Hiện là giữa trưa, khác với lịch thi đấu dày đặc thường ngày, hôm nay chỉ có duy nhất một trận đấu. Mo Li quyết định đến sớm bởi cậu là nhân vậy chính của ngày hôm nay nên không thể đến muộn được.
Vừa bước đến đấu trường, cậu đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia trong làn gió.
Limdis đến sớm hơn hẳn ngày thường, vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, khi thấy Mo Li tiến lại gần, cô từ từ buông hai tay đang khoanh chặt trước ngực xuống.
“Chẳng mấy khi thấy ngươi đến sớm thế này nhỉ.” Mo Li trêu chọc.
“Vì đối thủ là ngươi nên ta cần phải nghiêm túc một chút đó.” Limdis lấy tay che đi một bên mắt, cố gắng làm vẻ thần bí. “Bạn của ta, con bạch long thuần khiết, trận chiến hôm nay là một trận chiến được định mệnh sắp đặt, thắng hay thua đều do số mệnh an bài.”
“Ta cũng đâu phải là kẻ hẹp hòi, nếu thua thì là do ta chưa đủ thực lực mà thôi, chẳng thể oán trách ai được.” Sau một thời gian dài ở bên nhau, Mo Li và Limdis đã có thể giao tiếp bình thường mà không còn trở ngại gì. [note79388]
“Đã nói vậy thì không còn đường lui nữa rồi.” Ánh mắt Limdis trở nên nghiêm túc. “Kính xin Hồ thần hãy bảo vệ con…hãy chào mừng sức mạnh của Auriweija đi!”
“Thú vị gớm.” Kẻ vui mừng nhất hiện giờ có lẽ là Barlow, người đang ngồi từ xa trên khán đài xem trò vui.
Đến hắn cũng phải thừa nhận rằng, đây có lẽ sẽ là trận đấu đặc sắc nhất trong giải đấu lần này.
Nhưng lạ thay, số lượng người đến xem lại ít hơn hẳn mọi ngày.
Cũng là vì những tên kiểu như ‘đàn anh năm ba’, ‘vua sấm sét’, ‘bộ binh từ trường’, ‘tai họa thứ tư’.... vốn là những người nổi tiếng trong đám quý tộc, đều đã lần lượt bị loại sạch. Vậy nên những tên quý tộc khác có lẽ đã nghĩ rằng chẳng còn gì đặc sắc, và trực tiếp từ bỏ.
Cũng phải nói thêm, càng gần lúc cuộc thi kết thúc thì lại càng có thêm các nhân vật quyền lực xuất hiện trên khán đài.
Đơn cử như
“Hề hề, kính mời tử tước đại nhân đi lối này.” Tên trọng tài mũi khoằm, kẻ mà bình thường cũng giữ bộ mặt cau có như thể ai cũng đang nợ hắn mấy trăm vạn, giờ đây lại cư xử như một con chó gác cổng, thiếu mỗi bước thè lưỡi ra.
Người khiến một kẻ coi thường người khác như hắn cũng phải cung phụng như thế này chắc chắn không phải người chỉ có tiền, mà còn có cả một địa vị nhất định trong xã hội.
Kia chẳng phải là tử tước Munster sao?
Mo Li liếc nhìn sang tên đàn ông trung niên kia, kẻ được đám thị vệ vây quanh như minh tinh nổi tiếng, ngạo nghệ bước vào.
Hắn mặc một bộ trang phục quý tộc sang trọng, tay cầm gậy đen, đầu đội mũ, gương mặt nghiêm nghị, không vui cũng không buồn, tất cả tạo nên một hình tượng quý ông lịch lãm.
“Trọng tài Jero đã rất tận tâm trong cuộc thi diễn ra trên lãnh địa của tôi, tôi rất lấy làm biết ơn.” Tử tước Munster bình thản gật đầu với trọng tài.
“Không dám, không dám, tất cả đều là bổn phận và trách nhiệm của tôi.” Khuôn mặt nhăn nheo của gã đầy vẻ nịnh nọt.
Cùng với sự hộ tống của đám thị vệ, lão ta ngồi xuống vị trí chính giữa trên khán đài, Barlow cũng đã kịp thời đứng dậy và hành lễ.
“Kia là tử tước Munster sao…” Trên khán đài tràn ngập những âm thanh bàn tán, thế nhưng tất cả đều tiết chế âm lượng. Chủ đề được nhắc tới không ai khác ngoài người có khí chất phi phàm kia. Dù sao thì cũng chẳng phải lúc nào cũng có thể tận mắt thấy được tử tước nhà Munster.
Tử tước Munter thật sao?
Dưới sân đấu, Mo Li có chút khó hiểu.
Vẻ ngoài rõ ràng là một quý ông, thế nhưng những việc làm của hắn thì chẳng giống con người chút nào.
Giải đấu bước vào tứ kết, ngay cả cái tên bình thường lẩn như rùa này cũng phải ló mặt rồi sao?
Nhìn tên trọng tài mũi khoằm đang không ngừng nịnh nọt tử tước Munster, Mo Li càng thêm khinh bỉ hắn.
Lão ta không chỉ là một kẻ không có lòng thương người, mà cả cái tính cách của lão đều vô cùng tệ hại. Được chọn làm trọng tài thuê ngoài thì chắc hẳn hắn cũng không ít lần tiếp xúc với những người có chức vị, vậy nên việc nịnh nọt đã trở thành một phản xạ tự nhiên.
Hai bọn chúng dường như đang thảo luận về việc gì đó, rồi tên trọng tài cứ gật đầu và vỗ tay lên tục, lấy tay vỗ ngực tỏ vẻ quả quyết rồi rời khỏi khán đài.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Nhận thấy ánh nhìn của Mo Li, lão già mũi khoằm lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt quay về cau có như mọi ngày, như thể cái tên ‘cún con’ vừa rồi không phải là hắn.
Với tính cách của bản thân thì hắn chắc chắn không biết tới chữ công bằng. Hắn chỉ đơn giản là một kẻ xu nịnh và đi lên dựa vào việc bám vào kẻ mạnh hơn, gian lận, cấu kết với quý tộc là việc mà hắn làm như cơm bữa.
Một kẻ như vậy vẫn được làm trọng tài thì có thể thấy được học viện Hoa lan coi thường đám quý tộc ở cái vùng hẻo lánh này tới nhường nào.
“Trận đấu sắp bắt đầu, hai bên mau bước vào vị trí chuẩn bị.” Có lẽ do vừa bị người khác nhìn thấy vẻ hèn mọn của bản thân, lão ta ít nhiều có phần bực bội, thế nhưng hắn vẫn cho rằng nó là chuyện bình thường.
Kẻ yếu cúi đầu trước kẻ mạnh thì có gì sai? Đó là quy luật của thế giới này, và hắn ta cũng chỉ là một trong rất nhiều người tuân theo quy luật đó. Hắn coi trọng những người quyền lực hơn mình, và khinh thường những kẻ thua kém bản thân. Và như thế một phần của chuỗi khinh miệt cứ như thế mà hình thành.
Sau tiếng hô, trận đấu chính thức bắt đầu.
Mo Li hoàn toàn không di chuyển, cậu biết rằng sức mạnh thể chất của bản thân thua xa Limdis, một thú nhân, thứ duy nhất cậu có thể dựa vào là kinh nghiệm chiến đấu của bản thân.
“Vút vút!” Năm móng vuốt sắc lẹm thò ra, Limdis không hề có khái niệm chờ đợi phản công, hay quan sát đối thủ. Cô biết rõ thân phận thiên bạch ngọc của Mo Li vậy nên cô không hề coi thường đối thủ, vừa vào cô đã trực tiếp tấn công chớp nhoáng.
Không hề có bất cứ chiến thuật nào ở đây, đơn thuần chỉ là sự nghiền ép thuần tuý về thể chất và tốc độ.
Mo Li nhanh chóng lấy ra thanh dao rẻ tiền để làm vũ khí, tay còn lại cậu lấy ra một thanh đoản kiếm từ trong tay áo.
“Keng, keng, keng!” Tiếng âm thanh kim loại va chạm vang lên khắp đấu trường, báo hiệu trận chiến đã bắt đầu.
Động tác của Limdis nhanh đến đáng sợ, linh hoạt như một chú mèo đang bay nhảy, cùng với đó là thân hình nhỏ nhắn vốn có, tất cả khiến cho mọi động tác tấn công đều vô cùng nhanh nhẹn.
Mo Li cũng đã đoán được quỹ đạo tấn công của cô và ngay lập tức dùng con dao và thanh đoản kiếm lên để đỡ.
“Choang!”
Móng vuốt sắc lẹm va chạm với thanh kiếm kim loại mạnh tới mức bắn ra tia lửa. Tốc độ di chuyển của cả hai ngày càng nhanh hơn, dần hoà vào với những làn gió, như để chứng minh một màn vừa rồi chỉ là thăm dò, còn giờ mới là chính thức giao chiến.
“Xin hồ thần hãy che chở cho con.” Limdis hít sâu một hơi, miệng khẽ lẩm bẩm.
Tấn công!
“Dù đã chuẩn bị từ trước thế nhưng khi phải đối mặt với đòn tấn công mang theo sức mạnh khổng lồ như vậy, Mo Li vẫn cảm thấy bất an và ngay lập tức vứt bỏ tcon dao trên tay và lùi lại. Dẫu vậy thì cậu vẫn bị đánh trúng bởi luồng gió cắt từ chiếc móng vuốt, may mắn thay, vì đang mặc trên mình chiếc áo choàng hồ ly có khả năng phòng thủ rất tốt vậy nên cậu gần như không xây xát gì.
Thế nhưng con dao thì lại không được may mắn như vậy, nó gánh chịu gần như toàn bộ sát thương và vỡ ra thành từng mảnh.


2 Bình luận