• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 3 - Sự ngưỡng mộ của trẻ con, suy cho cùng cũng chỉ là thứ thoáng qua như bệnh sởi mà thôi

Chap 22

5 Bình luận - Độ dài: 6,258 từ - Cập nhật:

Đối với Ako Murasaki, thiếu nữ ấy chính là lý tưởng, là niềm khao khát không thể chạm tới.

Dòng dõi Trừ yêu sư, càng nối dài thế hệ thì sức mạnh càng được cô đọng và trở nên cường đại hơn... Huống hồ chi nàng lại sinh ra là hậu duệ trực hệ của danh gia vọng tộc Ako, vậy mà nàng lại quá đỗi yếu đuối.

So với người thường thì quả thực nàng sở hữu linh lực mạnh mẽ. Thế nhưng, so với ông bà, cha mẹ và các huynh trưởng, linh lực của nàng lại kém xa. Không có chút tài năng nào về kiếm thuật, mỗi lần tu luyện đều bị chê bai thậm tệ. Cuối cùng còn bị buông lời rằng: 「Kẻ non nớt thế này làm sao có thể đưa ra thực chiến được.」 Thế nên dù đã sắp tròn mười ba, nàng vẫn chưa từng một lần được tham gia trừ yêu. Ngay cả một con tiểu yêu cũng chưa từng.

So với việc ông bà, cha mẹ và các huynh trưởng đều đã từng chém giết vô số đại yêu khi mới chỉ mười mấy tuổi, nàng quả là quá chậm trễ. Đến mức có thể gọi là khác thường. Nếu là con dân thường không có chút năng lực nào thì còn hiểu được, nhưng đối với một tiểu thư sinh ra trong gia tộc trừ yêu danh giá, mang linh lực trời ban để trừ khử yêu vật thì chuyện ấy quả thực không thể chấp nhận được.

Huống chi, để một kẻ chưa từng có kinh nghiệm thực chiến như nàng lại được thừa kế yêu đao truyền đời của gia tộc, dù là thanh kiếm ngoan ngoãn và dễ điều khiển nhất, thì có thể tưởng tượng được mặc cảm tự ti trong lòng nàng sẽ bị kích động đến mức nào.

『Tiểu thư được nuông chiều của gia tộc』

『Kẻ dựa vào dòng dõi và lòng thương hại mà được truyền lại yêu đao trứ danh』

『Kẻ chưa từng chém một con yêu nào, nỗi nhục của gia tộc Ako』

Sinh ra trong gia tộc danh giá, nhưng lại yếu đuối, và thế mà lại được thừa kế yêu đao truyền đời, dù là loại yếu nhất, nên những lời đàm tiếu đầy ghen tị lẫn đố kị nhắm vào nàng là điều không thể tránh khỏi.

『Con đã có thể chiến đấu rồi!!』

Không biết nàng đã thỉnh cầu với gia đình bao nhiêu lần như thế? Với người cha nghiêm nghị luôn đưa ra những bài luyện tập hà khắc, hoặc là với người ông điềm đạm chưa từng khép nụ cười ôn hòa, hay với những người anh đã hoàn thành nghĩa vụ trừ yêu sư ở triều đình hoặc địa phương, lập nên bao chiến công hiển hách… Có lúc nàng cố chấp, có lúc nàng nũng nịu, có lúc nàng khóc nức nở cầu xin được tham gia trừ yêu. Rằng nàng cũng muốn chiến đấu như mọi người. Rằng nàng muốn chiến đấu bên cạnh mọi người.

…Và mỗi lần nghe lời than khóc đó, ai ai cũng đồng thanh nói lạnh lùng: 「Vẫn còn quá sớm với con.」 Ngược lại, họ lại liên tục mua về cho nàng y phục, trang sức, hay mỹ phẩm, như thể muốn nàng sống như một tiểu thư con quý tộc hay một cô gái nơi phố thị, dù nàng chưa từng yêu cầu. Hầu hết những thứ đó nàng đều không mấy hứng thú, chỉ để mặc bụi phủ trong tủ đồ riêng của nàng.

Nàng cảm thấy thảm hại. Cảm thấy buồn bã. Cảm thấy bực tức. Tại sao chỉ có mình là không được? Chẳng lẽ nàng lại vô dụng đến thế sao...?

Và rồi, trước mắt nàng, người ấy xuất hiện.

Phải chăng là trong buổi yến tiệc mừng tụ họp các gia tộc thông gia? Ngay khi nhìn thấy, Ako Murasaki đã bị vẻ khí chất của thiếu nữ ấy làm cho sững người.

Một thiếu nữ xinh đẹp, yêu kiều, quyến rũ. Phong thái trưởng thành như người lớn, ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ, nụ cười kiêu hãnh đến ngạo mạn… Thật khó tin là hai người chỉ hơn nhau một tuổi.

Về sau nàng mới biết người đó là con gái của em gái cha mình… tức là chị họ của mình, tên là Onizuki Aoi. Và khi nghe đến tài năng cùng sức mạnh vượt trội của nàng ấy, ban đầu trong lòng Murasaki dấy lên lòng ghen tị. Bởi vì trong khi bản thân chỉ toàn bị chê bai thì ông, cha và các anh lại không tiếc lời khen ngợi tài năng của Aoi. Một đứa trẻ con nổi giận vì chuyện đó cũng là điều dễ hiểu. Bao lần nàng tức tối, gào thét trong phòng riêng mỗi khi thấy người thân khen ngợi Aoi.

Đồng thời, nàng cũng không ngừng che giấu sự ngưỡng mộ tận sâu trong đáy lòng. Cho đến một ngày kia, nàng mới tự nhận thức được lòng ngưỡng mộ đó.

Có lẽ bọn trẻ con, bởi chính chúng còn nhạy cảm hơn người lớn, đã nhận ra sự xem nhẹ mà nàng phải chịu vì yếu đuối. Dù từ đầu nàng đã không có nhiều bạn… Một ngày nọ, nàng bị vây quanh bởi mấy cậu trai trạc tuổi thuộc gia tộc khác, bị trêu chọc, bị nói lời ác ý.

Lúc đầu Murasaki phản kháng vì tính khí nóng nảy, nhưng dần dần tiếng nói ấy nhỏ lại. Vì những lời chúng nói đều là sự thật. Chúng, dù chỉ là những đứa trẻ, đều đã từng hạ được yêu quái ăn thịt người. Còn Murasaki, không có linh lực mạnh mẽ, không cao lớn, và trên hết… nàng là con gái.

Cuối cùng, nàng nghẹn ngào đáp trả trong nước mắt, rồi bị mấy cậu trai ấy chế giễu, mắng nhiếc, có đứa còn định đánh nàng… bị đẩy ngã xuống đất. Vừa đau, vừa bất lực, lòng nàng rối bời, và nàng chỉ còn biết ngồi bệt xuống đất mà khóc tức tưởi. Một hình ảnh quá đỗi đáng thương, dù là người mang huyết thống trừ yêu danh giá.

『Ồn ào quá đấy. Trật tự đi nào. ……Trời ạ. Các ngươi hèn hạ thất đấy nhỉ.』

Cùng với giọng nói ấy, lũ con trai đang bắt nạt Murasaki đều bị hất tung ra xa. Cả nàng và bọn con trai đều sững sờ quay lại phía phát ra tiếng nói.

Phong thái đầy kiêu hãnh, ung dung, siêu phàm của người chị họ ấy…đến giờ Murasaki vẫn không thể quên. Phản pháo lại những lời lăng mạ của bọn con trai bằng giọng điệu tao nhã, nhấn mạnh từng từ, châm biếm đấy sắc sảo. Khi bọn con trai nổi giận xông lên, nàng ấy dễ dàng tránh né, trêu đùa, hành hạ, cuối cùng là biến bọn chúng thành lũ nhếch nhác bùn đất rồi đuổi đi. Nụ cười tàn nhẫn che miệng khi nhìn bọn chúng vừa khóc vừa bỏ chạy… Một dáng vẻ kiêu kỳ, ngạo mạn, và đầy tính khí bạo ngược.

Có lẽ, nàng không cứu Murasaki, mà đơn giản chỉ thấy phiền với đám yếu đuối làm ồn chướng mắt. Không, chí ít thì đối với Aoi, Murasaki không đáng để quan tâm. Có khi nàng ấy còn chẳng nhận ra Murasaki là ai. Nhưng… nhưng dù vậy, vào giây phút ấy, Ako Murasaki đã 「ngưỡng mộ」 Onizuki Aoi rồi.

Mạnh mẽ, xinh đẹp, thông tuệ…một người con gái hội tụ mọi thứ mà nàng không có. Lại là một thiếu nữ đồng trang lứa, và sau sự việc ấy… Akou Murasaki đã say mê Onizuki Aoi, cố gắng thu hút sự chú ý của người ấy dù vẫn còn là một đứa trẻ, cũng chẳng có gì đáng cười cả.

…Ở một góc độ nào đó, có thể xem đó là nghiệp chướng truyền đời trong gia tộc. Người nhà Ako đều vụng về trong giao tiếp. Giống như ông bà, cha mẹ, các anh không thể thể hiện tình cảm sâu đậm với nàng sao cho dễ nhận biết, Murasaki cũng kế thừa trọn vẹn đặc điểm đó. Vì vậy mà nàng luôn thất bại.

Nàng cố gắng tìm hiểu sở thích, học hỏi, tạo ra đề tài trò chuyện để rút ngắn khoảng cách với người chị họ hơn mình một tuổi… Thế nhưng, gần như tất cả những nỗ lực ấy đều thất bại. Bởi vì Murasaki không biết cách tiếp cận, còn Aoi thì không thể cảm nhận được 「điểm đặc biệt」 gì ở một đứa em họ vừa vụng về vừa nửa vời trong mọi mặt như thế.

Dù vậy, Murasaki vẫn không thể từ bỏ, và từ sự việc kia, ngọn lửa ghen tị trong lòng nàng lại một lần nữa bùng cháy.

Cho đến giờ, Onizuki Aoi chỉ từng giao đấu với vài con yêu quái cấp trung để rèn luyện theo độ tuổi. Việc nàng bước chân vào nơi đám yêu quái cư ngụ... một trận chiến thực sự với yêu quái... khi nghe đến chuyện đó lần đầu, không chỉ Murasaki, mà cả người nhà Ako cũng chẳng lấy gì làm lo lắng.

