Baron Musou: A Case Where...
Underwater Meadow (水底草原)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: The boys and Nobles

Chương 13: Quyết tâm

1 Bình luận - Độ dài: 1,761 từ - Cập nhật:

"GUUUIIIIIII!!"

Lucius choàng tỉnh bởi một tiếng gầm dữ dội. Trời vẫn còn tối, ánh trăng đang từ từ ló rạng ở phía tây.

Lớp sương mù do mẹ cậu—Emily—tạo ra đã tan biến, chỉ còn lại bóng cây đen sì cùng thứ gì đó đang ngọ nguậy trong bụi cỏ.

"Lucius, con tỉnh rồi à?"

Khi quay đầu lại, cha cậu đã ở ngay phía sau. Con Hippogriff đầu đại bàng cũng đã được triệu hồi sẵn.

"Cha ơi, tiếng gầm vừa rồi là gì vậy?"

Robel hạ giọng đáp: "Có vẻ như thủ lĩnh của đàn Goblin đã xuất hiện."

Đột nhiên, một cái cây khổng lồ trong rừng đổ sập xuống ầm ầm.

Từ bóng tối giữa những tán cây, từng con Goblin lần lượt xuất hiện.

Tuy nhiên, khác với lần trước, chúng không lập tức tấn công.

—Chúng đang cảnh giác à? Không...

Lũ Goblin đồng thanh tru lên những tiếng hú rùng rợn.

"Gii, Gii, Giiii!"

Từ trong đám cây đổ, một con Goblin khổng lồ hiện ra. Thân hình nó to gấp đôi lũ goblin bình thường.

"Quả nhiên là Hob Goblin."

Robel không hề tỏ vẻ bất ngờ, dường như ông đã đoán trước điều này.

"Đi thôi."

Robel cưỡi Hippogriff bay vút lên trời. Ngay khi rút kiếm giữa không trung, anh lao thẳng đến chỗ con Hob Goblin với tốc độ kinh hoàng.

Con Hob Goblin dễ dàng chặn được đòn tấn công vũ bão của Robel bằng thanh đại kiếm rỉ sét của nó.

Đó là tín hiệu khai chiến.

Lũ Goblin từ trong rừng lao ra tấn công Robel và Hippogriff như thủy triều. Đông đến mức không thể đếm xuể.

Những con đã tấn công vào buổi trưa chắc chỉ là nhóm thăm dò.

Robel khéo léo sử dụng kiếm và gió, trong khi Hippogriff vung vuốt xé toạc lũ Goblin như chuột đồng.

Tuy nhiên, không một đòn nào chạm được tới con Hob Goblin.

Nó né tránh linh hoạt, nhưng điều tệ hơn là...

"Khốn kiếp! Mày dùng đồng loại làm lá chắn à!?"

Hob Goblin đang túm đầu lũ Goblin, ném chúng ra làm vật cản. Một hành vi chẳng giống sinh vật cùng chủng loài.

Cả con Hob Goblin lẫn những con Goblin bị ném đều cười điên dại, như thể đang chơi đùa với con mồi trước khi giết chết nó.

— Chúng điên thật.

Kiếm của Robel cuối cùng cũng áp sát được con Hob Goblin.

Cả hai vung kiếm chạm nhau, thế trận rơi vào bế tắc.

Ở khoảng cách gần, chỉ cần một chút sơ hở là sẽ mất mạng ngay.

Ngay lúc này, lũ Goblin xung quanh chớp lấy cơ hội đó. Chúng bỏ mặc Robel và Hippogriff, đồng loạt chuyển hướng về phía Lucius và mọi người.

Robel theo phản xạ định ngăn chúng lại, nhưng khi di chuyển thì thế cân bằng với Hob Goblin lại bị phá, anh suýt nữa bị áp đảo ngay lập tức.

Lưỡi kiếm bị bật lại chém trúng vai Robel, máu tuôn ra.

"Dừng lại!!"

Robel hét lên, nhưng đáp lại anh chỉ là nụ cười chế nhạo của lũ Goblin. Chúng lao tới với nụ cười vặn vẹo vì khoái trá.

Emily lập tức che chắn và ôm lấy Lucius trong vòng tay.

