Baron Musou: A Case Where...
Underwater Meadow (水底草原)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: The boys and Nobles

Chương 12: Quý tộc là gì?

0 Bình luận - Độ dài: 1,745 từ - Cập nhật:

Khi ánh chiều tà phủ khắp khu rừng, cả nhóm vẫn tiếp tục bước đi.

Đi đầu là Robel, cõng trên lưng người cha của cặp song sinh bị thương nặng.

Theo sau là Emily và Lucius, đang cố gắng trấn an hai đứa trẻ đang sợ hãi.

Matilda đi cuối, cảnh giác quan sát xung quanh.

“Robel, nghỉ một lát đi,” Emily lên tiếng, nhìn hai đứa trẻ đã mệt mỏi rõ rệt. Cô gọi vọng lên người đang dẫn đầu.

Robel ngoái đầu lại, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhợt nhạt của lũ trẻ rồi nhìn lên bầu trời.

“Ừ…”

Tất cả ngựa đều đã mất. Hành trình cùng hai đứa bé ba tuổi chậm chạp và phải nghỉ ngơi thường xuyên. Hơn nữa, cha của cặp song sinh bị trúng tên ở bụng, thương tích quá nặng để có thể tự mình bước đi.

Sau khi đặt người bị thương nằm xuống, hầu gái Matilda gom cành khô và nhóm một đống lửa. Củi ẩm khiến khói bốc lên cay xè mắt.

“Xin lỗi vì tôi không chuẩn bị được bữa ăn tử tế,” Matilda nói.

“Trong tình huống này, đừng bận tâm,” Robel đáp.

Mặt trời dần khuất sau rặng cây, bóng tối đang bao trùm lấy họ. Đường rừng lại càng thêm tăm tối.

“Cha, chúng ta sẽ ngủ lại ở đây ạ?” Lucius hỏi.

Nếu đi trong đêm mà không có ánh sáng, họ có thể đi lạc khỏi đường mòn và sa vào rừng.

“Phải.”

Lucius hít một hơi rồi hỏi điều cậu đang băn khoăn từ nãy.

“Những sinh vật lúc trước là gì vậy ạ?”

“Lũ đó là goblin. Khốn kiếp! Quái vật kiểu đó mà cũng xuất hiện ngay bên vệ đường được sao?” Robel nghiến răng đập mạnh xuống đất.

“Quái vật ư…” Emily đang dỗ hai đứa trẻ ngủ, nghe vậy liền bước đến bên ánh lửa.

“Lúc Robel còn quản lý Rừng Silverwood, những chuyện như thế này hiếm khi xảy ra.”

“Khi nhường lại vùng đất này cho Lãnh chúa Strauss, nơi đây thuộc quyền kiểm soát của tên Gaeden… nhưng thằng lợn đó bỏ mặc hết,” Robel cằn nhằn.

“Chắc vậy. Quái vật xuất hiện trên đường không hiếm, nhưng nếu goblin kéo đến đông như thế thì rõ ràng là tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát,” Emily gật đầu.

Lucius nhớ lại trận chiến của cha mình lúc trước. Những sinh vật ghê tởm đó chính là goblin.

Cậu từng nghe nhiều về chúng trong trò chơi, nhưng khi tận mắt thấy ngoài đời thực, cảm giác thực sự là rối loạn và choáng ngợp.

“Nhưng thật may là cha đánh đuổi được chúng. Chỉ tiếc cho xe ngựa và bầy ngựa thôi,” Lucius nói.

Robel và Emily thoáng hiện nét buồn.

“Không, goblin rất xảo quyệt. Chúng biết chúng ta đi cùng trẻ nhỏ và người bị thương. Nhiều khả năng chúng sẽ quay lại tấn công vào ban đêm,” Robel nói.

“Gì cơ ạ!?” Lucius kêu lên.

“Ngay lúc này, bọn chúng đang theo dõi từ trong rừng,” Robel nhìn thẳng vào bóng tối sâu thẳm phía trước.

Đúng lúc đó, một mũi tên bay ra từ rừng, lao thẳng về phía họ.

Robel khẽ giơ tay trái, một cơn gió hội tụ liền thổi lệch hướng mũi tên.

“Thấy chưa?” ông nói.

Cảnh tượng trận chiến lại hiện lên trong đầu Lucius, khiến cậu căng thẳng.