Quả thật đây là lần đầu tiên nàng tham gia một cuộc đại trừ yêu nghiêm túc, tuy nhiên, nếu biết đến sức mạnh của nhị tiểu thư nhà Onizuki thì cũng chẳng đáng để lo ngại. Trước giờ chỉ vì an toàn nên nàng luôn kiềm chế bản thân, nhưng chẳng ai có thể tưởng tượng nổi một thiếu nữ tóc hồng luôn tỏ vẻ chán chường ấy lại có thể thất thế trước đám yêu quái ô hợp kia, điều đó là sự thật… Chính vì thế, khi nghe kể lại mọi chuyện, rằng nàng bị thương nặng và chỉ vừa kịp thoát chết, và khi biết được đó là một cái bẫy được giăng sẵn, gia tộc Ako xôn xao, còn sắc mặt của Murasaki lập tức trắng bệch.

Vội vã cầu xin phụ thân được đến thăm bệnh, nguyện vọng của nàng liền được chấp thuận. Do mối quan hệ phức tạp giữa hai nhà, phụ thân và các huynh trưởng cũng theo cùng, còn trong lúc những người lớn trò chuyện trong đại sảnh, Murasaki lặng lẽ rẽ bước tìm đến chỗ người chị họ mà nàng luôn ngưỡng mộ.

…Theo một nghĩa nào đó, đó là sai lầm. Bởi vì khi ấy, nàng đã tình cờ chứng kiến. Có lẽ vì cánh tay bị thương nên người thiếu nữ tóc hồng ấy mới quấn băng trắng, và lặng lẽ lẻn vào một gian phòng nơi góc khuất của dinh thự.

Và nàng đã nhìn thấy. Sự hiện diện ấy.

Một hình nhân…thân người quấn đầy băng thấm máu… đang rên rỉ trên tấm chiếu rách nát. Phải mất vài giây Murasaki mới nhận ra đó là một con người. Cảm xúc trào dâng trong nàng sau đó là…nỗi sợ. Trong dinh thự của một gia tộc trừ yêu, nếu có một người bị thương gần chết được đưa về điều trị, thì chắc chắn đó là vết thương do chiến đấu với yêu quái.

Ghê tởm, và cũng thật kinh hãi… Thiếu nữ nhỏ tuổi cảm thấy như vậy trước thân xác rách nát kia âu cũng là điều dễ hiểu.

Mùi máu tanh quá nồng nặc trộn lẫn với mủ và thịt thối rữa xộc vào mũi, khiến Murasakisuýt nôn. Kẻ đang rên rỉ vì đau đớn trong cơn mê man, thỉnh thoảng lại quằn quại như sâu đo, khung cảnh đó khắc sâu vào tâm trí nàng.

Đúng vậy, dẫu cho đó là vết thương trong trận chiến với quái vật, thì bộ dạng ấy quả thực quá kinh tởm. Trong căn phòng tràn ngập mùi tử khí, cái thân thể ấy như minh chứng rằng sinh mệnh của người kia chẳng còn kéo dài được bao lâu nữa. Không, đúng hơn là cố tình không cho người chăm sóc, vứt bỏ ở nơi vắng vẻ như thế này… là để chờ chết sao?

Người chị họ đang cúi nhìn xuống thân thể tàn tạ kia ban đầu khiến Murasaki muốn gọi cầu cứu, nhưng rồi nàng lập tức khựng lại. Trực giác thứ sáu mách bảo nàng không nên làm vậy.

Không rõ thiếu nữ tóc hồng ấy có nhận ra Murasaki đang đứng nín thở gần đó hay không, chỉ thấy nàng ta từ từ ngồi xuống, không nói một lời, nàng lặng lẽ áp sát khuôn mặt đang đau đớn quằn quại kia. Có lẽ nàng đã nhìn vào khuôn mặt ấy một lúc…? Từ góc độ của Murasaki thì không thể nhìn thấy biểu cảm của chị họ nàng.

『……Thiếp sẽ không để chàng chết, tuyệt đối không. Bởi vì chàng là người đặc biệt của thiếp.』

Trong một không gian yên lặng đến kỳ dị, lời thì thầm lạnh băng ấy vang lên rõ ràng đầy bất thường. Thiếu nữ tóc hồng lôi ra một chiếc lọ nhỏ từ tay áo băng bó chi chít. Murasaki không biết đó là thứ gì. Nhưng là người sinh ra trong một gia tộc trừ yêu, dù chỉ ở hạng bét, nàng có thể cảm nhận được đó không phải là loại thuốc bình thường.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô gái ấy ngửa đầu uống cạn lọ thuốc. Và rồi…

『Ah…!!!?』

Ngay khoảnh khắc đó, Murasaki không tin vào mắt mình, sau đó là nghi ngờ sự tỉnh táo của chị họ. Bởi vì đối với Ako Murasaki, đó là một cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng, vẫn còn mơ hồ về tình yêu, vẫn còn ngây thơ chưa trưởng thành.

Đúng vậy, khi thiếu nữ tóc hồng ấy, vừa uống thuốc, ghé sát cơ thể vào thân hình hấp hối kia, áp tay trắng lên gò má rướm máu, rồi cúi mặt gần sát… và hành động tiếp theo mà nàng thực hiện, khoảnh khắc ấy khiến Murasaki trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng, miệng há hốc không thốt nên lời.

