Vol 1: The boys and Nobles
Chương 01 : Cuộc sống hiện tại
3 Bình luận - Độ dài: 1,682 từ - Cập nhật:
"Mày quả thật là một nỗi thất vọng"
Cha tôi lầm bầm bằng giọng điệu khinh miệt, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại khi kiểm tra email. Ánh mắt ông lia sang tôi — lạnh lùng, khó chịu.
Tôi đứng dậy, cắn môi, cố kìm lại nỗi thất vọng:
"Suýt nữa là con đạt được rồi..."
Tôi nắm chặt tờ giấy ghi kết quả kỳ thi tuyển sinh vào Đại học Tokyo trong tay. Không phải là tin mừng, mà nó chỉ có sự thật phũ phàng rằng tôi thiếu hai điểm so với kết quả thi.
“Bào chữa thì được gì? Mày không hiểu rằng nếu cứ thế này mày sẽ là một thằng thất bại à? Thằng ngu. Tao phải nói lại với mày bao nhiêu lần là đừng làm ô uế cái tên Ginjo này nữa đây?"
"Con... xin lỗi..."
Cha tôi luôn thích sử dụng cái họ "Ginjo" mọi lúc mọi . Là một gia đình quý tộc lâu đời và danh giá, nhà Ginjo luôn luôn khao khát được xã hội công nhận.
"Yoichi, nếu mày cứ tiếp tục thế này, mày sẽ có kết cục như mấy thằng khác. Mày còn không nhận thức được việc sinh ra trong nhà Ginjo có ý nghĩa như thế nào à. Nhà Ginjo là..."
Ông đặt điện thoại xuống bàn, bắt đầu bài diễn văn quen thuộc: lịch sử dòng họ, chiến tích của tổ tiên, phẩm giá quý tộc, lý tưởng sống cao cả — những điều tôi đã phải nghe đi nghe lại từ khi còn nằm nôi.
Tôi cúi đầu, giả vờ lắng nghe, rồi bắt đầu đếm số vết trầy trên sàn nhà.
1, 2, 3, 4, 5, 6...
Tôi đứng đó không nói gì với vẻ mặt vô cảm.
Ngày khi đếm gần hết các vết xước ấy thì ông ấy lại tiếp tục than vãn về việc bãi bỏ chế độ quý tộc sau khi Chiến Tranh Thái Bình Dương kết thúc với vẻ không hài lòng.
Tôi bắt lấy khoảng khắc ấy và lên tiếng.
"Con sẽ cố gắng hết sức để gìn giữ danh tiếng cho nhà Ginjo."
Cậu nói ra những lời nói sáo rỗng quen thuộc một cách trôi chảy.
Đối với cha tôi, việc bãi bỏ chế độ quý tộc, là một điều không thể chấp nhận nỗi. Từ khi còn tiểu học, Yoichi đã phải học cách xoa dịu những lời chỉ trích của cha mình bằng cách nói với ông những điều mà ít ra ông còn muốn nghe.
Cha ngừng nói và nheo mắt nhìn vào mặt tôi.
"Năm sau nhất định phải đậu. Thất bại là điều không thể chấp nhận được."
"...Con hiểu."
Yoichi cúi đầu thật sâu, rời khỏi phòng và bước nhanh dọc hành lang.
Khi đi ngang qua bếp, tôi có thể nghe thấy tiếng nức nở của mẹ mình xen lẫn với tiếng âm thanh của thứ gì đó bị ném đi.
Liếc qua, tôi thấy mẹ mình đang vứt chiếc bánh và món sushi mà bà đã chuẩn bị cho bữa tiệc chúc mừng cậu với hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
Mặc dù đã biết tôi đi ngang qua nhưng ánh mắt bà ấy vẫn dán chặt vào thùng rác, miệng lẩm bẩm với giọng đủ lớn để tôi có thể nghe thấy.
"__Thật đáng xấu hổ."
Tôi đã biết ngay từ đầu rằng những giọt nước mắt ấy không phải là dành cho bản thân. Mím chặt môi, tôi đi qua nhà bếp và bước vào căn phòng kiểu Nhật nằm ở cuối phía bắc của ngôi nhà.
Cuối phòng có hai bàn thờ: Một bàn thờ lớn với đồ cúng được sắp xếp cẩn thận, cái còn lại là một bàn thờ nhỏ phủ đầy bụi. Trên đó có một bức ảnh của một chàng trai trẻ có vẻ trạc tuổi Yoichi.
Trong bức ảnh ấy, chàng trai trẻ có ánh mắt đầy u buồn, mái tóc nhuộm rực rỡ và những hình xăm lộ ra dưới bộ quần áo xộc xệch
"Anh ơi, em lại bị bố mắng nữa rồi."
Yoichi nhặt thứ gì đó ẩn đằng sau bức ảnh. Một máy chơi game cầm tay cũ và một đĩa game chứa một trò chơi từng rất phổ biến. Bàn thờ này là nơi ẩn náu lí tưởng vì cha mẹ cậu hiếm khi đến gần.
Đó là trò bắt quái vật và huấn luyện chúng thành đồng minh mà họ đã chơi khi còn rất nhỏ.
Có nhiều màu sắc khác nhau trên đĩa game và mỗi người có những phiên bản khác nhau. Họ thức khuya để trao đổi quái vật, hoàn thiện Pokedex, chiến đấu và huấn luyện, họ luôn nhớ những ngày đó.
Mỗi lần muốn đắm chìm trong những kỷ niệm vui vẻ đó, Yoichi lại tìm đến bàn thờ của anh trai mình như ngày hôm nay.
“Em đã cố gắng rồi mà vẫn trượt, thế mà câu đầu tiên em nghe được từ gia đình lại là "thất bại", và có vẻ mẹ còn đang xấu hổ vì sự tồn tại của em nữa. Thật nực cười làm sao, đúng không anh?
Anh trai tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ cách đây hai năm, khi đang đi chung xe với một người bạn xấu. Cha mẹ tôi ngày càng ám ảnh sau khi anh ấy qua đời và bắt đầu gây áp lực buộc tôi phải bước vào giới kinh doanh sau khi tốt nghiệp Đại học Tokyo.
Trước đây tôi chỉ là một phương án dự phòng, nhưng giờ đây tôi là người con duy nhất còn lại.
Yoichi cầm chiếc băng cát-xét lên, chạy lên cầu thang và đi vào phòng mình. Phòng cậu chỉ có một cái bàn, một giá sách và một chiếc giường.
Cậu ngồi xuống và nhét chiếc băng cát-xét vào máy chơi game cầm tay, hi vọng có thể quay lại khoảng thời gian vui vẻ khi chơi cùng với anh trai. Tuy nhiên màn hình lại tối đen.
Chiếc máy chơi game đã không được sạc trong một thời gian dài kể từ lần cuối cậu sử dụng nó và bộ sạc cũng không tìm thấy
"Hình như nó bị vứt rồi"
Mẹ của họ sẽ vứt bỏ tất cả những thứ bà cho là không cần thiết đến việc học, bao gồm cả game và truyện tranh, tất cả những thứ đó đều bị vứt bỏ khi cậu lên trung học.
Máy chơi game và băng cát-xét trong tay cậu bây giờ là đồ của người anh quá cố đã đi trái với kì vọng của cha mẹ họ. Nếu phát hiện, chúng sẽ được xử lí như rác thải vào hôm sau.
"Chà, không còn cách nào khác rồi, chắc mình nên đi mua một cái mới thôi." Yoichi nghĩ thầm trong khi nắm chặt chiếc ví và đi về phía cửa hàng đồ cũ gần ga tàu.
Dù mặc áo khoác nhưng không khí tháng ba vẫn rất lạnh lẽo.
Vài ngày trước đã có một đợt gió mùa ập đến khiến không khí lạnh lẽo nhu trở lại giữa mùa đông, có vẻ như mùa xuân sẽ không đến trong một khoảng thời gian nữa.
Đi bộ được khoảng mười phút dọc theo những con đường chạy ngang qua khu dân cư, tuyết bắt đầu rơi thẳng vào mặt khiến cậu cảm thấy tê cóng và vội bước về nhà.
"Mua nhanh rồi về nhà thôi."
Đột nhiên, tôi cảm thấy có chút khó chịu.
Tầm nhìn bắt đầu hẹp lại một cách kì lạ.
"Gì thế nhỉ?"
Tôi dừng lại và nhìn xung quanh.
Tuy nhiên, không có ai ở đó cả. Chỉ có cảnh tuyết rơi ở khu dân cư vào một buổi chiều thường ngày.
"Chắc chỉ là trí tưởng tượng của mình thôi nhỉ?"
Nghĩ rằng mình có thể nhầm lẫn, tôi bước tiếp khi cơ thể bắt đầu lắc lư.
Tôi vội vàng rút tay ra khỏi túi nhưng, bàn tay trái mà tôi đang cố rút ra, nó đã không ở đó nữa. Mất trọng tâm, tôi ngã xuống đường. Phớt lờ cơn đau do cú ngã, tôi nhìn chằm chằm vào tay trái của mình.
Khuỷu tay và cánh tay của tôi đã biến mất.
"Gì thế nhỉ?" tôi tự hỏi, dùng tay phải để kiểm tra xem tay trái của mình có còn ở đó không, nhưng chẳng có gì cả.
Khi còn đang không hiểu chuyện gì thì tuyết rơi xuống mu bàn tay phải của tôi, những phần tuyết chạm vào cơ thể bắt đầu biến mất.
"Cái quái gì vậy?" Yoichi thốt lên khi nhận ra không chỉ tay trái mà toàn bộ cơ thể cậu nhanh chóng biến mất trong không khí như kẹo bông trong nước sôi.
Trong cơn hoảng loạn, cậu cố gắng cử động tứ chi và nhận ra cả chân trái mình đã biến mất và cậu lại ngã.
Cậu cố gắng giữ lấy chân còn lại của mình bằng tay phải, nhưng nó cũng biến mất khiến cậu chỉ nắm lấy khoảng trống.
"Đây chỉ là một trò đùa thôi phải không?" cậu nói trong sự run rẩy vì sốc. Cậu đặt tay phải lên mặt, cánh tay cậu xuyên thẳng qua má phải. Cậu mở mắt và nắm tay mình vài lần trước khi nó cũng biến mất.
Việc nửa đầu và tứ chi của Yoichi đã biến mất khiến cậu rất đau đớn. Cậu không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra nhưng cậu biết chắc rằng mình sẽ chết nếu cứ thế này.
Mất đi tứ chi là một chuyện, nhưng nếu không có nửa đầu thì không cách nào sống sót được.
Đầu óc cậu trở nên trống rỗng. Đột nhiên chết đi theo cách kì lạ là điều không ai tưởng tượng được.
"Vẫn không có ai..." là những lời cuối cùng của cậu ấy.
'Ginjo Yoichi' đã biến mất khỏi thế giới


3 Bình luận