“.......Đẹp, đẹp quá.”
“Hả?” Jasmine nghiêng đầu, tự hỏi là đầu óc của cô gái trước mặt có hỏng rồi mà trở nên ngốc hơn không.
Mà vốn thì cô nàng này cũng đã khá ngốc rồi kia mà.
Đôi đồng tử của Limdis mở to, có vẻ như lời vừa rồi là do cô vô thức nói ra, khi nhận ra mình vừa nói gì thì cô ngay lập tức quay mặt đi, dùng bàn tay ôm lấy đôi gò má đang đỏ ửng lên.
“Nhầm, Nhầm thôi! Dù cô có xinh đẹp đến đâu thì cũng không thể nào bằng Thánh nữ của ta được!”
“.......*khúc khích.” Cách Limdis phản ứng lại khiến Jasmine bật cười.
Nhưng Jasmine không biết rằng, nụ cười của cô lại làm Limdis một lần nữa choáng váng.
Trông cô chả khác nào một bông sen tuyết xinh đẹp vô cùng lộng lẫy nở rộ giữa sa mạc, khiến người khác không thể rời mắt.
Con rồng này có quan hệ với lũ succubus à?
“Tôi có một câu hỏi cho cô đấy.”
“Làm sao?……” Limdis không dám mặt đối mặt với Jasmine, sợ sẽ bị khuôn mặt đó thu hút thêm lần nữa.
Những bô lão trong tộc bảo Long tộc là một lũ vô liêm sỉ, tham lam và xấu xí mà, vậy tại sao thực tế lại khác biệt đến thế này……?
“Nãy giờ cô đã ngửi được mùi nên chắc đã biết được thân phận thực sự của ta rồi nhỉ?”
“Hừ, ngươi nghĩ ta là ai chứ?”
“Vậy tại sao người còn cứu ta?”
Theo ký ức từ tiền kiếp, nếu cô không nhầm thì mối quan hệ giữa Auriweija và Qian Baiyu tệ đến mức không thể diễn tả chỉ với một từ tệ được.
Cả hai bên đều căm thù nhau. Một bên thì gọi đối phương là lũ cao hoang vô liêm sỉ, dâm tà, bên kia cũng nói là lũ rồng tham lam, ngu ngốc, bẩn thỉu không thích đi tắm. Hai bên chỉ cần thấy mặt nhau thôi là sẽ ngay lập tức lao vào động tay động chân ngay cả khi không có thù hằn cá nhân nào.
Là một thú nhân được nuôi dưỡng dưới sự bảo hộ của tộc cáo tiên, Limdis từ nhỏ đã bị ảnh hưởng rất lớn bởi các định kiến, chắc chắn ấn tượng của cô với Long tộc cũng không tốt cho lắm nhưng cô cũng không hiểu sao lúc đó lại lựa chọn giúp đỡ người kia.
“Lúc đó nếu ta không cứu ngươi thì còn ai sẽ cứu ngươi nữa?” Limdis lẩm bẩm.
“Hơn nữa trước kia cô cũng đã từng giúp ta. Thánh nữ luôn bảo rằng, là một thú nhân phải luôn biết báo đáp khi được giúp đỡ.”
“Hơn nữa…….”
“Hơn nữa?”
“Thánh nữ có dặn là nếu thấy bất kỳ một Thiên Bạch Ngọc nào thì phải dốc hết sức giúp đỡ người đó.” Limdis khi nói lời này không dùng giọng điệu trẻ con như mọi khi nên chắc là đang nói nguyên văn lại.
Jasmine thấy hơi ngạc nhiên.
Vị Thánh Nữ này có vẻ hơi khác thường, dù là một người thuộc tộc cáo tiên lại không những không ghét Thiên Bạch Ngọc mà còn yêu cầu thuộc hạ của mình nếu gặp phải Thiên Bạch Ngọc thì hãy giúp đỡ bằng tất cả những gì mình có.
“À đúng rồi, suýt thì quên mất!” Limdis như một chú cún tiến lại gần rồi nheo mắt lại.
“Ta vẫn không biết tại sao trên người ngươi lại có một mùi hương rất quen thuộc.”
“Thôi đi, làm quái gì trên người ta lại có thể có thứ gì khiến cô thấy thân quen…….” Jasmine đột nhiên dừng nói, nghĩ về một thứ.
Chẳng lẽ mùi mà cô ta nhắc đến chính là mùi của miếng lông cáo đang ở trong chiếc áo choàng của mình không?
Nhìn Limdis vẫn dần tiếp cận với vẻ nghi ngờ, Jasmine bỗng chột dạ rồi nuốt khan.
“Sao vậy? Chả lẽ ngươi đang thực sự giấu ta điều gì sao?” Limdis ngay lập tức cảnh giác.
“Không, không, không! Ngươi nói gì vậy hả? Haha…… À đúng rồi, ngươi còn nhớ nhà hàng mà chúng ta đã từng ăn hôm trước không?” Jasmine cố gắng giữ nụ cười trên môi rồi gượng ép đổi chủ đề.
“Giờ cũng đến trưa rồi, chắc hẳn ngươi cũng đói lắm rồi phải không? Chúng ta cũng ra nhà hàng đó lại nhé, lần này ta bao!~”
“Ồ thật sao?!” Mắt Limdis sáng rực lên, cô trông không khác nào con chú cún ngoan ngoãn, đôi tai lông xù thì vẫy vẫy liên tục và ngay lập tức quên mất vụ mùi hương.
Của đi thay người thôi, đành vậy…
Mo Li lấy ra một chiếc ví được thêu hình một con rồng đang bay, sau khi dốc xuống thì một đồng bạc xỉn màu cùng với vài đồng đồng rơi xuống.
Từng này thì làm sao mà đủ được…
Cuộc sống sao mà dễ dãi như vậy được, Jasmine thở dài.
Chiếc ví này cũng là một thứ Norma tặng cô dù cô cũng hiếm khi sử dụng đến nó. Xét cho cùng thì ví chính là biểu tượng cho sự giàu có và đương nhiên nó chẳng có tác dụng gì với con rồng chỉ biết đi ăn đất với gạch này, tổng tài sản hiện giờ của cô còn không bằng giá trị của chiếc ví.
“Bình tĩnh lại nào~ Mà cửa hàng lần trước chúng ta ăn không đủ cao cấp. Lần tôi sẽ dẫn cô đến một nơi tốt hơn nhé~” Cất đi chiếc ví rỗng, Jasmine mỉm cười chấp nhận sự nghèo đói của mình.
“Một nhà hàng mới có đồ ăn ngon hơn ư?” Limdis đưa tay lau nước bọt trào ra nơi khóe miệng, đôi mắt thì sáng lấp lánh.
“Đúng, ngon hơn nhiều đó~” Jasmine khảng khái đáp
“Ừm, ừm!” Limdis thật sự không quan tâm đó là nhà hàng cũ hay mới, chỉ cần có đồ ăn ngon là được.
Vậy là với Jasmine dẫn đường, hai người họ đã đến một dinh thự.
Lúc này, Norma đang thảnh thơi uống trà và đọc sách trong phòng làm việc.
“Thưa ngài Norma, tiểu thư Jasmine đã đến ạ.” Một bóng đen xuất hiện bên cạnh, đó chính là Rocco, vệ sĩ riêng của ông.
“Ồ giờ mới đến à. Sáng nay con bé thậm chí còn không đến ăn. Cứ tưởng là đã gặp chuyện gì rồi.” Norma mỉm cười.
“Chắc con bé đã quá lo lắng về trận đấu hôm nay nên đã vội vã đi sớm. Rocco, báo nhà bếp làm thêm mấy món mà con bé thích.”
“Vâng…” Rocco tỏ ra do dự.
“Còn gì nữa sao?”
“Không có gì đâu ạ. Chỉ là tiểu thư Jasmine lại không đến một mình. Mà còn dẫn theo một cô gái trạc tuổi nữa.”
“Ồ, ra là….. Hả?” Sau một khoảng trễ, Norma từ từ đặt cuốn sách trên tay xuống, thậm chí còn quên mất việc đánh dấu lại trang.
“Rocco, sao ngươi ko báo cho ta sớm hơn?”
“Dạ?” Rocco thắc mắc.
“Đây không phải là chuyện nhỏ đâu.” Norma chắp tay ra sau lưng, gương mặt tỏ ra nhẹ nhõm hơn.
“Cuối cùng cũng hiểu ra rồi dẫn người yêu về nhà ăn tối à.”
“Dạ?” Rocco hơi sửng sốt.
“Ý ngài là sao ạ?”
“Không phải đó là chuyện bình thường sao? Nếu đưa một người khác dưới trạc tuổi về nhà, thì còn gì khác ngoài dẫn người yêu về nữa? Làm gì có tình bạn thuần túy giữa đôi nam nữ chứ.”
“...... Tôi thì nghĩ họ chỉ là bạn bè thôi ạ.” Rocco nói lên ý kiến của mình nhưng rồi Norma lại đưa ánh mắt đầy ẩn ý sang nhìn anh.
“Rocco, cuộc sống không đơn giản chỉ có luyện tập và luyện tập đâu. Nó còn có những thứ như tình yêu và cuộc sống của riêng mình, tất cả đều ngập tràn sắc màu.”
“.......”
“Thôi quên đi. Chắc ngươi không hiểu được ta đang nói gì đâu.” Norma thờ dài nghĩ dù sao Rocco từ nhỏ đã được đào tạo để trở thành tinh anh của Giáo hoàng quốc. Anh chả biết gì khác ngoài chiến đấu chứ đừng nói đến những thứ mơ hồ như mối quan hệ nam nữ.
“Vậy có cần bảo nhà bếp nấu thêm vài món nữa không ạ?” Rocco đề xuất nhưng một lần nữa Norma lại đưa ánh mắt sang nhìn anh.
“Thêm món gì chứ? Ngươi nghĩ những thanh niên trẻ tuổi này chỉ ăn thôi à?”
“Xin tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của tôi. Tôi thật sự không thể nghĩ ra họ sẽ làm thứ gì khác ngoài trừ ăn ạ.”
“Tất nhiên là tán tỉnh nhau rồi.” Norma mỉm cười một cách bí ẩn.
“Đi xuống bảo người hầu chuẩn bị những thứ này…….”


2 Bình luận