『Haa… haa… haa… fufu, thiếp không tha thứ đâu. Không thể nào tha thứ được. Dám bỏ thiếp lại mà đi… không thể tha thứ. Dám phá vỡ lời hứa… không thể tha thứ…!』

Bao nhiêu giây trôi qua, hay bao nhiêu chục giây, chẳng thể biết được. Khi nàng cuối cùng cũng tách miệng khỏi người kia, một sợi chỉ bạc vẫn còn nối giữa hai người. Trong hơi thở dồn dập, nàng thì thào những lời đẫm nỗi oán hờn và si mê... Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

『Hamu... nngh... haa... haa... Phải, không thể tha thứ được. Giờ đây, người bảo vệ thiếp, người nhìn thiếp, chỉ còn lại chàng thôi... Vậy mà... vậy mà...!!』

Bị thôi thúc bởi cảm xúc mãnh liệt và dục vọng, nàng mở một lọ thuốc khác, không chút do dự ghé sát vào đống thịt kia và truyền miệng. So với trước đó, nàng mất nhiều thời gian hơn, thân thể vặn vẹo, tạo nên những thanh âm ướt át. Và đến khi nàng ngẩng đầu lên, dù chỉ là nhìn từ sau lưng, cũng thấy được đôi vai nàng run rẩy, thở hổn hển. Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng đang vô cùng kích động. Không chỉ là thiếu oxy, mà còn bởi một thứ cảm xúc khác.

『Haa... haa... ahaha! Ahahaha!! Ahahahahaha!!! Phải, không thể tha thứ... Tuyệt đối không thể tha thứ. Cái nhà này, gã đàn ông đó, mụ đàn bà đó, tất cả mọi thứ... tất cả những gì ngoài chàng, những thứ đã ruồng bỏ ta——!!』

Không còn chút sức lực để nghe trọn tiếng cười đầy điên dại như lời nguyền ấy. Khi lần thứ ba truyền thuốc miệng bắt đầu, Murasaki cuối cùng cũng trốn vào sau cánh cửa kéo, không dám nhìn nữa. Mặt đỏ gay, tai cũng nóng ran, cả thân thể run rẩy, thở gấp vì xấu hổ, vì sốc và sợ hãi.

Chuyện gì vậy? Cái gì vừa xảy ra? Người ấy, chị họ mình vừa làm gì vậy? Sao lại ghé sát như thế, chạm vào má như thế, phát ra âm thanh như thế…rốt cuộc là đã làm gì với cái xác ấy...!?

Đối với một cô gái trong trắng, ngây thơ, còn trẻ con, và hơn hết là sống trọn vẹn trong lề lối thường thức của thế giới này, cảnh tượng đó quá đỗi kích thích.

『Không thể nào... cái đó là... nhưng rõ ràng là...!?』

『………Ngươi đang làm gì ở đó vậy?』

『Hi…!?』

Chẳng biết từ lúc nào, một bóng người đứng sau lưng nàng. Murasaki run rẩy quay đầu lại. Người đứng đó chính là người mà nàng hằng ngưỡng mộ. Với đôi mắt vẩn đục không ánh sáng, nhìn xuống nàng với vẻ lạnh nhạt. Cứ như thể nàng chẳng hề có chút giá trị nào trong mắt người ấy.

『A... ư... a...』

『……Ngươi chưa từng tới đây.』

『Hả...?』

Lời ấy đến bất ngờ khiến Murasaki ngỡ ngàng. Nhưng người chị họ chẳng mảy may bận tâm đến phản ứng ấy, tiếp tục nói.

『Ngươi chưa từng đến căn phòng này. Ngươi chẳng thấy gì cả... hiểu chưa?』

『Eh... cái đó...』

『Hiểu chưa?』

Không thể chống cự, Murasaki chỉ biết gật đầu vâng dạ. Và rồi, mang theo sự bối rối, sợ hãi, cùng nỗi ghen tị dâng trào từ cảnh tượng vừa rồi, ánh mắt nàng lại nhìn về phía sâu trong góc phòng nơi hình nhân kia vẫn còn quằn quại đau đớn rên rỉ…

『Không được hành động tự tiện đâu nhé? Ngươi hiểu mà, đúng không?』

Ngay sau đó, một giọng nói lạnh như băng, như thể đã nhìn thấu tất cả, vang lên từ chị họ. Phải mất một lúc Murasaki mới nhận ra. Rồi nàng ngước mặt lên trong run sợ. Đứng đó là người nàng ngưỡng mộ, nở một nụ cười.

...Một nụ cười lạnh thấu xương.

『Ah...』

Ý thức đột ngột mờ dần... Dù vậy, Murasaki vẫn kịp hiểu ra, đó là Ngôn Linh Thuật. Hẳn là lời nói khi nãy...

『Hãy ngủ đi. Hãy quên đi. Hãy để tất cả trôi vào quên lãng. ...Vì giờ ta đang vui, nên tha ngươi lần này.』

Nàng nói vậy, rồi quay mặt khỏi Murasaki, hướng ánh mắt trở lại nơi đống thịt đầy máu. Vuốt ve gò má người ấy đầy âu yếm, bằng ánh nhìn từ ái, dịu dàng chưa từng thấy, đôi mắt đắm chìm trong yêu thương và si mê...

...Dù còn nhỏ tuổi, Murasaki cũng đã nhận ra trong khoảnh khắc đó. Người này sẽ chẳng bao giờ trao tình yêu cho mình nữa. Đã hiểu rõ rồi. Tình yêu của người ấy, đến cả mảnh cuối cùng, cũng chỉ dành cho một người duy nhất. Và người đó chắc chắn không phải là mình.

Và rồi, cảm giác tuyệt vọng khôn nguôi mà nàng ôm ấp khi ấy, khi tỉnh dậy, nàng chẳng còn một chút ký ức nào, chỉ còn lại một cơn xao động mơ hồ khó diễn tả thành lời trong trái tim. Và thời gian cứ thế trôi qua…………

-

Thiếu nữ vừa vung kiếm, vừa cảm nhận nỗi xao động không thể diễn tả thành lời trong lòng.

「Haa aaaa!!」

Dù không phải là toàn lực, nhưng trong đường kiếm ấy có hàm chứa sát ý. Thế mà bóng người trước mặt lại một lần nữa đón đỡ đòn đánh ấy chỉ trong gang tấc. Chính điều đó càng khiến lòng tự tôn của nàng bị tổn thương.

Tại sao chứ………!?

Ako Murasaki, dù vẻ ngoài cố gắng giữ bình tĩnh trước cảnh tượng lặp lại lần nữa trước mắt, trong lòng lại không ngừng dao động, tuyệt vọng và nổi cơn thịnh nộ.

(Chỉ là một kẻ hạ nhân tầm thường mà thôi, sao có thể thế này…!!? Không thể nào…!!)

Đúng là cần phải kiềm chế để không giết chết đối thủ, lại còn sự khác biệt giữa nam và nữ, chênh lệch tuổi tác, khoảng cách giữa giáo và kiếm… Dẫu có những yếu tố ấy, nhưng sự thật đang diễn ra trước mắt hoàn toàn vượt ngoài tầm hiểu biết của Murasaki.

Đáng lý, đây chỉ là một màn dạo đầu vui đùa. Chỉ cần vung kiếm hai ba lần là đối phương phải đầu hàng cầu xin tha thứ mới phải. Vậy mà……!!

(Không thể nào… Không thể nào… Không thể nào như thế được, càng không nên có chuyện như thế…!!)

Phải, vốn dĩ không thể xảy ra điều này. Ít nhất, với Murasaki là như vậy. Bởi giữa nàng và kẻ đầy tớ kia tồn tại một khoảng cách thực lực rõ rệt. Đó là sự chênh lệch về linh lực.

Dù các yếu tố khác có bất lợi đến đâu đi nữa, thì điều ấy vẫn đủ để xoay chuyển mọi thứ. Dù cho nàng chỉ là kẻ cuối bảng trong tộc, vẫn mang trong mình dòng máu phi phàm phàm Ako không thua kém ai.

Thế mà những đường kiếm của nàng lại bị đỡ gọn? Nếu chỉ một lần, hai lần thì còn có thể đổ cho may rủi, nhưng đến ba, bốn lần thì đó đã là tất yếu. Điều ấy đồng nghĩa với việc kiếm pháp của nàng đã bị đọc thấu.

「Đừng có mà… xem thường ta!!」

Trong cơn thịnh nộ, thiếu nữ gầm lên. Đồng thời giải phóng thêm một tầng sức mạnh nữa. Trong một giây ngắn ngủi, nàng vung ra năm đường kiếm, tốc độ di chuyển đã vượt qua cả tốc độ âm thanh. Nếu là trung yêu trở xuống, dù có mười kẻ cùng lúc cũng sẽ bị nàng tiêu diệt sạch chỉ trong vài giây… Thế nhưng…!!

「Gì…!?」

Người đầy tớ trước mặt không có ý định đối đầu trực diện với trận cuồng phong kiếm ảnh kia. Ngay giây sau đó, y dồn linh lực tăng cường vào chân, tung đá đất và sỏi dưới chân về phía nàng. Bụi đất mù mịt che khuất tầm nhìn, sỏi đá như trận mưa rào tấn công tới. Nhưng…

「Chút tiểu xảo như vậy…!!」

Chỉ một đường kiếm ngang, gió lốc sinh ra đã thổi bay toàn bộ đất cát lẫn sỏi đá. Tầm nhìn trở nên rõ ràng. Và ở phía trước, là bóng dáng một người đàn ông mặc samue và đeo mặt nạ đang thở dốc, đã kịp thời giữ khoảng cách.

「Ngươi sao thế!? Được sủng ái bởi người chị họ cao quý của ta trong khi chỉ là một đầy tớ hèn mọn, mà thực lực chỉ đến vậy thôi sao……!!?」

Giương kiếm lên, thiếu nữ hét lên với giọng đầy thù hận và sát ý. Ánh mắt nàng tràn đầy sự căm phẫn dành cho kẻ trước mặt.

Ngay từ đầu, nàng đã chẳng có thiện cảm gì với hắn. Nghe được tin qua lời gió thoảng, rằng trong đám sai vặt, những kẻ chỉ là quân cờ lấp chỗ trống, lại có một người được người chị họ mà nàng tôn kính để mắt đến.

Người chị họ ấy vốn hay thay đổi, tính tình thất thường… Thế mà lại để mắt đến hắn, còn ban thưởng đồ vật, thậm chí truyền thụ chú pháp trừ yêu. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến Murasaki phát cuồng vì ghen tị. Mộ Trừ yêu sư bình thường chẳng bao giờ để tâm đến đầy tớ đến vậy.

Dẫu vậy… vì hai gia đình xa cách, hiếm có dịp gặp mặt, nên nàng vẫn có thể chịu đựng được. Thế nhưng…….

「Đáng ghét……!!」

Nhìn thấy tên đầy tớ đó lại dựng lại ngọn thương rách nát, con gái nhà Ako cau chặt mày như bị tổn thương lòng kiêu hãnh, nhổ ra từng chữ.