"Lucius, bọn chúng sẽ không tấn công thẳng đâu. Lũ goblin chỉ đang quấy rối, khiến chúng ta không được nghỉ ngơi thôi. Chúng sẽ còn tiếp tục bắn tên về phía ta nhiều lần nữa," Robel giải thích.

“Khiến chúng ta không được nghỉ ngơi…?”

“Bọn goblin có số lượng vượt trội. Chúng không cần vội vàng. Chỉ cần khiến ta kiệt sức, rồi chúng sẽ tấn công vào lúc ta yếu nhất,” Robel nói.

Một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Lucius. Cậu hiểu rõ tình hình.

Cha cậu là người duy nhất có thể chiến đấu, lại phải bảo vệ cả người bị thương và lũ trẻ nhỏ.

—Lần sau liệu chúng ta còn chống đỡ được nữa không?

Cậu nhận ra bản thân và cả nhóm giờ đây chính là con mồi của lũ quái vật.

Lời của Siren trong Nghi lễ Thẩm Định lại vang lên:

“Trông ngươi thật ngon miệng.”

—Mình phải chuẩn bị cho tình huống tệ nhất.

Lucius liền buột miệng hỏi liên tục để nắm bắt tình hình.

“Cha, kỹ năng dùng gió lúc nãy là gì vậy? Còn sinh vật cha triệu hồi nữa?”

“Đó là Hóa Linh của ta. Ánh Quang của Hippogriff,” Robel đáp.[note74907][note74906]

“Hippogriff…”

“Phải. Con người sở hữu ma lực nhưng không thể tự chuyển hóa nó thành sức mạnh. Nên ta phải ký khế ước với các sinh vật ma thuật. Sinh vật đã ký khế ước gọi là Hóa Linh” Robel giải thích.[note74905]

Lucius nhớ lại Siren trong nghi lễ, và con Hippogriff đầu đại bàng xuất hiện từ tay cha.

—Thì ra chúng vốn là sinh vật ma thuật.

Lucius nhớ cha mẹ từng gọi goblin cũng là sinh vật ma thuật.

“Nếu có thể ký khế ước với sinh vật ma thuật, sao ta không ký với goblin để bắt chúng chiến đấu cho mình?” Lucius hỏi.

“Mỗi người chỉ có thể có một Hóa Linh, tương ứng với một lõi ma lực. Cả ta, Emily, và Matilda đều đã ký rồi, nên không thể,” Robel trả lời.

“Cả Matilda cũng vậy sao?”

“Vâng, đúng vậy,” Matilda đáp ngắn gọn.

Lucius im lặng suy nghĩ.

“Vậy thì con sẽ ký khế ước được với bốn sinh vật. Con có bốn lõi ma lực mà, đúng không?”

“Không được. Goblin theo bầy thì nguy hiểm, nhưng từng con thì không mạnh. Con phải có Hóa Linh mạnh hơn để bảo vệ Lãnh địa Silverheart,” Robel nghiêm nghị.

—Con đâu định kế thừa danh hiệu đó…

“Khụ…!”

Cha của cặp song sinh lờ mờ tỉnh lại.

“Này, ông cứ nằm yên đi.”

“R-Robel-sama. Xin… hãy bỏ tôi lại… khụ… và đi đi. Hãy mang các con tôi đi…”

“Ông đang nói gì vậy?”

“Nếu chỉ có ngài Robel và mọi người… thì vẫn có thể… rời khỏi khu rừng này.”

Những lời ông ấy nói là sự thật.

Nếu bỏ lại người bị thương và hai đứa trẻ, cả nhóm có thể thoát khỏi rừng.

—Cha mẹ định làm gì…?

Lucius thấy cha mẹ mình rất nhân hậu, nhưng ở tầng sâu, họ vẫn là quý tộc mang tư tưởng thượng đẳng như cha mẹ cậu ở kiếp trước.

"Quý tộc vừa là kiếm vừa là khiên để bảo vệ dân chúng."

"Vâng, con hiểu... nhưng mà..."

"Nếu phải bỏ rơi chính gia đình mình để cứu lấy sinh mạng của những người dân, thì ta cũng sẵn lòng gánh chịu mọi hậu quả. Nhưng lúc này, ở nơi đây, chỉ có quý tộc và dân thường. Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi người dân của mình."

"Chính vì thế... nếu có chuyện gì xảy ra với ngài, sẽ có rất nhiều người chịu khổ. Họ sẽ không thể sống sót qua mùa đông, và nhiều người sẽ chết đói mất..."

