• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 8 - Người bệnh cần được chăm sóc và quan tâm.

Chap 108

5 Bình luận - Độ dài: 7,447 từ - Cập nhật:

Nàng biết. Nàng biết trí tuệ của chàng. Chỉ với một thân đơn độc, chàng đã xoay chuyển giữa muôn vàn mưu lược, bảo vệ bản thân và những gì chàng trân quý.

Nàng biết. Nàng biết sức mạnh của chàng. Dù linh lực yếu ớt, chàng vẫn không ngừng rèn luyện, vận dụng những tiểu xảo tinh vi để đối đầu với đám yêu ma quỷ quái hỗn tạp.

Nàng biết. Nàng biết lòng nhân từ của chàng. Trong tuyệt vọng ngập tràn, chẳng còn chút dư dả nào, vậy mà chàng vẫn không ngừng an ủi một thiếu nữ ngây thơ, bất lực.

Và, nàng biết. Nàng biết nỗi đau của chàng. Sự oán hận. Những mâu thuẫn giằng xé. Quyết định khắc nghiệt. Nàng biết, khung cảnh ấy.

「Xin lỗi… xin lỗi… xin hãy tha thứ… tha thứ cho tôi…」

Giọng nói nghẹn ngào vang vọng. Phản bội đồng tộc, dẫn dụ đồng tộc vào bẫy, hy sinh đồng tộc. Dù than khóc, chàng vẫn làm điều đó. Vì chính mình, và vì những gì chàng trân trọng. Đây là kết cục. Là điểm cuối. Là hồi kết.

Đối với nàng, kết cục của những kẻ làm tay sai cho phụ thân chẳng đáng để bận tâm. Đó là cái kết xứng đáng. Làm sao nàng có thể dành thiện cảm cho những kẻ đến cướp đi phẩm giá và sinh mạng của nàng?

Dẫu vậy… nhưng chính vì thế, nàng không khỏi nín thở trước khung cảnh ấy. Nàng tuyệt vọng vì khung cảnh ấy. Nàng than khóc cho khung cảnh ấy. Nhìn chàng khuất phục đám tay sai của phụ thân, Aoi cũng bật khóc.

Tiếng xương cốt rạn nứt vang lên. Tiếng thở hổn hển rỉ ra. Hai người thì thầm điều gì đó. Ở đó, không hề có một kẽ hở nào để nàng chen chân vào, như thể nàng lạc lối một mình, lòng trĩu nặng bất an…

Cùng với âm thanh「rắc」khô khốc, mọi thứ gần như vĩnh cửu ấy chấm dứt. Chỉ nhìn bóng lưng chàng, nàng đã hiểu. Hiểu chàng đang chịu đựng bao nhiêu đau đớn. Tiếng khóc than ấy.

Dẫu vậy, dẫu vậy, khoảnh khắc chàng lau nước mắt, quay lại nhìn nàng, tất cả những cảm xúc cuộn trào trong lòng nàng bị đẩy lùi, chỉ còn niềm vui khôn xiết vì chàng đang nhìn nàng, và cảm giác an tâm ngập tràn… Chàng bước tới, đưa tay về phía nàng đang quỵ ngã trên mặt đất.

Trong thế giới tựa như địa ngục vô tận, bàn tay ấy chẳng khác nào sợi tơ nhện được thả xuống. Nàng vươn cánh tay nhỏ bé, níu lấy, bám víu vào. Nàng khóc nức nở với người anh hùng của mình.

Và nàng nghĩ. Nàng nghĩ mình có thể làm gì cho chàng. Làm sao để bảo vệ ánh sáng rực rỡ của chàng. Và, và…

-

「N…!? Nn…」

「Tiểu thư!? Người đã tỉnh lại rồi sao!?」

Khi tỉnh dậy cùng cơn đau đầu khó chịu, thứ hiện lên trong tầm mắt nàng là thiếu nữ bạch hồ. Một thiếu nữ bán yêu với mái tóc bạc và đôi mắt biếc trong veo, đang cúi xuống nhìn nàng chằm chằm.

「…Dám nhìn xuống chủ nhân, thật là vô lễ. Hãy biết thân biết phận mà lui ra đi.」

「Hi-hii!?」

Vẫn còn nằm trên giường, Aoi vuốt tóc và buông lời lạnh lùng. Với giọng điệu sắc sảo, nàng chỉ trích sự vô lễ của bạch hồ. Lập tức, thiếu nữ bạch hồ trước mặt nàng giật mình nhảy sang bên, vội vàng ngồi ngay ngắn, cụp đôi tai hồ trên đầu xuống đầy vẻ tủi thân.

Nhìn qua thì thái độ ấy dường như quá đỗi lẳng lơ, nhưng Aoi chỉ nở nụ cười khinh miệt mà không hề tỏ ra khinh bỉ. Qua thời gian gắn bó, nàng biết rõ con tiểu hồ ly này chẳng giống những cô nương nhà buôn nơi đâu đó, chẳng hề có chút toan tính nào. Nàng thậm chí còn nghĩ rằng, với dòng máu yêu hồ chảy trong người, sự nhút nhát này thật đáng hổ thẹn.

…Dẫu vậy, nàng tuyệt đối chẳng bao giờ nói ra điều đó.

「Mà này, ta vừa mơ một giấc mộng từ rất xa xưa…」

Đưa tay lên trán, nhị tiểu thư gia tộc Onizuki lặng im một lúc. Nàng nhìn chằm chằm lên trần nhà. Rồi chợt nhận ra, nơi này không phải là nơi nàng thuộc về. Đây là bên trong『Mayoiga』. Suy nghĩ của nàng bắt đầu lần theo ký ức trước khi nàng mất đi ý thức… Một khắc sau, Aoi mở to mắt.

「…!?」

『Đợi đã, Aoi.』

Ngay khi nàng bật dậy như nhảy dựng lên, một con bạch hạc giang rộng đôi cánh hiện ra trước mặt. Lời ngăn cản vang lên. Một đòn tay sắc bén nhắm thẳng vào cổ con hạc.

「…Có chuyện gì, obaa-sama? Ngay cả người cũng đến để cản trở ta sao?」

『Đó là thói xấu của con. Hành động mà không suy nghĩ trước sau thì không được đâu.』

「Ta còn trẻ, dĩ nhiên sức sống và nhiệt huyết của ta khác với obaa-sama rồi.」

『Thật đáng ghen tị, ta suýt thì ganh tỵ rồi đấy』

Dù lời nói nghe như trò đùa, nhưng trong từng câu chữ lại ẩn chứa đầy gai nhọn. Không khí căng thẳng, sắc lạnh tràn ngập căn phòng. Ở góc phòng, cô bé bạch hồ run rẩy sợ hãi, nhưng chẳng ai để tâm.

「…Ta không nghĩ rằng giờ này người lại trở nên do dự đâu chứ?」

Lời của Aoi là sự khiêu khích, là lời châm chọc cay độc. Đó là sự công kích nhằm vào quá khứ xấu xí, đầy khiếm khuyết của bà nàng.

『Làm gì có chuyện đó. Với ta, ta còn lo rằng chính con mới là người do dự, luyến lưu quá khứ… Chỉ là đùa thôi. Đừng giận chứ?』

Ngay khi nhắc đến phụ thân, sát ý mà Aoi phóng ra, sát khí ấy, kinh hoàng đến mức khiến mọi thứ trước đó trở thành trò trẻ con. Chỉ riêng ánh mắt đầy nguyền rủa ấy đã khiến thức thần của Kochou run rẩy, như muốn tan vỡ.

「…Đùa thế này chẳng buồn cười chút nào. Loại người đó, so với chàng thì chẳng đáng một xu. Hắn không xứng!」

Chẳng đáng để so sánh… Hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, Aoi đáp lại. Đó là lời tự nhủ, đồng thời cũng là chân tâm của nàng. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, nàng đã được chàng ban phước, được chàng cứu rỗi. Nàng khinh bỉ chính mình vì dù chỉ là một mảnh nhỏ dao động.

『…Dù sao đi nữa, con không nên đi. Bất kể vị thế của con, với bộ dạng này, con không thể thắng nổi mẹ con. Huống chi là xông vào dinh thự kia để cứu cậu ấy.』

「…!?」

Lời của Hắc Điệp Phu Nhân khiến Aoi chợt nhận ra mình đang mặc y phục ngủ. Trước khi ngất đi, nàng đã trang bị toàn thân những pháp khí thượng hạng. Với tài năng và thực lực của mình, nàng đã chẳng khác gì một đạo quân một người.

Vậy mà giờ đây, chẳng còn gì. Ngay cả cây quạt nàng thường dùng cũng không còn. Những món được nàng cẩn thận yểm bùa, khiến không ai ngoài nàng có thể sử dụng hay tháo bỏ, vậy mà!!

「Ả đàn bà đó…! Thật đáng nguyền rủa!」

Nhị tiểu thư Onizuki hiện lên thần sắc như mặt quỷ. Kẻ cướp đi trang sức của nàng, chỉ có thể là một người duy nhất.

Onizuki Sumire đã mạnh mẽ khuất phục vô số lời nguyền. Không chỉ Aoi, mà ngay cả Hina cũng bị lột sạch mọi trang bị trên người.

Rồi Sumire, sau khi tháo bỏ mọi thứ cần thiết cho nhiệm vụ trừ ma, đã cho hai chị em mặc y phục ngủ, đặt nằm trong những cỗ ngưu xa của『Mayoiga』… như thể bảo họ cứ ngủ trưa ở đó cho đến khi mọi chuyện kết thúc.

『…Ta tôn trọng cảm xúc của con, nhưng đừng hành động liều lĩnh. Con chịu thảm bại thì không sao, nhưng sóng gió có thể ảnh hưởng đến cậu ấy. Đừng quên, vị thế của con là yếu tố quan trọng để bảo vệ cậu ấy.』

「…!!」

Aoi không đáp lại lời của thức thần. Kochou cũng không trông đợi nàng trả lời. Cả hai đều hiểu rõ sự thật hiển nhiên. Và lúc này, Aoi chỉ có thể dốc hết sức kìm nén ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong lòng. Nàng nghiến răng, thân thể run rẩy, nàng tiểu thư sắc hoa anh đào…

『Yên tâm đi. Cậu ấy không sao cả.』

「…!? Người đã gắn thức thần theo chàng?」

『Chính xác hơn, thức thần của ta đã khéo léo thoát nạn, có lẽ vậy?』

Mỗi bên có lý do riêng, số lượng thức thần ẩn hành không thể đếm. Nhưng Kochou biết xung quanh chàng luôn có nhiều thức thần bám theo, và nàng cháu gái trước mặt cũng là một trong số đó. Tuy nhiên, trong cuộc tấn công vừa rồi, phần lớn thức thần bám theo chàng đã bị vô hiệu hóa, Kochou biết điều đó.

(Thoát được trong gang tấc… nhưng đó là phong kích.)

Chắc chắn có một quyền năng nào đó đã tác động. Không có sát khí. Phong kích ấy chỉ nhắm vào thức thần, xé toạc chúng mà không làm tổn thương chàng.

(Có lẽ là… ôi, không hay rồi.)

Nhận ra ánh mắt hừng hực của nàng cháu gái, bướm thả lỏng vai. Không chỉ là chàng. Còn có cả cô bé ấy. Kochou dù sao cũng không phải dư dả thời gian. Nhưng nàng hiểu cảm xúc của cháu gái, nên không thể phớt lờ. Hơn nữa, Kochou biết rằng chẳng bao lâu nữa, vị thế và hành động của nàng cháu gái này sẽ trở nên cần thiết.

Vì thế, Kochou nói. Nói về số phận của chàng, truyền đạt lại.

『Hãy chuẩn bị nghênh đón. Chuẩn bị để chúc mừng sự trở lại của những anh hùng, nhé?』

Hắc Điệp Phu Nhân tin chắc rằng điều đó sẽ bảo vệ và củng cố vị thế của chàng…

-

Truyền thuyết về 『Kubinashi Uma』 thật lắm vô số kể. Khi thì được ca tụng là linh thú, lúc lại bị nguyền rủa là oán linh, hay thậm chí là quái vật, nó được miêu tả đúng như tên gọi – một con ngựa không đầu.

Giờ đây, dường như đã thành thông lệ, trong thế giới của『Yamiyo no Hotaru』, các truyền thuyết nguyên bản hiếm khi được diễn giải theo hướng tích cực. Và dĩ nhiên, 『Kubinashi Uma』 cũng không phải ngoại lệ.

Trên một đồng cỏ trải dài bất tận, nơi những lùm cỏ mọc cao gần đến đầu gối, thoảng chút gợn sóng, nó ngự trị. Con yêu quái ngựa không đầu, thoạt nhìn chỉ như đang đứng sững, vô tri vô giác vì thiếu mất cái đầu. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Truyền thuyết kể rằng, kẻ nào nhìn thấy nó sẽ gặp bất hạnh… Đó là lời đồn lưu truyền ở một phần đất nước Phù Tang. Nhưng thực tế, truyền thuyết ấy đã bị hiểu sai. Chủ ngữ đã bị lược bỏ. Không phải「kẻ nhìn thấy con ngựa ấy」, mà là「kẻ bị con ngựa ấy nhìn thấy」mới là người chịu bất hạnh.

Cái đầu, hóa ra, không phải là không tồn tại. Đó là một dạng cản trở nhận thức có giới hạn. Người chứng kiến không thể nhận ra cái đầu của con yêu quái ngựa này. Và điều đó đồng thời góp phần khiến kẻ khác hiểu lầm về quyền năng của nó.

Mang trong mình một loại ma nhãn,『Kubinashi Uma』có thể thao túng số mệnh của kẻ mà nó nhìn thấy. Nó đùa giỡn với họ. Tàn nhẫn hơn, nó có thể khiến kẻ bị nó nhìn thấy hoảng loạn ngay tức khắc, tim ngừng đập, hay ngã lăn ra gây chấn thương sọ não mà chết. Rồi sau đó, nó chế giễu những kẻ xấu số chết một cách vô nghĩa.

Chủ nhân của căn phòng trong khu vườn này,『Kubinashi Uma』, cũng chẳng khác gì. Nó ngự trên đồng cỏ để đảm bảo một tầm nhìn rộng rãi. Từ xa, nó dùng quyền năng của mình để xử lý những kẻ ngu ngốc dám liều lĩnh tiến gần. Dẫu vậy, đã từ lâu lắm rồi, chẳng còn nhân loại nào lạc lối vào căn phòng này…

Bỗng, với vẻ chán chường tận đáy lòng,『Kubinashi Uma』khịt mũi,「Bururu」. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy.

Trên đồng cỏ, tiếng chuông leng keng vang vọng.

「…!?」

Âm thanh không thể có ở nơi này. Nó đảo mắt nhìn quanh. Hơi thở dò tìm mùi hương. Từ xa, một mùi hương thoảng đến. Có thứ gì đó. Kẻ xâm nhập. Là con người. Nó tiến tới. Bị kéo theo. Hướng về tiếng chuông. Hướng về nguồn mùi hương. Hướng về con mồi.

…Nó không hề nhận ra, rằng chính sự dẫn dụ của một món nguyền cụ đã làm mờ đi nhận thức của nó.

Chirin chirin, tiếng chuông dễ chịu vẫy gọi, con ngựa bước tới. Mùi hương con người ngày càng nồng. Gần rồi. Rất gần. Và rồi… bất thình lình, tiếng chuông ngừng bặt.

「…?」

Khi hiệu ứng thôi miên của tiếng chuông tan biến, trước khi nó kịp cảm thấy nghi hoặc về hành động nông cạn của mình, con ngựa nhận ra. Trong đám cỏ xanh, một vật thể lạ lẫm ngự trị. Một viên thuốc đen.

「Bururururu…」

Ngay khi nhìn thấy, từ miệng nó, nước dãi tuôn trào như thác đổ. Phản ứng ấy hoàn toàn vô thức, như một bản năng tự nhiên.

A, không ổn, là bẫy. Dù biết rõ, con yêu quái không thể kháng cự bản năng của mình. Ngay lập tức, nó bước tới, há to hàm nhai viên thuốc. Gari gari, nó nhai nát. Ngọt. Quá đỗi ngọt ngào. Hương vị gạo. Cảm giác gạo. Hương linh khí… Tư duy của con yêu ngựa tan biến, nửa tỉnh nửa mê.

「Bururu…!?」

Và rồi, ngay sau đó, con ngựa không đầu mở to đôi mắt vô hình, kinh hoàng, rồi đổ sụp xuống đồng cỏ…

-

「Chà, đúng là hạt gạo cuối cùng của ta. Chẳng biết ý người mà ngốn ngấu hào sảng như thế!」

Tôi, tay cầm viên Magatamaa, đứng dậy từ ngọn đồi cỏ nơi tôi ẩn mình để quan sát, càu nhàu. Thực sự, đó là một khoản chi đau đớn, nhưng biết làm sao khi chẳng thể thay thế.

Ma nhãn của『Kubinashi Uma』, nếu dùng magatama để lọt vào điểm mù của nó, có thể bị vô hiệu hóa. Vấn đề là, dù không tính đến ma nhãn, yêu quái vốn chẳng phải thứ dễ đối phó. Dù có che giấu được tầm nhìn, nếu bị phát hiện bằng cách khác, chuyện gì sẽ xảy ra? Trong nhóm tôi, còn có những người không giỏi chiến đấu. Việc cùng nhau nắm tay, dùng magatama để ẩn thân tập thể, tuy an toàn, lại làm giảm tính cơ động, và nguy cơ bị đè chết cả đám là quá lớn.

Nhưng nếu muốn xử lý trước, tôi cũng chẳng thể đuổi kịp nó. Tệ nhất, nếu áp sát, một cú đá hậu của nó có thể khiến thân thể tôi tan nát. Cú đá hậu của một con ngựa thường cũng đủ giết người, huống chi là của một yêu ngựa. Chú cụ cấp thấp『Yêu Chiêu Linh』chỉ có thể dụ đám yêu ma quỷ quái đến gần. Nếu tôi ra tay, con ngựa sẽ lập tức tỉnh táo và phản công. Trừ một vài trừ yêu sư, con người về cơ bản thua xa yêu quái về thể chất, điều này không được phép quên.

Cây mã túy mộc, đúng như tên gọi, là một loại thảo dược chứa độc khiến ngựa rơi vào trạng thái say. Tôi đã nghiền nát thứ cỏ khô từ『Không gian Đồ khô』, trộn cùng vài loại độc dược khác và『Xá lợi Thế thân』 để tạo ra viên thuốc độc. Đúng như tên gọi và truyền thuyết, hiệu quả của nó quả thực xuất sắc.

「Vậy là, kết thúc rồi.」

Tôi đâm thanh đoản đao vào mạch máu của con ngựa không đầu, đang co giật và cứng đờ trên đồng cỏ. Con ngựa giật mạnh, từ vết thương, máu đỏ đen tuôn trào. Công việc tẻ nhạt này, chẳng chút cảm xúc, tựa như rút máu một con thú.

「Ta mà quen với chuyện này, đúng là chẳng thích chút nào.」

『(*゚∀゚) ĐÂU CÓ! CHẲNG CÓ GÌ ĐÁNG SỢ CẢ!!』

「Xin lỗi, nhưng câu nói đó ở đây chẳng có nghĩa gì cả.」

Tôi gõ nhẹ vào chiếc lồng kín treo bên hông, cất lời chế giễu trước tuyên ngôn khó hiểu vang vọng trong đầu. Suy nghĩ của con nhện vượt xa tầm hiểu biết của tôi.

「…Thôi, được rồi! Này! Xong rồi đây!! Ra đi!!」

Xác nhận『Kubinashi Uma』 đã hoàn toàn tắt thở, tôi giải trừ hiệu ứng magatama, hướng về phía xa trên đồng cỏ mà hét lớn. Một lúc sau, từ trong lùm cỏ, khoảng mười bóng người lũ lượt hiện ra.