Đúng vậy, tất cả là tại hắn. Là do gã đàn ông đột nhiên xuất hiện này… Murasaki nghiến răng kèn kẹt.

Khi cùng cha lên kinh, nàng nghe tin người chị họ đến thủ đô muộn hơn vài tháng. Nàng đã không biết bao nhiêu lần xin được gặp mặt. Việc họ hàng đến thăm vốn không có lý do gì để bị từ chối… Vậy mà suốt mấy tháng liền, nàng không được tiếp kiến.Không, nói chính xác thì nàng vẫn được tiếp đón, nhưng chỉ theo hình thức, và quan trọng nhất là… nàng gần như chẳng được gặp mặt người chị họ mình kính trọng.

Và rồi, vào một hôm trên đường về, sau khi lại được tiếp đãi hình thức mà không đạt được mục đích, khi đang lặng lẽ chuẩn bị rời đi… nàng đã thấy, thấy người ấy đang vui vẻ thốt lên gì đó trong khu vườn.

Một dáng vẻ tràn đầy cảm xúc, dáng vẻ nàng chưa từng thấy, và đứng cạnh người đó là………

Một cơn đau nhói vụt qua đầu. Cùng lúc, lòng nàng ngập tràn cảm xúc, tức tối, ghen tuông, đố kỵ… Chính bản thân Murasaki cũng thấy bất ngờ khi lần đầu tiên đối mặt với hắn lại bùng lên cảm xúc mãnh liệt đến thế.

Và rồi hôm nay, ngày tái ngộ sau bao năm, cảm xúc ấy lại lên đến đỉnh điểm. Trong suốt cuộc trò chuyện, kẻ ấy luôn đứng nép ở góc phòng, thế nhưng chỉ sự hiện diện của hắn cũng khiến nàng không thể tập trung. Và khi hắn rời khỏi phòng với tách trà trên tay, nàng mới thở phào… nhưng rồi, câu nói ấy, đã định đoạt tất cả.

『Em không vừa mắt cậu ta sao?』

Một câu nói như nhìn thấu tâm can khiến nàng run lên. Và rồi… từ 「cậu ta」, không phải 「nó」…!?

Khi nàng đang định vội vàng phủ nhận thì, người chị tóc hồng ấy lại cất lời như thể cố tình ngắt lời nàng.

『Không sao đâu. Ta tự biết mình đang quá ưu ái một đầy tớ. Mà… ta chẳng quan tâm mấy người nghĩ gì cả……』

Chị ấy nói: 「Ta không quan tâm các ngươi nghĩ gì」… rồi nhìn nàng, dịu dàng, đầy mê hoặc, quyến rũ, như đang trêu ghẹo, như muốn nuốt chửng nàng, cất giọng.

『Vậy nhỉ. Nếu là yêu cầu từ cô em họ dễ thương của ta, thì cũng không hẳn là không thể đáp ứng đâu ha?』

Chỉ có điều… Onizuki Aoi với giọng điệu đầy mỹ lệ, xảo quyệt, kiêu sa khẽ giơ ngón tay chạm vào môi mình mà nói…

「……!!?」

Cảnh tượng đó hiện lên trong đầu khiến phản ứng của Murasaki chậm đi nửa nhịp. Trong khoảnh khắc đó, khi nhận ra bóng người đang áp sát trước mắt, nàng lại bị thù hận chi phối, tiếp tục vung kiếm.

Ba luồng sóng xung kích từ những nhát chém được tung ra gần như cùng lúci, nếu là kẻ mặc giáp ở khoảng cách năm mươi bước, cũng khó lòng rời trận mà toàn vẹn. Dù đã cố nương tay, nhưng đó là điều mà người thường tuyệt đối không thể làm được. Tất nhiên, so với những người anh trai có thể phóng những nhát kiếm mạnh gấp trăm lần vượt qua cả một ngọn núi, hay người cha với kỹ nghệ kiếm pháp gần như đã thăng hoa đến mức tấn công cả khái niệm 『thời gian』 thì đúng là chẳng đáng là gì.

(Nhưng chỉ cần đối phó với hắn thì đủ………!!)

Dù so với gia đình thì chẳng khác gì trò con nít, nhưng với tên đàn ông trước mặt, chừng đó là quá đủ. Sóng xung kích của đòn đánh nương tay, với tốc độ và quỹ đạo như vậy, thì không thể nào tránh né. Vậy nên… tên đó đã không tránh.

「Eh……」

Khoảnh khắc bối rối, rồi là bàng hoàng ập đến với nàng. Dù đã bị chém trúng, tên hạ nhân ấy vẫn không dừng lại, vẫn lao tới. Sự thật đó khiến Murasaki choáng váng.

… Thực ra, y biết mình không thể né hoàn toàn nên chỉ điều chỉnh để không bị trúng chỗ hiểm. Vai trái đã trật khớp, sườn cũng bị chấn thương nhẹ, nhưng lúc ấy nàng chưa hề nhận ra.

Dù sao đi nữa, nàng cũng không còn thời gian để suy nghĩ. Gấp rút chuẩn bị đối phó cận chiến, khi thấy đối phương ném gì đó về phía mình, Murasaki lập tức chém nát món đồ đó theo phản xạ.

Bom khói chăng? Hay bom sáng? Hay là… bom thối? Sau khi chém, nàng suy tính trong đầu thứ gì đang được dùng và lập tức thủ thế.

