- Cậu dùng tôi làm cái cớ... Mà khoan, cậu bảo đó không phải là tính cậu à?
Tôi thì cứ nghĩ đó là bẩm sinh, trong lúc tôi còn đang trợn mắt kinh ngạc, Edgar cúi xuống nhặt chiếc bút lông đang lăn trên sàn của Christa Edwards và nói.
- Cái đó là tính của anh tôi cơ, tôi thì cứ bắt chước ảnh cả đời rồi, nên giờ thay đổi cũng đâu có gì là lạ.
- Cậu ta có tố chất làm vua đấy.
Tôi thừa nhận. Đó là một câu mỉa mai. Theo tôi được biết, vua phải để lại hạt giống xuất chúng để kế vị, do đó việc kết giao với càng nhiều người tình càng tốt, nhưng tôi thì không thích điều này. Theo lý đó thì Edgar đang làm tốt hơn anh cậu ta đấy.
- Anh ấy rất giỏi. Không giống như tôi.
Trong cái đầu tóc màu lúa mì của Edgar Ramos hình như lại có một quy chuẩn khác so với Ariel Dalton. Cậu ta cay đắng lẩm bẩm, rồi bóp gãy cây bút của Christa Edwards.
***
Cho đến khi trên màn hình của cái máy chẩn đoán hiện lên chữ "giả bệnh", có biết bao người đã lui tới phòng tôi. Nhân vật gây bất ngờ nhất lại là giáo sư Houston. Tôi không ngờ là thấy tôi bị thương ông ấy không mở tiệc ăn mừng thì thôi đi, ai dè còn quan tâm đến thăm hỏi tôi.
Tôi xúc động quá nên định là sau này lên lớp Khoa học ma thuật sẽ chú ý nghe giảng hơn. Cho đến khi tôi thấy sấp bài kiểm tra lấp ló trong ống tay áo của ông ấy.
Giáo sư Humphreys chỉ ghé đến chỗ tôi một lần. Chủ yếu là để hỏi ngọn ngành sự việc ra sao. Tôi thì đã thức trắng đêm nghĩ cách bào chữa, chúng tôi không có xung đột gì hết, chỉ là đang chơi trò "giả vờ xỉu" thôi, mặt cậu ta máu me không thì chắc là đi vội quá nên đập trúng cái gì thôi. Nghe thế bà ấy liền chỉnh lại kính, liếc tôi với vẻ bực bội.
"Villard đã vi phạm lệnh hạn chế ra ngoài. Kết giới cũng bị phá mất." Trước lúc ra đi tay trắng, giáo sư Humphreys đột nhiên hỏi tôi "Em ấy có ghé ngang qua đây không?". Tôi liền lắc đầu, trong khi tay thì bóp chặt cái đồng hồ quả quýt của Kyle. Bà ấy như muốn nói gì đó nhưng lại chỉ thở dài thườn thượt.
Brianna Mosley và cặp Briz - biệt danh tôi gọi tắt của Liz với Brennan - đến thăm tôi đều đặn trong ba ngày, có khi là nhiều lần trong một ngày nữa. Cốt là để cập nhật tình hình Fitzsimmons cho tôi.
Tôi hơi bất ngờ khi nghe đến Keran Illestia tự nhiên lại qua lại với Rosemary Blossom như bị ai nhập. Rồi tôi lại nhớ trước lúc bị bất tỉnh, Kyle có hét lên rằng "Tôi có thể sửa Keran Illestia".
Cậu ta tự nhiên thay đổi hoàn toàn như thế, có lẽ là do đã được sửa. Vậy không lẽ trước đây cậu ta bị hư?
Tôi cũng hay gặp tên Edgar Ramos mê trèo cửa sổ hơn là đi tán gái, và cả Clay nữa. Đùa linh tinh giết thời gian với Edgar cũng không hẳn tệ. Thật ra cũng khá vui ấy chứ. Tôi đã cảm thấy tôi với cậu ta hợp cạ từ vụ bị nhốt chung trong phòng chứa pháp cụ rồi.
Khi số kẹo lăn lóc bên bệ điều khiển cạnh giường lên con số tám, tôi đã được xuất viện. Tôi vuốt ve cái mũi của chú thú cưng đặc biệt này, sau đó còn gài tờ ghi chú 'cảm ơn' lên cái móng sắc nhất của nó.
Sau đó là nữ thi sĩ Kelly Ramirez lạch bạch đến gõ cửa phòng bệnh của tôi. Cô ấy bảo là do bận phải viết một bài hát để mừng tôi hồi phục và chúc tôi sống lâu trăm tuổi. Cô ấy vừa gãy banjo vừa theo tôi từ trạm xá cho đến tận kí túc. Tôi ngại muốn chết, nhưng tấm lòng chân thành như vậy thì tôi nỡ nói gì đây.
Tôi cũng gặp Marquis Bolton ở ngoài kí túc nữa, tên này thì lúc nào chả trễ. Cậu ta bảo là đã biết thừa tôi làm mất quà thăm bệnh rồi, và móc ra cái quyển sách y hệt. Và Kelly đã ngẫu hứng sáng tác luôn một bản về việc cậu ta khốn nạn thế nào khi cậu ta đã đi khuất.
Vậy mà Keran Illestia và Kyle Villard chả thấy tăm hơi đâu. Lệnh hạn chế của Kyle bị dỡ bỏ vào hôm giáo sư Humphreys đến thăm rồi, còn Keran thì đâu có ai cấm cậu ta. Tôi thất vọng lắm, tại tôi coi họ thân hơn giáo sư Houston nhiều, đặc biệt là Kyle. Tôi thấy vừa buồn vừa giận.
Do đó, ngay khi Kelly hát xong. Tôi liền xông thẳng vào phòng của Kyle. Nhưng người chào tôi lại là bạn cùng phòng Jose Sato của cậu ta. Tôi được bảo là Kyle đã đi tập Crích-kê bằng sư rồi, nên giờ không có ở phòng.
Mắc gì lúc tôi đến gặp thì cậu ta lại đi làm thứ mà mình chưa bao giờ làm? Tôi liền biết là xạo ngay. Vì thế, giống như với Christa Edwards tôi liền dọa sẽ khiến mông Soto tuôn ra cá mòi nếu cậu ta không khai thật (Edwards cuối cùng vẫn viết một bài báo từ cái ảo tưởng của cô ta, cuối bài còn kể vụ tôi đe dọa bằng "lời nguyền cá mòi" nữa).
Soto sợ chết khiếp nên đành khai thật là Kyle đã chỉ cách cậu ta đối phó nếu Ariel Dalton tự nhiên đột kích. Tôi tức càng thêm tức. Nhưng thôi đi, nếu Kyle không muốn gặp đến thế, thì tôi cũng chẳng thèm dây dưa làm gì. Thật đấy!
***
- Ariel, lều của cậu kia kìa. Ghé qua chào một tiếng đi.
Trên đường đi học bù cho những ngày đã nghỉ, Brianna thì thầm với tôi. Tôi cũng quay đầu theo hướng cô ấy chỉ và nhìn thấy những túp lều được dựng lên để vận động tranh cử cho vua và nữ hoàng dạ hội.
Thỉnh thoảng, nghe được hai phe hâm mộ của Rosemary Blossom và Anais O’Brien chí chóe với nhau. Hai nhóm này thì nổi tiếng ghét nhau rồi.
Chuyện này cũng bình thường thôi, tháng năm nào cũng y chang. Cho đến khi tôi liếc qua mái lều có tên tôi trên đó. 'Hãy bình chọn cho Ariel Dalton: René Levesque của Fitzsimmons'. Tuy khẩu hiệu hơi sơ sài nhưng trông rất ấn tượng.
René Levesque là một nữ anh hùng trong thần thoại, người không bị mê hoặc bởi mộng ma xinh đẹp mà thậm chí còn lấy thủ cấp hắn, đem về chiến thắng trong trận Thánh chiến. Bức danh họa nổi tiếng nhất vẽ nữ anh hùng ấy là bức René Levesque chặt đầu mộng ma. Như thế phỏng theo bức tranh ấy, tôi được phát họa đang cầm đầu của mộng ma trong tay trên tấm vải được phủ lên gỗ.
Chỗ đầu mộng ma còn được khoét một lỗ. Có lẽ là để chui đầu vào giả làm mộng ma- tượng trưng cho Edgar Ramos. Tôi không chần chừ mà tiến đến túp lều.
- Kenra Bradley, biết ngay là em.
- Làm cái này thì được cộng điểm rèn luyện với phụ cấp nữa đó tiền bối.
Bên trong lều là Kendra và một nhóm đàn em đang túm tụm lại với nhau. Nói xong hình như nó thấy hơi có lỗi nên liền thêm.
- Với lại tụi em mến tiền bối nữa.
- Trễ rồi, Kendra. Bên lều Jaden Spencer không nhận em chứ gì?
- Sao tiền bối biết hay vậy?
Kendra tặc lưỡi với cái liếc mắt từ tôi.
- Nhưng mà vẽ đẹp đúng không? Mia đã có danh họa sĩ thiên tài từ năm nhất rồi.
Mặc dù không phải nhỏ vẽ nhưng Kendra vẫn tự hào khoe. Mà công nhận Mia Peterson tài thật, tôi cũng trực tiếp khen con bé. Nghe bảo cái này nổi đến mức Edgar Ramos cũng phải thò mặt vào xem như nào. Có vẻ là trong lúc tôi vắng mặt, nhiều chuyện đã xảy ra.
***
Lúc còn bị kẹt ở thế giới của Florence Belle và nghĩ đó là thế giới bên kia, tôi đã hối tiếc vì nghĩ mình đã thất hứa với Jaden Spencer. Vì thế, sau khi kết thúc giờ học, tôi đến chuồng nuôi bằng sư. Jaden đang tránh cái đuôi của Luisa đang nhắm vào cậu ta, rồi lôi từ trong ngực ra một mảnh giấy nhàu nhĩ, thậm chí còn bị thủng lỗ.
- Tôi đã nhận được rồi nhé.
- Sao đến giờ cậu vẫn còn giữ cái đó vậy?
Tôi khoanh tay, không thể tin nổi. Đó là mẩu giấy cảm ơn tôi gửi Clay trước khi xuất viện, mặt sau là một đoạn giải thích động tác “chasse” trong số 86 bước nhảy dễ học và còn có một hình vẽ Kyle cực kỳ xấu xí nữa. Dù sao đi nữa, tôi cũng đã tức giận vì sau khi lệnh cấm ra ngoài được gỡ, Kyle chẳng hề đến thăm tôi lấy một lần.
- Tại vì cậu...đưa mà?
Jaden im lặng một lúc rồi mới trả lời. Giọng cậu ấy như thể chính mình cũng không chắc về lý do đó.
- Cậu có thể vứt nó đi mà.
Tôi nói một cách thân thiện. Sau khi quan sát Jaden Spencer ở buổi dạ tiệc Khai niên, tôi rút ra rằng cậu ấy quá tốt bụng và thành thật, đến mức rất dễ bị lừa. Trong buổi “trao đổi quà điên rồ” ở tiệc tháng Giỡn, tôi nhất định phải bắt cặp với cậu ấy mới được.
Vì cái tên “trao đổi quà điên rồ” là có lý do cả – mọi món quà từ loại tuyệt vời nhất đến thứ vô dụng nhất đều được phép. Cho nên việc chọn đúng người để đổi quà là cực kỳ quan trọng. Nhân tiện, năm ngoái tôi nhận được từ Kyle một lọ thủy tinh xinh xắn đựng cát – mà sau đó mới biết hóa ra là phân của tiểu tiên.
Mặc dù tôi đã bảo vứt đi cũng được, Jaden lại cẩn thận gấp mảnh giấy đó lại lần nữa rồi nhét vào túi áo khoác. Tốt bụng đến mức ấy thì đúng là bệnh rồi.
Tôi tặt lưỡi và vuốt chiếc mỏ của Luisa. Nhờ Kyle mà tôi đã tiếp xúc với Layla khá thường xuyên, nên giờ cũng có chút kinh nghiệm xử lý bằng sư. Luisa liền tựa đầu vào vai tôi.
- Không phải nó ghét người nhỉ, thế thì sao nó chỉ kỳ lạ với mình cậu thôi ta?
- Dù vậy thì hôm nay cũng còn đỡ hơn đó…
Jaden nhanh chóng xị mặt xuống. Là vì cậu ấy vừa bị đánh trúng khi lén chạm vào cánh của Luisa trong lúc tôi đang dụ nó mất cảnh giác.
- Giáo sư Hooper hay giáo sư Monaghan có nói gì không?
- Giáo sư Hooper bảo cũng là lần đầu tiên thấy trường hợp như Luisa. Còn giáo sư Monaghan thì… ông ấy không hứng thú với loài bằng sư.
- Tại sao? Bộ bằng sư không có dương vật à?
Tôi lầm bầm, và Jayden thì hốt hoảng thật sự.
- Đ-đừng nói… mấy từ đó chứ!
- Gì cơ? Dương vật ấy à?
Cậu ấy gật đầu lia lịa. Hiếm khi thấy cậu ấy bối rối đến vậy.
- Trời ạ, Jaden Spencer! Cậu đang mắc cỡ à?


0 Bình luận