thì thô, kỹ thuật chẳng có bao nhiêu, nhưng âm sắc lại rất dễ nghe.
"Tưởng bảo tông điếc cơ mà?" Lần này đến lượt tôi thì thầm lại. “Cậu đang khen tôi à?” Edgar cười, có vẻ là thật lòng vui. Rồi cậu ấy đưa thêm cho gã hát rong một đồng vàng nữa.
- Còn bài nào thú vị hơn không?
- Mấy bài phổ biến thì cũng chỉ vậy thôi, thưa ngài.
Nhưng lưỡi tên hát rong trơn tuột như được trét dầu mà nói thêm.
- Tuy thế, nếu ngài muốn, tôi có thể sáng tác ngay tại chỗ cũng được.
Âm thanh từ cây đàn luýt hắn cầm lập tức vang lên. Nhưng khi hắn cất lời, tôi cảm thấy như vừa nuốt phải gai xương rồng.
- Chàng hoàng tử của chúng ta có trái tim rực hơn cát nóng!
Như để minh chứng rằng các bài hát phổ biến đều giống nhau, bài “thú vị hơn” cũng lại là chuyện tình. Nhưng lần này, người được hoàng tử yêu không phải vũ nữ sa mạc, mà là một cô dân nữ đẹp tựa loài hoa.
- Trên con đường của anh hùng, làm sao thiếu hương hoa? Ôi, ta sẵn lòng dâng mật rượu lên ánh tà dương lịm tắt.
Khác với bài "chưa thú vị" trước, bài hát này không ngợi ca vẻ đẹp tình yêu, mà phơi bày việc hoàng tử trở thành một gã si tình ngu ngốc. Rõ ràng là đang châm biếm. Tôi nơm nớp sợ Edgar không nhịn nổi mà đốt cháy cả quán cà phê.
Nhưng không như tôi lo lắng, Edgar Ramos không những không đốt quán, thậm chí còn không ngắt lời. Chỉ là đến khi bài hát kết thúc, cậu ta lại nhe răng cười.
Chắc vậy. Nhưng với tôi, nó giống biểu cảm của một con thú dữ đang nhe nanh chuẩn bị xé xác con mồi hơn là nụ cười, nhưng dù sao thì môi và mắt cậu cũng cong, có thể xem là hợp chuẩn trong từ điển.
- Hay đấy chứ.
Hoàng tử út của Nadon, công tước Ramos, vỗ tay hai cái, rồi rút ra một cái túi mỏng treo ở hông. Khi lật ngược lại, vô số đồng vàng trút ra, tạo thành một núi vàng trên bàn.
Tiếng leng keng và ánh kim rực rỡ của thác tiền đó lập tức thu hút ánh mắt của cả quán. Đến cả học giả người lùn và học sinh Illestia vừa rồi còn túm cổ nhau cũng phải ngoái nhìn. Tôi chợt nhớ lại lời đồn cho rằng hoàng thất Nadon giàu có bậc nhất lục địa.
- Hay đến nỗi ta không muốn để ai khác nghe được.
Giọng nói tuy rất bình tĩnh, nhưng tôi vẫn thấy bị răn đe rõ rệt. Gã hát rong nhanh trí lập tức hiểu được Edgar là ai và muốn gì. Hắn cúi rạp đầu, lấy phần của mình rồi lùi ra khỏi quán như thể bị nuốt bởi cái mũ nhọn trên đầu mình.
***
- Cậu có muốn xem cái gì thú vị không?
Edgar Ramos đột ngột nói khi chúng tôi đã ra khỏi quán cà phê và đang thả bước trên ngọn đồi uốn lượn.
Một câu tán gái rẻ tiền đến mức khó tin là phát ra từ kẻ đứng đầu hội ăn chơi của học viện. Tôi lườm cậu ta dữ dội.
- Không biết cậu có nhận ra không, nhưng ai nghe câu đó mà chịu đi theo mới là lạ ấy, nghe hệt như biến thái vậy.
- Thật hả?
Edgar há hốc mồm ngạc nhiên. Ờ, nghe cậu bảo là không hợp đi tán gái, giờ thì tôi tin rồi.
- Nhưng mà là gì thế? 'Thú vị' là sao?
- Đã bao giờ cậu dịch chuyển mà không cần vòng tròn phép chưa?
Tôi lắc đầu chắc nịch. Đừng đánh giá cao nơi thiếu vắng mana như Millua thế chứ.
- Nếu Milua có pháp sư cỡ đó thì hoàng gia của cậu biết đầu tiên rồi.
- Chắc vậy thật, nhà vua của cậu kiểu gì cũng gây chiến với bệ hạ của tôi.
Mối thù giữa hoàng thất Milua và Nadon đến dân Illestia cũng biết. Nhưng tôi không để ý đến lời mỉa mai kia, do Edgar đã gọi bố mình một cách khá xa cách.
- Nói vậy là cậu chưa từng thử, nhỉ. Thật háo hức đấy. Đây là lần đầu của cậu, lại là với tôi.
- Ê, giờ thì cậu thật sự nghe như biến thái rồi đấy.
Tôi trừng mắt, và Edgar dang tay ra, ngoắc tôi lại.
- Cậu định làm trò gì đấy?
- Dịch chuyển kiểu này thì phạm vi hẹp lắm, cỡ một người thôi. Giống như hai đứa ngồi chung ghế vậy. Thế thì phải làm sao nhỉ?
- Làm sao tôi tin cậu được?
- Tôi biết là nghe đáng nghi. Nhưng nếu không tin thì sau hỏi giáo sư Cunningham nhé.
Cậu ta trơ tráo nhún vai, không có vẻ đang xạo, nhưng vẫn khiến tôi bối rối. Không phải đang khiêu vũ hay gì mà lại ôm nhau thế này hơi quá với một học sinh mẫu mực như tôi đấy.
- Giờ cậu tự lại, hay tôi qua đây?
Có vẻ như đức tính mà Hội học sinh thiếu nhất là sự kiên nhẫn. Bị giục dữ quá, tôi đành miễn cưỡng bước lại. Edgar Ramos vươn tay, kéo tôi vào vòng ôm. Ngực chúng tôi áp sát nhau, và tôi nghe rõ nhịp tim cả hai đang hòa vào nhau.
Do thấy mất thăng bằng, tôi hoảng hốt, theo bản năng mà ôm lấy lưng cậu ta. Ngay sau đó, có một cảm giác kì lạ bao quanh tôi, cùng với đó là thanh âm mana rung động trong không khí.
"Cảm giác sẽ mạnh hơn đi bằng vòng tròn phép." Edgar thì thầm khi cả người tôi như bị hút vào nơi tối tăm ẩm ướt, giống như một vũng nước. “Xin lỗi trước nha.” Cậu làm rồi thì xin lỗi cái gì nữa, đồ khốn nạn.
Ít nhất tôi phát hiện ra một ưu điểm của việc dịch chuyển không cần vòng tròn phép: có thể nhìn thấy Edgar Ramos thảm hại ra sao.
- Cậu là người thực hiện mà nôn cái gì vậy?
- Tôi... ọe... quên mất lý do mình không hay dùng nó…
Dalton là một thành phố giáp biển. Là con gái của thương gia nên tôi được lên tàu từ bé, thành ra chả biết say tàu xe là gì. Nhưng hóa ra say dịch chuyển chẳng khác gì say sóng là mấy.
Còn hoàng tử ở sa mạc thì không được như thế. Vậy nên Edgar mặt tái mét, tựa vào tảng đá nôn thốc nôn tháo. Tôi chỉ biết nhìn cậu ta thương hại. Bất giác, một suy nghĩ loé lên trong tôi.
- Này Edgar Ramos.
- Gì thế... Sao tự nhiên gọi cả họ vậy?
- Lần trước, lẽ ra cậu cũng có thể dịch chuyển kiểu này mà?
-...À.
Đôi môi đẹp đẽ tròn miệng ngạc nhiên. Nhìn như một tên quỷ nhỏ bị bắt quả tang trò chơi khăm của mình.
- Nếu tôi bảo lúc đó không dùng được, cậu tin không?
- Không.
- Được rồi. Tôi chỉ muốn được nói chuyện với cậu.
Edgar vuốt mái tóc màu lúa mì rối mù của mình. Mặt vẫn tái xanh, trông còn mệt hơn trước, chắc đang lo tôi mắng thêm.
- Tôi nói rồi mà. Tôi bắt chước Bryce giỏi nhất thế giới. Đến các anh chị tôi còn không phân biệt được. Nhưng cậu thì nhận ra ngay.
"Đó là vì mấy người anh chị của cậu chẳng để tâm thôi” Tôi định nói vậy, nhưng kịp dừng lại. Họ luôn muốn giết hại lẫn nhau nên chắc là không phải do mỗi vô tâm thôi đâu.
- Thật không ai phân biệt được à? Ý tôi là… bố mẹ cậu cũng vậy?
- Bệ hạ lấy đâu ra thời gian săn sóc chín đứa con chứ. Còn hoàng hậu Rosemary thì… tôi không rõ. Lâu rồi tôi không gặp bà ấy. Chỉ có cậu và vú nuôi là phân biệt được. À, cả Villard.
- Kyle hả?
- Ừ, bạn thuở nhỏ của cậu. Tuyệt ghê ha? Milua có gì mà hay thế.?
Cũng đúng. Kyle ở trong hoàn cảnh giống tôi, lại còn ở cạnh hai người giống hệt nhau lâu như thế.
- Còn Rosemary Blossom…?
Không thể bỏ qua một nhân vật khác cũng gắn bó lâu năm với học viện Fitzsimmons.
- Cô ấy à… cũng phân biệt được.
Câu trả lời lấp lửng khiến tôi cảm thấy Edgar không ưa Blossom cho lắm. Đã vài lần thấy điều đó, nhưng lần này thì chắc chắn.
- Cậu không thích Blossom nhỉ.
- Cậu cũng nghe rồi còn gì. Bryce thậm chí còn bị đem vào bài hát rong, nghĩa là giờ ảnh thành kẻ đần quốc dân rồi. Không ai muốn thằng ngốc làm vua cả.
Edgar đá văng viên đá dưới chân, làu bàu.
- Với lại, cô ta đáng nghi nữa. Đẹp một cách đáng nghi, tử tế một cách đáng nghi, tự nhiên tán tỉnh cũng đáng nghi nữa. Tên thì lại còn là ‘Rosemary’ nữa chứ… Nhưng thôi, tôi không đến đây để nói về cô ta. Lúc ở bên tôi, cậu tập trung vào tôi thôi được không?
- Được thôi. Quay lại điểm xuất phát nhé: Tất cả bắt đầu từ một mong muốn nhỏ nhen của tên khốn Edgar Ramos đã khiến cho một cô gái tội nghiệp phải gánh chịu tin đồn bậy bạ.
- Thì tôi chịu trách nhiệm và xử lý hết rồi còn gì.
Hèn gì! Tôi tức điên, giậm chân thình thịch.


0 Bình luận