「Mau chóng tiến đến căn phòng tiếp theo thôi. Chúng ta chẳng dư dả thời gian đâu!!」

-

Trong『Không gian Đồ khô』, trước lời tuyên bố mang tính khiêu khích của toi, ý kiến của những người hiện diện nơi đây dường như chia thành hai phe. Đặc biệt, hai gã đầy tớ và khuân vác phản đối kịch liệt. Thái độ của họ để lộ rằng, trên hành trình đến vùng đất an toàn này, họ đã phải chịu đựng những khổ nạn khôn lường.

Dẫu vậy, cuối cùng, quyết định cùng nhau thoát khỏi『Mayoiga』được thông qua dựa trên ba lý do. Thứ nhất, nhóm chuyên đối phó yêu quái, gồm các đầy tớ và ẩn hành chúng, đều đồng lòng tán thành. Thứ hai, khả năng cao nơi không gian này sẽ sớm nổ tung, cuốn theo tất cả những kẻ bên trong, đã buộc họ phải tiến bước.

Và lý do thứ ba, chính là…

「Chậc!? Lăng xăng quá thể!!」

Giữa vô số đạo cụ điên cuồng tung hoành, chạy nhảy, trốn tránh, tôi hét lên. Hơn ngàn mảnh bụi sống, những đạo cụ bị vứt bỏ, đám Tsukumogami, bị tôi đẩy ra để đuổi theo thứ đó.

Trong 『Không gian Họa Cụ』, một căn phòng trải thảm tatami rộng chừng ba mươi tấm, ngập tràn vô số Tsukumogami. Cách duy nhất để thoát khỏi căn phòng này là tìm ra chìa khóa dẫn đến căn phòng kế tiếp… một chiếc chìa khóa sống.

「Ngươi trốn nơi đâu, ta đã rõ mưu mẹo của ngươi rồi!!」

Đẩy chiếc ô sang bên, đập chiếc đèn lồng vào tường, giẫm nát chén rượu, tôi coi chiếc daruma như quả bóng, dùng cú đá được cường hóa bởi linh lực mà sút lên. Nhắm thẳng vào chiếc tủ mà bắn.

『…!?』

Chiếc daruma bị đập vỡ tan tành, chiếc tủ bị va chạm cũng đổ sụp, đè lên đám đồ vật xung quanh. Tôi trèo lên trên, như thể lột bỏ y phục, tôi nắm lấy cánh cửa tủ, giật mạnh, ném bay đi.

Không phải trong cánh cửa. Thứ đó ẩn nấp ở sâu bên trong tủ. Chiếc chìa khóa mọc cánh, như thể hét lên 『Hỏng rồi!?』, vội vã định bay đi, nhưng tôi đã kịp túm lấy. Xé toạc đôi cánh, 『(゚∀゚;) Haha! Ngươi định trốn đi đâu hả!!』 Ồn ào quá đi!!

「Và, làm thế này!!」

Tôi ném cánh cửa về phía chiếc gương và bức bình phong đang lao tới.

「Này, nhận lấy!!」

「Rõ, rõ rồi!!」

Tôi ném chiếc chìa khóa về phía trưởng nhóm đầy tớ Asama đang chờ ở lối vào. 『( ゚∀゚) Chìa khóa bay được không phải chỉ là chìa khóa sao!!』 Chìa khóa bay mới là kỳ quái, chứ không phải à!?

「Tốt, đi đi nào!!」

Dẫn đầu bởi đội trưởng đầy tớ Asama, toàn bộ đám người chờ ở lối vào bắt đầu chạy. Đám Tsukumogami vừa đuổi theo tôi, tụ lại một góc phòng, vội vã quay lại, nhưng tôi sút bay, ném chúng ra để cản đường.

「Nhanh lên!! Chúng đang tụ lại đấy!!」

「Rõ rồi!! Khốn kiếp, ngươi! Đừng có vùng vẫy!!」

Gonzo, đã đến trước cánh cửa tiếp theo, hét lên thúc giục. Đội trưởng đầy tớ Asama đáp lại. Chiếc chìa khóa, dù đến lúc này vẫn cố ngoe nguẩy thân mình, ngăn không cho bị tra vào ổ khóa.

「Đập nó vào đâu đó!! Gây sốc để làm nó ngất đi!!」

Tôi hét lên, đá bay chiếc bình có chân và đám ô đang chống trả. Theo lời tôi, đầy tớ Asama đập mạnh chiếc chìa khóa vào phần kim loại của tay nắm, hết lần này đến lần khác. Lập tức, chiếc chìa khóa trở nên ngoan ngoãn như chú cá nhỏ sắp chết.

「Kh… vào, vào đi!! Tốt, vào rồi!!」

Tra chiếc chìa khóa vào ổ, xoay tay nắm, cánh cửa mở ra với một tiếng cách. Đội trưởng đội đầy tớ gia tộc Asama và những người sống sót theo sau thở phào nhẹ nhõm. Nhưng…

「Nhanh vào đi!!」

Tôi nhận ra bầu không khí của đám Tsukumogami thay đổi ngay khi cánh cửa mở. Tôi biết rõ. Từ đây mới là màn chính của căn phòng này.

『…!!!!』

『!!!!』

『!!!!』

Đám Tsukumogami đang điên cuồng bỗng trở nên hung bạo rõ rệt. Rương và tủ mở toang, dao kiếm bay ra như phễu. Dây thừng bò như rắn. Đĩa và chén trà lao thẳng vào đầu. Chất lượng hỗn loạn đã biến đổi. Không còn là quấy nhiễu, trêu đùa hay chỉ gây thương tích. Rõ ràng, đám Tsukumogami giờ hành động để giết chết chúng tôi.

「…!? Mọi người, vào nhanh!! Nhanh!!」

Đội trưởng đầy tớ nhà Asama hẳn cũng nhận ra sự bất thường, lập tức thúc giục mọi người. Vài người chặn đám Tsukumogami lao tới, lần lượt trốn qua cánh cửa. Tôi cũng đẩy lùi đám đồ vật trước mặt, nhanh chóng tìm cách thoát thân.

『…!!!!』

Ba tấm tatami mọc chân bật dậy. Từ khe hở của cỏ khô, kim nhọn ló ra. Thứ này…!!

「Hỏng bét!!?」

Trước loạt kim sống bắn ra ào ạt, tôi kéo tấm chăn định đè ngạt tôi làm lá chắn.

『!?』

Tấm chăn Tsukumogami bị vô số kim đâm, trở thành bia kim thảm hại. Tôi dùng tấm chăn đang co giật làm khiên, lao tới. Đám tatami xếp thành hàng, cũng lao về phía tôi.

「Đâu phải ba ngôi sao liên hoàn gì chứ!!」

Tôi đẩy tấm chăn làm lá chắn, nhảy lên. Vượt qua tấm tatami thứ nhất đang đổ, dùng tấm thứ hai làm bệ, tôi vung tay chém nát tấm thứ ba lao tới.

『( ; ゚Д゚) Dám giẫm lên tatami sao!!?』

「Ngươi chỉ muốn nói thế thôi đúng không!?」

Tôi đáp trả, vượt qua cuộc tấn công của bộ ba tatami. Trước mắt tôi, không còn gì ngăn cách với cánh cửa. Với niềm tin chiến thắng, tôi lao hết tốc lực.

「Gì!? Uoo!? Quá nguy hiểm đi!!?」

Chạy hết tốc lực, tôi liếc nhìn sau lưng khi nghe tiếng vo ve đáng ngại. Đám đinh ghim, kim, dao, cưa, và đủ thứ mọc chân, mọc cánh đang lao tới. Tôi bất giác hét lên, tăng tốc độ chạy đến giới hạn.

「Nhanh…!!」

「Rõ rồi!! 『Σ(; ゚Д゚) Tới đây!!』 là sao? Uo!?」

Lời chỉ trích của con nhện trắng. Tôi chẳng có thời gian đáp lại. Sợi dây thừng trườn tới quấn lấy chân, khiến tôi ngã ngay trước cánh cửa. Dây thừng tiếp tục trườn như rắn, định quấn cổ, tôi vội dùng đoản thương chém đứt. Ngay sau đó, một cơn đau nhói ở chân. Một chiếc đinh mọc cánh ghim vào đùi. Tôi nghiến răng, quay lại. Vô số lưỡi dao đã ở ngay trước mắt… Hỏng rồi, tôi sai lầm rồi!!

「Oryaaaaa!!」

Izayoi lao vào, giật lấy túi vải ở thắt lưng tôi. Không chút chậm trễ, cậu ta ném mạnh muối bên trong ra.

『!?』

Muối thanh tẩy tung khắp nơi khiến đám Tsukumogami chùn bước, dừng lại.『Muối Thanh Tẩy』, dù chỉ trong khoảnh khắc, là chú cụ khiến đám yêu ma kinh hãi.

「…!! Nguy quá!!」

「Hả!? Uwa…!?」

Tôi đứng dậy, ném kunai vào chiếc ấm đang lao tới Izayoi. Chiếc ấm vỡ tan, dầu sôi bắn tung tóe. Tôi nắm tay Izayoi đang sững sờ, ném cậu nhóc qua cánh cửa. Tôi cũng lao theo, trượt vào. Đồng thời hét lên, dồn hết sức ra lệnh.

「Đóng cửa lại ngay!!」

Đáp lại tiếng hét của tôi, đám khuân vác và đầy tớ nhà Asama vội đóng cửa. Hiệu ứng của muối đã hết. Tiếng vo ve tới gần…!!

「…!?」

「Chết tiệt! Nhanh!!」

「Uoo!!?」

Cùng lúc cánh cửa đóng sầm với tiếng động lớn, âm thanh của vô số thứ đâm vào vang lên.

「Đau quá!!?」

Sống sót, tôi hét lên, giật mạnh chiếc đinh đang vỗ cánh làm rộng vết thương ở mông, kéo nó ra. Bực mình, tôi xé toạc đôi cánh của nó. Đồ khốn, dám đùa giỡn với ta…!!

「Cần xử lý vết thương!! Cậu, giữ chặt vết thương…!!」

「Hả, ah… à!!」

Đội trưởng đầy tớ Asama chạy tới, nhìn vết thương ở đùi tôi. Y ra lệnh cho Izayoi. Izayoi dùng khăn tay ấn vào vết thương để cầm máu, trong khi chuẩn bị xử lý.

「Khử trùng đây. Cởi ra nhé?」

「Ah, nhờ ngươi. …Khốn kiếp, bọn chúng làm ta khốn đốn thật!!」

Tôi đập mạnh chiếc đinh sống xuống sàn. Sau vài lần, nó co giật, ngất đi.

「Haa… haa… Đã mạnh miệng mà lại ra thế này, chẳng ra thể thống gì?」

『(`・∀・´) Papa là anh hùng của con mà!!』

「Biết gì mà nói.」

Vừa được khử trùng, băng bó vết thương, tôi tuyên bố. Chính xác hơn, câu thứ hai là tôi lẩm bẩm. Dù sao thì, sau khi mạnh miệng ở『Không gian Đồ khô』, tôi lại ra nông nỗi này. Thật chẳng ra gì.

Vậy đấy. Lý do thứ ba khiến mọi người đồng ý với đề xuất của tôi là vì tôi xung phong đi đầu. Chính xác hơn, tôi dẫn đầu xông vào căn phòng đầy rẫy nguy cơ, tôi xử lý phần lớn nguy hiểm, và là người rút lui cuối cùng. Quy tắc của kẻ khởi xướng. Bằng cách nhận lấy vai trò nguy hiểm nhất, tôi kéo họ ra khỏi vùng an toàn. Dù sao, nếu không có tôi, người biết rõ chi tiết về lũ yêu và cạm bẫy, việc vượt qua cũng chẳng thể suôn sẻ.

...Nhưng đến phòng thứ mười mà tôi đã ra thế này.

「Khiêm tốn gì chứ. Không biết điều gì đang chờ đợi, vậy mà ngươi vẫn luôn đi đầu đến tận đây. Bọn ta chỉ biết chôn chân ở căn phòng hôi hám đó.」

「Phòng này trông an toàn. Mọi người cũng mệt rồi. Nghỉ chút đi.」

Đội trưởng đầy tớ gia tộc Asama, rồi đến Ẩn Hành Chúng, lên tiếng. Tôi nhìn quanh, nghe lời họ.

(Đây là...『Không gian Hóa Tử』sao?)

Lục lọi ký ức mơ hồ, tôi nhớ ra tên căn phòng. Trước mắt tôi là một khu rừng sâu thẳm. Căn phòng này không an toàn như『Không gian Đồ khô』, nhưng mức độ nguy hiểm thấp hơn. Gọi là bán an toàn chăng? Dù sao, nghỉ ngơi giờ là cần thiết.

(Đây là chặng cuối rồi.)

Leo núi, tám phần mười là màn chính. Kết thúc tốt, mọi thứ sẽ tốt. Ngược lại, dù quá trình suôn sẻ, thất bại ở khâu quyết định thì đều là vô nghĩa. Cần chuẩn bị tốt nhất có thể.

「Đúng vậy. Nghỉ ngơi đã. Tụ lại, thay phiên canh gác. Có gì báo ngay. ...À, còn...」

Tôi nhìn Izayoi, đang ngồi bệt, thở hổn hển giữa đám đồng đội. Cậu ta nhận ra ánh mắt tôi, quay lại qua lớp mặt nạ. Tôi vẫy tay, cậu ta cảnh giác đứng dậy, bước tới.

「Gì, gì thế? Rốt cuộc...!?」

Cậu nhóc hỏi, vẻ nghi hoặc. Khi tôi giơ tay, cậu ta vội che đầu, phòng bị.

「Ngốc. Sao ta lại đánh ngươi? Ngươi phán đoán tốt lắm. Cảm ơn nhó.」

Tôi xoa đầu cậu nhóc, hơi thô bạo, và bày tỏ lòng biết ơn. Bất kể địa vị có thế nào, lễ nghi vẫn là điều quan trọng.

...Mấy tên nhóc kia, đừng cảnh giác thế chứ? Nếu tôi mà đánh thật, chắc chắn chúng sẽ lao vào ngay. Thật là một thủ lĩnh đáng tin cậy làm sao.

「...Anh không giận sao?」

「Đừng ăn nói như tên Shirawkamaru ấy. Giận gì chứ?」

「...Vì tôi tự ý dùng chú cụ chứ còn gì nữa?」

「Đùa à. Đồ là để dùng mà. Mạng sống là trên hết. Ngươi quyết định đúng rồi đó.」

Tôi nhắc nhở Izayoi về nhận thức của cậu nhóc. Không được đặt sai ưu tiên. Khen ngợi quyết định của cậu ta là để khuyến khích tính chủ động.

「Dĩ nhiên, lúc nào cũng tự ý thì phiền lắm. Khi cần, hãy đưa ra phán đoán tốt nhất ngay tại chỗ. Đừng mù quáng làm theo lệnh khi trước mặt là vực thẳm, hiểu chưa?」

Tôi cảnh báo không chỉ Izayoi mà cả đám còn lại. Thiếu người, thiếu nhân lực, thật sự khắc nghiệt. Kashiwagi lão làng đã hy sinh. Bọn họ phải sống sót hết, không thì phiền lắm.

「…Thôi, lời khuyên từ cấp trên đến đây thôi. Nào, nghỉ đi. Thể lực các ngươi vốn yếu, nghỉ ngơi cho tử tế vào.」

Dù vẫn còn chút cảnh giác và bất mãn, năm tên nhóc dưới trướng Izayoi tụ lại, ngồi xuống. Chúng uống nước từ bình, ăn lương thực lấy từ『Không gian Đồ khô』. Xác nhận xong, tôi liếc nhìn cảnh vật xung quanh.

Giữa rừng sâu, cảm giác như có ánh mắt nào đó dõi theo…

「Yunshoku Onizuki. Đây là…」

«Tinh linh cây cối. Không sao, cứ để ta.」

Ẩn Hành Chúng gia tộc Nao nhận ra, lặng lẽ báo cáo. Tôi gật đầu đáp lại, rồi bước lên, cố ý lớn tiếng tuyên bố.

«Quả nhiên, ngon nhất vẫn là con của Liễu sam! Ngoài ra, ta chẳng thèm quan tâm. Bọn ta mãi mãi là những người con của Liễu sam!」

Trước tuyên bố bất ngờ, đồng đội nhìn tôi đầy nghi hoặc. Nhưng ngay sau đó, họ nhận ra tiếng thì thầm từ sâu trong rừng.

『Bọn chúng là phe Liễu sam, hả?』

『Không phải phe măng tre sao?』

『Hình như thế.』

『Con của Liễu sam, chưa nghe bao giờ.』

『Nhưng chúng nói thế mà?』

『Gì cũng được. Tộc trưởng bảo rồi, giờ tập trung đánh bọn măng tre. Kệ bọn khác đi.』

『Đúng thế, đúng thế!』

『Đi thôi!』

Từ sâu trong rừng, tiếng lũ nhóc yêu quái vang lên ầm ĩ, dù chúng cố lén lút. Ngay sau đó, khí tức của chúng biến mất.

『Không gian Hóa Tử』là nơi đám mộc linh, như trong truyện Mononoke Hime, chia thành các bộ tộc, mãi mãi tranh đấu không ngừng. Trong đó, hai thế lực vượt trội.

Thánh đế quốc Măng Tre, với thành viên mọc măng non trên đầu, theo chế độ quân chủ chuyên chế, và Liên minh Tự do Mộc Tử, với thành viên mọc nấm shiitake trên đầu, đối kháng lại, đã chiến đấu giành quyền bá chủ từ khi căn phòng này hình thành.

Những kẻ lạc vào đây phải lập tức tuyên bố mình không thuộc phe nào. Tốt nhất là tuyên bố phe tùng tử. Nói bừa cũng được. Đám yêu tinh này, dù kỳ lạ, lại dễ bị lừa. Tuy nhiên, nếu lỡ tuyên bố thuộc phe đối địch, hàng ngàn mộc linh sẽ tấn công, cực kỳ nguy hiểm. Tốt nhất đừng thử.

«Vừa nãy là gì thế…」

«Có vẻ xã hội mộc linh cũng phức tạp. …Ngươi cũng nghỉ đi.」

Ta vỗ vai thúc giục ẩn hành chúng đang sững sờ, rồi cũng nghỉ ngơi. Chúng ta bắt đầu lại sau nửa khắc, theo cảm giác thời gian…

-

Ở phương Tây xa xôi, người ta đồn rằng có một vùng đất hỏa diệm. Từ thời thượng cổ, nơi đó là chốn mà lũ yêu ma quỷ quái vượt ngoài trí hiểu con người hoành hành, một nơi có thiên nhiên khắc nghiệt đến mức ánh sáng uy quyền của nhân giới cũng không thể chạm tới, được gọi là『Hắc Ám Đại Lục』, khiến người đời kinh hãi.

…Theo truyền thuyết, từng có thời, ở một phần của『Hắc Ám Đại Lục』, chúng được tôn sùng như những tồn tại tiệm cận với thần linh.

Thân thể nó tựa như một con sư tử. Hoặc có thể nói, nó mang dáng dấp giống mèo, giống hổ. Một thân hình khổng lồ, cao đến ba trượng… Nhưng điều thực sự đáng chú ý chính là phần đầu của con thú ấy.

Một gương mặt nữ nhân, toát lên vẻ đẹp và yêu mị, mọc trên đó. Gương mặt nữ nhân ấy nhìn xuống đám Hotoya Tamaki và Shishimai Asami.

Nhân sư Sphinx, chính xác hơn là thể ấu niên của nó, đang chăm chú nhìn hai người, miệng nở nụ cười tàn nhẫn đầy chế giễu.

