Frag.4: Nhưng, tụi mình là bạn thân mà?〈THƯỢNG〉
Chương 4.5: Tình Bạn Chân Chính (5)
4 Bình luận - Độ dài: 2,362 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: TsuU
______________________
Cuối cùng, chúng tôi đến điểm hẹn với Kureha-san trước tận 1 tiếng.
Khi hai đứa dạo quanh Nihonbashi, chúng tôi phát hiện ra một khu triển lãm thủy cung. Thoạt nhìn có vẻ khác xa với những khu thủy cung ở quê mình.
Đôi mắt Enomoto-san đột nhiên trở nên lấp lánh.
“Yu-kun, cá vàng kìa!”
“Ừa, trông hay thật đấy.”
Hình như Enomoto-san cũng thuộc kiểu người có gu với những sinh vật dưới nước. Sau khi hoàn tất thủ tục mua vé, hai đứa nhanh chân tiến vào bên trong.
Dạo trong khu triển lãm dựa trên những tấm bảng hướng dẫn, chúng tôi vừa ồ lên trong sự trầm trồ.
“Ôi, đã thật đấy…”
Từng bể cá được thắp sáng lung linh trong bóng tối. Có vẻ như chủ đề triển lãm lần này là sống lại không khí của thời Edo xưa cũ qua những bể cá ảo diệu. Những con cá vàng bé nhỏ mang màu đỏ rực đang thả mình bơi lội trong bể kính khổng lồ ánh lên sắc tím nhàn nhạt từ bóng điện. Hình ảnh đàn cá lượn trong dòng nước cùng chiếc đuôi dài khẽ đung đưa tự như những nàng kỹ nữ với nhan sắc đầy kỳ ảo. Enomoto-san vươn tay đến chiếc bể cá. Hình ảnh góc nghiên của gương mặt cô ấy phản chiếu mờ ảo qua lớp kính dưới ánh đèn mờ nhạt, khiến tôi ngỡ chừng như đã gặp một người lạ qua đường.
“Yu-kun, con này là cá Ryukin đúng không nhỉ?”
“Ryukin gì?”
“Ryukin là một loại cá vàng với hai vây lưng phát triển cao và chiếc đuôi cực dài.”
“Enomoto-san rành thật đó ha…”
Tôi cứ ngỡ cô nàng này phải là một nhà lông xù học cơ đấy. Ai ngờ trong chuyến du lịch, nhiều khía cạnh mới của Enomoto-san cứ lần lượt xuất hiện và làm tôi phải há hốc bất ngờ. Vì việc chụp ảnh với hiện vật trưng bày được cho phép, nên hai đứa nhanh chân chụp ngay một tấm hình tự sướng.
“Tắt đèn flash đi nhỉ… Yu-kun cầm máy chụp hộ mình nhé?”
“Mình chụp ư?... Ừm cũng được.”
Tôi nhận lấy chiếc điện thoại từ Enomoto-san và bắt đầu căn chỉnh sao cho cả hai đứa và bể cá phía sau đều lọt thỏm vào khung hình.
“Mình chụp nhé..”
Tôi bấm nút chụp, một tiếng tách khô khốc vang lên.
Xem lại bức ảnh vừa mới chụp tức thì, tôi nhận ra Enomoto-san trong ảnh đang tạo một dáng kì lạ vô cùng. Cô nàng vòng ngón trỏ và ngón cái tạo thành hình tròng kính và áp lên hai mắt mình.
…Suốt chuyến du lịch này, Tôi và Enomoto-san đã chụp không biết bao nhiêu là ảnh, nhưng kiểu tạo dáng độc lạ này lần đầu tôi mới được thấy.
“Enomoto-san, cậu tạo dáng kiểu gì vậy?’
Enomoto-san thẹn thùng nở ra một nụ cười khẽ, “ehe”.
“Là cá vàng mắt lồi đó…”
Dễ thương chết mất.
Tôi suýt đã không kiềm được lòng mà nốt lên câu ấy. Hay tôi nên nói thẳng là nhỏ rất đáng yêu nhỉ?
Mà, trông ngượng ngùng thế kia tốt nhất là tôi chẳng nên nói gì thêm.
Khi hai thái cực cảm xúc trong tôi còn đang đấm nhau vì cái lý do ảo tung chảo kia thì Enomoto-san đã khẽ kéo nhẹ tay áo hoodie tôi.
“Yu-kun, mình đi tiếp đi.”
“Ah, ừm mình đi đi.”
Dọc hành lang chìm trong bóng tối, thoắt hiện lên một khung cửa sổ tròn, thứ thường hay được thấy trong những bộ phim cổ trang. Ẩn sau khe cửa là một bể cá lung linh sắc xanh dương. Trong bể, những chú cá vàng đang ra sức bơi lội.
“Thật luôn, chỗ nào cũng toàn là cá vàng hết ha.”
“Ừm, khác hẳn với những thủy cung mình hay gặp, nên cảm giác mới lạ thật đấy.”
Xem ra tâm trạng của Enomoto-san đang cực kì vui vẻ.
Ở khu tiếp theo mà chúng tôi đặt chân đến, một bể cá được thiết kế mô phỏng theo bức tranh cuộn treo tường khổng lồ. Đó là một bể cá lớn, hình chữ nhật được đặt âm tường. Lợi dụng ánh sáng từ đèn điện, khéo léo tạo ra những hiệu ứng thị giác như thể từng chú cá vàng được vẽ bằng mực đang bơi lội tung tăng trong bức tranh khổng lồ trên tường.
“Đỉnh thật sự, chắc mình thích cái này nhất đó…”
“Phối màu đơn giản, nhưng ý tưởng thiết kế tinh tế thật nhỉ.”
Lời nhận xét của Enomoto-san vô cùng đúng. So với chiếc bể cá đỏ ban đầu, thì thiết kế này hòa trộn giữa tĩnh và động khiến người xem có ấn tượng mạnh mẽ.
Hai đứa cùng tạo dáng kiểu “Cá vàng mắt lồi” rồi chụp những tấm ảnh tự sướng. Chả hiểu sao tôi lại bị lây cô nàng mất rồi.
“Triển lãm này còn bao nhiêu nữa ha?”
“Chắc bọn mình cũng đi được hơn phân nửa rồi ấy.”
Vừa tán gẫu, hai đứa lại đặt chân đến một hành lang khác. Khoảnh khắc cung cảnh ấy tràn vào mắt, cả hai chỉ biết há hốc kinh ngạc.
—Ánh sáng lung linh xuyên qua bể cá trên trần nhà soi rọi từng vật thể trong tầm mắt chúng tôi.
Một khung cảnh thật sự tráng lệ.
Bể cá được thiết kế theo dạng nhiều hình vuông nhỏ, cái nào cũng ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh cầu vồng như thể từng bể cá đang đưa mắt theo dõi xuống nơi bọn tôi đang đứng.
Đối diện với nét đẹp duyên dáng của những chú cá vàng đang đưa mình trong dòng nước, cả hai chẳng thể thốt nên bất cứ lời nào, cứ thế mà đắm mình quan sát.
Tôi đã từng nghe rằng, thời Edo, những thương gia giàu có đã xây dựng những bể cá vàng bằng kính trên trần nhà để ngày đêm ngắm nhìn chúng. Có lẽ, bể cá này cũng đang tái hiện lại khung cảnh xưa cũ ấy, nhưng nét đẹp của nó khiến tôi bất ngờ đến mức không thể tin được thứ tráng lệ trước mắt mình cũng thuộc về thế giới này.
“…..”
Cảm giác như bản thân mình đã bị nghệ thuật hạ gục vậy.
Nơi đây trông thật hoành tráng, nếu phải so sánh, những món phụ kiện hoa của tôi trở nên nhỏ bé như thể đồ chơi trẻ con.
Sau một khoảng im lặng, Enomoto-san cũng cất lên chất giọng đầy phấn khích.
“Tuyệt quá đi, Yu-kun ơi.”
“Đúng.. Đúng nhỉ.”
Có vẻ như Enomoto-san đang vô cùng phấn khích trước vẻ đẹp của bể cá, mà cũng dễ hiểu thôi, ngay cả tôi cũng bị nơi đây mê hoặc cơ mà.
Enomoto-san buông lời như chìm vào dòng cảm xúc.
“Cứ như lần đó nhỉ?”
“Lần đó?”
Khoảnh khắc tôi nhìn thoáng qua góc nghiêng gương mặt Enomoto-san. Cô ấy mỉm cười đầy vui vẻ… Cất giọng như đang lục lọi từng mảng ký ức xa xăm nào đó nằm sâu trong quá khứ.
“Cái lần ngắm hoa Dâm bụt, nơi lần đầu chúng ta gặp nhau ấy.”
“…Ừm, đúng thật ha.”
Đúng vậy, nếu xét về ấn tượng thì cả hai khoảnh khắc đều tương đồng nhau.
Khung cảnh như cả hai đang đưa mắt ngước nhìn biển sao trong vũ trụ bao la. Đối với chúng tôi khi ấy, những đứa trẻ chỉ vừa mới nứt mắt thì vẻ đẹp của khung cảnh hoa Dâm bụt kia thật hùng vĩ và vô tận.
—Nhưng tôi cũng cảm giác được chút gì đó lạ lẫm trong câu nói của cô ấy.
Ban nãy, tôi và Enomoto-san cũng đã được ngắm nhìn những hoa Dâm bụt thật tại cửa hàng, cô ấy đúng thật là có vui, những cũng chẳng xúc động đến mức như giờ. Tôi cứ đinh ninh rằng cô nàng sẽ chọn hoa Dâm bụt đỏ thắm để trưng trong phòng khách sạn, nhưng kết quả lại là hoa Phong lữ. Nếu đó chỉ đơn giản là tâm trạng nhất thời của nhỏ, thì chuyện này cũng có thể khép lại tại đây.
Nhưng điều nhỏ nhặt ấy lại vô tình để lại trong lòng tôi những bâng vơ khó tả.
Ở khu vực tiếp theo, nơi trưng bày những bể cá được thiết kế mô phỏng theo hình cột. Trông thấy gương mặt nghiêng nghiêng của Enomoto-san mãi mê ngắm cá, tôi vô thức cất tiếng.
“Nè, Enomoto-san.”
Cô ấy, quay đầu lại nhìn tôi một cách từ tốn.
Hình dáng cô gái ấy hiện lên giữa ánh đèn mờ ảo, như một tồn tại không thuộc về thế giới thực. Vẫn là cô nàng ấy của mọi ngày, nhưng sâu bên trong, có thứ gì đó thật lạ lẫm làm sao… Hoặc cũng có thể từ trước đến giờ tôi chưa một lần ngắm nhìn thật kỹ bóng hình ấy.
“Tại sao Enomoto-san lại thích mình?”
“….”
Nuốt ực dòng nước bọt xuống cổ họng đã khô khốc từ lâu. Cùng lúc ấy, từng nhịp tim vang lên rõ mồm một, tôi hồi hộp trông đợi câu trả lời nơi Enomoto-san.
Enomoto-san chẳng cất lời nào, im lặng nhìn thẳng vào tôi một hồi lâu… Thứ biểu cảm hiện hữu trên gương mặt đó, tôi còn chẳng thể đoán được nữa rồi.
Nhưng một khắc ngay sau ấy, cô nàng khẽ nghiêng nhẹ mái đầu hỏi lại với vẻ tò mò.
“Sao tự dưng Yu-kun lại hỏi mình thế?”
“À… Không có gì đặc biệt đâu… Tự dưng thôi…”
Bị cô ấy hỏi ngược lại, bản thân tôi lâm vào thế khó xử.
Mà khi bình tĩnh lại thì tôi thấy mình cũng thật quá đáng. Bản thân đã có người yêu lại dám hỏi cô gái khác cái câu kiểu “Sao cậu lại thích mình?”. Tôi đang ảo tưởng mình là soái ca vạn người mê sao?. Nếu trên đời này có giải Nobel xấu hổ thì chắc chắn chẳng ai dám vượt mặt tôi rồi… Dù có bối rối đến mức nào thì cũng đã thành vô nghĩa.
“Xin lỗi cậu, mình nói chuyện vô duyên quá. Mình đến lối ra trước nhé…”
Bịa ra những câu biện hộ sơ sài trong gấp gáp, sau đó nhanh chân định bụng rời khỏi đây theo sơ đồ hướng dẫn. Dù chỉ mới là ngày thứ hai trong chuyến du lịch này, nhưng tôi đã bị bầu không khí của hai đứa làm cho phát rồ lên mất rồi. Nếu mỗi người được phép reset lại một lần duy nhất trong đời, chắc chắn tôi sẽ dành cơ hội ngàn vàng ấy để reset chính khoảnh khắc này…
Nhưng Enomoto-san nắm chặt tay áo và cắt đứt con đường thoát cuối cùng của tôi.
“…Mình vẫn còn nhớ về lần ở vườn bách thảo khi đó.”
Tôi dừng bước, ngoái đầu lại nhìn.
Đứng đó, Enomoto-san trưng lên gương mặt mình nét nghiêm túc đến bất ngờ. Bị cuốn hút bởi vẻ ngoài xinh đẹp từ sự chân thành của cô ấy… Tôi bất giác không thể tiến thêm bước nào nữa.
“Thuở nhỏ, mẹ bận lắm… Chẳng mấy khi có thời gian bên cạnh mình. Chị hai thì cách biệt quá nhiều tuổi, nên cũng chẳng thèm để ý đến mình. Hôm đó là dịp hiếm hoi mà cả gia đình được cùng đi chơi, nên mình đã rất háo hức… Ấy thế mà, chị hai cứ tự mình đi trước, thậm chí còn chẳng thèm mém xỉa đến mình…. Đến lúc kịp nhận ra thì mình đã chẳng còn thấy bóng dáng chị đâu nữa rồi.”
Nói đoạn, Enomoto-san khẽ nở nụ cười gượng như thể tự giễu.
“Mình đã khóc rất nhiều, mình đã nghĩ rằng bản thân đã bị bỏ rơi. Nhưng chính vào lúc đó, Yu-kun đã thực sự tìm thấy mình… Cậu đã nắm tay cùng mình đi tìm chị hai… Lúc ấy, bóng lưng của Yu-kun, lớn vô cùng.”
Và rồi, bọn tôi đã cùng nhau ngắm nhìn những đóa Dâm bụt ấy.
Con tim tôi đã bị mê hoặc bởi khung cảnh rực rỡ sắc màu khi đó.
—Khoảnh khắc ấy, tình yêu hoa trong tôi đã trỗi dậy.
—Còn Enomoto-san thì…
“Mình cảm nhận được rằng, chắc chắn con người này sẽ chẳng bao giờ phản bội lại mình. Nếu cứ tiếp tục bên cạnh Yu-kun, từng ngày trôi qua, mình sẽ lại được ngắm nhìn nhiều thứ đẹp đẽ tựa đóa Dâm bụt kia.”
Vừa nói, Enomoto-san bất giác đưa tay nắm chặt chiếc vòng đang nằm yên trên cổ tay nàng.
—Nở một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt ấy, tựa hồ sắc đẹp của đóa nữ hoàng bóng đêm, chỉ đến trong phút chốc rồi lại hóa úa tàn.
“Yu-kun, mình biết hiện giờ cậu đã đem lòng yêu Hii-chan, nhưng mình sẽ đợi, một ngày nào đó cậu nhận ra và đáp lại tình yêu này… Mình sẽ ở bên và đợi cậu với tư cách là một người bạn thân.”
“…Ừm.”
Tôi gật nhẹ đầu trước lời thú nhận của cô,
…Enomoto-san này.
Thứ đang chiếm vị trí trong lòng cậu chính là đóa Dâm bụt ngày đó, hay là chính là “ký ức” của chúng ta thuở nào?
Liệu tiếng “yêu” mà cậu vừa cất lên… Có giống với tiếng “yêu” mà tôi đã tỏ lòng với Himari không?
Nhưng, tôi sẽ giấu chặt những câu từ đó tận đáy lòng mình.
Tình yêu của mỗi người không nhất thiết phải cùng một khuôn mẫu. Nếu nói những thứ này với Makishima, chắc hẳn tôi sẽ bị tên đó thuyết giáo rằng “Natsu giờ cũng ngập tràn tình yêu đến cái độ vác mặt đi phán xét cảm xúc của gái nhà lành mất rồi.”
Vậy nên, hẳn cảm giác nhói buốt từ chiếc gai nằm sâu trong tim này, chỉ là tôi tự huyễn.


4 Bình luận
* Ở mấy vol trước, đoạn Enocchi đứng đợi bus với Himari có thú nhận rằng bản thân thích main vì "người làm ra được món đồ đẹp như này chắc chắn phải là người tốt".
=> Main hiểu nhầm rằng Enocchi cũng giống mình, yêu say đắm mối tình đầu cũng chỉ vì khoảnh khắc hai đứa đã cùng nhau ngắm nhìn cái "đẹp" của hoa Dâm bụt. Đến tận khi Enocchi trong chương này không phản ứng khi gặp lại hoa Dâm bụt thì anh main đần mới thấy sai sai, vì có lẽ thứ khiến Enocchi yêu chính là khoảnh khắc được main cứu rỗi, được bên cạnh nhau chứ không phải là do cảm động trước cái đẹp.
Thứ đáng nói ở đây là "liệu tiếng yêu mà cậu vừa cất lên có giống với tiếng yêu mà tôi đã tỏ lòng với Himari không?" Nếu main đã nhận ra Enocchi yêu mình vì những khoảng thời gian bên nhau, và nghĩ nó khác với lý do main yêu Himari, vậy thì lý do anh main yêu Himari là gì? 🥲Nghe giống mùi, đôi ta dừng lại để hiểu bản thân yêu nhau đến độ nào.