Baron Musou: A Case Where...
Underwater Meadow (水底草原)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: The boys and Nobles

Chương 9: Cuộc Đánh Giá của Lucius

0 Bình luận - Độ dài: 1,630 từ - Cập nhật:

Lucius một mình bước lên phía trước.

Cậu cảm thấy căng thẳng khi nghĩ đến việc mình sắp bị đem ra đánh giá. Đám đông dày đặc đến nỗi khiến cậu phải len lỏi bước qua, nhưng rồi bất ngờ vấp phải thứ gì đó và ngã dúi dụi.

“Ôi chao!”

Khi quay đầu lại, Lucius thấy Tử tước Gaeden đang nở một nụ cười hiểm độc.

— Hắn ta... cố tình làm mình ngã ư?

Xung quanh liền vang lên những tiếng cười mỉa mai.

“Cậu ta căng thẳng đến cứng đơ người rồi.”

“Haha, quả là thích hợp ngồi ở hàng thấp nhất trong dòng họ Nam tước mà.”

— Đây là cách người lớn cư xử với một đứa trẻ ba tuổi sao?

Lucius giả vờ bình tĩnh, đứng dậy phủi bụi rồi tiếp tục tiến vào giữa đại sảnh. Bá tước Strauss nhìn cậu chằm chằm như một con chim ưng rình mồi.

"Vậy, cậu là người cuối cùng trong buổi thẩm định hôm nay."

“Có vẻ là vậy ạ.”

Lucius cúi chào một cách đầy lịch thiệp, chẳng giống một đứa trẻ chút nào. Những quý tộc vừa cười nhạo cậu khi nãy lập tức im lặng.

Rõ ràng, thứ tự đánh giá dựa theo địa vị gia tộc. Olivia, con gái của gia tộc Strauss quyền lực nhất, được đánh giá đầu tiên. Sau đó cứ theo thứ tự từ cao xuống thấp, và Lucius nhận ra gia tộc mình ở gần cuối.

Nói cách khác, trong số những người ở đây, gia tộc Dragon là có địa vị thấp nhất.

Chưa rõ họ có con trai nào để tham gia đánh giá hay không, nhưng nghe nói họ từng phá hủy báu vật gia tộc – Pháp thi thạch – và bán cả lãnh địa của người cha để sống qua .

“Con trai của gia tộc Dragon, hãy thể hiện giá trị của mình đi. Dù đã hủy đi báu vật – Pháp thi thạch – và bán cả đất tổ, ngươi vẫn được cho cơ hội.”

— Báu vật gia tộc? Pháp thi thạch? Hôm nay có quá nhiều điều mình không hiểu nổi.

Câu chuyện liên quan đến lãnh địa chắc là điều mà Tử tước Gaeden nói trước đó, nhưng Lucius chưa từng nghe đến cái gọi là Pháp thi thạch.

Cậu không thể theo kịp cuộc trò chuyện, nhưng đây không phải lúc để đặt câu hỏi.

Lucius nuốt nghi ngờ vào lòng.

"Vâng, như ý ngài."

Khi ngài Strauss lui lại, Siren đứng bên cạnh bà lão bắt đầu bay lên.

Lại gần hơn, hình dáng kỳ quái của nó càng hiện rõ.

Phần thân trên là một cô gái xinh đẹp lạnh lùng, nhưng nửa dưới lại như công đuôi dài với móng vuốt sắc nhọn giống loài khủng long ăn thịt.

“Ugh…”

Khi Siren đến gần mặt, Lucius theo bản năng muốn lùi lại.

Bất kỳ ai cũng sẽ sợ hãi khi một sinh vật quái dị tiến lại gần như vậy.

Nhưng cậu không hề lùi bước.

Cơ thể cậu bị bất động khi bốn chiếc đuôi của Siren quấn lấy cậu, giống như những đứa trẻ bị trói trước đó.

Tay, mắt, và miệng đều bị khóa chặt, Lucius không còn nhìn thấy gì nữa. Cậu hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Cậu trông thật ngon miệng.”[note74639]

Một giọng nói vang lên bên tai.

Giọng nói vô cùng quyến rũ. Nó ngân lên như một khúc ca, khiến trái tim Lucius – dù vẫn là một đứa trẻ – bỗng dấy lên ham muốn kỳ lạ.

“Ngươi là ai?”

“Đừng kìm nén nữa. Hãy hòa làm một với tôi.”[note74639]

Giọng nói đó như kích thích bản năng sâu kín trong cậu.

“Chỉ cần gật đầu, mọi thứ sẽ thành sự thật.”

Một sự cám dỗ không thể cưỡng lại.

Như một kẻ lang thang nhiều ngày giữa sa mạc, trái tim và cơ thể Lucius như muốn lao vào dòng suối mát trong giọng nói ấy.

“Vâng…”

Ngay khi Lucius sắp buông lời đồng ý, một giọng già nua vang lên cắt ngang:

“Dừng lại. Ngươi đã vi phạm giao ước.”

Giọng nói khàn khàn của bà lão vang vọng khắp đại sảnh.

Khúc hát lập tức chấm dứt.

Lucius được thả khỏi dây trói, có thể nhìn và nói lại bình thường. Cậu thấy bà lão đứng thẳng, điều khiển Siren.

Khi bà đưa tay trái ra, Siren liền bay về phía đó và tan biến thành những hạt ánh sáng.

Nụ cười của Siren vẫn đầy vẻ mê hoặc cho đến giây phút cuối cùng.

— Chuyện gì thế này?

Theo như nghi lễ, lẽ ra Siren sẽ hát và bà lão sẽ công bố kết quả, nhưng lần này lại khác.

Không có lời phán quyết, cũng chẳng ai ngăn cản điều gì.

Lucius hoàn toàn mù mờ, quay sang nhìn xung quanh.

“Chuyện gì đang diễn ra vậy?”

Các quý tộc xung quanh đều tái mét mặt mày.

Ai nấy như vừa trông thấy ma ban ngày.

“Này! Rốt cuộc là chuyện quái gì vậy hả!?”

Một giọng hét lớn vang lên giữa đại sảnh.

Nhà vua đích thân đứng dậy, hướng câu hỏi ra toàn hội trường.

“Kẻ nào biết thì nói đi. Không quan trọng ngươi là ai.”

“Thưa Bệ hạ, thần – người phụ trách cuộc đánh giá lần này – xin được giải thích,” bà lão cúi rạp mình đáp.

“Có bốn lõi ma lực:

Một lõi kỵ sĩ cấp một,

Một lõi xạ thủ cấp hai,

Một lõi pháp xướng cấp hai,

Và một lõi bạch nhãn cấp hai.”

Cả hội trường lập tức rúng động.

Tiếng bàn tán xôn xao như muốn làm vỡ cả cửa kính đại sảnh.

Trong lúc hỗn loạn, Hầu tước Strauss run rẩy bước đến.[note74640]

“Bà chắc chắn chứ!? Kết quả như thế sao có thể!?”

“Thần cam đoan. Đặt danh dự gia tộc mình ra làm chứng.”

Bà lão cúi đầu lùi lại, trông như đang khiếp sợ.

Hầu tước Strauss – giờ đã đẫm mồ hôi – quay sang người quyền lực nhất cả nước.

“Bệ hạ… giờ phải làm sao đây…?”

“Ta không biết nữa. Nhưng chuyện này là chưa từng có tiền lệ.”

“Sở hữu bốn lõi ma lực từng được cho là bất khả thi.”

Nhà vua nhắm mắt lại, trầm ngâm vài phút.

“Không ai được phép tiết lộ những gì vừa thấy hôm nay. Và Nam tước Dragon, ngươi hãy đến gặp ta sau buổi lễ. Hầu tước Strauss, cả ngươi cũng vậy.”

Cha mẹ Lucius như chết đứng. Mẹ cậu mặt tái nhợt, còn cha cậu thì cứ há miệng rồi lại ngậm vào, không nói nổi lời nào.

— Rốt cuộc là sao? Mình chẳng hiểu gì cả.

Tình huống đã đủ rối rắm, mà giờ lại càng rối hơn.

Giữa lúc Lucius còn đang ngơ ngác, một giọng nói vang lên gọi cậu.

Là chính nhà vua – người đứng dậy và trực tiếp nói chuyện với Lucius.

Một chuyện không tưởng, vì nhà vua đâu đời nào lại nói chuyện trực tiếp với một đứa trẻ không tước vị.

“Cậu bé nhà Dragon, tên ngươi là gì?”

“Thần là Lucius thưa bệ hạ. Có chuyện gì vậy ạ?”

“Lucius – ánh sáng nhỏ... Ngươi là điềm lành, hay…”

Nhà vua đưa tay đặt lên chuôi kiếm đeo bên hông, tiếng kim loại vang lên lách cách.

“… hay là tai họa?”

“B-Bệ hạ!?”

Ngài Strauss nhanh chóng nhận ra bầu không khí đang đổi chiều, vội lao đến. Các quý tộc khác cũng bắt đầu thấy bất an.

Nhà vua tháo dây buộc thanh kiếm.

“Lucius, ta muốn tặng ngươi thanh kiếm này.”

Lucius không hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, nhưng biết rõ không được phép từ chối quà của vua.

“Thần… cảm tạ.”

Lucius quỳ gối, nâng tay lên đón nhận.

“Ồ?”

Nhà vua có vẻ ấn tượng, đặt thanh kiếm vào tay cậu.

Thanh kiếm quá nặng với một đứa bé ba tuổi. Lucius suýt ngã, nhưng có một bàn tay đỡ lấy cậu kịp thời.

Cậu ngẩng lên – chính là nhà vua đang giữ tay cậu.

“Thần xin lỗi…”

“Không sao. Ta đâu mong một đứa trẻ như cậu cầm nổi nó. Nhưng cậu làm khá tốt rồi.”

Nhà vua cười hiền như một người ông, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực như sư tử rình mồi.

“Nhưng… sao ngài lại…”

“Một người có bốn lõi ma lực đã xuất hiện. Điều đó định đoạt tương lai của ta. Hoặc ta sẽ được nhớ đến là vị vua nhân từ bảo vệ một anh hùng và đem lại hòa bình, hoặc là kẻ bạo chúa không kiểm soát nổi thuộc hạ. Ta đặt cược. Ta cược vào ngươi, Lucius – người sẽ mang ánh sáng đến đất nước này.”

Lucius chỉ biết thầm nghĩ:

— Không… xin đừng đặt kỳ vọng vào tôi như vậy.

Cậu từng định trao lại quyền thừa kế cho em mình sau này, rời khỏi thế giới quý tộc mãi mãi.

Nhưng lúc này, cậu không thể nói điều đó ra.

“Thần hiểu rồi ạ.”

“Thanh kiếm này là báu vật hoàng gia, được khảm lông của quái thú Griffin. Người chủ thực sự khi cầm lấy sẽ có thể xua tan tà khí và tỏa ra ánh sáng. Nó rất hợp với ngươi – Lucius, ánh sáng nhỏ. Ta chưa từng thấy mình tỏa sáng bao giờ.”

Nhà vua bật cười sảng khoái.

Ông trông trẻ hơn hẳn cái tuổi thật của mình.

Sau vài lời dặn dò, ông đỡ Lucius đứng dậy và rời khỏi đại sảnh cùng đoàn kỵ sĩ.

Ghi chú

[Lên trên]
FBI warning
FBI warning
[Lên trên]
đoạn trên eng ghi là Marquis : Hầu tước còn đoạn này lại là Count : Bá tước nên không biết là tác ghi nhầm hay eng lú nữa
đoạn trên eng ghi là Marquis : Hầu tước còn đoạn này lại là Count : Bá tước nên không biết là tác ghi nhầm hay eng lú nữa
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận