Một bữa ăn dưới ánh nến. dù Jasmine không ở trong tầng lớp thượng lưu cũng đã từng nghe tới thuật ngữ này. Nói đơn giản thì đây là một cách để tán tỉnh các cô gái. Jasmine không chắc chắn về cách thức để chuẩn bị một thứ như vậy nhưng có lẽ là để một tháp nến trên bàn cùng một chiếc máy hát bên cạnh rồi nâng ly rượu với người đẹp ngồi ở phía đối diện.
Jasmine đương nhiên không thể hiểu được sự lãng mạn của những ông bà hoàng giàu có nhưng với việc một căn phòng được trang trí như này, Jasmine dù chỉ là một thường dân cũng cảm thấy không khí lãng mạn.
Chú Norma rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Chú ấy cho rằng mình lại có quan hệ kiểu đó với đứa ngốc này sao?
Jasmine thấy vô cùng khó hiểu, cô chẳng hiểu nổi Norma nghĩ cái gì mà lại đi làm những việc này.
Liếc nhìn sang Limdis, cô nàng dường như chẳng có ý tứ gì về việc này. Cũng chẳng lấy làm lạ gì, bởi sự chú ý của cô đã đổ dồn hết về những đĩa thức ăn đầy ắp trên bàn. Cô nàng chẳng thèm nghĩ ngợi gì thêm rồi thẳng thừng ngồi xuống ghế, hai tay không ngừng gõ gõ dao nĩa trên bàn, tâm trạng vô cùng háo hức.
“Rốt cuộc chú Norma đã nghĩ thành cái gì vậy trời?” Jasmine lấy tay vỗ trán.
Chẳng hiểu vì sao mà Norma luôn rất nhiệt tình trong việc tìm bạn đời cho Jasmine. Thậm chí còn hy vọng cô nhanh chóng tìm được một người phù hợp để dẫn về nhà, kết hôn rồi sinh ra một cậu nhóc mũm mĩm.
Với lại, chuyện tình yêu làm sao có thể ghép đôi bừa bãi như thế này được chứ? Phải biết rằng cô nàng hồ ly này lại chính là thuộc hạ của Thánh nữ Auriweijia, nếu cô thực sự dám tiến tới thì kết cục chắc chắn là chết không nghi ngờ.
Chưa kể, cô đang hoàn toàn tập trung vào sự nghiệp. Đại nghiệp chưa thành thì làm sao có thể để chuyện tình cảm tren ngang được chứ?
“Nhà hàng này là do cha ngươi mở sao Jasmine? Tuyệt thật đó.”
“Đừng có gọi ta là Jasmine, đó chỉ là tên giả thôi.”
“Tên giả á? À, ta hiểu rồi. Nó cũng như cái tên ‘Người được Hồ Thần sủng ái’ của ta, rõ rồi!”
“....” Jasmine cảm tưởng rằng mình và cô nàng này đang giao tiếp không cùng một tần số.
“Khoan, khoan đã nào! Sao ngươi không để lại phần cho ta vậy!” Thấy đối phương không nói gì mà trực tiếp càn quét các món ăn trên bàn, Jasmine trở nên lo lắng và cũng vội vã tham gia vào trận chiến giành đồ ăn, bắt đầu quét sạch các món ăn trên bàn.
Trên bàn ăn, hai bóng người một trắng một vàng không ngừng lao vào ngấu nghiến thức ăn, đồ ăn trên bàn chẳng mấy mà bốc hơi.
“Này này… Chân gà là của ta, ai cho ngươi mà lấy.”
“Của ta mới đúng, ngươi đã vượt qua vạch rồi!”
“Nói láo! Rõ ràng là nó nằm ở bên ta, liên quan gì tới ngươi?”
“Con ngốc này, cô đang tìm chết sao?”
“Sao người dám gọi ta là ngốc!... Oái! Trả cái đùi gà đây, đồ rồng thối tha. Quả nhiên người ta nói không sai, các ngươi là một lũ tham lam vô độ!”
Thế là hai cô nàng với dáng người gần bằng nhau, đổi từ cuộc chiến giành thức ăn thành cuộc chiến giành địa bàn, họ vật lộn với nhau như hai đứa trẻ.
Norma đã mong đợi rằng buổi hẹn hò lần đầu tiên của hai người sẽ thật “nồng nhiệt”, và tình hình hiện giờ đúng thật là quá “nồng nhiệt” đến nỗi mà bát đĩa văng tứ tung và hai người không ngừng túm tóc và đánh nhau trên bàn.
Chiếc bàn ăn dưới ánh nến lãng mạn đã bị hai người lật tung lên. Căn phòng ban đầu còn gọn gàng giờ đây cũng đã biến thành một bãi chiến trường đầy ngổn ngang. Những ngọn nến lung linh ban đầu giờ đây cũng bị đáp lung tung như đáp gạch, hoa hồng được xếp ngay ngắn lúc đầu giờ cũng văng bừa bãi khắp phòng.
