Chương 11 - Có khi ngoại truyện cũng rắc rối ngang ngửa với chính truyện ấy nhỉ.
Chap 156 (1)
4 Bình luận - Độ dài: 1,613 từ - Cập nhật:
Ngôi làng quê hương hẻo lánh của tôi, bất cứ nơi nào cũng toàn cảnh tiêu điều. Ngập tràn gam lạnh, những căn chòi rách nát lưa thưa mọc lên. Cỏ cây bị cái lạnh làm héo úa, bầu trời lúc nào cũng âm u. Trên mặt đất phủ đầy sương giá, mỗi lần bước đi lại vang lên tiếng răng rắc. Ngay cả lúa trên đồng cũng chỉ kết hạt nhỏ bé gầy gò.
Bị linh mạch ruồng bỏ, mảnh đất đóng băng cứng đến nỗi cắm lưỡi cuốc xuống cũng khốn khổ vô cùng…
「……」
Tôi đứng đó, giữa vùng đất ấy. Đứng chơ vơ trước một căn lều bỏ hoang, và dưới đất kia, có thứ gì đó bị vứt bỏ.
「……cá?」
Là cá. Năm con cá ayu hấp hối. Hai con trưởng thành và ba con non. Chúng giãy giụa trên mặt đất, đè nát những tia sương giá vươn lên từ đất. Há miệng liên hồi, gương mặt vô hồn không chút cảm xúc, chỉ có đôi mắt mở to tưởng chừng muốn lồi cả ra ngoài…
「……」
Ghê rợn quá, tôi vội vã đi lướt ngang. Cái mùi tanh tưởi ghê gớm cũng là nguyên nhân. Bầu không khí không sao diễn tả được khiến tôi chỉ còn biết chọn cách rời đi.
Chỉ muốn lập tức trở về nhà…
『AAH……AAH……!! Đi đâu đấyyyy■■!!!?』
「!!!?」
Từ một con cá ayu phát ra thứ thanh âm đáng sợ như lời nguyền. Vì lời đó gọi thẳng đến tên tôi, tôi vô thức khựng lại. Khựng lại, rồi chậm rãi đưa ánh mắt về phía con cá.
『Thằng nhóc kia!! Mày nghĩ mày đang ở đâu đấy!!?』
Đôi đồng tử của con cá trưởng thành chạm trúng ánh nhìn tôi. Không, là nó đang chằm chằm nhìn tôi. Bị nó đè nén. Không, mà hơn cả thế……
「……nhà?」
Theo lời gào thét của con cá, tôi ngó nhìn căn lều hoang. Đúng là hình dáng quen thuộc. Bao lần dựng lại, vá víu, một căn lều tồi tàn đầy khe hở… nay chỉ còn là phế tích.
「Tại sao…」
『Tại saooo!!? Cái đó phải là lời của bọn tao chứ!!?』
Trước lời thì thầm của tôi, khiến con cá gào thét đáp trả. Bởi gượng gạo ép mình cất tiếng người, âm điệu cao thấp méo mó chẳng khác gì nhạc cụ vỡ nát… rồi bắt đầu nguyền rủa tôi.
『■■……!?Tại saooo, nè, tại saoooo mày vẫn còn sống……!!?』
Âm giọng khủng khiếp truy vấn. Chất vấn.
「Ch-chuyện đó……」
『Tại sao hả!? Nè. tại sao hả……!!? Là mày!!? Là mày đấyy!! Nè tại sao cái thứ như mày lại được sốnggg!!?』
Chưa kịp đáp, tiếng gào nửa điên dại của một người đàn bà vang dội. Như móng tay cào kính, như mảnh thủy tinh vỡ vụn, là tiếng thét điên loạn của phụ nữ. Cá ayu phát cuồng. Hóa cuồng nộ.
『Tại sao mày còn sống……? Sao mày lại lành lặn đủ cả tứ chi?Chỉ mỗi mày thôi, sao lại…?』
Một con cá khác oán độc. Con cá mất đuôi ngọ nguậy. Đôi mắt vô hồn nhìn về phía này, không ngừng nhả ra những lời nguyền.
「Tại sao, ư…」
『Là tại mày chứ gì!? Vì cái thứ ôn thần như mày tồn tại!!! Bọn tao, bọn taooo!!!』
『Giá như mày chưa từng được sinh ra…… Giá như mày không nên ra đời…… Phải chăng đã để mặc trôi đi thì tốt rồi!!Thứ vô nghĩa này!!』
『Rõ ràng linh hồn đã trôi đi rồi mà!!! Ấy vậy mà, tại sao chứ!!』
『Thứ đang điều khiển cái thân xác kia, ……hãy nói đi. Rốt cuộc mày là ai?』
「!!?」
Những lời nguyền chất chồng bỗng biến thành câu hỏi rành rọt, vô cảm. Con cá ngoẹo đầu, đôi mắt lồi nhìn tôi, tra hỏi danh tính của tôi.
Ánh mắt đen kịt chằm chằm khóa chặt lấy tôi.
「Tôi, tôi là……」
Run rẩy, tôi định nói ra tên của cha mẹ yêu dấu, định khẳng định mình là con trai của họ, định xưng cái tên ■■… nhưng chẳng hiểu vì sao lời nói vừa ra khỏi môi lại nghẹn cứng.
……Như thể có một chiếc xương cá mắc nghẹn trong cổ họng, khiến tôi do dự chẳng thể thốt nên.
『Niichan?』
『Niichan?』
『Niichan?』
Thấy tôi im lặng, lần này ba con cá non lần lượt cất tiếng. Những âm thanh ngây thơ non nớt. Đôi mắt trong sáng, thậm chí có vẻ đáng yêu, nhìn chằm chằm về phía này.
『Niichan đúng là niichan phải không?』
『Niichan là gia đình phải không?』
『Niichan không phải là gia đình sao?』
「Mọi người…」
Tôi định phủ nhận ngay tức khắc, thế nhưng chẳng hiểu vì sao lời lẽ lại không sao thoát ra. Không thể nói. Tôi gắng gượng biện minh, vậy mà cũng chỉ như cá mắc cạn há miệng liên hồi, để rồi chỉ có hơi thở hổn hển vô lực thoát ra.
『Niichan?』
『Hãy trả lời đi?』
『Tại sao không chịu phủ nhận?』
Những đứa em cá ngây ngô thắc mắc, chất vấn tôi không chút nương tay. Đôi mắt vô cảm của chúng đâm thẳng vào tôi.
『Niichan?』
『Niichan?』
『Niichan?』
Cất tiếng gọi. Rồi dần dần, cũng như tôi, chúng bắt đầu há miệng khổ sở. Dẫu khô khát cạn lời, vẫn cố sức cất lên tiếng cầu khẩn.
『Niichan?『Nii『Niichan『Nii』『Niich『Nii『N『Niichan『Niichan』n』『Niichan』hai『Niichan?』?』n?』chan?』ch『N『Niichan?』ii『Niichan?』cha『Anh『Niichan?』chan?』n?』』『Niichan?』『Niicha『Niich『A『Anh hai』icha『Anh『Anh『』chan?』icha『Niichan?』ii』ii』n?』n?』『Ni『Nii『Niichan?』chan『『Nii『Niichan?』chan』Niichan?』n?』ch『Nii『Niichan?』ch『Anh ha『』an?』chan?』chan?』『N『Nii『Nii『N『Cha!』chan?』chan?』chan』iicha『chan』n?』『Niichan?』『N『Niich『Nii『Niicha『Niicha『Nii『Niichan』ch『Anh『Ha』an『Niichan』?』chan』n』chan』n?』chan?』n?『N『Niichan?』iich『『Niicha『Niicha『chan』n?』n?』Niich』chan』』iichan?』
Tiếng gọi vang vọng. Vang vọng. Vô số, vô tận, vĩnh viễn, là những tiếng gọi non nớt cầu khẩn anh trai. Tôi cuống cuồng muốn đáp lại, nhưng rốt cuộc chẳng thể thốt ra một lời. Ôm cổ họng, thở dốc, đưa tay thọc sâu vào trong cổ như để móc ra thứ gì vướng nghẹn, nôn ọe đến vậy, mà vẫn chẳng hiểu sao giọng nói vẫn không bật ra. Đôi chân cứ như dính chặt vào mặt đất chẳng thể nhúc nhích.
Tôi không thể làm gì cho các em mình…
『Niichan, đau lắm! Thở không nổi!』
『Niichan, hãy trả lời đi! Anh không phải gia đình sao!』
『Niichan, cứu bọn em với! Sao chỉ đứng nhìn vậy!?』
「A, kh…!?」
Những tiếng giãy giụa, những tiếng kêu cứu thảm thiết. Tôi gắng sức vùng vẫy, muốn đáp lại lời gọi bi thương kia. Vật lộn để trả lời những lời khẩn cầu của các em. Quằn quại muốn cử động đôi chân đang bất động.
Chờ anh chút. Xin chờ anh một chút thôi. Anh sẽ trả lời ngay. Anh sẽ chạy tới cứu ngay. Nhất định anh sẽ bảo vệ các em.
Bởi vì anh là anh. Là anh cả. Là người phải yêu thương và bảo vệ các em. Bởi vì đó là bổn phận của anh. Là trách nhiệm của anh.
Và đó, có lẽ chính là sự chuộc tội duy nhất mà tôi có thể làm được cho việc tôi không thực sự là anh trai của họ, cho việc thân xác này có lẽ không thuộc về tôi. Nhất định… nhất định chỉ còn cách ấy để bù đắp, cho nên……
『『『…Mày đã luôn lừa dối gia đình bọn tao, chỉ để ăn vụng sống nhờ thôi sao? Đồ ngoại lai』』』
「Gii……!?」
Thanh âm non nớt đã mất, thay vào đó là giọng ba người lạnh lùng, tàn nhẫn buộc tội tôi không chút dung tình.
『『Chỉ bằng cái sự thỏa mãn bản thân ấy, mày nghĩ có thể chuộc tội sao? Đồ vong ân』』
Hai giọng nói khác khinh bỉ mạt sát hành vi của tôi.
「Ah……」
Năm con cá ayu nhìn về phía tôi.
「A… a……」
Năm con người nhìn về phía tôi.
「A, aah…!!?」
Năm cái đầu người xoay về phía tôi.
Rồi thì…
Rồi thì……
-
「Ah… thưa gia nhân-sama…… xin người, có thể lùi ra khỏi chỗ đó được không ạ?」
「Hi. Hả……?」
Ngay trước mắt tôi, gương mặt khốn đốn tột cùng của một phu dịch hiện lên. Anh ta mang vẻ dè dặt mà cầu khẩn. Tôi ngơ ngác đảo mắt nhìn quanh.
Chỗ này chỗ kia toàn là quân lính, là samurai, là những trừ yêu sư, là phu khuân vác, là tạp dịch, là quan lại. Âm thanh chợt ùa về, như vừa được nhớ lại. Là tiếng ồn ào nhộn nhịp.
Một đoàn người, chuẩn bị xuất phát theo đường núi……
「Cứ thế này thì chẳng thể nhập vào hàng ngũ được…」
「A-Ah…… ra vậy. Ta hiểu rồi. Xuống thôi」
Nghe gọi, tôi mới nhận ra bản thân đang ngồi trên chiếc xe chở hàng do trâu kéo, bèn vội vàng bước xuống.
Đồng thời, trí nhớ chập chờn trở lại. Nhớ rằng triều đình thiếu tổ chức, mãi chẳng sắp xếp nổi hàng ngũ. Vì vậy mà buộc phải chờ đợi, chỉ biết ngồi yên trên xe hàng, mỏi mòn đợi cơn hỗn loạn lắng xuống.
Rồi do thiếu ngủ, chẳng biết từ khi nào tôi đã chợp mắt…
「……」
Bên trong y phục, mồ hôi ướt đẫm, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Trái tim vẫn còn đập dữ dội không ngừng.
「……Mơ, sao?」
Không ai trả lời. Chỉ có tiếng ồn huyên náo vang vọng khắp nơi.
「Là mơ, đúng không……?」
Bị bao phủ bởi âm thanh ồn ào, vậy mà trước cảnh bình lặng nơi đây, tôi chỉ còn biết ngây dại mà lẩm bẩm, như thể bấu víu vào một điều gì.
Nén chặt lấy tiếng nức nở bi thương, cố sức không để nó bật ra.
Để có thể lấy lại bình tĩnh, hẳn sẽ cần thêm ít lâu nữa, bởi thế nên cái cảnh hỗn loạn này, lúc ấy, lại hóa ra là một niềm an ủi vô bờ……


4 Bình luận
Thanks trans