• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1: A.I, ngon và mèo

Chương 19: A.I tới biệt thự của công chúa

0 Bình luận - Độ dài: 1,119 từ - Cập nhật:

Chiếc xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh.

“Cậu thấy nhiệm vụ đầu tiên thế nào?”

Công chúa Loebelia chống tay lên cằm hỏi, làm Ina ngạc nhiên.

“Đ-đó cũng là nhiệm vụ đầu tiên ấy ạ?! Thần thấy chỉ là một vụ đánh lộn thông thường thôi mà…”

“Can thiệp vào các vụ đánh lộn cũng là nhiệm vụ của một kỵ sĩ hộ vệ mà. Muốn làm việc lớn thì cũng phải bắt đầu từ những việc nhỏ chứ.”

 Qualia chạm vào vết xước trên ngực nó và nhớ lại về trận chiến.

Vết thương cảm giác vẫn còn ấm.

“Qualia cần phải tính đến giới hạn của một cơ thể hữu cơ, cũng như khả năng biến hóa của các dự đoán khi đối đầu với nhiều kẻ thù cùng một lúc.”

“Đó là phân tích của cậu chứ đâu phải cảm xúc.”

“Tuy nhiên, đã nhìn thấy ‘ngon’ ở Mind. Mục tiêu đã đạt.”

Biểu cảm của Qualia vẫn cứng nhắc như một chiếc mặt nạ, nhưng dù chẳng hề thấy cười, giọng nó dường như có vẻ tươi tỉnh hơn mọi khi.

Trong nó là một cảm xúc thỏa mãn không thể diễn đạt bằng những con số.

“Cũng sắp về đến nhà ta rồi. Cho đến khi sắp xếp được chỗ ở, hai người sẽ ở cùng với ta, nên chuẩn bị để sống chung đi nhé.”

Khi họ bước xuống xe ngựa, Qualia và Ina ngước nhìn lên căn biệt thự của công chúa.

Khu vực xung quanh không có quá nhiều khác biệt so với dinh thự của Marquis Sandbox, nhưng cả khu vườn lẫn toàn bộ khuôn viên đều không hề có bất kỳ tác phẩm nghệ thuật trang trí nào.

Điều này cũng phản ánh phần nào tính cách khắc kỳ của Lobelia.

Hơn nữa, căn biệt thự cũng không hề có người gác cổng. Càng nhìn, dinh thự càng không giống nơi ở của một công chúa.

“Cạn lời hả? Mấy người nghĩ sẽ được đón tiếp nồng hậu bởi hầu gái với quản gia chứ gì? Không có đâu.”

Lobelia giả bộ ngây thơ, cho đến khi Ina lên tiếng hỏi với vẻ ngỡ ngàng.

“Người… sống ở đây một mình ạ?”

“Đâu có? Ta còn sống cùng hoàng tỉ mà. Nhưng mà đúng là nơi này quá rộng với bọn ta… Với một hầu gái như Ina thì thấy có quá sức không?”

“Không đâu ạ! Từng làm trong dinh thự Sandbox nên thần cũng quen rồi mà!”

“… Vậy thì tốt. Còn cậu thì sao, Qualia?”

Đến lượt Qualia được hỏi, nhưng cậu đáp lại bằng một câu hỏi với vẻ vô cảm.

“Yêu cầu giải thích. Nô lệ và chủ nhân là gì?”

“Nghe chả liên quan gì đến nơi này thì phải?!”

“Mind miêu tả mối quan hệ giữa Qualia và Ina là nô lệchủ nhân. Lỗi. Từ ‘nô lệ’ chưa được đăng ký.”

 “Chà… chủ đề nặng tính triết học quá nhỉ?”

 Bọn họ bước đi dọc hành lang mà không hề chậm lại, dẫu Qualia đã lái câu chuyện sang một hướng hoàn toàn khác.

“Nô lệ à… Về cơ bản thì đó là một từ ngữ hạ nhục dùng để gọi những người là tải sản của một chủ nhân.”