“Gừ!”
“Goằm!”
Hai người cùng tranh nhau một cái đùi gà, một người cắn phần đầu còn người kia cắn phần còn lại, vừa cắn họ vừa hung hăng nhìn đối phương. Trên mặt cả hai đều dính đầy dầu mỡ, cảnh tưởng trông rất buồn cười, thế nhưng không ai chịu dừng lại.
Tiếng ồn đã thu hút những người hầu gái đang đứng ngoài cửa.
“Bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao nghe có vẻ hơi quá rồi thế?”
“Bá tước Norma đã dặn rồi, lần đầu có thể mọi thứ sẽ đi hơi quá, vậy nên chúng ta đừng nên can thiệp…”
“Hay là chúng ta vẫn nên xác nhận lại lần nữa cho chắc, chẳng may có việc gì xảy ra thì sao?”
“Cũng phải, cái này đâu có tính là nhìn trộm. Chúng ta chỉ lo lắng cho sự an toàn của tiểu thư mà thôi…” Các nàng hầu gái tự tìm lý do để thuyết phục mình và biến hành vi nhìn trộm trở thành một việc làm chính chắn làm đảm bảo sự an toàn của Jasmine
Nàng hầu gái mở hé cánh cửa gỗ và nhìn vào cảnh tượng bên trong.
“Gừ gừ”
“Hừ!”
Bên trong là cảnh tượng hai cô gái quần áo xộc xệch, đang lao vào nhau, mỗi người đang cắn một đầu của chiếc đùi gà, không ai chịu nhương ai. Thế nhưng do góc độ mà người hầu gái không thể nhìn thấy được vẻ mặt đầy hung dữ của hai người.
“Á!..” Người hầu gái sợ đến mức đóng sầm cửa lại, lấy hai tay che mặt, bất động một lúc.
“Chuyện gì thế? Bên trong rốt cuộc thế nào vậy?” Những người hầu khác nhanh chóng tiến tới, gặng hỏi.
Nàng hầu gái mất một lúc sau mới lắp bắp nói: “Sắp, sắp hôn nhau…”
“Gì cơ??”
“Họ còn đang cắn cùng một cái chân gà nữa…” Nàng hầu gái đỏ mặt nói.
“Lạy Sera trên cao… cái này có hơi quá không. Giới trẻ hiện này đều như vậy sao?”
“Chuyện này, có hơi quá rồi phải không? Giờ chúng ta phải làm sao đây? Có nên đi báo lại với ngài bá tước không?”
“Đương nhiên là có rồi, ngài ấy đã dặn chúng ta cần phải báo lại với ngài ấy.”
“Nếu vậy thì… ai đi bây giờ?”
“Để ta đi vậy.” Liếc nhìn qua vẻ mặt của những hầu gái dưới quyền, hầu hết đều đang lộ rõ vẻ không muốn rời đi, nàng hầu gái trưởng thở dài.
Ngay lúc này, Norma đang ngồi trong phòng đọc sách, nhìn thấy người hầu gái đang chạy tới, lập tức lộ vẻ hứng thú.
“Sao rồi?” Norma đặt cuốn sách trên tay xuống và nhìn người hầu gái đầy hào hứng.
“...Họ gần như đã hôn nhau rồi, cùng với đó là họ cùng nhau cắn một cái đùi gà.” Người hầu gái trưởng lặp lại những gì mà nàng hầu gái vừa rồi đã thấy.
“Tốt quá!” Norma đập mạnh xuống bàn và đứng phắt dậy, khiến cho người hầu gái có chút hoảng hốt.
“Chủ nhân, có cần tôi nhắc nhở họ một chút không?” Nàng hầu gái cảm giác rằng hành vi này có phần đã vượt quá quan hệ ‘bạn tốt’.
“Nhắc nhở? Sao lại phải nhắc nhở cơ chứ?” Norma lộ vẻ khó hiểu. “Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp tại sao phải nhắc nhở họ chứ? Cô lệnh ngay cho tất cả mọi người về làm việc ngay, đừng có làm phiền hai đứa nó.”
“???” Người hầu gái tưởng mình nghe nhầm nên vội nói: “Nhưng mà, tiểu thư vẫn còn quá trẻ!”
“Trẻ cái gì mà trẻ. Nhìn ta đây này, ta đã đính hôn năm mười tuổi và kết hôn năm mười lăm tuổi đấy.” Norma nói cũng không sai, mười lăm tuổi kết hôn đã là hơi muộn trong giới quý tộc.
“Nhưng, nhưng mà…” Người hầu gái cũng hiểu hàm ý trong lời nói của Norma, thế nhưng cả hai người đều là con gái, vậy thì chuyện tương lai phải nói sao đây?
“Cứ yên tâm và làm theo lời ta đi… Nhân tiện thì hãy thêm một chút ‘xúc tác’ vào….”


4 Bình luận