• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 37

0 Bình luận - Độ dài: 2,134 từ - Cập nhật:

Tôi phá lên cười. Một phần thấy buồn cười, phần khác lại thấy lạ lùng, rốt cuộc thì nhà Công tước Spencer dạy giáo dục giới tính kiểu gì mà người thừa kế mười chín tuổi đầu rồi vẫn còn ngây thơ đến thế. Huống hồ, cậu ta còn là thành viên của kỵ sĩ hoàng gia Milua. Tôi biết kỵ sĩ không phải lính đánh thuê, nhưng sự khác biệt giữa hai bên cũng chẳng quá to tát.

Theo lời Margarita, người từng dạy tôi nghệ thuật phòng the thì dễ gặp kỵ sĩ ở khu đèn đỏ hơn là lính đánh thuê. (Maggie vốn xuất thân là kỹ nữ ở khu đèn đỏ, hiện đang làm tình nhân của Hầu tước Ziegler, bà thường truyền lại những kỹ nghệ mà bà đã mài giũa cho các quý tộc như một việc kinh doanh). Tôi hiểu vì sao. Lính đánh thuê sống vì đồng vàng và cũng chết vì đồng vàng, nên với họ, vàng có giá trị hơn là thứ chỉ để đổ vào để thỏa mãn mong muốn. 

- Jaden, bất kể cậu trong sáng đến đâu thì cũng nên biết một điều. Hầu hết con gái đều thích nói chuyện tình dục. 

Tôi đâu phải đã gặp tất cả con gái trên lục địa này, nhưng ít nhất, tất cả những cô gái mà tôi từng gặp thì đúng là như vậy. Jaden Spencer che khuôn mặt đỏ như gấc của cậu ta bằng bàn tay to lớn, phản ứng của cậu ta dễ thương đến mức khiến tôi bất chợt nảy ra một ý.

- Này, hỏi thật nhé. Cậu chưa từng có bạn gái đúng không?

- Ừ.

Cậu ta liền đáp gọn lỏn. Tôi sửng sốt đến nỗi quên luôn mục tiêu ban đầu là giúp Jaden thân thiết với Luisa, rồi ngồi phịch xuống hàng rào cạnh cậu ấy.

- Vì sao vậy?

- Sao là sao?

- Cậu là ‘Anh hùng của Milua’, là người thừa kế nhà Spencer, lại còn là Hầu tước Hyland nữa. Dù cậu có lù đù thế nào thì con gái chắc cũng không để yên cho cậu đâu. Chỉ riêng việc nhặt giúp đồ trang sức thôi mà em họ tôi, Jodie, đã tưởng tượng ra đến tận đứa con thứ ba của hai người rồi đấy. 

- Cái đó…

Cậu ta nhăn mặt rồi nói tiếp.

- …cái đó không phải là tình yêu.

- "Tình yêu" à?

Tôi cũng từng, dĩ nhiên, mơ mộng về tình yêu. Dù đã từ bỏ ảo tưởng được hiệp sĩ cưỡi bạch mã giải cứu khỏi tháp, hay mong kẻ cướp tấn công xe ngựa hóa ra lại là con riêng của nhà vua, thì tôi vẫn mơ những giấc mơ yêu đương ngọt ngào với người mình có cảm tình. Một tình yêu đôi khi khiến ta bật cười, đôi khi rơi nước mắt, có khi còn thấy xấu hổ nữa.

Nhưng ngược lại, tôi vừa trải qua một mối tình đầu thảm bại, còn bị bóng ma của mối tình ấy ám ảnh, khiến tôi dần trở thành một kẻ hoài nghi tình yêu. Tôi có không đồng tình với Maverick đấy, nhưng nếu là Ariel Dalton ở trong hoàn cảnh của Elizabeth McCarthy thì tôi quyết sẽ không đời nào lấy học phí học kỳ hai đi đánh đổi như cô ấy đã làm. 

Vậy nên, nếu họ của tôi là Spencer, tôi thà cứ vơ đại người nào đó đang thèm khát mình ở các buổi dạ tiệc còn hơn là trông mong vào thứ tình yêu mơ hồ.

Nói thế xong, Jaden có vẻ không hài lòng.

- Cái đó… làm gì có ai đem 'con cái’ của mình ra khoe như thú cưng được chăm sóc kỹ càng đâu.

- Không phải là không có đâu.

Tôi đành giơ cờ trắng. Xuất thân là con gái của một tử tước, tôi hiếm khi được mời tới các buổi dạ hội hay salon trong giới thượng lưu. Dù có đến đi chăng nữa, cũng rất khó để kết giao với những gia tộc từ bá tước trở lên.

Thế nên, tôi hiểu rằng có những cô gái sống vì khát vọng leo lên nấc thang địa vị. Tôi cũng biết rằng, việc họ trở thành như thế không ít thì nhiều là do ảnh hưởng từ bố mẹ. Tình yêu của bố mẹ dành cho con đôi khi mù quáng đến mức họ chẳng phân biệt được liệu con mình đang đi trên đường trải hoa hay đường rải đá.

Jaden Spencer lại quá trong sáng so với cái thế giới đó. Nếu như tình yêu mà tôi từng trải qua khiến tôi trở thành đứa lãnh cảm với sự lãng mạn, thì tình yêu mà Jaden chưa từng biết đến lại khiến cậu ta trở thành kẻ sùng bái sự lãng mạn ấy. Chỉ trong khoảnh khắc, tôi đã hiểu được sự trong sáng của cậu.

- Thế rốt cuộc, cậu muốn có một tình yêu như thế nào?

Tôi cố gắng kiềm chế cơn thôi thúc muốn trêu cậu ấy thêm nữa, nên gương mặt hẳn trông rất nghiêm túc khi hỏi.

- Bố tôi ấy…

Cậu ấy ngẫm nghĩ rồi đáp.

- Khi chia xa mẹ tôi, ông đã khóc khi nghe 'Khúc ca Ham.'

- Ngài Spencer á?

"Khúc ca Ham" là một bài đồng dao được phỏng theo truyện cổ tích. Nó kể về chú lợn con sinh ra ở lò mổ, cố gắng chống lại số phận nghiệt ngã định sẵn rằng nó sẽ trở thành một chiếc giăm bông. 

Theo tôi nhớ thì vợ chồng Công tước Spencer chẳng có hoàn cảnh gì khiến họ phải đồng cảm với một chú lợn con tội nghiệp cả. Tôi cũng chỉ từng thấy ông một lần duy nhất tại buổi dạ hội của các tiểu thư mới ra mắt, nhưng dù gì đi nữa, tôi không nghĩ một bài hát con nít như vậy có thể làm ông rơi lệ.

- Tôi cũng không biết nữa. Không rõ là đoạn nào trong bài hát khiến bố tôi xúc động đến vậy. Dù sao thì, điều tôi muốn nói là…

- Cậu muốn có một tình yêu đủ để khiến mình khóc vì 'Khúc ca Ham'.

- Không hẳn, nhưng… gần như vậy.

Cậu ta trông rất nghiêm túc. Tôi vội vàng lên tiếng để không phải tưởng tượng ra cảnh Jaden Spencer chảy nước mắt vì giai điệu vui tươi của tiếng kèn túi.

- Nhưng Jaden, vậy thì khó quá còn gì.

- Vậy à?

- Ừm… mẹ tôi từng nói, nếu khi nhìn ai đó mà bất giác mỉm cười, thì đó là tình yêu rồi. Thế không được sao?

Tôi dùng hai ngón trỏ nâng khóe môi mình lên. Jaden lập tức phá ra cười.

- Nhưng Ariel à, cái đó thì lại dễ quá!

Phải diễn tả thế nào nhỉ. Nụ cười của Jaden Spencer có sức công phá vô cùng lớn. Không phải chỉ vì nó hiếm hoi.

Khi cười, cậu ta mở to miệng, sống mũi nhăn lại, đuôi mắt trễ xuống làm đôi mắt màu rêu đậm như biến mất giữa bọng mắt và hàng mi. Lông mày rũ hẳn xuống. Khóe miệng thì rộng đến mức khiến người đối diện cũng muốn cười theo.

- Jaden Anton Spencer–Hyland!

Chỉ trong thoáng chốc, nhưng nụ cười rạng rỡ ấy vẫn hằn lên sau mí mắt tôi như dư ảnh. Tôi xúc động quá nên gọi cả tên cúng cơm của Jaden. Cậu ấy có hơi rụt người lại, nhưng vóc dáng của cậu ta thì quá khổng lồ, thân hình quá vững chãi, nên nhìn cũng chẳng thấy giống người đang bị áp lực chút nào.

Vì tôi đang nắm lấy vai cậu ta, Jaden phải ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt tôi. Nghĩ lại mới thấy, cơ hội được nhìn xuống một kỵ sĩ rồng to lớn như gấu rừng Hellheim cũng không phải là chuyện dễ gặp.

Tôi hơi đắc ý. Nghỉ lễ này mà về Dalton, tôi nhất định sẽ kể về những chuyện khó tin mình đã chứng kiến. Ít nhất là kể cho con nhỏ Jodie đáng ghét kia!

- Jaden, trời đất ơi, cậu cười đẹp lắm đấy!

- Gì cơ?

- Cậu có thể cứ tơ tưởng gì cũng được. Nhưng nếu ai đó từng thấy cậu cười rồi, thì họ sẽ chẳng thể không yêu cậu đâu!

Jaden chớp mắt, vẻ như chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, rồi khẽ mỉm cười, nói “Không biết nữa.” Lần này, nụ cười ấy còn ngại ngùng hơn lúc trước.

* * *

Trước thềm Dạ tiệc Đêm trăng tình yêu, tôi cực kỳ bận rộn. Thời gian không lên lớp thì phải làm bài tập, xong bài tập thì đi học bù, học bù xong lại phải viết bản kiểm điểm vì “giả vờ xỉu”. Nhưng tôi từng được Keran Illestia, chuyên gia viết kiểm điểm trong thế giới của Florence Bell chỉ dạy rồi, nên hình phạt này cũng không quá đau khổ.

Nghe đâu Kyle lại một lần nữa bị phạt cọ nhà vệ sinh thay cho búp bê ma thuật. Tôi nghi rằng Kyle Villard chắc hẳn là thành viên của tổ chức bảo vệ quyền lợi cho búp bê ma thuật gì đó mất rồi.

Vì Kyle gần như cắm rễ trong nhà vệ sinh nam nên tôi chẳng có dịp trò chuyện với cậu ta. Điều đó thổi bùng lên nghi ngờ chính đáng trong tôi rằng cái thằng bạn thân trời đánh đó có khi đang cố tránh mặt tôi!

Thế là tôi lầm lì mặt mũi suốt quãng đường ngoằn ngoèo cùng Edgar Ramos. Edgar thì tưởng tôi khó chịu vì phải leo con dốc nhiều hơn mười phút so với lúc cậu ta khoe. Nên khi bị tôi đá một cú vì đòi cõng tôi, cậu ta mới chịu hỏi có chuyện gì.

Tôi định bụng có nên kể chuyện Kyle cho Edgar nghe không, nhưng rồi lại thấy việc mình đắn đo chuyện đó mới là kỳ quặc, nên tôi nói thẳng ra. 

“Sao tôi biết được?” Edgar càu nhàu khi mở cánh cửa gỗ khắc hình hạt cà phê. “Với lại phải biết ngay bây giờ à? Cất công ra đây chơi cơ mà?” Cậu ta bực đến mức người đi sau cũng thấy khó xử. Chắc tôi đá hơi mạnh quá.

Giờ thì tới Edgar Ramos là người mặt nặng mày nhẹ. Tôi cố gắng xoa dịu cậu ta bằng cách khen lấy khen để không khí học thuật và giản dị của quán cà phê. Thật ra, ngay sau lưng bàn chúng tôi là một học sinh, có vẻ là từ Illestia, và một học giả người lùn ăn mặc xuề xòa đang tranh luận sôi nổi.

- Ví dụ như, làm sao phân biệt được ghế với bàn? Ghế được làm để ngồi, nhưng người ta vẫn có thể ngồi lên bàn mà. Vậy có thể xem ghế và bàn là hai đồ vật khác nhau không? 

- Nhưng ghế có những đặc điểm riêng, nên ta mới gọi nó là ‘ghế’. Như phần tựa lưng chẳng hạn. Cũng như con người, tinh linh, và người lùn đều có đặc tính riêng. Tinh linh thì có tai nhọn, người lùn thì có da cứng. Còn con người thì không có cả hai. ‘Thánh lực’ cũng giống vậy. Con người sở hữu ‘thánh lực’, dù tôi không dùng từ đó, là vì đó là đặc tính của loài người. Không phải vì thần của các người thương hại con người rồi ban phước qua các tông đồ đâu.

Những lời phủ nhận “Stia từ bi” khiến không khí xung quanh xôn xao. Học sinh đó đỏ bừng mặt cãi lại:

- Nhưng thánh lực mạnh lên theo mức độ thành kính! Đó là bằng chứng cho thấy Stia luôn dõi theo chúng ta, và thần lực chính là phước lành của ngài! 

- Tôi thì cho rằng đó là một dạng khác của mana. Một dạng mana sáng màu vàng, có khả năng chữa lành. Về cơ bản thì đều là sức mạnh tinh thần, nên mạnh hơn cũng là điều đương nhiên thôi.

"Thú vị thật." Edgar bỗng lên tiếng. Có vẻ cậu ta cũng đang chăm chú nghe cuộc đối thoại như tôi.

- Không ngờ người lùn cũng nghĩ thế.

- ‘Người lùn cũng’ á? Ý cậu là cậu đồng tình với cô ta à?

- Phần lớn người Nadon đều cho rằng ‘Stia’ chỉ là ảo ảnh do hoàng tộc Illestia bịa ra thôi. Tôi cũng tin chắc là vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận