“Hừ, đồ rồng thối tham lam, đừng hòng ta để lại cho ngươi cái gì!”
“Mèo ngốc, chỉ là một cái đùi gà thôi mà, ngươi không nhường ta được sao? Cha mẹ và thánh nữ nhà ngươi không dạy ngươi cách nhường nhịn à, huống hồ ta còn nhỏ tuổi hơn ngươi!”
“Nói láo, rõ ràng là ngươi lớn hơn ta!”
“Ngươi nói dối mà không chớp mắt luôn sao, không phải là ta thấp hơn ngươi sao? Hừ… một người vừa thô lỗ vừa vô lý như ngươi sẽ không được thánh nữ sủng ái đâu!” Jasmine bụng đói cồn cào, nói năng mà chẳng thèm suy nghĩ, thậm trí còn hạ thấp trí thông mình của mình xuống để cãi nhau với Limdis, người mà trí não chỉ ngang một đứa trẻ ba tuổi. Nếu trong điều kiện bình thường thì cô sẽ chẳng bao giờ thèm cãi nhau với một người bị thiểu năng trí tuệ như này.
“Ahhh!...” Limdis tức giận tới nỗi không nói nên lời.
Hai người cứ thế trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu, mà không hay biết rằng người hầu gái ở cửa đang quát sát theo một góc nhìn hoàn toàn khác và khi câu chuyện đến tai Norma nó gần như đã biến tướng hoàn toàn.
“Thôi được rồi, dù sao thì ta cũng đã ăn no, chẳng thèm chấp nhặt với nhà ngươi.” Jasmine bĩu môi và nằm xuống sàn, chẳng thèm giữ gìn hình tượng.
“Ta cũng chẳng thèm! Là người được Hồ thần sủng ái, ta sẽ chẳng vì một cái đùi gà mà đi cãi nhau với một con rồng đần và thô lỗ, hừ!”
“Ngươi no bụng rồi nên nói chuyện tự tin gớm. Vừa rồi sao không nói vậy đi.” Jasmine cười khinh thường.
“Hừ!”
“Hứ”
Vốn dĩ bữa ăn này là do Jasmine mời, thế nhưng cuối cùng cô lại cãi nhau với Limdis dẫn đến việc mọi thứ kết thúc với tâm trạng không vui.
“Chậc, ta không muốn ở thêm với con mèo lông lá nhà cô thêm một chút nào nữa!” Jasmine vừa nói vừa giận giữ bước về phía cánh cửa, toan mở cửa ra ngoài.
“Rầm, rầm…” Cánh cửa phát ra hai tiếng động trầm đục, và rồi chẳng có gì xảy ra.
“Hở?” Jasmine thắc mắc liệu có phải là do cô dùng quá ít sức hay sao, rồi cô nắm lấy tay nắm cửa những cánh cửa vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“??? Cái gì vậy?” Jasmine có chút ngạc nhiên.
Phải chăng là ổ khoá bị kẹt rồi?
“Này, có ai ở ngoài không? Các chị hầu gái ơi? Mở cửa giúp em với, chúng em bị kẹt rồi! Jasmine vừa hét vừa đẩy mạnh cách cửa thế nhưng cũng chẳng có thay đổi gì.
Cái đệch, chẳng lẽ cánh cửa này bị khoá từ bên ngoài hay sao? Ai lại rảnh rỗi đến mức đi làm ra cái trò này cơ chứ?
“Này mèo ngốc, dậy mau lên! Chúng ta bị kẹt trong này rồi!”
“....Hể? Ý ngươi là sao?”
“Đừng có thắc mắc nữa, lại đây và giúp ta đẩy cái cửa này ra đi!”
“Hừ, đây là thái độ cầu xin của ngươi sao, đồ rồng đần.” Limdis từ tốn đứng dậy, thấy được vẻ mặt hoang mang của Jasmine, cô mỉm cười đáp.
“Ngươi nói ai đần cơ?” Jasmine có chút cáu.
“Ai trả lời thì là người đó.” Limdis bắt chước lại dáng vẻ của Jasmine, càng khiến cô thêm nóng máu.
“Hừ! Đồ mèo ngốc, mèo ngốc, mèo ngốc hay rụng lông và gây chuyện !” Jasmine cáu đến mức nhảy dựng lên và quát lớn vào mặt Limdis.
“Đồ rồng đần độn, con rồng ngu, rồng ngu! Đồ rồng ngu tham lam man rợ!”
Hai đối thủ ngang tài đang cố gắng sử dụng vốn từ hạn hẹp của bản thân để lăng mạ và sỉ vả lẫn nhau. Sau một hồi cãi vã chẳng ai làm gì được ai, cả hai đành bỏ cuộc.
“Hừ, ngươi không muốn rời khỏi nơi này đúng không? Để ta chơi với ngươi đến cùng, xem ai sợ ai!”
“Đồ rồng đần độn man rợ, thân là thuộc hạ của Hồ thần, ta sẽ không bao giờ nhượng bộ đâu!”
Hai người mỗi người một góc, khoanh tay lại ngoảnh mặt đi, chẳng ai thèm quan tâm ai.
Thời gian cứ thế trôi đi, một lát sau, có lẽ bởi còn nhỏ tuổi nên Jasmine đã bắt đầu buồn ngủ.
Đáng quan ngại thay, Limdis cũng đang ngáp ngắn ngáp dài, và thế là cả hai người đã đặt sự chú ý của bản thân về phía chiếc giường duy nhất trong phòng
Cũng chẳng thể hiểu nổi ai lại nghĩ ra cái ý tưởng đặt một chiếc giường trong phòng ăn, chưa kể đấy còn là một chiếc giường đôi rất đỗi sang trọng.
Cả hai đều thích chiếc giường đó và một cuộc chiến chắc chắn sẽ xảy ra.
“Con rồng đần, ta là người đầu tiên thấy cái giường này!”
“Ai thèm quan tâm tới việc đó chứ, đồ mèo con chuni? Ta đi ngủ đây!” Jasmine nhảy thẳng lên giường và nắm lấy cái gối để khẳng định chủ quyền.
“Ngươi! Đồ rồng khốn nạn kiêu ngạo kia! Cút ra ngay.”
Và thế là hai người bắt đầu đánh nhau… Nói là vậy thế nhưng thật ra nó chỉ như cuộc xô xát giữa hai đứa trẻ con, hai ngươi lăn qua lăn lại trên giường, người này kéo tóc người kia, người kia thì véo mặt người này.
“Hê! Nói về sức mạnh thì ta vẫn hơn ngươi.”
“Lảm nhảm ít thôi đồ mèo chuni hỗn tạp!”
Hai nàng loli, một tóc trắng một tóc vàng không ngừng vật lộn với nhau.
Hai người gần như dính vào nhau, không ngừng giằng co ở chính giữa chiếc giường, như thể đang chơi kéo co.
“Con thằn lằn chết tiệt! Ngươi làm hỏng tóc ta rồi!...”
“Ngươi gọi ai là thằng lằn cơ?” Không biết vì sao thế nhưng Jasmine cảm thấy vô cùng tức giận khi bị ai đó gọi là ‘thằn lằn’.
“Ngươi gọi ta là mèo hỗn tạp! Sao ta lại không được gọi ngươi là thằn lằn chứ?”
“Á… Ngươi mới là thằn lằn, cả nhà ngươi đều là thằn lằn!” Jasmine bực mình lao vào Limdis với sừng và móng vuốt.
“Ngươi làm cái quái gì thế, con thằn lằn chết tiệt?! Thả ta ra mau!”
“Ai cho ngươi gọi ta là thằn lằn, đã bảo là đừng có gọi ta là thằn lằn rồi!” Jasmine vừa nói vừa chọc vào Limdis bằng cặp sừng của bản thân.
“Con thằn lằn chết tiệt, ngươi khinh ta vì ta không có sừng đúng không?” Limdis, người đang bị Jasmine đè xuống, bất ngờ dùng đuôi mình móc vào chân Jasmine và quật ngã cô ấy.
“Oái!”
“Hừ, đồ thằn lằn chết tiệt, giờ thì tới lượt ta!” Tận dụng cơ hội đó, Limdis liền cưỡi lên người Jasmine, ngạo nghễ nói.
Cô ấn chặt hai tay của Jasmine lên giường, hai chân thì quấn chặt quanh eo, hoàn toàn đè chặt Jasmine.
“Thả ta ra ngay, đồ mèo hỗn tạp! Lông ngươi rụng hết ra ngươi ta rồi!”
“Ai rụng lông cơ?? Ta đâu phải mấy con thú hạ đẳng, sao có thể rụng lông bừa bãi được chứ?”
“Chỉ rụng một ít thôi nhỉ~!”
“Ngươi!... Đồ thằn lằn chết tiệt!”
Cuộc chiến trong phòng vẫn cứ tiếp diễn, còn ngoài cửa thì cũng đang tranh cãi không ngừng
“Chúng ta cứ khoá cửa thế này rồi để mặc hai người họ ở trong có ổn không?”
“Sao tôi thấy tiếng ồn bên trong ngày càng lớn hơn vậy.”
“Âm thanh này… là bọn họ đang đánh nhau hay làm gì khác trên giường vậy?” Nàng hầu gái đỏ mặt, ngại ngùng nói.
Không một ai có mặt trả lời.
Lúc này, tại phòng làm việc của Norma.
“...Hai người họ, thật là mãnh liệt trên giường.” Nàng hầu gái trưởng nói ngắn gọn.
“Việc làm này thật sự rất sai trái.” Rocco nhíu mày. Theo quan điểm của anh, việc này chỉ nên làm sau khi cả hai đã kết hôn.
“Cũng bình thường thôi mà, cả hai đều còn rất trẻ. Cậu cũng biết đấy thôi, thử hỏi còn mấy ai coi trọng cái luật đấy nữa? Việc quan hệ trong tuổi vị thành niên, thậm chí là việc mang bầu trước khi kết hôn cũng đâu còn lạ lẫm nữa… Ý tôi là dù rằng việc này cũng không đúng đắn, nhưng ít nhất thì đại đa số mọi người cũng đều từng làm vậy mà, đúng chứ?” Norma vẫn rất thản nhiên và chẳng lấy gì làm lạ.


1 Bình luận