"Chuyện đó đừng lo. Việc của anh là chăm sóc cho bản thân và con cái của mình."

“…Robel-sama…”

Người đàn ông lịm đi.

“Cha…”

“Nghe này, Lucius. Hãy ghi nhớ điều này. Không có sức mạnh thì con sẽ bị người khác lấy mất tất cả. Con không thể bảo vệ được gì cả.”

"Ai sẽ làm vậy? Ai có thể lấy được chứ?"

“Tất cả mọi người.”

Câu trả lời khiến Lucius cảm thấy khó hiểu.

“Vậy con phải bảo vệ cái gì?”

“Đó là trách nhiệm với toàn thể dân chúng trong lãnh địa. Gia đình luôn là điều quý giá, nhưng con phải yêu thương người dân của mình bằng tất cả tấm lòng. Chính vì thế, ta mới cho con tham gia [Nghi lễ Ban Tặng] từ thuở nhỏ. Lúc này, ta vẫn bảo vệ con. Nhưng đến một ngày, ta muốn thấy con là người gánh vác sứ mệnh ấy.”

Lucius sững người trước lời nói bất ngờ ấy. Cậu lưỡng lự, không biết có nên gật đầu trước ánh mắt chân thành của cha hay không.

Cả hai chìm trong im lặng.

“Robel, Lucius, dừng lại đi. Nghỉ ngơi đi,” Emily ngắt lời, rồi bắt đầu hát ru.

—Mẹ hát ru cho cha?

Bên cạnh Emily là một vật thể như quả trứng to bằng thân người xuất hiện. Nhìn kỹ, quả trứng có khuôn mặt. Đó là một người phụ nữ da xanh nhạt, dáng gù, tứ chi ngắn.

“Đó là Hóa Linh của mẹ?”

“Ừ, là Đàn Hạc của Luka.”[note74908]

“Đàn Hạc…”

“Luka, tạo sương mù đi.”

Theo lệnh của mẹ, mắt Luka mở ra và sương mù dày đặc bao trùm xung quanh. Màn sương dày đến mức chỉ vài cm cũng không thấy gì.

“Với sương này, goblin sẽ không nhắm trúng ta được.”

Đúng vậy, giữa màn sương dày như thế, dù quen thuộc cũng dễ lạc phương hướng, huống chi là trong rừng đêm.

“Cả mẹ và cha đều có thể làm được vậy sao?”

“Phải, vì quý tộc nào cũng có Hóa Linh.”

“Là sức mạnh để bảo vệ thần dân, phải không?”

“Đúng. Và hiện tại cũng là sức mạnh để bảo vệ con,” Emily dịu dàng xoa đầu Lucius.

Lucius bất chợt thấy trong lòng dấy lên câu hỏi:

—Chẳng lẽ quý tộc chỉ là những kẻ khoác lên vẻ ngoài hào nhoáng?

Muốn đổi chủ đề, Lucius quay sang hỏi hầu gái:

“…Cô có Hóa Linh gì vậy, Matilda?”

“Tôi có tiểu tiên cấp thấp nhất. Công dụng chủ yếu chỉ dùng để tìm đồ thất lạc. Nhưng vẫn có thể trông chừng xung quanh.”

“Thế cũng tuyệt lắm rồi mà.”

Ai cũng đang cố gắng hết sức trong tình huống này.

Còn mình thì có thể làm gì?

Trong khi Lucius vẫn đang suy nghĩ, Emily nhẹ giọng:

“Con nghỉ đi, Lucius. Sương mù chỉ kéo dài khoảng bốn tiếng. Sau đó ma lực của mẹ sẽ cạn.”

“Vâng.”

Nghe lời mẹ, Lucius nằm xuống đất, ôm lấy thanh kiếm được Đức Vua ban tặng.

Sau nửa ngày đi bộ, cậu nhắm mắt và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Ghi chú

[Lên trên]
từ đầu đã có ref pokemon là nghi rồi
từ đầu đã có ref pokemon là nghi rồi
[Lên trên]
tui bị lú tên của lũ này nên ai có cách dịch khác không
tui bị lú tên của lũ này nên ai có cách dịch khác không
[Lên trên]
Hippogriff's Photon
Hippogriff's Photon
[Lên trên]
Arpas's Luka
Arpas's Luka
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận