Từ ngày biết rằng nghi lễ đó có thể được thực hiện thêm một lần nữa, tôi đã cố gắng trốn tránh nó, hết ngày này qua ngày khác.
— Lần sau, có lẽ mình sẽ chết.
Có thể nó sẽ không còn quá đau đớn nếu tôi lớn hơn, nhưng hiện tại, tôi chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, tính mạng của tôi vẫn có thể gặp nguy hiểm. Tôi không biết gì về y học nhưng cơn đau ấy thực sự vượt xa giới hạn chịu đựng của con người.
Hơn hết là hình ảnh người mẹ của tôi gào khóc trong tuyệt vọng.
Lúc đầu tôi đã nghĩ có thể bà ấy là người người yếu đuối và dễ xúc động, nhưng kể từ sau lần đó, bà chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy nữa
Trái lại, bà lại là một người phụ nữ rộng lượng, luôn nói chuyện nhẹ nhàng với tôi, ngay cả khi tôi khó chịu, khóc lóc, hay nhiều lần thức dậy lúc nửa đêm.
Nên nếu một người như bà phải hét lên trong đau khổ, thì chắc hẳn nghi lễ đó đã thực sự khủng khiếp.
- Có lẽ cha mình đã theo một tôn giáo điên rồ nào đó.
Vì không có ai ngoại trừ mẹ tôi và người giúp việc ra vào phòng nên tôi chưa bao giờ thấy mặt cha của bản thân.
Người đáng nghi ở đây chỉ có thể là cha tôi, người không bao giờ xuất hiện.
Có thể đó là nghi lễ của một tôn giáo mờ ám mà ông ta tôn thờ.
Và tôi cảm thấy hơi giận mẹ mình vì đã không ngăn cản việc đó.
- Rốt cuộc thì mình cũng không nên tin tưởng vào cha mẹ.
Cha mẹ tôi ở kiếp trước là những người lạnh nhạt.
Lúc còn nhỏ tôi đã không hề nhận ra điều đó, nhưng đến khi học tiểu học, tôi đã cảm thấy không đúng, và đến khi lên trung học tôi mới chắc chắn điều đó là đúng.
Căn nhà thì chật chội, đối thoại với cha mẹ thì lúc nào cũng căng thẳng, nhưng tôi biết rằng gia đình của bạn tôi không như thế.
Tôi nhớ rõ là khi đó tôi nhìn những người bạn trong lớp nói chuyện thoải mái với cha mẹ họ hay những người nói rằng cha mẹ là bạn thân như người ngoài hành tinh vậy.
Bây giờ nhìn lại thì anh trai tôi vốn là một người tốt bụng và có trách nhiệm lại bắt đầu sa đà vào năm ba sơ trung.
Tôi tự hỏi anh ấy có cảm thấy cảm giác gò bó và bức bối giống tôi không.
Tôi tạm quên đi những suy nghĩ ấy và tự nhắc nhở mình:
"Quá khứ là quá khứ. Điều quan trọng là hiện tại."
Lucius nhìn chằm chằm vào tay trái của mình. Nếu có thứ gì đó xuất hiện ở tay trái của cậu ấy sau nghi lễ, thì không thể phủ nhận khả năng rằng nó cũng có thể xuất hiện ở tay phải.
Nếu mục đích của nghi lễ là tạo ra thứ đó thì câu trả lời sẽ tự lộ ra thôi.
Kể từ lần đầu tiên truyền nó vào tay phải, cậu đã cảm thấy sự hiện diện mờ nhạt của thứ tương tự bên trong. Dù nhỏ hơn nhiều so với ở tay trái và hầu như không thể đem so sánh, nhưng nó chắc chắn ở đó.
- Nếu nghi lễ đó sẽ được thực hiện lần nữa thì thà mình tự làm nó còn hơn.
Thật lòng mà nói thì cậu không thể suy nghĩ tích cực về nghi lễ đó được. Cậu không thích phải chịu đau nhưng cậu càng ghét ý tưởng về cái chết của bản thân hơn.
Mặc dù đã được tái sinh và có được một cuộc sống mới nhưng không có gì đảm bảo nó sẽ lặp lại cả.
Lucius tuy có phần bi quan nhưng vẫn để thứ đó chảy từ tay trái sang tay phải bên trong cơ thể.
Cơn đau âm ỉ dần dần trở nên rõ ràng hơn.
- Ngay cả khi mình cố gắng kiểm soát thì nó vẫn thật sự khó quá.
Trong khi chịu đựng cơn đau, cậu tiếp tục truyền nó trong khoảng ba mươi phút. Cuối cùng, cơn đau dần tăng, rồi cơn buồn ngủ trùm xuống như một cơn sóng lớn… cho đến khi cậu thiếp đi.
Một âm thanh chói tai và ồn ào vang lên khiến cậu tỉnh giấc.
Cùng với tiếng ồn, một giọng nói xa lạ lọt vào tay cậu.
Dựa vào độ sáng của bầu trời, có lẽ cậu chỉ mới ngủ được một lúc.
- Mình có nên tiếp tục không?
Khi Lucius vừa định tiếp tục thì cậu phát hiện có người đang nhìn mình từ bên ngoài giường.
Một người đàn ông có giọng nói như mèo đột nhiên xuất hiện, sau đó ông ấy bất ngờ ôm lấy Lucius.
Bằng trực giác, cậu hiểu rằng người đàn ông này không phải là người xa lạ, vì mẹ của Lucius đang mỉm cười hạnh phúc bên cạnh ông ấy.
- Đây có phải là cha mình không?
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là cha cậu.
Ông ấy có một mái tóc đỏ rực, đôi mắt cũng nhuộm một màu đỏ chói.
Thành thực mà nói, theo ấn tượng của tôi thì ông ấy giống một tín đồ cuồng tín của một giáo phái đáng sợ nào đó.
Dù ông đã nở một nụ cười nhẹ trên mặt, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ rằng kiểu người như vậy rất dễ bị lừa gạt.
- Liệu ông ấy có phải là loại cha mẹ độc hại đã bắt con mình phải trải qua một nghi lễ như vậy không?
Cạnh đó, mẹ cậu có mái tóc nâu gợn sóng và đôi mắt xanh lục đang nhìn Lucius bằng ánh mắt đầy yêu thương.
Cha cậu thì vừa cười, vừa thì thầm với mẹ cậu điều gì đó.
Có lẽ, ông ấy đang nghĩ rằng cậu sẽ có giá trị với ông ấy.
- Nếu ổng định lợi dụng mình thì mình cũng sẽ lợi dụng ổng.
Lucius giữ im lặng, âm thầm tiếp tục quá trình luyện tập đau đớn trong khi đang được cha mình bế.
Cậu nhìn chằm chằm vào cái thứ nhỏ bé trên tay phải của mình.
Cơn đau do bị tra tấn trước khi ngủ chỉ tăng lên một chút.
- Liệu có kịp không? Nghi lễ tiếp theo diễn ra khi nào nhỉ?
Số lượng thứ đó ở tay trái và tay phải của cậu ấy quá khác nhau.
Nếu cần phải tăng số lượng của nó ở tay phải lên ngang tay trái, cậu phải cần thêm rất nhiều thời gian – và rất nhiều đau đớn.
Đột nhiên, mẹ cậu nhẹ nhàng bế Lucius ra khỏi bàn tay của cha cậu ấy.
Ông ngơ ngác, tỏ rõ sự không hài lòng.
Mẹ cậu mỉm cười nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Lucius.
Bà ấy nói chuyện bằng một ngôn ngữ nghe giống tiếng Anh.
Mặc dù không hiểu chút nào nhưng cậu cảm thấy mình đang được bảo "hãy bình tĩnh."
Ngay cả khi nụ cười đó là giả tạo, cậu vẫn muốn tin vào nó và từ từ chìm vào giấc mộng của bản thân.
● ● ●
Một tháng sau.
- Này! Này! Này! Cho tôi nghỉ một chút được không?
Khi Lucius gần như đã hoàn thành nghi lễ ở tay phải và đang di chuyển thứ đó từ cả tay trái và tay phải đi khắp cơ thể, cậu ấy lại nhận thấy một điều gì đó mới.
- Nó ở ngay trước mặt mình!
Nơi mà cơn đau xuất hiện khi cậu ấy chuyển nó vào không chỉ ở tay phải nữa.
Bắt đầu từ buổi lễ ở tay trái, cậu tưởng cơn đau ấy chỉ ở hai tay của mình.
Nhưng giờ thì nó lại khác.
Chỉ cần nhớ lại cơn đau đó thì mắt của cậu lại đau như có ai đó đá vào "trứng" của mình vậy.
Một nỗi sợ mới lại dâng lên và lần này nó khác hoàn toàn với lần ở tay phải.
- Không còn thời gian nữa! Phải thực hiện nghi lễ với đôi mắt! Nhanh lên!
Khi Lucius vội vàng truyền thứ đó lên mắt, một câu hỏi mới lại được hiện lên trong đầu cậu.
- Liệu chỉ có đôi mắt thôi sao?
Dù sao cơn đau đã ở trong mắt rồi, nếu nó lại xuất hiện ở nơi khác thì cũng không có gì lạ.
Cậu lần lượt truyền thứ đó từ cả hai tay vào cơ thể và bắt đầu kiểm tra cẩn thận.
Một giờ sau, cậu tìm thấy nơi cơn đau chạy đến.
Dường như cơn đau chạy đến khi cậu di chuyển nó vào hai nơi là "mắt" và "miệng".
Dù cậu có tìm kiếm kĩ càng đến đâu thì những nơi khác cũng không thấy đau.
Vậy là có bốn nơi mà nó xuất hiện.
"Tay trái", "Tay phải", "Mắt", "Miệng".
Lucius hít một hơi thật sâu và lần lượt đổ thứ đó từ hai tay vào "mắt" và "miệng" của mình.
Với phần "Mắt", dù không chắc lắm, nhưng cậu ấy cảm thấy bản thân nên đổ nó vào cả hai mắt cùng lúc thay vì lần lượt từng con một.
Còn phần "Miệng" thì gồm toàn bộ khoang miệng, kể cả lưỡi và môi.
Lucius bắt đầu làm việc một cách bình tĩnh và có phương hướng rõ ràng.
Mặc dù rất đau đớn, nhưng giờ đây cậu đã có thể tự mình kiểm soát và chịu đựng được nó.
Vì từng lớn lên trong một gia đình có thể bỏ rơi mình bất cứ lúc nào, Lucius đã quá quen với việc tự gồng gánh mọi thứ một mình, trong im lặng.
Cậu ấy được tái sinh và bỏ lại căn nhà như ngục tù ấy.
Đây hẳn là cơ hội của cậu.
Cậu muốn sống một cuộc sống hạnh phúc, nơi cậu ấy có thể kết nối với ai đó bằng cả trái tim, giống như mọi người.
Một cuộc sống mà ai đó chấp nhận cậu là bản thân cậu chứ không phải là Nô lệ số 1.
- Mình chắc chắn sẽ sống sót.


2 Bình luận