Ore ni torauma o ataeta j...
御堂ユラギ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.2 (LN)

Chapter 6:「Cậu bé thủy tinh」(3)

15 Bình luận - Độ dài: 5,705 từ - Cập nhật:

“Yu-chan, hôm nay cậu có thể chơi cùng tớ không?”

Trên con đường đến trường buổi sáng, hai đứa trẻ, một trai một gái, đang bước đi bên nhau.

Suzurikawa Hinagi, người bạn thuở nhỏ, nhìn Yukito với đôi mắt to tròn và hỏi. Yukito nhận ra rằng Hinagi đang siết chặt tay cậu một chút.

“xin lỗi nhé, Hi-chan. Hôm qua tớ có việc phải làm nên bận rộn.”

“Hio-chan cũng muốn chơi với Yu-chan đấy!”

“Hôm nay chắc là có thể chơi cùng đấy.”

“Tuyệt quá!”

Cái đuôi tóc hai bên của Hinagi nhảy lên đầy vui vẻ. Hiori là em gái của Suzurikawa Hinagi, tên là Hiori Suzurikawa. Nếu Hinagi là bạn thuở nhỏ, thì có lẽ Hiori cũng là bạn thuở nhỏ.

Hinagi bước đi với nụ cười rạng rỡ trên môi. Cô bé trông rất vui vẻ. Lời nói thẳng thắn, tâm hồn ấm áp không có chút giả dối nào. Cô gái luôn thể hiện cảm xúc một cách chân thành này luôn là người bạn đồng hành trung thành của Yukito.

Yukito nghĩ thầm. Tại sao mình lại phải bận tâm đến những chuyện vớ vẩn này chứ? Kẻ thù và đồng minh. Điều quan trọng luôn là đồng minh. Vậy mà mình lại cứ phải đối phó với kẻ thù, và mất đi thời gian chơi cùng Hinagi, người đồng minh của mình.

Đối phó với kẻ thù chẳng có giá trị gì cả. Thật là, thật là lãng phí.

“Mình phải kết thúc chuyện này nhanh thôi.”

“?”

Lời nói đó cũng lọt vào tai Hinagi. Cô bé không hiểu ý nghĩa của nó. Tuy nhiên, Hinagi không hỏi lại. Bởi vì cậu bạn bên cạnh luôn nhìn mọi việc theo cách khác với cô.

Dù là bạn thuở nhỏ, nhưng Yukito vẫn là một người khác, không cần phải hiểu hết mọi thứ về cậu ấy. Điều quan trọng là tâm hồn của hai người được kết nối. Mình nghĩ đến cậu ấy, và cậu ấy cũng nghĩ đến mình. Nếu tin tưởng vào điều đó, thì không có gì phải lo lắng.

Yukito đi lấy đôi dép dành cho khách, và Hinagi lộ vẻ lo lắng.

“Yu-chan, cậu không tìm thấy giày của mình à?”

Việc Yukito mang dép có nghĩa là giày của cậu vẫn chưa được trả lại.

“Ừ? Đừng lo. Trong hôm nay sẽ được trả lại thôi.”

“…Vậy hả. Ừ, chắc chắn sẽ được trả lại mà!”

Đôi mắt to của Hinagi nhìn chằm chằm vào Yukito. Dù biểu cảm của cậu ấy không thay đổi, nhưng cô vẫn hiểu được một số điều. Nếu cậu ấy nói giày sẽ được trả lại hôm nay, thì chắc chắn sẽ như vậy.

Hinagi không nghi ngờ lời của Yukito. Bởi vì cô bé tin tưởng cậu. Bởi vì cậu chưa bao giờ thất hứa. Vì vậy, chắc chắn sẽ không sao.

Thật ra, cô muốn giúp cậu tìm giày ngay bây giờ. Nhưng nếu cậu ấy nói vậy, thì cô sẽ tin tưởng. Đó chính là――niềm tin.

“Đi thôi, Yu-chan!”

Cô bé không buông tay Yukito. Cô hiểu rằng đó là điều duy nhất mình có thể làm. Lúc đó, cô cảm nhận được rất rõ. Không phải là điều cô bé có thể lý giải, mà có lẽ vì sự thuần khiết của một đứa trẻ, hoặc có thể là bản năng.

Dù vậy, vào khoảnh khắc đó, cô gái hiểu rõ hơn ai hết rằng tâm hồn của mình và cậu bé đang kết nối với nhau, và cô đã tìm ra câu trả lời đúng đắn.

Nhưng việc cô đánh mất điều đó là chuyện của sau này.

-

Khi Yukito bước vào lớp, cậu lập tức cảm nhận được sự thù địch từ khắp nơi. Nhìn vào bàn học của mình, tình trạng còn tệ hơn hôm qua.

Trên bàn và sách giáo khoa không còn là những hình vẽ nguệch ngoạc nữa, mà là những lời lăng mạ. Chiếc túi vải mà mẹ cậu làm cho đã bị cắt nát bằng kéo hoặc một vật sắc nhọn nào đó.

“Thằng khốn! Mày dám ném giày của bọn tao xuống ao à!”

Yukito nghĩ thầm rằng mình lại gây phiền toái cho mẹ. Lúc đó, ai đó đang la hét gì đó. Ba học sinh nam đang tiến lại gần cậu.

Takayama phải không? Trước giờ cậu không có quan hệ sâu sắc với họ, nên chỉ nhớ mang máng, nhưng không hiểu sao họ lại tức giận đến vậy.

“Là mày phải không!”

“Giày của bọn tao ướt sũng, không thể về nhà được!”

“Làm gì cơ?”

Yukito đã hoàn toàn quên mất. Bởi vì hôm qua cậu rất bận.

Cậu bận rộn đến mức không thể chơi với Hinagi, và về nhà muộn. Sau đó còn có nhiều việc khác. Trong sự bận rộn đó, cậu đã quên mất mình đã làm gì.

“Mày đã giấu giày vào ao phải không!”

“…À! Có chuyện đó à. Tôi không biết. Chắc lại là do kẻ trộm làm đấy.”

Nghĩ lại thì cậu có nhớ đã làm điều đó, nhưng cậu giả vờ không biết. Cậu nói rằng đó là do kẻ trộm. Nếu giày của cậu bị giấu là do kẻ trộm, thì lần này cũng vậy. Chắc chắn là như thế. Chẳng có gì lạ cả.

“Đừng có đùa!”

“Tên trộm giấu chứ gì? Tớ biết gì đâu.”

Không chỉ nhóm con trai, mà cả nam lẫn nữ trong lớp đều nhìn Yukito với ánh mắt ghê tởm và khinh bỉ.

Sự thù địch ngày càng gay gắt, giống như nước trong ly sắp tràn ra, sự cân bằng được duy trì bởi sức căng bề mặt sắp sụp đổ.

“Hãy làm đi!”

Ai đó đã nói điều đó. Là giọng của một cô gái. Nhưng dù cô ấy không nói, sớm muộn gì cũng có người khác nói. Hoặc có thể nhóm con trai đã đến giới hạn. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Thằng khốn! Chết đi!”

Takayama, Hashimoto và Kitagawa cùng lúc đánh Yukito. Không một ai đứng ra giúp cậu.

Kokonoe Yukito bị đánh mà không thể làm gì. Các bạn cùng lớp thích thú quan sát cảnh đó. Ở đó là sự mong đợi. Nguyên tắc cơ bản là loại bỏ kẻ gây phiền toái, kẻ ngoại lai. Với những đứa trẻ đó, điều đó là tuyệt đối đúng.

Vì chính nó đã làm ướt giày của bọn mình, nên tất cả là lỗi của nó. Kokonoe Yukito là kẻ xấu, Kokonoe Yukito là kẻ ác, Kokonoe Yukito là kẻ thù.

“Dừng lại đi! Không phải tôi mà! Đau quá!”

Yukito cầu xin, nhưng bạo lực không dừng lại.

“Im đi! Bọn tao không cần loại như mày!”

“Thằng trộm cắp, chết đi!”

Bạo lực từ nhiều người cùng lúc ập đến Kokonoe Yukito.

-

Yukito không chống cự, chỉ che đầu và co người lại. Điều đó khiến Takayama và nhóm con trai càng hưng phấn. Adrenaline được tiết ra phá hủy sự kiềm chế và làm mất lý trí của bọn trẻ. Một khi bắt đầu, chúng không thể dừng lại. Không thể kiểm soát.

Chúng nghĩ rằng việc mình làm là chính nghĩa. Các bạn cùng lớp cũng ủng hộ.

Takayama cảm thấy vui sướng. Đối phương là tội phạm, là kẻ xấu đã ném giày của chúng xuống ao. Ngay cả trong chương trình Super Hero Time sáng Chủ nhật, đội ngũ năm người cũng tập thể đánh kẻ thù. Chính nghĩa là ở phía mình, kẻ xấu, tội phạm là Kokonoe Yukito. Không có gì cản trở lý trí của chúng cả.

“Không phải tôi mà! Đau quá! Dừng lại đi!”

Các bạn cùng lớp cười nhạo, cổ vũ đầy tàn nhẫn.

“Đánh mạnh lên!”, “Cho nó no đòn đi!’ Chắc chắn là chúng rất tức giận vì giày bị ướt, nên chẳng ai can ngăn. Takayama và đồng bọn không thể kiểm soát.

Có người không muốn dính líu và đứng ngoài cuộc, nhưng trong bầu không khí đó, sự im lặng đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Takayama cảm thấy thỏa mãn với sự tàn ác của mình. Mình là kẻ mạnh tuyệt đối. Là người hành hạ người khác. Là vua đứng trên những kẻ yếu. Mình mạnh. Mình có sức mạnh. Đánh kẻ đáng ghét đang co ro trước mặt, nó hưng phấn với cảm giác toàn năng.

Mình là người thống trị. Ở tiểu học, khái niệm về thứ bậc xã hội chưa hình thành đầy đủ, nhưng nó đang dần được sinh ra.

Con người không bình đẳng, kẻ yếu không được phép chống lại kẻ mạnh. Đó là quy luật nghiêm ngặt của thế giới này.

“Đau quá! Dừng lại đi! Không phải tôi mà!”

Bất chợt, cậu ta cảm thấy có gì đó không ổn. Giống như một đĩa nhạc bị hỏng…

Nhưng cảm giác bất an nhỏ nhoi đó bị lấn át bởi cơn hưng phấn mãnh liệt.

Giờ đây, nó chỉ nghĩ đến việc làm cho kẻ khốn khổ trước mặt phải lăn lê bò toài, khóc lóc, và chế giễu nó.

-

“Các em đang làm gì vậy!”

“Mọi người dừng lại đi!”

Sanjoji Suzuka và Himiyama Misaki chạy vào lớp.

“Thằng này là kẻ xấu!”

Sanjoji Suzuka đau lòng vì dự cảm xấu của cô đã thành sự thật. Himiyama Misaki cũng ngày càng tiều tụy trong những ngày qua.

Sau giờ học hôm qua, có một vụ lộn xộn. Giày của học sinh bị ném vào ao. Ban đầu, một học sinh báo rằng giày bị giấu.

Nhưng không chỉ một người, giày của cả lớp đều biến mất. Việc này quá lớn để là một vụ bắt nạt, mục tiêu quá rộng. Vậy nếu không phải là bắt nạt, thì là gì?

Học sinh, Sanjoji Suzuka và Himiyama Misaki đã chạy khắp trường để tìm. Nhưng giày được tìm thấy ở một nơi không phải trong khuôn viên trường. Chúng được tìm thấy trong ao ở sân trường.

Trong số học sinh đi tìm giày, không có Yukito. Chắc chắn là Yukito đã làm việc đó. Họ nhớ lại lời cậu nói rằng tất cả đều là kẻ thù.

Thông thường, họ phải gọi Yukito đến ngay lập tức. Với việc này, không thể không báo cho phụ huynh được.

Nhưng dù chắc chắn là Yukito, Sanjoji Suzuka vẫn do dự.

Họ vừa mới đổ tội cho cậu về một việc cậu không làm.

Họ đã nói với mẹ cậu về tội lỗi mà cậu không phạm phải, và khuyên bà giáo huấn cậu.

Dù họ chắc chắn Yukito là thủ phạm, nhưng sau khi đã vu oan cho cậu một lần, họ không thể vu oan lần nữa mà không có bằng chứng. Vì vậy, họ do dự.

Họ quyết định hoãn lại và nói chuyện với Yukito vào ngày hôm sau.

Họ đã thuyết phục học sinh, nhưng có lẽ học sinh không đồng ý. Việc xử lý sai lầm của họ đã dẫn đến vụ bạo hành này.

Đây không phải là đánh nhau, mà là bạo hành một chiều. Cậu bé đang co ro yếu ớt.

Dù khó tin, nhưng cảnh tượng trước mắt chính là sự thật.

“Không phải tôi mà! Dừng lại đi! Đau quá!”

Takayama và nhóm không dừng lại dù thấy giáo viên. Không, chúng không thể dừng lại. Chúng đã vượt quá giới hạn kiểm soát rồi.

Ôi, thật vui quá. Tại sao hành hạ người yếu lại vui đến vậy chứ? Đánh đập, đá đạp, bắt nó khuất phục thật là vui.

Trong không gian này, đó là trò giải trí đỉnh cao.

Đó có thể gọi là bản năng của con người, thú tính lộ ra.

Dù xã hội loài người có phát triển đến đâu, nó vẫn không biến mất.

Mọi người luôn muốn lợi dụng sơ hở để hãm hại, hạ bệ, và bắt người khác quỳ gối!

Vì vậy, đúng vậy.

Để chống lại bạo lực đó, để dừng bạo lực đó, luôn luôn là――

Chỉ có thể là bạo lực mạnh hơn.

-

Sanjoji Suzuka cảm thấy ánh mắt của mình và Yukito chạm nhau trong khoảnh khắc.

Ngay lúc đó, Yukito đứng dậy như không có gì và đá Takayama Kousuke, làm bàn ghế văng tung toé.

“Hả?”

Himiyama Misaki không hiểu. Không, mọi người trong lớp đều có dấu “?” trên đầu. Lớp học ồn ào bỗng chốc im lặng.

Yukito bẻ ngón tay của Hashimoto, đang túm và đánh cậu.

“Ááááááá!”

Hashimoto vội buông tay, và Yukito đánh tên nhóc.

“N-này, mày đang làm gì vậy!”

Kitagawa, không giấu được sự bối rối trước hành động bất ngờ, lao vào đánh Yukito, nhưng cú đấm của tên nhóc, phần thân dưới không theo kịp

Kokonoe Yukito đã quen với đánh nhau. Cậu thường xuyên gặp rắc rối và bị cuốn vào những chuyện như thế này. Với cậu, đây chỉ là một phần của cuộc sống hàng ngày, không có gì đặc biệt. Để đối phó, không bao giờ bỏ qua việc chạy bộ và tập thể dục thường xuyên.

Cậu không coi trọng những đối thủ chỉ dựa vào cảm xúc và lao vào mà không có kỹ thuật.

Yukito quét chân, dễ dàng làm đôi chân loạng choạng của Kitagawa mất thăng bằng.

Rồi cậu kéo Kitagawa xuống và đá cậu ta như đá bóng.

“…Ugh!”

Bàn ghế lại văng tung toé với tiếng động lớn.

Takayama Kousuke đứng dậy với vẻ mặt bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng vẫn bị chi phối bởi cảm giác hưng phấn trước đó, tên nhóc lao vào đánh Yukito.

“Màyyyy”

Cậu đá thẳng vào đầu gối của Takayama đang lao tới, làm cậu ta khuỵu xuống. Rồi cậu đập đầu gối vào mặt tên nhóc.

“Pugi!”

Takayama kêu lên đau đớn và ngã xuống. Mũi cậu ta chảy máu. Yukito nắm tóc cậu ta, kéo dậy và đập mặt vào tường.

“…Ga!”

Không ai có thể di chuyển. Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Và Takayama Kousuke cùng đồng bọn cũng vậy.

Mình đáng lẽ là kẻ mạnh. Mình đáng lẽ là anh hùng. Đáng lẽ mình là người thống trị, hành hạ kẻ yếu, là tồn tại áp đảo!

Vậy mà tại sao, tại sao, mình lại bị đánh?

Dù từ chối hiểu bao nhiêu, không có gì thay đổi, và cảm giác hưng phấn trước đó nhanh chóng biến mất. Khi bình tĩnh lại, và adrenaline không còn, chỉ còn lại hiện thực đau đớn.

“Nhân tiện, Takayama. Giày của tao không thấy đâu, mày có biết ở đâu không?”

“C-cái gì…”

Lời nói lạnh lùng làm Takayama sợ hãi.

Kỳ lạ. Vừa rồi, thằng này còn thảm hại cầu xin mà!

Nhưng như thể không có gì, cậu bình thản đập mặt Takayama vào tường lần nữa.

“D-dừng, dừng lại!”

Tiếng đập nặng nề vang lên.

“Khi tao nói vậy, mày có dừng lại không? Vậy giày của tao bị kẻ trộm lấy, đúng không?” Cậu đập mặt Takayama vào tường lần nữa.

“Này, Takayama. Mày biết giày của tao ở đâu, đúng không?”

Lại thêm một cú đập nữa.

Sự tàn ác trong mắt Takayama biến mất. Giờ đây, trong mắt cậu ta chỉ có sự sợ hãi.

Cảm giác hưng phấn bị nỗi đau và sự kinh hoàng xóa sạch, và cậu ta co rúm lại.

“Mang nó đến đây.”

Cậu chỉ nói vậy.

“AHHHHH!” Takayama vừa khóc nức nở vừa chạy ra khỏi lớp.

Yukito quay mặt về phía các bạn cùng lớp, những người vừa rồi còn cổ vũ và chế giễu.

Rồi cậu bước đến gần họ. Mọi người đều muốn chạy trốn, nhưng chân run rẩy không di chuyển được. Thế giới đã thay đổi trong chớp mắt, và họ không thể theo kịp.

 “‘Cho nó no đòn đi’ hả? Vậy thì tôi cũng cũng đánh các người được ha?"

“Eh… ah, không phải…”

Yukito nắm cổ áo của Kazahaya Akari.

Akari cứng đờ vì sợ hãi, không thốt nên lời. Trước đó, cô còn thích thú khi thấy kẻ đã làm ướt giày của mình bị đánh. Cô còn nghĩ phải đánh mạnh thêm.

Vì vậy, cô cổ vũ. Cô nghĩ rằng mình không làm gì sai. Nhưng tại sao, tại sao lại thành ra thế này?

Như thể thoát khỏi sự trói buộc, Sanjoji Suzuka bừng tỉnh và lên tiếng.

“Không được đánh con gái!”

“Bây giờ là thời đại bình đẳng nam nữ cô ơi.”

“K-không, không phải ý đó!”

Cô vội vàng đến gần và cố gắng ngăn Yukito. Cậu đang nắm cổ áo với sức mạnh đáng sợ. Cô cố gắng tách cậu ra, nhưng cậu không hề quan tâm.

“Họ cũng có tội. Em bị bạo hành một chiều. Và họ đã cổ vũ điều đó. Cô không biết sao? Đó cũng là bạo lực. Cô đã thấy mà, phải không?”

“Đ-đó là…”

Cuối cùng, Sanjoji Suzuka nhận ra. Cô đã nhận ra quá muộn. Bạo lực của Takayama Kousuke và đồng bọn đã bắt đầu trước khi họ đến lớp. Và nó tiếp tục sau khi họ đến. Cậu bé này cố tình cho họ thấy điều đó.

Dù có thể phản kháng từ đầu, nhưng cậu không làm vậy để chứng minh hành động của mình là chính đáng. Và những gì cậu nói không sai chút nào.

Xúi giục rồi tiếp tay. Dù gì cũng chẳng ai giúp cậu. Vì vậy, với cậu, tất cả đều có tội.

“Những gì các cô làm với em cũng là bạo lực bằng lời nói.”

“Chuyện đó…!”

Không có chỗ cho phản bác. Vì đó là sự thật. Tất cả là do cô, vì không lắng nghe cậu ấy.

“Bây giờ, em sẽ đánh tất cả bọn họ.”

“Hic…! Tôi không làm gì cả!”

“Tôi cũng không biết! Họ tự làm—!”

Những đứa bạn cùng lớp cố gắng thoái thác trách nhiệm để tự bảo vệ mình. Mọi người bắt đầu xôn xao. Ai nghe những lời đó cũng sẽ làm vậy. Trước mặt họ, cậu ấy đã làm điều đó. Chắc chắn cậu ấy sẽ thực hiện mà không cần lý do.

“Không được! Không được dùng bạo lực nữa!”

“Vậy thì phải làm sao đây? Sách giáo khoa và túi mà mẹ em làm đều bị hỏng. Đây không phải là bạo lực sao?”

“Tại sao lại làm điều tàn nhẫn như vậy…”

Himiyama Misaki cầm chiếc túi rách nát với bàn tay run rẩy. Cô không thể rời mắt khỏi nó, như thể đó là tội lỗi của mình.

“Hãy gọi phụ huynh của tất cả bọn họ đi ạ. Chuyện đó các cô làm được, phải không ạ? Dù em không làm gì, mẹ em vẫn bị gọi. Nhưng những gì họ làm là sự thật đấy ạ.”

Dù sao cũng không thể che đậy. Phải gọi phụ huynh của Takayama và đồng bọn. Nhưng cậu bé trước mặt không có ý định dừng lại ở đó.

Những gì Yukito nói có nghĩa là thông báo cho tất cả phụ huynh về hành vi ngu ngốc của họ và bắt họ đến xin lỗi.

“K-khoan đã! Làm ơn cho cô một chút thời gian! Cô sẽ không làm ngơ. Lần này, cô sẽ lắng nghe em—!”

Cô bối rối, hoang mang, và không biết phải nghĩ gì, không biết bắt đầu từ đâu.

Giờ đây, cô chỉ có thể cố gắng nói để giải quyết tình huống này.

“—Các em đang ồn ào gì vậy!”

Người ngắt lời Sanjoji Suzuka là thầy hiệu phó Toyama.

“Sanjoji-sensei, vụ ồn ào này là gì?”

“Ah, cái này là…”

Toyama hỏi Sanjoji Suzuka. Nhưng cô không biết phải trả lời sao và im lặng.

Cô không biết tại sao thầy hiệu phó lại ở đây. Nhưng với sự ồn ào như vậy, có thể các lớp khác cũng nghe thấy, và thầy hiệu phó tình cờ đi qua và nhận ra. Dù sao, cũng đúng là không may. Cô không thể giải thích nếu tình hình chưa ổn định.

“Ah, em đang chờ thầy đó ạ, thầy hiệu phó.”

“Em là… Em gây ra vụ ồn ào này à?”

Nhưng người nói chuyện thân mật với thầy Toyama là Kokonoe Yukito. Cả Sanjoji Suzuka và Himiyama Misaki đều cảm thấy điều đó không ổn. Vì nếu cậu bé này làm gì, sẽ chỉ đi theo hướng tồi tệ nhất.

“Không phải. Em bị bạo hành một chiều ạ.”

“Gì cơ? Hãy giải thích từ đầu đi.”

Dù trông bình thản, nhưng sau khi bị đánh nhiều như vậy, Yukito trông rất tàn tạ. Ai cũng có thể thấy rằng đó không phải là giả dối. Ánh mắt của thầy Toyama trở nên nghiêm khắc, nhưng Yukito tiếp tục như không có gì.

“Bỏ chuyện đó qua một bên, thầy hiệu phó, thầy có thể kể lại câu chuyện của ngày hôm qua được không ạ?”

“Em đang nói gì vậy? Trước tiên hãy giải thích chuyện gì đã xảy ra cái đã.”

“Nếu thầy hiệu phó kể, mọi thứ sẽ rõ ràng thôi. Làm ơn. Hãy kể lại cho em nghe đi ạ.”

“Vậy là sao…”

Yukito cúi đầu đầy lễ phép, và thầy Toyama cảm thấy bất ngờ.

“Hm… Được rồi. Vậy em muốn biết gì?”

“Cảm ơn thầy.”

Sanjoji Suzuka bắt đầu hiểu điều gì sắp xảy ra.

-

Trước bục giảng, Kokonoe Yukito tiếp tục hỏi thầy Toyama.

“Thầy hiệu phó, ba ngày trước sau giờ học, thầy có đi qua hành lang lớp học này không?”

“Đúng vậy. Tôi phải kiểm tra đồ trong kho phía trước.”

“Lúc đó là mấy giờ ạ?”

“Tôi nghĩ là sau 4 giờ…”

“Lúc đó, có ai trong lớp không ạ?”

“À, có một học sinh ở lại. Tôi đã dặn em học sinh đó cẩn thận khi về nhà để tránh tai nạn, nên tôi nhớ.”

“Eh?”

Người lên tiếng là Himiyama Misaki.

Ngày đó, lớp học kết thúc trước 3 giờ. Hiếm khi có học sinh ở lại đến 4 giờ.

“Học sinh đó như thế nào ạ?”

“Ừm? Để xem… à, là em kia.”

Thầy Toyama nhìn quanh lớp và chỉ vào một học sinh.

Học sinh mà thầy Toyama chỉ, Okamoto Kazuhiro, cúi đầu và run rẩy.

“Cảm ơn ạ, thầy hiệu phó. Câu hỏi cuối cùng. Lúc đó, cậu ta đang ở đâu ạ?”

“Ừ? Em ấy đang ngồi ở chỗ đó và chuẩn bị về.”

“Vậy là mọi thứ đã được giải quyết. Đúng là thầy hiệu phó. Thầy quả là đẹp trai, tử tế và tuyệt vời. Thầy là tấm gương của giáo viên! Em tôn trọng thầy.”

“Ơ, bất ngờ quá. Cảm ơn em đã nói vậy, nhưng với những câu hỏi này, em biết được gì…”

Yukito đến gần Okamoto Kazuhiro và đánh cậu ta.

Với tiếng động lớn, Okamoto Kazuhiro bị đánh bay.

“Gì! Em đang làm gì vậy! Dừng lại!”

Thầy Toyama vội vàng cố gắng ngăn cản, nhưng Yukito kéo Okamoto dậy và ném cậu ta đến bục giảng.

“Thầy hiệu phó, chỗ mà Okamoto đang chuẩn bị về là bàn của em.”

“Gì?”

“Okamoto, mày làm gì ở bàn của tao?”

Lúc này, Sanjoji Suzuka và Himiyama Misaki chỉ là người ngoài cuộc, nên không thể di chuyển.

Như thể là khán giả của một vở kịch, họ bị ép xem. Việc cậu ấy đang làm, nói cách khác, là trừng phạt.

“Tôi không làm gì cả! Tôi chỉ tình cờ ngồi đó thôi—”

“Chuẩn bị về? Mày đã lấy gì ra từ bàn của tao? Không, mày đã bỏ gì vào đó? Mày đã lấy trộm hộp phấn của cô ấy, có phải không?”

“K-không phải! Tôi—”

“Mày đã lấy trộm, phải không?”

“Không phải! Tôi định trả lại sau—”

Dù đang đe dọa, nhưng vẻ mặt của cậu ấy vẫn vô cảm như một chiếc mặt nạ Noh, không hề động đậy.

Lớp học im lặng. Lời thú nhận của cậu ta rõ ràng hơn bất cứ thứ gì, là tự thú tội.

“Đủ rồi! Rốt cuộc là chuyện gì vậy!”

Thầy Toyama mất kiên nhẫn và lớn tiếng.

Kokonoe Yukito nhìn quanh và nói.

“Đơn giản thôi. Bọn họ thông đồng vu oan cho em là thủ phạm. Chỉ vậy thôi.”

Khi Yukito nói “bọn họ”, Sanjoji Suzuka và Himiyama Misaki cảm thấy mình cũng nằm trong đó.

Đó là điều không ngờ tới với Okamoto Kazuhiro. Sợ hãi trước vụ lộn xộn ngày càng lớn, cậu ta không dám nhận mình là thủ phạm, chỉ biết đứng nhìn.

Nhưng rốt cuộc, đó chỉ là tội lỗi.

-

“Thật là…”

Thầy Toyama lộ vẻ mặt đau khổ. Yukito kể hết từ đầu. Trong tình huống này, Sanjoji Suzuka và Himiyama Misaki không thể nói dối.

Trong lúc đó, Takayama khóc lóc mang giày của Kokonoe Yukito trở lại, nhưng ngay tại đó, Yukito lại đánh cậu ta, gây thêm một vụ lộn xộn nữa. Cuối cùng, ba người bị đánh được đưa đến phòng y tế.

-

“May mắn là nhờ thầy hiệu phó đã chứng kiến nên em thoát nạn, nhưng em đã định đi hỏi ý kiến luật sư rồi.”

“L-luật sư á…”

“Em không hề đụng vào cái hộp phấn đó chút nào. Vậy nên trên đó chắc chắn phải có dấu vân tay của thủ phạm.”

“Nếu chuyện đó xảy ra thì…”

Cô không thể giấu nổi sự bối rối khi nghe một đứa trẻ nhắc đến từ “luật sư”. Nếu chuyện này mà xảy ra thật, rắc rối sẽ lan ra ngoài trường và phình to lên gấp bội.

Dẫu vậy, cái ý tưởng đó không phải do Kokonoe Yukito tự nghĩ ra. Yukito đã hỏi dì của mình, Kokonoe Setsuka, rằng làm sao để tìm ra thủ phạm. Setsuka chỉ vô tình buột miệng nhắc đến như một cách trong số nhiều cách thôi, chứ không hề bảo Yukito phải nói thế. Chẳng qua Yukito tin thật và đem ra nói vậy thôi.

“Tôi hiểu tình hình rồi. Sanjoji-sensei, sao mọi chuyện lại rối tung đến mức này vậy?”

Đáng lẽ cô phải xử lý tốt hơn chứ?

“Tôi biết. Tôi biết mà…”

Đó chính là điều mà Sanjoji Suzuka đã tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần. Trước khi mọi thứ tệ hại đến mức này, đáng lẽ phải có hàng tá cơ hội để quay đầu.

Và điều khiến cô tức điên lên là người đã cho họ những cơ hội ấy lại chính là Kokonoe Yukito.

Cho đến tận hôm nay, cậu ấy đã nhiều lần chìa tay ra giúp. Với cả bọn họ lẫn đám bạn cùng lớp. Đó là sự khoan dung. Cậu ấy đã nói đến giờ nghỉ trưa. Nhưng chẳng ai chịu giúp cậu ấy cả. Cậu ấy đưa ra bằng chứng mình không phải thủ phạm. Nhưng chẳng ai tin.

Kết quả là cái hậu quả tồi tệ nhất đã xảy ra. Lỗi là ở họ, những kẻ đã gạt tay cậu ấy ra. Tất cả đều là tự làm tự chịu, không thể bào chữa gì được. Cô không thể tưởng tượng nổi cậu ấy đã bị tổn thương và tức giận đến mức nào nữa.

“Nhưng đánh người là không tốt đâu. Em hiểu chứ?”

“Tất nhiên rồi ạ.”

Sanjoji Suzuka vẫn có một điều khiến cô không thể không bận tâm.

“Có nhất thiết phải làm quá lên với Takayama và mấy đứa kia không?”

“Cô đang nói gì vậy? À, xin lỗi, em lỡ mồm.”

“Em—!”

“Nghe này. Em hoàn toàn bị bạo hành từ một phía. Em chỉ tuyệt vọng phản kháng lại thôi. Làm gì có chỗ để mà nương tay chứ.”

Dối trá!

Ai cũng nghĩ thế. Nhưng chẳng ai dám vạch mặt lời nói dối đó cả.

Rốt cuộc thì Takayama Kouske và đám bạn là bên ra tay trước, còn họ chỉ đứng nhìn Kokonoe Yukito bị đánh. Trừ khi cậu ấy tự nhận mình nói dối, chứ không thì chẳng ai lật ngược được tình thế đâu.

Bản án vẫn cứ thế lạnh lùng tiếp diễn.

Yukito quay sang nhìn họ. Đôi mắt cậu ấy sao mà tối tăm đến thế. Đôi mắt đục ngầu ấy chẳng phản chiếu chút cảm xúc nào.

Bất chợt, cô nhận ra. Hôm nay, cậu ấy chưa từng gọi họ là “sensei” lần nào. Không một lần. Cô chợt nhớ lại lời cậu ấy nói hôm qua.

Ra là vậy, với em ấy, chúng ta không còn là giáo viên nữa――

“Cô đã nói với em cả tá lần rồi mà? Rằng làm sai thì phải xin lỗi. Nhưng chẳng ai xin lỗi cả. Không phải cô, không phải bọn Takayama kia, không phải lũ khốn trong cái lớp này, cũng chẳng phải tên trộm kia.”

Himiyama Misaki giật mình ngẩng đầu lên.

Nói cách khác, họ cũng chẳng làm được cái điều mà họ đã luôn bắt Kokonoe Yukito phải làm.

“Kẻ nói dối chính là mấy người.”

Từ đó, Sanjoji Suzuka và Himiyama Misaki rơi vào những tháng ngày địa ngục. Chỉ riêng việc dọn dẹp hậu quả cũng mất mấy ngày trời. Họ phải đi xin lỗi phụ huynh liên tục. Những phụ huynh tức điên vì con mình bị đánh khi về nhà cũng đành ngậm ngùi hạ tay xuống khi biết con họ đã làm gì. Tự làm tự chịu mà thôi. Trên hết, bầu không khí trong lớp tệ đến mức không thể tệ hơn.

Takayama và đám bạn giờ đây run như cầy sấy, cứ như biến thành người khác. Chúng chỉ biết nhìn sắc mặt của Yukito. Sách giáo khoa bị vẽ bậy phải đền bù toàn bộ. Thủ phạm cắt túi vải bằng dao chính là Takayama và đám bạn, nhưng Yukito vẫn chẳng chút nhân nhượng mà đánh chúng thêm lần nữa.

“C-Cái thằng dám đối xử với Kokonoe-kun như tội phạm đúng là quá đáng thật!”

“Ồn ào quá, đừng nói chuyện với tôi.”

Kazahaya Akari cố nịnh nọt, nhưng giờ đã quá muộn rồi. Okamoto, kẻ gây ra mọi chuyện, ngày càng bị cô lập, mất hết chỗ đứng. Dù là giáo viên chủ nhiệm Sanjoji Suzuka hay ai đi nữa cũng chẳng làm được gì. Sau vụ lộn xộn đó, cả các lớp khác cũng biết, đến mức chuyển lớp còn khó. Cuối cùng, không chịu nổi môi trường này, Okamoto đã chuyển trường sau đó.

Himiyama Misaki thì đã đến giới hạn. Với một giáo viên thực tập, gánh nặng này quá sức chịu đựng.

Nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép cô buông xuôi. Cô cắn răng chịu đựng khoảng thời gian ít ỏi còn lại, vì không thể để mọi chuyện kết thúc thế này được.

Làm sao để được tha thứ? Làm sao để truyền đạt được? Dù cô có thể thoát khỏi đây, nhưng Sanjoji Suzuka thì không. Cô ấy phải tiếp tục làm giáo viên chủ nhiệm của cái lớp tan nát này. Đó cũng là một nỗi lo khác.

Giờ đây, mối quan hệ giữa cô và Sanjoji Suzuka không còn chỉ là tiền bối, hậu bối nữa. Một tình bạn kỳ lạ đã nảy nở. Hay có lẽ là sự đồng lõa của những kẻ cùng mang tội. Họ liên lạc với nhau thường xuyên, nói về đủ thứ. Rằng cô đã muốn trở thành giáo viên để làm gì?

Cô muốn làm gì khi trở thành giáo viên? Cô yêu trẻ con.

Vì thế cô tin đó là thiên chức của mình.

Cô chưa bao giờ muốn chà đạp ai.

Cô không muốn làm ai tổn thương.

Nhưng thực tế thì quá khắc nghiệt, còn cô thì quá ngây thơ.

Cải thiện mối quan hệ với cậu bé ấy, dù chỉ một chút thôi, là điều cuối cùng cô có thể làm. Và tin vào điều đó là cách duy nhất để cô tự vực mình dậy.

-

“Vậy thì, hôm nay là ngày cuối cùng của Misaki-sensei. Mọi người vỗ tay nào.”

Tiếng vỗ tay lẹt đẹt vang lên, chẳng có chút thành tựu hay tiếc nuối nào. Cũng đúng thôi. Những gì cô làm chỉ khiến lớp học này tan hoang và bất hòa thêm. Có lẽ việc không bị ai nói thẳng vào mặt rằng “Giá như cô đừng đến” đã là may mắn lắm rồi.

Cô đứng chào học sinh. Khi nhìn về phía cậu bé ấy, cậu hoàn toàn thờ ơ.

Chắc chắn cậu còn chẳng buồn nghe. Nhưng cô không thể kết thúc thế này. Không thể nào. Thế nên, Himiyama Misaki bước đến chỗ cậu bé.

Rồi cúi đầu thật sâu.

“Thật lòng xin lỗi. Đáng lẽ cô phải tin em. Đáng lẽ cô phải lắng nghe em. Cô biết giờ xin lỗi thì cũng chẳng được tha thứ. Nhưng xin hãy để cô nói lời xin lỗi. Cô cũng đã gây phiền hà cho phụ huynh của em nữa.”

Không biết lời cô có chạm đến cậu ấy không, vì nhìn vẻ mặt cậu chẳng đoán được gì.

“Đây là cảm xúc của cô. Mong em về nhà rồi đọc nó.”

Cô đưa cho cậu ấy một lá thư. Lá thư mà Himiyama Misaki đã thức trắng đêm để viết.

Cô đã viết đi viết lại bao lần. Xin lỗi bằng lời nói rất quan trọng, nhưng cô muốn để lại thứ gì đó cụ thể hơn. Dù mọi chuyện đã ra nông nỗi này, cô vẫn muốn tin rằng những gì mình làm có ý nghĩa.

Lá thư chứa đựng tất cả cảm xúc của cô.

Đó là sự chuộc lỗi của Himiyama Misaki, và có lẽ cũng là chút ích kỷ muốn được tha thứ của cô.

Kokonoe Yukito chẳng buồn nhìn, đeo cặp lên vai rồi đi thẳng ra cửa lớp.

“Eh…”

“Vậy thì, tạm biệt ạ.”

Và thế là, tâm hồn của Himiyama Misaki tan vỡ, và cô từ bỏ con đường làm giáo viên.

Bình luận (15)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

15 Bình luận

Đọc đoạn này cả 2 bản đều thấy đã
Xem thêm
Ở web novel đoạn này chap bao nhiêu thế ông
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
đọc lại đoạn phang bọn kid kia vẫn thấy đã ae ơi
Xem thêm
:) 2 con phò này mua bằng là rõ
vãi lòn học sinh đánh nhau mà đứng đó nhìn :0??
may là Ngài rất tỉnh và đẹp trai hiểu luật đời lẫn luật pháp
Xem thêm
Ngài dc dì mớm cho chứ hiểu bk quái gì lúc đó :)). Còn 2 cô sau này chuộc lỗi hết rồi, vẫn là ng tốt mắc sai lầm thôi.
Xem thêm
@OkitaItsuki: nói chung end cưới dì là đẹp. Best girl
Xem thêm
đấng mãi đỉnh 🗣🔥🔥
Xem thêm
Tôi đã bắn khi đọc tới đoạn này ở ln lẫn wn
Xem thêm
chả biết tôi như nào nhưng đọc đoạn này đã vãi chưởng
Xem thêm
Ta noi no phe
Xem thêm
ah yes, viễn cảnh huyền thoại đó đây rồi
Xem thêm
Phải nói thật là khúc này đọc ở ca 2 bản điều sướng.
Xem thêm