『Muốn từ căn phòng này bước sang căn phòng tiếp theo, hãy trả lời câu hỏi của ta. Nếu trả lời đúng, ta sẽ để các ngươi qua!』

Tamaki và đồng đội, mệt mỏi lê bước trên sa mạc trải dài vô tận, cuối cùng cũng nhìn thấy một công trình đá chất cao như núi ở phía chân trời. Khi vừa đặt chân đến đó, con yêu quái bất thình lình đáp xuống trước mặt, ngạo nghễ đưa ra lời đề nghị.

「Câu hỏi…? Ý là câu đố sao?」

『Đúng thế.』

Trước lời xác nhận của Tamaki, nhân sư Sphinx gật đầu đầy kiêu ngạo. Tamaki liếc nhìn Shishimai. Người đồng hành lau mồ hôi trên trán, cau mày.

「Lại có thứ kỳ quái xuất hiện nữa rồi.」

Shishimai trừng mắt nhìn con quái vật trước mặt. Rồi nàng suy nghĩ. Về chênh lệch sức mạnh.

(Có chút khó khăn đây…?)

Ít nhất, đây cũng là một đại yêu. Trong môi trường này, thể lực đã hao tổn đáng kể. Nghĩ đến chặng đường sau, tốt nhất là vượt qua mà không tiêu tốn thêm sức lực. Nhưng…

(Chắc chắn nó chẳng có ý định để chúng ta thoát dù chỉ một chút. Hơn nữa…)

Quan sát con quái vật trong im lặng một lúc, Shishimai không thể mãi giữ yên lặng, bèn lên tiếng cảnh báo, như thể báo trước cho Tamaki.

「Ta nói trước, ta ngốc lắm đấy? Dù là câu hỏi gì, ta cũng chẳng tự tin trả lời đúng đâu.」

「Tôi sẽ cố hết sức.」

「Thật là, vô tư thật… Này, quái vật. Điều kiện là gì?」

Shishimai, cười khẩy trước câu trả lời đầy tự tin của Tamaki, hướng về con quái vật mà hỏi. Đáp lại kỳ vọng, nhân diện sư thú nở một nụ cười nham hiểm, như thể xé toạc miệng.

『Trả lời ba câu hỏi. Nếu trả lời đúng cả ba, ta sẽ để các ngươi qua phòng tiếp theo!』

「Nếu trả lời sai thì sao?」

『Ta sẽ xé xác các ngươi để ăn.』

「…!?」

Trước câu trả lời của quái vật, Tamaki nín thở, còn Shishimai chỉ nhíu mày, như thể nghĩ「quả nhiên là vậy」. Nếu không hỏi, chắc chắn nó sẽ chẳng nhắc đến điều này. Đúng là sự nham hiểm của yêu quái.

「Có giới hạn thời gian để trả lời không?」

『Ta cho các ngươi nửa khắc. Thời gian tính ở đây.』

Con yêu vung bàn tay thú, một chiếc đồng hồ cát bất ngờ hiện lên từ cát với tiếng「đùng」.

「…Nó nói thế đấy? Làm sao đây?」

「…」

Câu hỏi của Shishimai, như thể để thử thách. Tamaki lặng lẽ cúi đầu một lúc…

「…Nếu từ chối thử thách này, chuyện gì sẽ xảy ra?」

『Xé xác mà ăn.』

Tamaki ngẩng mặt, xác nhận lần nữa. Câu trả lời nhận được khiến nàng quay sang Shishimai.

「…Này, Shishimai-san. Có thể thắng con yêu quái này không?」

「…Khá là khó đấy.」

「Quả nhiên là vậy.」

Tamaki khẽ gật đầu. Rồi nàng đối diện với nhân diện sư thú.

「Vậy thì, chẳng còn lựa chọn nào khác nhỉ?」

Trước câu trả lời đầy quyết tâm của Tamaki, Shishimai không phản đối. Không có chỗ để phản đối, và bầu không khí ấy khiến nàng thoáng chùn bước.

『Xong chưa?』

「Ừ. Ra câu hỏi đi.」

Nhận được sự đồng ý của Tamaki, con yêu quái cười khẩy, cất giọng như ngâm nga, bắt đầu câu hỏi thứ nhất.

『Vậy, câu hỏi thứ nhất.『Mặt trước có sáu, mắt có hai mươi mốt. Đây là vật gì?』』

「Hả? Cái gì thế?」

Trước câu hỏi khó hiểu ngay từ đầu, Shishimai cau mày. Liếc nhìn cát chảy trong đồng hồ, nàng lập tức hối hận.

Trong khi đó, Tamaki, tay đặt lên cằm ra vẻ suy nghĩ, bỗng mở to mắt như chợt nhận ra, thì thầm.

「…Có phải là xúc xắc không?」

「Gì!? Nghĩ thêm chút đi…」

『Đúng rồi.』

「Hảa!?」

Trước câu trả lời quá nhanh, Shishimai kinh ngạc quát tháo, rồi sững sờ trước đáp án của người hỏi.

「Xúc xắc là khối tứ diện, nên có sáu mặt, đúng không? Mắt xúc xắc từ một đến sáu, cộng lại là hai mươi mốt. Đúng như câu hỏi.」

「Ờ, đáng ghét… đúng là thế thật!!?」

Không phải vấn đề đó, Shishimai ầm ĩ.

「Mà, sao cô biết được!?」

「Haha. Tôi từng giải câu đố tương tự ở quê nhà mà.」

Ở Hotota, đám hộ vê do Inoue Katahiko dẫn đầu, và cả bạn bè như Iruka, thường thích cá cược bằng xúc xắc. Một người trong số họ từng đùa mà đưa ra câu đố tương tự. Đó là lý do Tamaki trả lời nhanh đến vậy.

『…Tốt. Câu hỏi thứ hai.『Neko no ko koneko shishi no ko koshishi』, đọc thế nào?』

「Con mèo con con mèo, con sư tử con con sư tử… đúng không?」

『…Đúng rồi.』

Câu trả lời thứ hai trôi chảy. Trước đáp án quá dễ dàng, chính nhân diện sư thú lại dao động.

「…Nhanh quá nhỉ?」

「Câu này dễ hơn câu đầu. Tôi từng đọc nội dung này ở nhà.」

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Shishimai, Tamaki nghiêng đầu đáp. Thực tế, câu hỏi này từng được ghi trong sách cổ. Thư viện nhà Tamaki, do sở thích của cha nàng, đầy ắp sách. Sách học thuật thì thôi, nhưng sách giải trí thì Tamaki đã say mê từ nhỏ.

「À, thôi kệ. Dù sao cũng đúng hai câu rồi. Tiếp đi?」

「Haha… Câu thứ ba, ra đi?」

Shishimai thở dài, miễn cưỡng thúc giục. Tamaki cười khổ, cũng yêu cầu tiếp tục. Ngược lại, con yêu quái rõ ràng lộ vẻ đau đớn trước tình thế thay đổi quá nhanh.

『Gừ… à, 『Sáng có bốn chân. Trưa có hai chân. Chiều có ba chân. Sinh vật này là gì?』』

Câu hỏi thứ ba được thốt ra. Tamaki im lặng một lúc, tập trung lục lọi ký ức.

「…Cô biết sao?」

「Tôi nhớ từng đọc trong sách. Hình như là câu đố từ dị quốc?」

Trước lời lo lắng của Shishimai, Tamaki tự tin gật đầu. Rồi trả lời.

「Đó là… con người, đúng không?」

『…Ngươi chắc chắn với câu trả lời này chứ?』

Khác với hai câu trước, con yêu hỏi lại để xác nhận. Trước phản ứng lạnh lùng, như kìm nén cảm xúc, Tamaki bối rối.

「Định kéo dài thời gian à? Hay muốn khiến chúng ta bất an mà đổi câu trả lời?」

「…」

Trước lời lẩm bẩm trách móc của Shishimai, Tamaki sinh nghi. Nàng nghĩ, có gì đó không đúng. Không rõ lý do. Nhưng…

『Sao thế? Trả lời đi?』

「Ừ, ừ…」

Bị con yêu thúc giục, Tamaki vội gật đầu. Nàng định trả lời. Câu trả lời cho câu hỏi thứ ba…

「Câu trả lời là con ng…」

Ngay khoảnh khắc thốt ra câu trả lời, Tamaki thực sự nhìn thấy. Gương mặt con yêu quái, khóe miệng nhếch lên. Nàng chắc chắn. Mình sắp phạm sai lầm nghiêm trọng. Bị lừa rồi. Nhưng miệng nàng không theo kịp suy nghĩ…

「Ư…!?」

「Câu trả lời là『Không tồn tại thứ như vậy』, đúng không?」

Một lá bùa lao tới, bịt miệng Tamaki, buộc nàng im lặng. Đồng thời, một giọng nói lạnh lùng, có lẽ nhờ linh thuật khuếch âm, vang vọng khắp đồi cát.

Câu trả lời thứ ba được thốt ra.

「!?」

『…!!?』

Tamaki và con yêu vội quay về hướng đó. Chủ nhân giọng nói, với ánh mắt lạnh lẽo đúng như giọng điệu, tiếp tục.

「Hơn nữa, đây là câu hỏi có hai lớp. Đáp án gốc là con người, nhưng đó là phép ẩn dụ xem một đời người như ngày mọc và lặn. Theo nghĩa đen, chẳng có sinh vật nào như thế…」

Giải thích cẩn thận đến đó, thiếu nữ lộ rõ vẻ chế giễu. Nàng cười lạnh.

「Câu đố nổi tiếng trong truyền thuyết ngoại lai… nhưng là bẫy. Một mưu kế hèn hạ, dùng truyền thuyết phổ biến để lừa người trả lời. Đúng là mưu trí của yêu quái.」

『GUOOOOO!!』

Đáp lại lời sỉ nhục là một tiếng gầm, kèm theo cú lao tới. Nhân diện sư thú, với răng nanh và móng vuốt sắc bén, tấn công bóng người nhỏ bé.

「Nguy…!?」

「Xông lên, Genbu.」

Tamaki hét lên, gần như đồng thời với lúc một con gấu yêu nhảy ra từ lá bùa. Ngay sau đó, cú đấm của quỷ hùng đánh bay nhân diện sư thú.

「Gì!?」

「Trong truyền thuyết, con quái vật bị trả lời đúng sẽ xấu hổ mà nhảy xuống vực, đúng không? Dối trá giỏi thường pha lẫn sự thật… và quả nhiên, một phần là sự thật.」

Nhìn sự hoảng loạn ấy, có lẽ quyền năng của con yêu quái là『Giết kẻ trả lời sai không cần hỏi, và chết nếu bị trả lời đúng』.

(Dù vậy, cách bị đánh bay vừa rồi quá một chiều so với trận chiến giữa hai đại yêu. Vậy có lẽ, mỗi câu trả lời đúng khiến nó yếu đi?)

Dẫu sao, suy đoán về quyền năng giờ chẳng còn ý nghĩa. Vận mệnh của nó đã được định đoạt.

『Gừ…!? Này!? Dừng lại!? Dừng…』

「Lời đó, ta nghe chán rồi.」

Câu trả lời lạnh lùng của thiếu nữ. Ngay sau đó, với tiếng「bốp」, gấu yêu bẻ gãy cổ nhân diện sư thú. Gấu yêu khịt mũi, như thể vừa hoàn thành công việc. Trước hình ảnh ấy, Tamaki và Shishimai sững sờ im lặng. Rồi, nhận ra bóng dáng quen thuộc của con gấu, Tamaki nhanh chóng nhìn lại bóng người trên đồi cát.

「A, cô là…」

「…Vẫn còn sống sao. Cả anh ta nữa, đúng là vận may dai dẳng.」

Thiếu nữ, Botan, nhận ra ánh mắt Tamaki, lau mồ hôi đầm đìa trên trán bằng tay áo. Gương mặt xanh xao, tiều tụy, mâu thuẫn thay, lại ửng đỏ vì nóng. Rõ ràng nàng không khỏe. Bước chân và ánh mắt cũng bất ổn.

「Cô, ổn chứ…」

「Genbu.」

Tamaki lo lắng định chạy tới, nhưng cháu gái nhà Matsushige gọi tên thức thần, ngăn nàng lại. Con gấu lớn nhảy ra, chặn đường Tamaki. Trước thân hình khổng lồ, Tamaki bất giác lùi bước.

「Ta… không có ý định đi cùng đám đông. Hơn nữa…」

Botan thì thầm, hơi thở đứt quãng. Nửa chừng, nàng im lặng, liếc từ Tamaki sang người khác. Tamaki lập tức hiểu, ánh mắt ấy hướng về Shishimai.

「…Nhặt nhạnh thứ kỳ quái, là bắt chước gã đó… sao?」

「Hả…!?」

Trước lời nói khinh miệt của Botan, chưa kịp hiểu, Tamaki đã lao tới nàng khi nàng ngã xuống. Thức thần chỉ ngây ra để nàng đi qua. Trong lòng thầm bối rối「Hả? Cứ để qua thế sao!?」, là bí mật.

「…」

Chỉ duy nhất thiếu nữ sư tử đứng lặng im tại chỗ…

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Hai con "dợ" var nha:)))
Xem thêm
Ê có khi nào... Người dẫn dắt đầu tiên của tomobe... Là người ổng phải giết để cứu aoi k ta...
V thì thảm quá....
Xem thêm
còn hơn v nữa bro đọc chương 10 đi thằng chó gia chủ
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Xem thêm
hóng chương mới
Xem thêm