“Lỗi. Ina không phải vật vô cơ.”

“Nhiều người cũng cảm thấy như cậu mà. Tuy vẫn còn nhiều vấn đề, nhưng so với trước kia, giờ đã có nhiều biện pháp để cải thiện hoàn cảnh sống của nhân thú. Hệ thống để bảo vệ quyền lợi của nhân thú đã được thiết lập, chỉ có trái tim của con người là vẫn chưa thể theo kịp thôi.”

“Không hiểu. Nhận định sai lầm. Ina không phải nô lệ.”

Mặt Qualia hơi nghiêm lại, dù đó hoàn toàn không phải chủ ý của nó với tư cách một A.I.

Giống như khi nhìn thấy Arrows đá Ina, một cảm giác tức giận khó hiểu từ sâu trong tim đã vô thức thay đổi biểu cảm khuôn mặt nó.

“Vậy để ta hỏi cậu. Với cậu, Ina là gì?”

Và trước mặt Ina vẫn đang lắng nghe, Qualia liền trả lời không chút do dự. Thực chất, nó chỉ mất một phần mười giây để phản hồi.

“Định nghĩa gần nhất là gia đình.”

“…!”

Qualia trông thấy cả khuôn mặt Ina hóa đỏ bừng, đôi tai thì dựng đứng lên, còn Lobelia không trêu nhưng mỉm cười đầy thỏa mãn.

♦ ♦ ♦ ♦ ♦

Cùng lúc đó, Mind đang ngồi uống tại một quán rượu với đôi tai chó được che lại.

Một nhân thú khác ngồi ngay sau anh, mặt hướng về phía khác.

“Mind, tôi nghe nói anh vừa được cứu bởi một con người.”

“Thì cũng đâu còn lựa chọn nào khác. Lỡ chống cự rồi chúng phát hiện tôi là nhân thú thuộc Thanh Thiên Hội thì sao?”

“Cái tôi lo không phải chuyện ấy. Đừng bảo trước ‘Thanh Thiên Quyết’ mà anh lại đi kết thân với con người đấy?”

Khuôn mặt u ám của Mind phản chiếu xuống bề mặt thứ rượu rẻ tiền của anh.

“Chắc vậy. Có lẽ tôi đã nhìn thấy chút hi vọng. Cậu con người đã cứu tôi còn có một miêu nhân thích mình nữa mà. Hai người họ cứ như gia đình vậy.”

“Bỏ đi. Chắc cũng chỉ lại là một miêu nhân đã bị hủy hoại cả về thể chất lẫn tinh thần bởi một con người thôi… Sắp tới đây sẽ không còn nô lệ nào như vậy nữa đâu.”

“Tôi cũng biết chứ. Nếu cuộc khởi nghĩa thành công… Chúng ta sẽ tạo ra một thiên đường, nơi tất cả đều có thể sống tự do.”

Sau khi nốc cạn nốt phần còn lại, anh đập mạnh cái cốc xuống bàn.

Thứ rượu rẻ tiền trôi qua cổ họng mà không để lại chút hương vị nào. Anh thậm chí còn chẳng thấy ngon.

Và người đàn ông phía sau anh tung ra nốt đòn chí mạng, bằng một lời nhắc nhở lạnh lùng.

“Đừng quên với nhân thú chúng ta, thứ chờ đợi chỉ có hoặc là thiên đường, hoặc là cái chết. Mong là anh vẫn có thể vì đại sự mà hành động không do dự.”

“Phải rồi. Thứ mà chúng ta cần đâu phải trái tim.”

Khi người đàn ông phía sau rời đi, Mind nhớ lại về khuôn mặt của Qualia và Ina.

“… Xin lỗi nhé, nhưng tôi muốn được sống.”

Anh thì thầm bằng cổ họng khô khốc, hướng về phía hai con người mà anh còn nợ một một ân tình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận