• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 80: Nhà giả kim Lana

2 Bình luận - Độ dài: 1,369 từ - Cập nhật:

“Vậy là tứ kết rồi à?”

 

“Ừm.” Mo Li đáp, trong khi vẫn cắm mặt vào con heo sữa quay trên bàn, chẳng buồn nói thêm câu nào.

 

“À mà cô bé thú nhân ăn cùng cháu mấy bữa trước đâu rồi?” Norma để ý thấy “cái đuôi” thường ngày đeo bám Mo Li hôm nay tự nhiên lại biến mất.

 

“Chắc là cô ta ngại.” Mo Li nói.

 

“Ngại á? Nhưng tại sao?” Norma khó hiểu.

 

“Ngày mai cô ta phải đấu với cháu rồi, tối nay còn đến ăn chực nữa thì còn ra cái thể thống gì.”

“Đối thủ ngày mai của con là con bé sao… Mà cũng đúng thôi, nếu không thì vào chung kết vẫn phải đánh nhau một trận.”

 

“Nhìn con như thế này thì chắc là chuẩn bị kĩ lưỡng hết rồi nhỉ?”

 

“Ả, Ái ì ơ?” (Hả cái gì cơ)

 

“Ý ta là nhìn con ung dung như thế này thì chắc là nắm chắc chiến thắng rồi nhỉ.” Nhìn Mo Li  đang gặm chân heo ngon lành, trán Norma đen xì.

 

“Chưa rồi, thậm chí cháu còn chưa biết huyết thống của cô ta là gì.”

 

“Nếu thế thì ít nhất cũng phải chuẩn bị đầy đủ hết rồi chứ?”

 

“Dây nỏ của cháu còn chưa được kiểm tra.”

“....”

 

“Cái này thì cứ từ từ cũng được.” Bỏ nốt mẩu thịt cuối cùng trên chiếc đùi heo vào miệng, Mo Li đứng dậy, ợ lên một tiếng.

 

“Xong rồi, đến giờ bắt tay vào việc chính rồi. Chú Norma, cho cháu mượn phòng luyện kim một chút được không?”

“À…ừ, cũng được thôi, nhưng mà cái phòng đấy không phải của ta, nên ta cũng không quyết định được.” Norma có chút xấu hổ nói.

 

“Không phải của chú?” Mo Li sững người, rồi sau đó cũng hiểu.

 

Đường đường là một bá tước của Giáo hoàng quốc, làm sao lại không có một nhà giả kim của riêng mình cơ chứ?

 

“Chuyện này thì con phải tự đi nói chuyện với cô ấy, ta nói cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mấy nhà giả kim thường hay có tính tình khá cổ quái, và cô ấy cũng vậy… à mà hôm nay cô ấy cũng đang ở trong phòng đấy.”

 

Nhớ lại lần trước đã tự ý sử dụng phòng giả kim của người ta mà không xin phép, Mo Li đoán rằng mình cũng nên gặp mặt trực tiếp một lần.

 

Dù sao thì cậu cũng đã quá quen với đường đi trong dinh thự của Norma.

 

“Chú không vào sao?”

 

“Không đâu, nhà giả kim ghét nhất việc bị người khác quấy rầy khi đang làm việc. Ta mà bước vào thì chắc chắn sẽ bị mắng chết mất.” Norma xua tay.

 

Mo Li thấy có chút kỳ lạ. Dù có cổ quái đến đâu thì vẫn chỉ là người làm công ăn lương, dám lên giọng với ông chủ thì quả thật là quá quái đản rồi.

 

Đẩy cửa bước vào, không gian bên trong cũng y như những căn phòng giả kim khác, nồng nặc mùi dược liệu.

 

Nồi thuốc sôi sùng sục, các loại thảo dược vương vãi khắp nơi, những ống nghiệm chứa đầy các loại dung dịch đủ màu sắc, chúng cho thấy nơi đây đang có người sử dụng.

 

“Ai đó? Đã nói bao lần là đừng có tự tiện vào phòng ta rồi mà?” Trước khi kịp nhìn thấy người thì Mo Li đã nghe thấy tiếng quát tháo, quay sang cậu thấy một người phụ nữ đang mặc trang phục màu xanh lá cây của nhà giả kim, ngồi trên chiếc ghế gỗ, quay lưng về phía cậu.

 

“Không có việc gì thì ra ngoài đi, nếu mang thảo dược tới thì cứ để đó, đừng có mà cản trở công việc của ta.” Người phụ nữ cứ thế nói mà chẳng thèm ngoái lại.

 

Đây là nhà giả kim riêng của chú Norma sao?

 

Mo Li cẩn thận đóng cửa lại, rồi lặng lẽ bước tới gần, người phụ nữ vẫn mải mê nghiên cứu mà chẳng hề nhận ra.

 

“Khừ… khó thật chứ.” Vẻ mặt của người phụ nữ đầy phiền muộn, miệng không ngừng lẩm bẩm.

 

“Chết tiệt! Nguyên tố ‘công kích tinh thần’ trong rễ hoa đầm lầy thật sự quá ít, chẳng thể nào mà chiết xuất được. Mà lại chằng thể lấy thứ khác thay thế vào được cơ chứ… Thế này thì lọ độc dược tinh thần chằng thể nào mà pha chế được!”

“Điên mất, loại nguyên liệu quái gì mà hàm lượng chiếm chưa tới mười phần trăm? Nhà giả kim cấp đỏ tươi còn chưa chắc đã làm nổi chứ nói gì tới ta!”

 

Trong khi người phụ nữ vẫn không ngừng than vãn, Mo Li lại lộ vẻ trầm ngâm.

 

“Mười phần trăm mà khó tách đến thế sao?”

 

“Chứ còn gì nữa? Mười phần trăm là cấp độ mà chỉ nhà giả kim cấp đỏ tươi mới có thể làm được, cỡ như ta thì sao có thể cơ chứ?” Người phụ nữ than thở.

 

“Thế thì chỉ cần thêm Băng thảo vốn chứa ‘hàn độc’ vào để trung hoà với ‘viêm độc’ trong rễ hoa đầm lầy. Làm vậy tuy không tăng hàm lượng ‘công kích tinh thần’, nhưng có thể làm giảm bớt các loại tạp chất khác đi, như vậy thì hàm lượng của cái kia cũng sẽ tự nhiên mà cao lên.” Mo Li phân tích.

 

“...Ể? Hình như đúng là vậy.” Người phụ nữ tỉnh ngộ, đến lúc này mới nhận ra bên cạnh mình tự dưng có thêm một người.

 

“Ta chưa thấy tên nhóc nhà ngươi bao giờ, ngươi không phải là giúp việc của bá tước đấy chứ?”

 

“Xin chào, rất hân hạnh được gặp, quý cô Lana. Tôi chính là người lần trước tự tiện sử dụng phòng giả kim của cô.”

 

“À…” Mắt người phụ nữ híp lại. “Ra là ngươi.”

 

“Hừ, coi như vừa rồi ngươi đã giúp đỡ ta, ta sẽ bỏ qua chuyện lần trước… Mà này, nhóc đã có thầy chưa?”

 

“Ừm thì cũng có rồi.”

 

“Cũng phải thôi nhỉ.” Cô tự giễu cợt bản thân. “Danh sư xuất cao đồ… Cho ta hỏi, ý tưởng vừa rồi là ngươi tự nghĩ ra sao?”

 

“Không phải, là do thầy của ta dạy.” Lời này cũng đúng bởi vì kiến thức trên là phần kiến thức cơ bản mà Mirabelle đã dạy cho cậu.

 

Nếu như Lana biết được đó mới chỉ là kiến thức cơ bản thì không biết cô ấy sẽ có biểu cảm gì.

 

“Thôi được rồi, nếu đã có thầy rồi thì ta cũng không vòng vo nữa… Nói đi, ngươi tìm ta có việc gì?” Lana trực tiếp đi vào vấn đề.

 

“Ta muốn mượn phòng giả kim của cô.” Mo Li thẳng thừng đáp.

 

“Cái đó thì cũng được, nhưng ngươi phải đợi ta dùng xong đã… Mà nói mới nhớ, trên người ngươi có một mùi rất đặc biệt.”

 

“?.... Mùi đặc biệt?” Mo Li nghi hoặc.

 

“Ừ thì, một mùi gọi là mùi ‘đồng nghiệp’. Ngươi thường xuyên tiếp xúc với độc dược đúng không?”

 

“...Quả là người có chuyên môn, thật không qua mắt được người.”

 

“Hê, thì ra ngươi cũng là người có hứng thú với độc dược.” Lana bắt chéo chân, nhìn Mo Li đầy hứng thú.

 

“Đúng là vậy.”

 

“Vậy có thể cho ta biết ngươi thường dùng độc để làm gì được không?”

 

“... Việc này thì, độc thì còn dùng vào việc gì được nữa?”

 

“Haha ha, ta hỏi có hơi ngu thật, đừng để bụng nhé… Nhưng nghe giọng điệu này thì chắc ngươi giết người cướp của cũng không ít nhỉ?”

 

“Giết người thì đúng là có, nhưng đều là những kẻ đáng chết.”

“Phì, không cần phải biện hộ đâu. Giết người thì đã sao? Thế gian này ai dám nói rằng tay mình chưa từng dính máu cơ chứ?” Lana phẩy tay đầy thản nhiên. “Nếu ngươi đã thích dùng độc thì ta với ngươi làm một giao dịch nhé, ý ngươi thế nào?”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Ê đừng bảo nó định chế tình dược hoặc thuốc kích để đối phó với bé cáo nhá, tính đánh không lại chơi bẩn hay gì
Xem thêm