Frag.4: Nhưng, tụi mình là bạn thân mà?〈THƯỢNG〉
Chương 4.4: Tình Bạn Chân Chính (4)
3 Bình luận - Độ dài: 2,494 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: TsuU
Vô cùng cảm ơn bác nào tuần trước đã donate cho tôi nhé, xin lỗi vì mãi mới có mood để up tiếp =))
____________________
Chúng tôi chợt tỉnh sau khi quên bén đi mất lý do chính khiến hai đứa đến Ginza.
Những chiếc bánh macaron ở quán cà phê ấy trong rất ngon. Trước đến giờ tôi luôn nghĩ macaron chỉ phù hợp để làm quà biếu, nhưng giờ tôi thật sự muốn mua những chiếc bánh ấy cho riêng mình. Từng chiếc bánh nhỏ nhắn đều mang trên mình một kiểu dáng riêng, một ngày nào đó tôi muốn được bày biện chúng lên đĩa và chụp một bức ảnh thật xinh xắn. Món cà ri chocolate ở quán kia cũng rất ấn tượng. Tuy chỉ là món cà ri quen thuộc nhưng lại cực kỳ ngon lành khi kết hợp với mùi vị chocolate, như thể một phương trời mới của ẩm thực vậy. Ngon quá sức. Cả chocolate bỉ, cả món bánh baumkuchen lẫn quầy trái cây tươi, tất cả đều rất tuyệt vời. Sau khi đánh chén số lượng đồ ngọt đủ cho cả năm sau, hai đứa chẳng còn gì hối tiếc, bắt chuyến tàu điện và trở về khách sạn. Ngay trước khi đặt chân lên tàu, tôi mới nhớ ra “A, mình đến đây là để tham quan cửa hàng hoa cơ mà.” Sau đó quay đầu kịp lúc… Tí nữa là toi. Nếu đây đơn giản chỉ là một cuộc hẹn với Kureha-san thì tôi đã về khách sạn ngay mà chẳng cần mảy may suy nghĩ rồi.
Nếu chịu khó quan sát, có thể thấy rất nhiều cửa hàng hoa có mặt ở khắp mọi nơi. Ngoài ra, cửa hàng nào cũng mang một vẻ ngoài trông hết sức tinh tế. Có những cửa hàng chiếm hẳn một mặt tiền lớn ở tầng 1 của trung tâm thương mại. Qua lớp kính trong suốt, từng chậu hoa đủ màu đủ loại được xếp thành hàng như thể một phòng trưng bày đầy nghệ thuật. Chỉ cần ngắm nhìn những bông hoa cùng Enomoto-san, tâm hồn tôi cũng đã được chữa lành phần nào.
Awww, quả nhiên hoa là nhất mà. Chỉ cần ngắm nhìn chúng thôi tâm trí tôi cũng trở nên bình yên đến lạ. Chắc chắn hoa chính là một lọ thuốc hồi mana ngoài đời thực. Tôi dịu dàng thủ thỉ từng lời tâm tình tới những bông hoa phía sau lớp kính trong suốt.
“Dù cả hai chúng ta đều đã ở một cương vị khác… Nhưng nét đẹp của các em thì anh chẳng thể nào quên được…”
“…Yu-kun, cậu nói chuyện như boi phố vậy.”
Gương mặt bất ngờ đến đứng hình của Enomoto-san phản chiếu qua lớp kính của cửa hàng. Xấu hổ chết mất thôi. Do mãi hấp thụ thứ “vitamin hoa” bản thân đã thiếu thốn suốt mấy ngày qua một cách quá liều mà tôi đã lơ là cảnh giác. Những bông hoa này xinh xắn thật đấy, quả nhiên tọa lạc trong những cửa hàng sang chảnh thì chất lượng cũng phải được chăm chút ở mức độ cao. Enomoto-san hào hứng giơ chiếc điện thoại lên.
“Yu-kun, nói lại cái câu lãng tử khi nãy đi.”
“Cậu định quay video chứ gì? Có chết mình cũng không nói đâu.”
“Mình không cho ai khác xem đâu, mình sẽ thưởng thức nó một mình thôi.”
“Thưởng thức cái quái gì chứ?”
Tha cho tôi đi mà, nếu thứ tà đạo đó được lưu lại, tôi sẽ chẳng bao giờ dám xuất hiện dưới ánh dương ban ngày nữa.
“Nào, bọn mình cùng vào chọn một em hoa đồng hành thôi.”
Cả hai lập tức bước vào cửa tiệm, bên trong không gian rộng rãi, thoáng đãng ấy là vô số chậu hoa được bày trí vô cùng nghệ thuật.
Ôi chao, mùi hương ngào ngạt của những đóa hoa tươi mới. Cho dù thân xác đang ở Tokyo nhưng tâm hồn tôi lại có chút gì đó cảm giác thật hoài niệm. Từng bước chân vô thức trở nên nhẹ nhõm hơn. Enomoto-san cũng đang rảo bước dạo quanh cửa hàng hoa.
Đưa mắt nhìn khắp không gian cửa hàng, thứ khiến tôi phải ấn tượng mạnh chính là độ đa dạng của các chủng loại hoa.
Đương nhiên là các loại hoa đang vào mùa như Hướng dương, Dược thược hay cúc vạn thọ phải có mặt ở đây, nhưng ngay cả những loại hoa đã qua mùa nở rộ như hoa Hồng, Tulip, Cát tường cũng được trưng bày. Hơn nữa những loại hoa thường được dùng làm quà tặng cũng được chuẩn bị sẵn, sẽ khiến khách hàng phải bất ngờ vì không biết cửa tiệm đã đầu tư bao nhiêu tiền.
Trên quầy thu ngân, một bảng điện tử hiển thị “Thời gian để gói bó hoa hiện tại là: “ Có nghĩa là cửa hàng cũng sẽ gói hoa theo yêu cầu của khách hàng ngay tại chỗ.
Nói cách khác, những bó hoa được trưng bày trong cửa hàng này chỉ là hàng mẫu. Ở quê tôi, thường người ta sẽ chọn mua những bó hoa gói sẵn, nên loại dịch vụ gói theo yêu cầu như này giá thành vô cùng đắt đỏ. Nhưng nhằm để chiếm được tình cảm của khách hàng thì điều này là thiết yếu. Trên bàn đối diện với quầy thu ngân, một nhân viên đang cắm cúi hoàn thiện bó hoa theo yêu cầu. Thật không dễ dàng gì để cửa hàng có thể tồn tại ở nơi mà mọi yêu cầu nhỏ nhặt đều được chiều lòng một cách tỉ mỉ như này, thái độ của cô nhân viên kia thật đáng để ghi nhận. Lúc ấy Enomoto-san cũng quay trở lại từ sâu phía trong cửa hàng. Trông nhỏ có vẻ hớn hở đến lạ kì, có lẽ nhỏ đã tìm được một bông hoa ưng ý chăng.
“Mình tìm thấy hoa Dâm bụt rồi Yu-kun ơi.”
“Hả, thật ư?”
Trên kệ trưng bày, những chậu hoa đua sắc thắm. Có những chậu hồng, chậu cam, còn có những chậu được pha trộn cả hai màu hoa cùng lúc.
Enomoto-san thở phào khi ngắm nhìn những chậu hoa trên kệ.
“Hoa Dâm bụt cũng bán trong chậu ha…”
“Hoa Dâm bụt có thể sống qua cả mùa đông nếu cậu cắt tỉa và chăm sóc cẩn thận chúng vào mùa thu đó, rồi chúng sẽ lại nở rộ vào năm sau. Ở Okinawa, người ta còn bán cả những chậu Dâm bụt như một loại quà lưu niệm đấy.”
Enomoto-san vừa “Hể ~” một tiếng đầy ngạc nhiên, vừa đưa mắt ngắm nhìn những chậu hoa.
“Nhưng… Có vẻ hoa Dâm bụt ở đây nhỏ hơn loại mà mình đã ngắm hồi tiểu học nhỉ…”
Đối diện với thắc mắc của Enomoto-san, tôi trở nên hào hứng như thể “thời tới rồi” và bắt đầu giải thích một cách cặn kẽ.
“Những hoa Dâm bụt đang lưu hành trên thị trường phần lớn được lai tạo trong các vườn hoa ở Hawaii hoặc những nơi tương tự vậy, cũng vì lý do ấy mà thường kích cỡ hoa cũng sẽ bé hơn Dâm bụt tự nhiên.”
Nghe bảo rằng Dâm bụt cũng có trên dưới 10.000 loài, thuộc chi Hibicus, bao gồm cả những giống họ hàng xa.
Thường Dâm bụt được chia làm ba nhóm chủ yếu. “nhóm Hawaii”, “nhóm San Hô” và “nhóm Truyền Thống.”
Loại Dâm bụt được trưng bày ở đây là hoa lai tạo từ vườn, thuộc nhóm truyền thống có tên là Lemon Yellow và Paint Lady. Enomoto-san vừa nghe tôi giải thích, vừa chăm chăm ghi chú vào điện thoại với nét mặt đăm chiêu, không hổ danh là cô nàng nghiêm túc mà.
“…Vậy, hoa Dâm bụt ở vườn bách thảo ngày hôm ấy chính là…”
“Có lẽ là hoa Dâm bụt tự nhiên đấy, cơ mà giờ cũng không còn được trưng bày nên mình cũng chịu…”
Ngoài ra, lúc đó cả hai chỉ mới là học sinh tiểu học, dưới góc nhìn của hai đứa nhóc thì cho dù có là hoa lai tạo cũng sẽ mang lại ấn tượng đặc biệt như thể chúng là những bông hoa tự nhiên.
Nhưng nếu cứ vậy mà nói thẳng ra thì Enomoto-san sẽ cụt hứng mất, nên tôi đành nuốt lại những suy nghĩ ấy vào trong.
“Vậy Enomoto-san ơi, chúng mình sẽ mua hoa gì để trưng trong phòng khách sạn đây?”
Lúc đó, có vẻ như Enomoto-san đã quyết định được mọi thứ trong đầu từ trước. Nắm lấy tay tôi và kéo một mạch đến trước chiếc kệ trưng bày những chậu cây như vừa nãy và chỉ thẳng ngón tay vào bông hoa đỏ thắm.
“Mình thích hoa này.”
Ban đầu tôi còn tưởng cô nàng sẽ chọn hoa Dâm bụt nên có chút bất ngờ.
“Là hoa Phong lữ à…?”
Là một loại cây lâu năm phổ biến, thuộc chi Quỳ thiên trúc, nhưng đó nó từng được xếp vào chi Phong lữ, nên cái tên Phong lữ đã theo loài hoa này tới hiện tại. Nhờ mùi hương đặc trưng của nó khiến loại hoa này tránh được nhiều loài côn trùng, đến mức người mới trồng cũng có thể chăm sóc nó một cách dễ dàng. Hoa Phong lữ cũng được xem là một loại thảo dược, đã được trồng từ rất lâu ở châu âu nhằm xua đuổi côn trùng và còn là thành phần chính trong một số loại tinh dầu. Ở Nhật, cũng không hiếm để thấy chúng được trồng rộng rãi trong các bồn hoa ven đường. Từng bông hoa mang hình dạng ngôi sao mọc ở cuối cuốn hoa thon dài. Mang một vẻ đẹp thật huyền ảo, tựa như những que pháo hoa cháy rực rỡ trong đêm hè. Lúc còn học tiểu học, tôi đã từng nghĩ loài hoa này có hình dạng trông giống như chiếc đũa phép của Harry Potter lúc đang thi triển phép thuật vậy.
“Sao cậu lại chọn hoa này?”
Enomoto-san khoanh tay ưỡn ngực ra vẻ đầy tự hào và từ tốn giải thích.
“Do mình thích ý nghĩa của hoa Phong lữ trong ngôn ngữ hoa.”
“Ngôn ngữ các loài hoa sao?”
Enomoto-san im lặng, có lẽ cô nàng đang muốn tôi đoán đây mà.
(Xem nào, ý nghĩa của Phong lữ trong ngôn ngữ loài hoa ư…. Ahhhh)
Tôi hiểu ý của Enomoto-san rồi.
Ý nghĩa của loài hoa Phong lữ trong ngôn ngữ hoa chính là “Lòng tôn trọng”, “Sự tin tưởng” và một “Tình bạn chân chính.”
Hình ảnh từng bông Phong lữ mọc quay lưng vào nhau thể hiện cho một tin bạn đầy tin tưởng, có thể dựa vào nhau mọi lúc. Nói cách khác, Phong lữ cũng là một loài hoa tượng trưng cho tình bạn như Hoa Đôi.
“Enomoto-san này…”
Những câu từ đó khiến lòng ngực này dâng trào một cảm giác ấm áp đến khó tả. Tôi từng nghĩ rằng việc mình muốn giữ mối quan hệ với Enomoto-san ở mức bạn thân cũng chỉ xuất phát từ lòng ích kỷ cá nhân. Bởi, chính Enomoto-san đã bảo rằng cô ấy yêu tôi rất nhiều. Có lẽ lúc này, Enomoto-san cũng chỉ đang nuông chiều theo thứ cảm xúc ích kỷ mà tôi áp đặt lên nhỏ….
Nhưng, được đón nhận tình bạn của Enomoto-san như thế này, lòng tôi vui khôn xiết. Cảm giác này có gì đó giống với lần tôi đón nhận một tình bạn đầy cảm xúc của Himari trong ngày hội văn hóa sơ trung. Cảm xúc trong lòng đột nhiên không thể kiểm soát, tôi chỉ đành đưa tay lau đi giọt nước đọng trên khóe mắt trong sự ngượng ngùng. Được gặp lại Enomoto-san đúng là một phép màu… Trong lúc tôi còn đang xúc động thì cô nàng lại hất cằm về phía tôi bằng tông giọng đầy tự mãn.
“Mình sẽ trưng bông hoa trong phòng khách sạn, như một tấm biển nhắc nhở cấm vượt mức tình bạn trong chuyến đi này.”
“Hóa ra trấn át ác quỷ trong lòng cậu thôi à…”
Đại loại là vậy đó ha, lỡ nhỏ lại lèm bèm thao túng tôi bằng mớ lý thuyết “nụ hôn bạn thân” thì giơ cái bông này ra con ác quỷ kia có xách dép mà chạy mất không nhỉ?
Nếu đúng vậy thì chắc chắn phải mua ngay và luôn!
Tôi đặt hàng chậu hoa Phong lữ với chị nhân viên cửa hàng. Do họ bảo sẽ giao hàng tận nơi, nên tôi đã hẹn lại thời gian giao vào sáng mai. Vì chút nữa chúng tôi có cuộc hẹn với Kureha-san, nên dịch vụ giao hàng này thật sự có ích.
Bước chân ra khỏi cửa hàng hoa, tôi vô thức chìm sâu vào dòng suy nghĩ.
(Liệu Enomoto-san nghĩ gì về mối quan hệ của bọn tôi hiện giờ…?)
Ngoài mặt thì là hai người bạn thân.
Nhưng mặt khác Enomoto-san còn chẳng thèm che giấu tình yêu cô ấy dành cho tôi. Chính vì sự mất cân bằng này đôi khi đã khiến tôi bao pha dở khóc dở cười, nhưng cũng chính nó đã giúp tôi vượt qua nhiều chuyện…
…Cảm giác như tôi đang lợi dụng tình cảm của cô ấy, nghĩ về nó khiến lòng này nặng trĩu.
“Yu-kun, cậu sao đó?”
Lúc tôi còn đang mãi nghĩ ngợi vẩn vơ, gương mặt Enomoto-san đã dí sát mặt tôi và hỏi.
Vội vàng quay sang hướng khác, tôi nói những thứ vu vơ hòng khiến cô nàng quên đi chuyện này.
“Không sao đâu, do lâu lắm rồi mới được ngửi hoa nên mình có chút đắm say ấy mà…”
“Say mùi hoa hả? Người như Yu-kun thì sao mà bị vậy được chứ…?”
Enomoto-san nở một nụ cười rạng rỡ rồi nhẹ nhàng đưa cánh tay thon gọn về phía tôi. Chiếc vòng hoa nữ hoàng bóng đêm đang nằm yên vị trên cổ tay ấy khẽ lóe lên thứ ánh sáng kì lạ như thể cười khinh miệt trước những lời bào chữa vụng về của tôi. Chắc chắn chiếc vòng ấy cũng có ý chí, có sự sống riêng, không lẫn vào đâu được.
“Đến giờ rồi, bọn mình đến điểm hẹn với chị hai nhé?”
“A.. Ừm, đến giờ rồi ha.”
Tôi vội vàng nắm lấy bàn tay ấy, và cùng nhau tiến về phía Nihonbashi. Lúc đó, mắt tôi va phải ánh sáng lấp lánh gì đó nơi cổ cô nàng. Chính tôi là người đã mua tặng nhỏ chiếc vòng cổ kia, nhưng cũng chính tôi là kẻ đã phải bối rối trước thứ ánh sáng của nó.


3 Bình luận
Nói chung là xứng đáng chặt cu.