Chỉ trong chớp mắt, cả gia đình bị lũ Goblin bao vây.

Tình thế bị đảo ngược quá nhanh chóng.

Phần lớn lũ Goblin chẳng buồn để ý đến Lucius và cặp song sinh mà tập trung hoàn toàn vào Emily.

Cô nhanh chóng bị lột trần và bị đè xuống gần như ngay lập tức.

Matilda cũng đã bị vài con Goblin kìm chặt. Những con xung quanh thì nở một nụ cười đê tiện, giương ra những bộ phận bẩn thỉu của chúng.

Không phải tất cả Goblin đều lờ đi bọn trẻ. Một vài con dùng rìu đang kéo lê chân của cặp song sinh.

Chúng tranh giành xem ai sẽ là kẻ giết lũ trẻ trước.

Sau khi hai đứa trẻ chết đi, thì sẽ đến lượt Lucius.

Lucius không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, tâm trí cậu trắng xóa.

Sáng nay, mọi thứ vẫn bình thường khi họ rời quán trọ.

Đến trưa, dù bị tập kích, cha cậu vẫn ứng phó được.

— Đây là chuyện quái gì thế này?

Trong lúc Lucius còn ngây người, Emily hét lên trong khi bị khống chế:

"Robel! Dù chỉ Lucius thôi cũng được, hãy đưa con chạy đi!"

"Khốn kiếp!"

Robel vẫn đang bị Hob Goblin cản đường, máu chảy đầm đìa, gắng vùng ra trong tuyệt vọng.

Ánh mắt ông chỉ dừng lại nơi Lucius.

Quả đúng như lời Emily, Robel chỉ có thể cố cứu lấy Lucius, gương mặt ông đầy đau đớn.

— Tại sao?

Kỳ lạ thay, Lucius không cảm thấy sợ.

Chỉ có sự bất lực.

Sinh ra làm quý tộc, phải gánh vác một trách nhiệm vô nghĩa, phải chịu đựng những cơn đau một cách vô lý, phải nhìn mẹ mình và người hầu bị làm nhục, phải chứng kiến những đứa trẻ bị giết, cha thì bị thương.

Chỉ có một mình mình được cứu.

Sâu trong lòng, Lucius có chút nhẹ nhõm vì mình có thể sống.

Điều đó khiến cậu thấy căm ghét tất cả.

Lời cha cậu từng nói lại vang lên trong đầu.

“Không có sức mạnh, con sẽ bị người khác lấy mất tất cả”

Câu nói đó đâm thẳng vào ngực cậu như mũi dao.

À, thì ra... đây là cảm  bị tước đoạt.

Khi cha cậu nói cần có sức mạnh, cậu vẫn chưa hiểu.

Cũng đúng thôi.

Cậu từng sống ở Nhật Bản – một nơi yên bình. Sau khi chuyển sinh, cậu cũng sống yên ổn như một quý tộc.

Nhưng ở thế giới này, nếu không có sức mạnh, cậu chẳng thể bảo vệ được bất cứ thứ gì. Có lẽ thế giới trước cũng vậy.

Quý tộc phải thực hiện [Nghi lễ Ban Tặng] vì nếu muốn cai trị thì cần phải có sức mạnh để bảo vệ mọi thứ.

Bởi vậy, cha mẹ cậu mới truyền cho Lucius sức mạnh, dù trong lòng chất chứa bao nỗi lo âu.

Nếu không, thì kẻ phải gánh chịu mất mát sẽ là một người khác.

Để bảo vệ dân chúng trong lãnh địa.

Đó không phải là lý thuyết hay là một thứ huyễn hoặc nào đó.

Mà nó là thực tế.

Khác với cha mẹ trong kiếp trước – những người chẳng bảo vệ được ai nhưng vẫn được hưởng đặc quyền. quý tộc

Robel đã nhờ cậu bảo vệ mọi người.

Giờ đây, cậu mới hiểu cha muốn giao cho mình điều gì.

Lucius rút thanh kiếm vẫn đang nằm trong bao bằng đôi tay nhỏ bé.

Hay đúng hơn là cậu để vỏ kiếm rơi xuống.