「………Hả?」

Thứ rơi ra từ túi vừa bị chém toạc… lại là kẹo konpeito. Màu trắng, đỏ, vàng, xanh lục… những viên kẹo đường sặc sỡ khiến lũ trẻ nào cũng thích mê, vì thị lực quá tốt, nàng nhận ra ngay, và chính vì nhận ra, nên nàng mới nhất thời khựng lại bởi chính của cảnh tượng lệch lạc trước mắt.

Và rồi, một bóng người như lướt đi trên mặt đất, không, phải nói là cúi sát tới mức như dính vào mặt đất mà áp sát nàng trong tích tắc.

Bị phân tâm bởi cơn mưa kẹo konpeito trước mắt, khi cảm nhận được sát khí, nàng đã vung kiếm chém xuống trước khi kịp liếc mắt. Vì nàng hiểu rõ rằng nếu chờ đến khi xoay đầu nhìn rồi mới hành động thì đã quá muộn. Thế nhưng…….

「Sai rồi!?」

Thứ bị chém đôi là một con bù nhìn hình nhân, một thức thần, lập tức biến lại thành giấy. Và ngay sau đó, như thể tiếp nối, tên đầy tớ thật sự lao ra từ phía sau, dùng ngọn thương tả tơi đâm thẳng tới.

「Chết tiệt!? Trò vặt này………!!」

Murasaki xoay cổ tay, chuyển từ thế chém xuống thành chém lên. Là chiêu 「yến phản」 nổi danh. Cú đánh từ dưới lên thường khó nhận biết với con người, và trong tình huống này cũng là phản ứng tối ưu. Hơn nữa, với nàng, đó có lẽ còn là một cách đáp trả, vì hắn cũng vừa dùng chiêu từ dưới lên tấn công nàng.

Tuy nhiên… điều bất lợi lại nằm ở độ dài vũ khí. Nghĩa là…….

「Á……!?」

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, đầu thương rách nát chạm vào tay cầm kiếm, cú va chạm làm đau nhói các ngón tay mảnh mai của nàng. Không rách da hay bầm tím, nhưng cơn đau dữ dội khiến nàng không thể giữ chặt kiếm, để nó rơi xuống. So với kiếm, thương có tầm đánh dài hơn, mà chỉ cần điều chỉnh cách cầm từ hai tay sang một tay cũng đủ để kéo dài khoảng cách đâm. Chính việc đó đã tạo ra cú đột kích bất ngờ. Và ngay lập tức, đầu thương xoay ngược, đâm thẳng vào cổ nàng.

「Đừng có mà coi thường ta aaaaa!!」

Thế nhưng, Murasaki đá văng thanh kiếm lên cao, đón lấy rồi vung kiếm chém xuống. Mục tiêu là đầu đối phương. Một đòn rõ ràng đầy sát ý, nàng không còn đủ bình tĩnh để nương tay nữa.

「Chết rồi……!?」

Một tiếng lẩm bẩm, rồi tên đầy tớ vội vàng chuyển tư thế, dùng cán thương đỡ đòn kiếm vừa bổ xuống.… Lưỡi kiếm đã cắm sâu đến gần nửa phần cán sắt.

「Gư……!?」 

「Ồ, không còn chiêu trò gì nữa sao……!?」

Nhìn tên đầy tớ đang vật lộn đỡ kiếm, Murasaki vô thức nhếch môi cười. Nàng dồn thêm trọng lượng vào đòn đánh, khiến lưỡi kiếm kêu lên tiếng kim loại rít đau đớn, từng chút từng chút cắt sâu vào cán thương. Tên kia không phản ứng gì. Không, không thể phản ứng. Hắn hiểu rất rõ, chỉ cần lơi tay hay phân tâm dù chỉ một chút, đầu hắn sẽ bị bổ làm đôi.

Nói cách khác, vào khoảnh khắc này, tên đầy tớ trước mặt đã hết đường xoay sở. Cả Murasaki lẫn hắn đều hiểu rõ điều đó. Vì vậy…

「Tiểu nhân… đầu hàng……」

Lời thỉnh cầu vang lên ngay trước khi cán thương bị chém đứt hoàn toàn. Không phải nàng không nghe thấy. Cũng không phải nàng phản ứng chậm. Nhưng…vào thời khắc đó, Ako Murasaki đã cố tình phớt lờ lời đó mà……

「Tiếc thật, nhưng trận đấu gác lại tại đây vậy.」

Ngay trước khoảnh khắc lưỡi đao bổ xuống, toan đập nát sọ của tên đầy tớ, một bàn tay trắng như cá ngân đã ngăn lại đòn ấy. Cùng với giọng nói tựa chuông ngân, Murasaki chợt hoàn hồn, đôi mắt mở to kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.

「Dạ, dạ… Chị họ...」

Máu từ bàn tay đang nắm lấy lưỡi đao nhỏ từng giọt xuống mặt đất, khiến sắc mặt Murasaki lập tức tái xanh. Nhưng vị chị họ kia chẳng mảy may bận tâm đến nàng, chỉ nhìn về phía tên đầy tớ rồi cất lời.

「Trò tiêu khiển tạm gọi là khá thú vị… nhưng tiếc là hết giờ rồi」

「…Không đâu ạ, nếu không nhờ tiểu thư  ra tay ngăn lại thì kẻ bại trận chắc chắn là thần. Xin thừa nhận chiến thắng thuộc về Murasaki-sama」

「Ta biết ngươi dai như chuột cống rồi. Thôi bớt khiêm nhường đi」

Thẳng thừng cắt ngang lời gã đầy tớ, Onizuki Aoi đảo mắt liếc nhìn lũ gia nhân và lính canh đang tụ tập vì náo loạn, và hơn hết là gia chủ nhà Aimi đang hốt hoảng chạy tới. Nàng phóng ánh mắt lướt qua khu vườn đã tan hoang vì trận giao đấu ngắn ngủi mà khốc liệt kia, rồi khe khẽ thở dài.

「Hậu sự cứ giao cho ta. Tomobe, ngươi đưa con hồ ly kia về phòng đi. …Còn Murasaki, hôm nay ngươi trở về nhà đi thì hơn」

「À… chuyện đó…」

「Về đi」

Lời nói dứt khoát không cho phản kháng khiến toàn thân Murasaki khẽ run lên. Cảm giác ấy khiến nàng chợt thấy quen thuộc. Như thể… từng có cuộc đối thoại tương tự trong quá khứ vậy…

「…Còn đứng đó làm gì? Mau lên đi」

Thế nhưng nàng chẳng có thời gian để suy ngẫm sâu xa. Trước lời lẽ của người chị họ đáng kính, Murasaki chỉ có thể răm rắp nghe theo. Aoi khẽ nheo mắt, nhìn bóng lưng Murasaki rời đi với vẻ mặt đầy miễn cưỡng.

「Thưa tiểu thư, về việc lần này thì…」

「Ta đã nói là biết rồi mà? Chính ta là người xúi giục, thì ta sẽ là người giải quyết. Ngươi không cần phải lo vớ vẩn」

「Không, chuyện của thần thì không sao, nhưng còn Murasaki-sama…e rằng sẽ có lời đồn không hay. Mong người cũng để tâm đến chuyện đó」

Aoi đáp lời như thấy phiền phức, nhưng khi nghe thấy lời nhắc nhở ngoài dự liệu ấy, nàng bất giác khựng lại trong thoáng chốc. Rồi quay sang nhìn gã đầy tớ, khóe miệng nàng nhếch lên nụ cười đáng sợ.

「Không lo cho bản thân mà lại đi lo cho người khác? Ngươi cũng giỏi giang lắm rồi đấy nhỉ?」

Dù biết rõ lời mình có phần chua chát, nhưng Aoi vẫn không thể không buông ra câu đó.

「Xin thứ lỗi, nhưng việc người dùng ngôn linh thuật với tiểu thư họ vì mục đích tiêu khiển… thần thấy điều đó là không nên」

「…………」

Bằng ánh nhìn sắc bén như lưỡi kiếm, Aoi trừng mắt nhìn người mà nàng yêu thương trong chốc lát. Thế nhưng… nàng liền xòe chiếc quạt cầm trong tay, che đi miệng mình.

「Đi đi. Đây là mệnh lệnh」

「…Tuân mệnh. Nhưng trước khi đó…」

Gã hạ nhân nắm lấy bàn tay nàng, dùng vải băng vết thương nhẹ do lưỡi đao gây ra để cầm máu. Rồi để lại lời nhắn 「xin người hãy điều trì lại sau」, y cung kính cúi đầu rồi rời khỏi nơi ấy.

「…Lúc nào cũng làm ra vẻ tốt bụng với bất cứ ai, thật khiến người ta phải ghen tị đấy」

Nhìn vào băng vải sơ sài nơi lòng bàn tay, Aoi lẩm bẩm. Và khi nhận ra lời nói ấy xuất phát từ lòng đố kỵ đang cuộn xoáy trong tim, vẻ mặt nàng càng thêm cau có. Dù mọi chuyện đều 『diễn ra đúng như dự liệu』, thế nhưng tâm tình vẫn không thể nào không khó chịu được.

「Dẫu sao cũng là yêu đến yếu lòng rồi. Cũng đành thôi」

Vốn dĩ y không nên có bất cứ cảm tình hay suy nghĩ gì dành cho người ấy, chính nàng cũng đã sắp xếp để mọi thứ như vậy… Nhưng giờ thì đành chịu. Ban đầu chỉ định dùng cô ta làm bàn đạp để trưởng thành, nhưng có vẻ kế hoạch phải điều chỉnh lại. Tuy nhiên…

「Tán tỉnh hay giở trò một chút thì không sao, nhưng nếu đem lòng thật thì tuyệt đối không được đâu đấy?」

—Thiếp tuy rộng lượng, nhưng không phải là kẻ vô ý tứ đâu…

Vừa tự nhủ như thế trong lòng, Onizuki Aoi khẽ cười với gia chủ nhà Aimi đang dè dặt bước tới.

…Một nụ cười trống rỗng, chỉ để giữ lễ trong xã giao.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

oi, đến h có mỗi em shiro là chưa nổi cơn yan thôi. còn đâu là yan hết rồi, tính ra anh này gánh hết main chính trong game lại nhàn
Xem thêm
Về sau hoá yan hết luôn hay gì ấy
Lâu quá tui hông nhớ nhưng mà hình như main giúp cả tộc hoá yan từ bà tới cháu :)))
Xem thêm
ủa
"Về sau nàng mới biết người đó là con gái của em gái cha mình… tức là chị họ của mình, tên là Onizuki Aoi"
thế thì phải là em họ chứ nhỉ
Hay là bên j ng ta kqt vai vế của cha dì chú bác?
Xem thêm