Cậu siết chặt thanh kiếm do chính nhà vua ban tặng.

— Nặng quá.

Nặng như khối sắt vậy.

Thì ra đây là trách nhiệm.

Cậu luôn muốn được ai đó cần đến, được ai đó nhìn nhận.

— Họ đã dõi theo cậu từ rất lâu rồi.

Việc cần làm bây giờ đã rõ ràng.

Không phải là bỏ chạy.

Không phải là cứu mẹ cậu hay hầu nữ, cũng không phải trợ giúp cha.

Mà là bảo vệ cặp song sinh, bảo vệ dân chúng của mình.

Lucius truyền ma lực vào thanh kiếm.

Thứ ma thuật vốn chỉ vận động được trong cơ thể giờ đây chảy vào lưỡi kiếm như thể từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy.

"Thả những đứa trẻ đó ra!”[note74960]

Lucius giơ thanh kiếm lên, dù gần như bị sức nặng đè bẹp.

Lũ Goblin, bị uy áp từ lượng ma lực khủng khiếp, đồng loạt ngừng lại, nước dãi chảy ra, ánh mắt dán vào cậu.

Không chịu nổi nữa, tất cả chúng đồng loạt lao đến, như thể không thể kìm nổi sự thèm khát trước một món ăn tuyệt hảo.

Lucius không lùi bước, tiếp tục truyền thêm ma lực vào kiếm.

Thanh kiếm bắt đầu phát sáng.

Không chỉ từ lõi ma thuật bên tay trái, mà toàn bộ lõi trong cơ thể Lucius đều được huy động.

Ánh sáng lan tỏa mạnh mẽ, khiến khu rừng như đang giữa trưa, hoặc như có một mặt trời nhỏ vừa hiện diện.

“Cái... cái gì thế kia!?”

Robel đang giao đấu với Hob Goblin cũng phải sững sờ.

Ánh sáng quá mãnh liệt khiến ông không thể mở mắt nổi.

Lucius không còn cảm thấy mình đang truyền ma lực nữa — mà như thể thanh kiếm đang hút nó.

— Ma lực bị hút mất!?

Dù chói lòa, ánh sáng ấy lại mang theo hơi ấm dễ chịu như ánh nắng dịu dàng.

— Thật ấm áp.

Ngay sau đó, cậu cảm thấy kiệt sức.

Ma lực vốn luôn hiện hữu trong cơ thể, giờ gần như cạn kiệt.

Khi thanh kiếm hút trọn lượng ma lực khổng lồ ấy, ánh sáng cũng lụi dần.

Bóng tối quay lại với khu rừng, chỉ còn những ánh sao tỏa sáng trên bầu trời.

Lucius đứng đó, tay cầm thanh kiếm đã rũ xuống.

Tro bụi – có lẽ là tàn tích của lũ Goblin – bay lả tả trong làn gió đêm.

Chỉ còn lại con Hob Goblin, với một cái lõi cháy đen — có lẽ do xác nó quá lớn.

Với con người, ánh sáng ấy thật ấm áp. Nhưng với lũ quái vật, đó là ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ.

“T-Tuyệt vời…”

Emily đứng bật dậy, bàng hoàng.

Robel cũng đã nhảy khỏi Hippogriff.

“Lucius!! Con thật sự rất tuyệt vời!”

Thanh kiếm hoàng gia — đúng như lời nhà vua, khi được ban ma lực, nó giải phóng một sức mạnh ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng lúc này, điều đó không quan trọng nữa.

Cặp song sinh ôm lấy người cha đang bị thương của mình với gương mặt nhẹ nhõm.

Matilda, người từng co rúm trong sợ hãi, nay đã được giải thoát.

So với luồng sáng thiêu cháy quái vật, hình ảnh ấy còn rực rỡ hơn gấp bội.

— Đây là ý nghĩa của việc bảo vệ một ai đó.

Lucius nhìn cha mẹ, ánh mắt rực sáng với quyết tâm.

“Cha, mẹ, con sẽ trở thành một vị nam tước đáng kính.”

Dưới ánh trăng, gương mặt Lucius bừng lên rạng rỡ.

Ghi chú

[Lên trên]
Demacia
Demacia
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận